Chương 47 - Thân ái, tôi không muốn đi
Ngày hôm sau còn cùng y đi làm, Phan Lôi đúng lí hợp tình nói, em đi làm, tôi nằm viện a. Hạ quyết tâm quấn người tới chết.
Điền Viễn khám cho người bệnh, hắn ngồi ngay trong văn phòng này, ôm một đống hoa quả đồ ăn vặt. Điền Viễn tiễn một bệnh nhân đi, hắn liền đem táo đã cắt ra thành từng miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Điền Viễn.
Điền Viễn cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, người này công phu bám người hạng nhất, đuổi hắn cũng không đi, thôi thì cứ ngồi trong văn phòng mà ngốc đi. Ở nhà đều là hắn gọt sạch hoa quả đưa đến bên miệng, y liền há mồm ăn luôn. Phan Lôi lập tức lại cầm lấy một miếng đưa đến bên miệng y. Điền Viễn cũng ăn luôn, tiểu y tá tiến vào liền thấy bác sĩ Điền quang minh chính đại nhận một cái xum xoe, ánh mắt trợn tròn .
"Bác sĩ Điền, có người tới thăm vị này."
Điền Viễn ý bảo để cho bọn họ tiến vào, có lẽ là đội hữu của hắn đi, Điền Viễn không có để ý, ai biết đẩy cửa ra, thấy kia chính là mấy người hôm trước chuốc say hai người hắn.
Hoàng Khải trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, Trương Huy cầm theo một cái cặp lồng to, Lâm Mộc trong lòng ôm mộtbó hoa cúc? Hoa cúc trắng? Này, không phải hoa đem thăm bệnh đi, hắn không phải đi nhầm chỗ chứ? Kỳ thật Lâm Mộc hẳn là đi viếng mộ?
"Tiểu tử mi, tại đây uốn éo, kích thích người bệnh a."
Trương Huy đem cặp lồng hướng để qua một bên, đảo qua Phan Lôi, cao thấp đánh giá, chỉ biết tiểu tử này đánh rắm cũng không có. (í ảnh là anh Lôi lành lặn đến việc đánh rắm cũng không có =.=)
"Uy, Lâm Mộc, có cần ôm hoa cúc tới thăm bệnh nhân không? Tôi còn chưa chết đâu."
Lâm Mộc cười cười.
"Ai biết cậu đang vui tươi như vậy, tôi nghĩ đến cậu thành liệt sĩ, hoa này vừa lúc đặt trước mộ phần cho cậu."
"Vẫn là Hoàng Khải rất tốt với tôi, hảo huynh đệ, bất quá, hoa hồng cũng không thích hợp đi."
Phan Lôi thân thủ tiếp một bó hoa hồng to đùng, hoa hồng đỏ thắm, ít nhất cũng tới chín mươi chín đóa.
Hoàng Khải vươn tay, đem bó hoa đưa cho Điền Viễn.
"Tôi chưa chuẩn bị đồ vật này nọ cho cậu, này vốn chính là tặng bác sĩ Điền ."
Điền Viễn nở nụ cười, một đàn dở hơi, tụ cùng một chỗ chính là ầm ĩ như vậy.
"Nhìn trộm người của tôi, đào góc tường nhà tôi*, tôi và anh thế bất lưỡng lập!" (không đội trời chung)
Nhảy lên đánh Hoàng Khải một cái, mấy đại nam nhân ngay tại văn phòng nhỏ lăn lộn, Điền Viễn bị đẩy đến trên bàn, nhìn bọn họ đùa giỡn như xiếc khỉ.
"Bác sĩ Điền, tôi hôm nay mang đến rất nhiều ăn ngon, vốn tưởng rằng tiểu tử kia thiếu máu quá nhiều cần bồi bổ, thế nhưng hắn sinh long hoạt hổ thì không để cho hắn ăn. Cậu nếm thử một chút đồ ăn khách sạn chúng tôi."
Trương huy đưa lên chiếc đũa, ở trên bàn bọn họ cùng nhau nhấm nháp mỹ vị.
Ba tên đang quần nhau ngửi được mùi cũng đi lên, trong chén cách thủy là tổ yến. Cái đĩa là điểm tinh xảo nhỏ, cao thấp ba tầng, mặn nhạt phối hợp, tinh xảo mỹ vị, nhìn thấy khiến cho người ta ngón trỏ đại động.
Hoàng khải đoạt một bao cánh gà chép chép miệng.
"Nếu có rượu thì tốt rồi."
"Có ăn là tốt rồi, còn chọn cái gì? Trương Huy, đây là nhà cậu gì đó, cậu lúc nào muốn đều có thể ăn, còn tranh với chúng tôi làm gì?"
Lâm Mộc miệng đầy thức ăn.
Phan Lôi đi lên đem chén đĩa bưng đi hết, cuối cùng mấy cái xíu mại, hắn nhét vào miệng Điền Viễn, Điền Viễn thiếu chút nữa bị nghẹn .
"Lần sau lại đến, mang nồi lẩu. Tôi muốn ăn lẩu chua cay."
"Mang thêm cua lớn cùng mực viên."
Điền Viễn đưa ra yêu cầu.
"Được rồi, hôm khác chúng tôi đến, kêu cả Phá Tứ Nhân cùng Phan Cách. Cùng nhau ăn lẩu."
Cùng mấy người này trở thành bằng hữu, rất đơn giản, uống một chút rượu, bọn họ đều là người một nhà. Phan Lôi hy vọng Điền Viễn dung nhập cuộc sống của hắn, cho nên đem chính bằng hữu của mình giới thiệu cho y, cũng hy vọng những người này, lúc hắn đi làm nhiệm vụ, có thể giúp hắn tiếp đón hắn vợ hắn. Hiện tại xem ra, hết thảy đều chiếu suy nghĩ của hắn mà phát triển, này đó bằng hữu cũng thích Điền Viễn, Điền Viễn với bọn họ có hảo cảm.
Bất quá, kế hoạch ở bệnh viện ăn lẩu, không có thực hiện.
Không phải viện trưởng ra mặt can thiệp trong phòng bệnh không được nấu nướng, mà là, Phan Lôi lại có nhiệm vụ.
Cơm trưa mới vừa ăn xong, Phan Lôi còn muốn ôm vợ ngủ cái ngủ trưa, ai biết lại có điện thoại. Lần này hắn phải quay về bộ đội, ngày nghỉ của hắn dùng xong rồi, đám người dưới tay hắn cần đặc huấn, thân là đội trưởng, phải trông coi bọ họ tập huấn.
Hắn bị thương không nặng, bộ đội thượng cấp một cuộc điện thoại liền đánh lại đây, nhanh nhanh quay về bộ đội.
Phan Lôi rất không tình nguyện, động tác mặc quần áo cũng rất chậm.
Điền Viễn ở một bên thu thập đồ vật này nọ cho hắn, biết hắn lần này quay về bộ đội, không phải nhiệm vụ nguy hiểm, y cũng không lo lắng lắm.
"Tôi không muốn trở về, tôi muốn cùng em một chỗ. Từng giây từng phút cùng một chỗ." Nguồn : we btruy en onlin e.com
Phan Lôi thực buồn bực, thực bất đắc dĩ, thực oán giận.
"Thốc giảm đau em đã chuẩn bị cho anh, anh nhớ rõ, miệng vết thương mấy ngày nay nhiễm trùng đó, không cần có động tác kịch liệt, kẻo lại xé rách miệng vết thương. Ban đêm ngủ không được đè lên vết thương. Cứ ba ngày đổi một lần dược, sau vài ngày cách hai ngày đổi một lần. Ngày thứ bảy cắt chỉ. Quân đội chỗ anh có quân y đi, để cho hắn cắt chỉ cẩn thận một chút. Đừng tưởng rằng cắt chỉ rồi liền không chỗ nào cố kỵ, chờ miệng vết thương lên da non, anh mới được dính nước. Đúng rồi, em mang cho anh một ít băng dính không thấm nước, khi anh tắm rửa thì dán lên."
Điền Viễn đi tới hiệu thuốc, cầm rất nhiều loạn thất bát tao gì đó trở về. Giống nhau giống nhau cho vào balo của hắn.
"Ăn kiêng một chút, cay độc đừng ăn. Rượu cũng đừng uống. Anh xem một chút, có đầy đủ thuốc trong balo rồ, đừng đến lúc đó loạn hết lên. Thuốc thang phải uống đúng giờ."
"Tôi không muốn trở về."
Phan Lôi hơi chút lớn tiếng, nhìn thấy Điền Viễn bận rộn, hắn trong lòng không thoải mái, như thế nào liền cứ như vậy cấp tống hắn đi a.
Trải qua một lần chia ly, bọn họ còn thân thiết hôn sâu, hôm nay như thế nào cũng muốn tỏ vẻ một chút lưu luyến không muốn rời đi.
"Đúng rồi, mang một cái nhiệt kế, vạn nhất sốt nhẹ, còn phải chuẩn bị một ít thuốc hạ sốt. Anh nếu cảm giác choáng váng đầu tứ chi vô lực, liền kiểm tra một chút nhiệt độ cơ thể, vượt qua ba mươi bảy độ liền uống thuốc hạ sốt."
Điền Viễn còn muốn đi hiệu thuốc, Phan Lôi cầm lấy cổ tay y dùng sức túm, liền đem y kéo đến trên đùi mình. Ôm thật chặt, một đầu chui vào hõm vai Điền Viễn .
"Chúng ta cảm tình vừa mới bắt đầu, tôi và em ở chung thời gian ít như vậy, tôi còn không đối với em biểu hiện ra tôi tốt với em thế nào, làm sao quay về quân đội được a. Điền nhi, em không được chạy mất, gì nữ nhân em cũng không được tới gần, bọn họ nếu thổ lộ với em, em phải nói đã có tôi a. Tôi ghen chính là rất nghiêm trọng, ai muốn dành sự chú ý của em, tôi đem hắn tống vào ngục. Bên thứ ba chen chân phá hư hôn nhân, cho hắn ngồi trong đó ba năm rồi nói sau."
"Hồ nháo. Nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ, xe đã tới rồi."
Điền Viễn cũng có chút luyến tiếc, nhưng bị hắn nháo như vậy, cái gì thương cảm cảm đều mất hết . Đẩy đầu hắn ra, thật giống cái đứa nhỏ quấn quít lấy mẹ. Còn ra cái bộ dáng gì nữa.
"Liền bởi vì xe sắp tới, cho nên tôi càng không thể buông em ra. Ôm nhiều một chút mới tốt an ủi tương tư, chưa đi mà tôi đã bắt đầu nhớ em."
Phan Lôi ôm hắn, như thế nào cũng không muốn buông tay, thân thể này hắn muốn sờ sờ nữa, này kích thước lưng áo y tốt nhất đo chuẩn một chút, lần sau gặp mặt biết y là béo hay là gầy. Vùi trên vai a cọ cọ, rồi lại bất động. Hắn không muốn đi, hắn không muốn rời đi người này, muốn cứ như vậy mà ôm y mãi không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro