Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45 - TRĂM PHƯƠNG NGHÌN KẾ ĐỂ NGỦ CHUNG MỘT PHÒNG


Niệm tình hắn trên người có thương tích, Điền Viễn hôm nay xuống bếp, đừng tưởng rằng y có năng khiếu nấu nướng gì, thật ra là chỉ ngâm mì ăn liền, thêm hai quả trứng chần nước sôi, thế là xong bữa cơm chiều. Phan Lôi muốn động tay nhằm ghi điểm, Điền Viễn nguýt qua một cái xem thường, Phan Lôi đành phải buồn bực khổ sở ăn.

Chưa tới 8 giờ, Điền Viễn đã đóng cửa phòng, hạ quyết tâm không cho hắn đi vào phòng ngủ của y. Phan Lôi trở lại phòng khách, tức giận đi qua đi lại trong phòng. Đã nói đây là bạo lực lạnh đáng giận mà, thà rằng y ồn ào ầm ĩ còn hơn cái dạng này. Phân phòng ngủ? Đây không phải mầm tai họa lớn nhất cản trở đôi lứa vun đắp tình cảm sao?

Nhìn thấy cái điều hòa, Phan Lôi chợt nở nụ cười. Hắn là bộ đội đặc chủng, máy móc đơn giản này hắn đều có thể thu phục.

Điền Viễn đang đọc sách, chợt nghe cửa phòng vang lên. Hắn thở dài, biết ngay cho hắn ngủ trong phòng khách với tính tình kia chắc chắn là không ổn. Được rồi, đến đây đi.

"Làm sao vậy."

"Điền nhi, điều hòa bị hỏng không hoạt động được. Em cho tôi ngủ cùng trong phòng em đi."

Điền Viễn cơ bản là vẫn bất động.

"Hiện tại độ ấm thích hợp, không mở điều hòa cũng sẽ không nóng. Trở về ngủ!"

Phan Lôi kéo lết trở lại phòng khách, nhìn thấy điều hòa bị hắn phá hỏng, vẻ mặt tức giận bất bình, một quyền đánh vào chân giường kia, giường răng rắc một cái sụp nghiêng sang một bên. Lập tức hắn lại đi gõ cửa phòng Điền Viễn.

"Điền nhi, giường sụp. Tôi vừa trèo l lên nó liền sụp, tôi muốn ngủ, hay là em với tôi cùng nhau ngủ đi."

Điền Viễn vung tay chốt cửa.

"Đi ngủ sô pha!"

Điền Viễn nổi giận, gì mà dai như đỉa. Hắn không thể yên tĩnh mộtchút sao? Chỉ vì muốn bgủ cùng y mà sẵn sang làm trò phá hoại.

"Phan Lôi, tôi nói cho anh biết, anh dám phá hư thêm đồ vật gì ở nhà tôi, tôi sẽ không khách khí . Anh đây là đang làm cái gì? Anh phải thư phòng a."

"Hủy đi thì đã sao, nhà bên kia của tôi vẫn còn, chúng ta sang đó ở. Giống nhau thôi mà."

Điền Viễn cầm lấy gạt tàn đặt ở tủ đầu giường ném về phía ván cửa, Phan Lôi nghe thấy một tiếng nổ, nở nụ cười. Hừm, Điền Viễn rốt cục cũng nổi giận. Không cho hắn ngủ cùng y, hắn sẽ gây sức ép đến bao giờ cho thì thôi, làm cho y cũng bị khó chịu theo, rồi thì là mà đem hắn đón vào cửa .

Nhưng nghe trái nghe phải, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Điền Viễn này cũng quá không có suy nghĩ, lao tới cùng hắn ầm ĩ một trận a, hắn là có thể nhân cơ hội tiến phòng ngủ nhảy lên giường, đánh chết cũng không đi ra .

Không động tĩnh, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật muốn hắn ủy khuất ngủ trên sô pha? Không được, sô pha có thoải mái đến đuu cũng không được như giường lớn của Điền Viễn.Mắt khẽ đảo một vòng.

Ôm lấy trán hự một tiếng ngã xuống đất.

Điền Viễn đang thất thần chợt nghe thấy hắn hô đau, vừa định lập tức xem hắn làm sao, lại nghĩ, chắc chắn là hắn đang giả vờ đáng thương đây. Ép mình dừng lại động tác, ngồi trên giường lắng nghe động tĩnh bên ngoài .

Phan Lôi không rên một tiếng, cũng dựng thẳng lổ tai nghe ngóng, hừ, còn không có cách trị y sao? Chờ xem, không quá năm phút đồng hồ, cái người bên trong kia khẳng định sẽ lao tới, hắn rất hiểu biết tâm lý tội phạm, càng im lặng không nhúc nhích, kẻ phạm tội càng muốn đi xem. Cái này so với thứ khác lại càng khẳng định.

Hắn trong lòng thầm đếm , một phút đồng hồ, hai phút, không đến ba phút, cửa phòng ngủ két một tiếng mở ra, Phan Lôi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Điền Viễn mở cửa liền thấy hắn té trên mặt đất không nhúc nhích, y vội vàng chạy tới, sờ sờ trán hắn, kéo cổ tay hắn qua bắt mạch.

"Không thoải mái sao? Có đau không?"

"Đầu óc choáng váng, cả người mất hết sức lực, tôi, tôi không có biện pháp quay về phòng khách."

Phan Lôi làm như bộ dáng người bệnh đáng thương hề hề, Điền Viễn vội vành đem tay hắn khoát lên vai mình, nâng hắn dậy. Hình thể cao to này khiến y thở hổn hển, cắn răng đem hắn tha đến phòng ngủ, chạy nhanh đi tìm hộp cấp cứu.

Phan Lôi cười thầm, như vậ không phải là vào rồi sao? Điền Viễn ăn mềm không ăn cứng, giả bộ đáng thương là biện pháp tốt nhất.

Điền Viễn đã trở lại, đem nhiệt kế đặt dưới nách hắn. Phan Lôi chỉ cần làm bộ như thân thể không khoẻ là có thể làm cho Điền Viễn thập phần khẩn trương.

"Ba mươi bảy độ năm, không có việc gì, sốt nhẹ. Miệng vết thương của anh nhiễm trùng, truyền một chai nước biển là tốt rồi."

Kiểm tra đến miệng vết thương, vết thương bốn phía sưng đỏ, vừa thấy chính là bởi vì nhiễm trùng khiến cho sốt nhẹ. Điền Viễn cũng an tâm. Lập tức cho hắn uống thuốc hạ sốt, nhanh nhẹn buộc chặt tay cổ tay hắn, gõ một chút lộ ra mạch máu, y đem kim từng chút đâm vào.

Động tác nhanh chóng, y là một bác sĩ phi thường đủ tư cách, điểm này Phan Lôi thập phần xác định.

Phan Lôi cũng không gây sức ép, ngoan ngoãn nằm trên giường y, Điền Viễn thở dài, dùng chăn đắp lên cánh tay hắn, 500ml chất lỏng tiến vào mạch máu, cánh tay hắn sẽ chậm rãi lạnh dần.

Phan Lôi động đậy ngón tay, bắt lấy tay Điền Viễn.

"Đừng làm loạn, cẩn thận kim trật. Choáng váng đầu thì nhắm mắt lại, tôi trông chừng bên cạnh anh đây."

Điền Viễn cũng không tiếp tục cùng hắn đấu khẩu, cũng không gây sức ép với hắn. Nói là không cho hắn làm loạn, nhưng bàn tay bị hắn bắt lấy cũng không rút ra. Dùng bàn tay kia vỗ vỗ mu bàn tay hắn, đem tay hắn ấp trong hai lòng bàn tay mình.

Bọn họ trong lúc đó ít có những lúc ôn nhu như thế, vừa thấy mặt chính là vui đùa ầm ĩ, hoặc nghĩ biện pháp trêu chọc nhau. Trường hợp nắm tay nhau mặt đối mặt ôn nhu chân thành, thật sự quá ít .

Tất cả vui cười tức giận nảy lên đều kìm nén xuống, cùng không khí im lặng an hòa dung hợp một chỗ, trở thành khung cảnh lãng mạn quay chung quanh hai người.

Điền Viễn nhìn lại tốc độ, khẽ liếc mắt, thấy Phan Lôi không chớp mắt theo dõi y. Điền Viễn không tự chủ được nở nụ cười nhẹ, tùy tay cho hắn nắm một góc chăn.

"Nhìn tôi làm cái gì, váng đầu thì ngủ đi."

"Điền nhi, tôi đối với em là thật tâm, tôi thật sự thích em, yêu anh. Cả nhà từ trên xuốn dưới, kể cả bộ đội chiến hữu của tôi, đều tôi thích em. Em cũng đừng đẩy tôi ra. Tuy rằng chúng ta cùng một chỗ, có chút khác biệt, nhưng sẽ không làm cho tình yêu của tôi giảm đi chút nào. Nếu em lo lắng cái gì lời đồn đại nhảm nhí, cái gì xem thường khinh bỉ, có tôi ở đây, tôi giúp em ngăn cản hết thảy. Tôi sẽ không để em chịu khổ, không để cho người khác thương tổnem. Bởi vì tình yêu của chúng ta cùng đại đa số người khác không giống nhau, tôi lại càng thương em gấp bội, sẽ không để em có chút thống khổ cùng ủy khuất nào, dung tính yêu của tôi, cho em hạnh phúc cả đời."

Hắn nắm chặt tay Điền Viễn, đây là hắn lần đầu tiên thổ lộ ngay trước mặt. Liền bởi vì bọn họ yêu cùng những người khác yêu không giống nhau, hắn càng phải gấp bội thương y, yêu so với bất luận kẻ nào đều nhiều hơn, làm cho y hạnh phúc hơn bất cứ ai, bởi vì Điền Viễn là người cần được yêu thương thật nhiều.

Có người trời sinh cần được yêu thương, dùng mọi cách che chở.

Hắn hy vọng Điền Viễn được hắn chiều chuộng sẽ kiêu ngạo ương ngạnh, thị sủng mà kiêu, thậm chí là cố tình gây sự, thế nào cũng tốt, hắn muốn cho Điền Viễn trở thành người hạnh phúc nhất tên đời, một chút thương tổn, một chút ủy khuất, một cái nhíu mày cũng có. Hắn cho Điền Viễn một cuộc sống vô khuẩn (ý là trong sạch ấy ạ), muốn dùng yêu thương của chính mình mà đem nuông chiều Điền Viễn.

Hắn có năng lực này, hắn có đặc quyền này.

Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Yêu thương người mà mình yêu, là chuyện hạnh phúc nhất của mỗi người đàn ông. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro