Chương 44 - ĐIỀN NHI MANG TÔI VỀ NHÀ
Điền Viễn Lập tức mềm lòng. Y là điển hình ăn mềm không ăn cứng. Phan Lôi dám lớn tiếng với y y liền vênh mặt hếch cằm không thèm quan tâm. Thế nhưng Phan Lôi yếu thế, biết vâng lời thêm ấm ức thì trong lòng lại mềm nhũn.
Cân nhác một chút dù sao hắn cũng là người bị thương, lại cân nhắc chính mình còn phải chấp hành nhiệm vụ, y thở phì phì ngã xuống giường. Phan Lôi cười thầm, thành thành thật thật nằm quay về phía y, cánh tay đặt lên lưng y, Điền Viễn dùng khuỷu tay hất tay hắn ra.
"Cút xa một chút."
"Mệt mỏi quá, em không biết lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm, tên kia trên người có thuốc nổ, nếu châm lên bọn tôi còn giải quyết được. Ai ngờ bọn chúng nội ứng ngoại hợp, một tên tiểu tử chưa đủ long đủ cánh trong tay lại có súng bắn trả tôi một phát, may mắn tôi mặc áo chống đạn, bằng không chắc giờ này cũng thành liệt sĩ rồi ."
Tay Điền Viễn bị Phan Lôi nắm lấy, y vốn định rút ra, nhưng vừa nghe hắn nói như vậy, không tự chủ được nắm chặt tay hắn. Một khi điều động bộ đội đặc chủng, nghĩa là nhiệm vụ này khẳng định nguy hiểm, hắn lần này bình yên vô sự, nhưng còn lần sau, lần sau nữa, vạn nhất biết đâu lại gặp gỡ nhiệm vụ càng nguy hiểm hơn.
"Anh, anh chú ý an toàn. Tôi biết anh thích công việc này, chính là, anh đừng cố gò ép mình, con người thực sự rất yếu ớt, bác sĩ cũng không phải vạn năng."
Phan Lôi để lại một dấu hôn trên cổ y.
"Yên tâm, tôi sẽ bảo hộ chính mình."
Phan Lôi thật sự mệt, gây sức ép đã đủ, rất nhanh liền ngáy khò khò, Điền Viễn thì lại không có thói quen ngủ trong thời gian làm việc, y ở trong lòng hắn lặng lẽ xoay người, cùng hắn mặt đối mặt.
Không tự chủ được vươn tay chạm tới lông mi cùng khuôn mặt hắn.
Phan Lôi là một nam nhân cương nghị, điều này có thể nhìn ra ở ngay trên khuôn mặt, lông mi thực thô, cũng rất dày. Cái mũi cao cao , góc cạnh rõ ràng, môi dưới của hắn hơi dày, khi hôn, hắn luôn thích ngậm lấy miệng y, cắn một ngụm, sau đó hôn sâu. Đang ngủ vẫn mang theo ý cười, lại còn ngáy ngủ, tuy rằng không thể so sánh với còi tàu hỏa, nhưng mà vẫn có thể làm con nhà người ta mất ngủ.
Người này, bá đạo không nói lý, nhưng đối xử với y rất tốt, dung túng y sủng ái y, một thân phỉ khí (khí chất của bọn cướp =)) ), cố tình nói chán ghét hắn, hắn cũng không giận. Muốn nói thích hắn, thế nhưng hắn toàn làm ra mấy chuyện khiến người ta vừa cắn răng dở khóc dở cười lại vừa luyến tiếc. Một kẻ rối rắm. Nhưng hắn là một quân nhân xuất sắc thì chắc chắn sẽ là một người yêu tốt, cũng sẽ là một người chồng tốt đi.
Nếu hắn là phụ nữ, như vậy đàn ông khẳng định không chút do dự gả cho (ý anh là sao đây =)) ). Nhưng hắn là đàn ông. Cho dù cùng một chỗ, bọn họ cũng không thể kết hôn, không thể dùng thân phận người nhà, không biết hắn xảy ra việc gì.
Làm nhiệm vụ rất nguy hiểm, vạn nhất xảy ra chuyện gì y vĩnh viễn cũng không có thể biết. Bộ đội thượng cấp sẽ đem chuyện sinh tử của hắn nói cho cha mẹ hắn, nhưng sẽ không thông tri cho y. Bởi vì ở trong mắt người ngoài, y là một người bạn không có thân phận không có lý do quang minh chính đại đứng ở bên cạnh hắn.
Lần này hắn bị thương là đến bệnh viện của y, lần sau nếu hắn lại bị thương mà không được đưa đến đây, y vĩnh viễn cũng không thể là người đầu tiên chữa trị cho hắn, không có khả năng biết an nguy của hắn trước tiên. Loại sợ hãi này, làm cho y trằn trọc bất an. Y sợ, thật sự sợ, sợ hắn đi làm nhiệm vụ rồi không bao giờ trở về nữa.
Yêu thương chính là cả đời, cả đời này, y hy vọng cùng người mình yêu nhất vượt qua.
Chịu bị hắn hấp dẫn, thích bá đạo sủng ái của hắn, thích hắn da mặt dày, thậm chí thích hắn trêu cợt, nhưng duy chỉ sợ hãi, hắn đi rồi sẽ không trở về.
Vươn tay ôm cổ hắn, tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập đều đều, là một niềm an ủi kiên định. Yêu một quân nhân, sẽ phải học được cách làm quen với biệt ly. Điều này y có thể chấp nhận. Thế nhưng yêu một bộ đội đặc chủng, chẳng lẽ sẽ phải chịu đựng khi không rõ sinh tử của người mình yêu sao? Y không có biện pháp chấp nhận việc như vậy. Y hy vọng hắn vĩnh viễn bình an, hy vọng lúc nào cũng biết rõ an nguy của hắn, không bao giờ muốn nghĩ đến, một lúc nào đó hắn hôn môi y mà nói, chờ tôi trở lại, rồi sau đó vĩnh viễn không quay về.
"Điền nhi a, cục cưng, , , "
Điền Viễn nở nụ cười, tên hỗn đản này, ngủ cũng không quên gọi y vài tiếng.
Một người ngay cả trong mộng cũng gọi tên mình, yêu thương, thật sự rất dễ dàng .
Động tâm, càng lo lắng càng rối rắm, vì thế cũng không nói ra rõ ràng minh bạch.
Vậy cứ dây dưa không rõ rang như thế đi, có lẽ y sẽ vượt qua tâm lý khủng hoảng, có lẽ Phan Lôi sẽ dời sang mục tiêu khác, bọn họ cuối cùng sẽ có một đáp án . Đáp án sẽ là phân hay hòa đây.
Thở dài, tình yêu làm cho người ta tổn thương. Điều y hiện tại có thể làm , chính là thừa dịp Phan Lôi không biết gì, gắt gao ôm lấy hắn.
Cầu trời phù hộ, hắn cả đời bình an.
Điền Viễn tan tầm, cởi áo blouse ra về. Phan Lôi chặn cửa không cho y đi.
"Em thật nhẫn tâm, để tôi một thân một mình ở lại bệnh viện lý? Em về nhà ngủ nghỉ ăn cơm? Không được, em hoặc là cùng tôi ở lại bệnh viện, hoặc là mang tôi cùng nhau về nhà."
"Hôm nay tôi không trực ban. Anh không phải muốn nằm viện sao? Liền thành thật ở bệnh viện ngốc đi."
"Cho tôi cùng em về nhà đi, rồi ngày mai tôi trở về nằm viện."
"Có thời gian rỗi thì nhanh chóng quay về quân đội đi. Anh cho quân đội là nhà anh sao, muốn đi thì đi."
Phan Lôi cười ha ha như thổ phỉ.
"Tôi có đặc quyền này. Thượng cấp mở một mắt nhắm một mắt, không quản được tôi."
"Tôi quản được anh, ở bệnh viện mà ngốc, không cho phép ra ngoài."
Điền Viễn trừng mắt, đẩy hắn ra. Phan Lôi lập tức kéo vạt áo y liền đi theo.
WebTru yenOn line . com
"Em về nhà, tôi cũng về nhà. Dù sao tôi nhất định phải về nhà. Hiện tại không cho tôi đi, nửa đêm tôi cũng trốn viện."
"Đừng náo loạn, anh không phải nói miệng vết thương nhiễm trùng sao? Ở bệnh viện ngốc, tôi về nhà nấu cơm cho anh mang lại đây còn không được?"
"Tôi không cần. Em đem cơm đưa đến xong lại về, tôi mới không thèm một mình ở lại cái nơi quái quỷ này. Tôi phải về gia. Điền nhi, mang tôi về nhà."
"Anh lấy Đạo Mộ Bút Kí mà xem." (Đồng nhân văn ấy nhá =)))) )
Đảo một cái mắt trắng, Phan Lôi cười hắc hắc, Điền Viễn ăn mềm không ăn cứng, hắn xem như đụng đến yếu điểm của Điền Viễn, vừa nghe thấy y thỏa hiệp thở dài thì biết hắn giả đáng thương là phương pháp đúng rồi. Không thèm đổi quần áo bệnh nhân đang mặc trên người, liền lôi kéo hắn vạt áo cùng y về nhà.
Điền Viễn thật sự không có biện pháp với hắn, quên đi, về thì về, vết thương của hắn không nghiêm trọng, trong nhà cũng có thuốc hạ sốt, đường glu-cô, cho dù là hắn nửa đêm phát sốt, cũng có thể trị liệu. Nhưng mà vì cái gì toàn bộ bệnh viện mọi người nhìn thấy bọn họ đều tủm tỉm cười, cười đến vô cùng quỷ dị. Y không có đuổi người bệnh mà người bệnh này đầu óc có chút vấn đề.
"Phòng khách tôi đã thu dọn lại rồi, anh đêm nay ngủ ở nơi đó. Không được ngủ ở trên giường của tôi." (phòng này là phòng cho khách chứ hêm phải phòng tiếp khách đâu nhé)
"Vì cái gì a, chúng ta tại sao lại không ngủ chung một giường, em đây là bạo lực lạnh."
"Miễn bàn đã làm cái gì với tôi, của tôi hỏa còn chưa tiêu hết đâu."
Phan Lôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có biện pháp với bà xã mình, ngủ phòng khách? Không có cửa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro