Chương 43 - VIỆN TRƯỞNG À BÁC SĨ CỦA NGÀI BẮT NẠT BỆNH NHÂN NÀY
Điền Viễn tức muốn ói, làm trò chỉ điểm tố cáo y trước mặt viện trưởng, y đừng có mơ mà được thăng chức.
"Phan Lôi!"
Y rất muốn tống thêm một đạp nữa vào mông hắn, nhưng chỉ đá lên đùi hắn, lại khiến hắn càng thêm can đảm, trước mặt viện trưởng tru lên như sói, lăn lộn khắp giường, viện trưởng chắc sẽ nghĩ là y hạ độc với Phan Lôi đi.
"Ông xem ông xem, viện trưởng, hắn hành hung tôi, viện trưởng, ông cần phải làm chủ cho tôi a, hắn là bác sĩ đièu trị chính cho tôi, hắn mà mặc kệ thì làm sao mà tôi sống nổi a."
Phan Lôi làm như vợ nhỏ bị ngược đãi đáng thương, rốt cục tìm được người làm chỗ dựa, hắn quơ được cơ hội là liều mạng cáo trạng.
Tư bản chủ nghĩa vạn ác này, tư bản áp bức bóc lột quần chúng nhân dân này. Tiểu công tử được sủng ái mà kiêu căng này, bắt nạt anh hùng nhân dân là hắn này, làm chủ cho hắn đi này.
Viện trưởng xoa xoa cái trán, vợ chồng son bọn họ cãi nhau, làm cho ông cũng không biết phải thế nào cho phải. Ông mặc kệ, Phan Lôi kia không thể nào để yên. Ông mà quản đi, Phan Lôi cũng không cho phép người khác bắt nạt hắn vợ hắn đi. Nên nói, khẳng định là Phan Lôi phạm phải cái gì, chứ bác sĩ Điền tao nhã nho nhã, không phải cực ức chế sẽ không đánh người.
"Viện trưởng, không phải như thế, là hắn. . ."
Là hắn nói cùng hắn đấu kiếm*, lời này nói ra sao được? Y còn muốn giữ lại tí mặt mũi
*Nhục bác tương kiến: Nhục bác: vật lộn, đấu bằng kiếm, tương kiến: gặp lại, lẫn nhau =)) Cái đấu kiếm em chém thế có chuận hêm =///=)
Phan Lôi nâng cằm.
"Tôi làm gì , tôi làm sao, cậu đánh tôi, cậu khâu vết thương cho tôi mà không thèm tiêm thuốc tê, cậu quẳng tôi lại đây rồi bỏ mặc tôi. Tất cả những cái này đầu là cậu làm."
Điền Viễn tức đến nghiến răng, anh chờ đấy, nghĩ rằng viện trưởng ở đây thì hắn sao phải sợ ? Chờ khi chỉ còn hai người y không lột da hắn liền cùng một họ với Phan Lôi.
"Nói hươu nói vượn, cẩn thận tôi đem anh đến phòng giải phẫu chặt ra ngâm dịch formalin."
"Viện trưởng, ông xem, hắn uy hiếp tôi, hắn đe dọa tôi!"
Phan Lôi còn kém nước loạng choạng ôm đầu nói, come on, đánh tôi đi nha, tôi có người bảo trợ đấy!
"Cái kia, bác sĩ Điền, hôm nay cậu không cần chữa bệnh cho những người khác. Phan Lôi là bộ đội đặc chủng, cần chăm sóc đặc biệt. Cậu hãy làm bác sĩ chuyên môn chăm sóc cho anh ta lúc còn trong bệnh viện. Được rồi, tôi còn có việc, xin đi trước."
Triệu viện trưởng nhanh chóng lắc mông đi mất, học trò của cán bộ cao cấp nằm viện, thân là viện trưởng dù sao cũng phải đến an ủi một chút. Ai ngờ vừa vào cửa liền bị cuốn vào tranh cãi gia đình, người ta vợ chồng son vui cười tức giận đánh chửi nhau. Ông mà ở lại chỉ có mà là sát phong cảnh. Liên lụy vào thì bên nào cũng không đắc tội nổi. Bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách.
Viện trưởng đi rồi, Phan Lôi một lập tức vùng dậy, nhảy xuống giường đóng cửa lại. Nhìn Điền Viễn cười nguy hiểm.
"Điền nhi, em là bác sĩ chuyên môn của tôi, tôi không ra viện, em sẽ không cho pháp sao. Hôm nay em không được đi đâu, ngay tại phòng này ngủ lại với tôi."
"Ngủ cái đầu anh, mau cút đi cho tôi."
Điền Viễn đẩy hắn ra muốn đi.
Phan Lôi cầm lấy tay nắm cửa, hắng giọng mà bắt đầu kêu to.
"Ôi, viện trưởng a, bác sĩ của ngài lại bắt đầu ngược đãi tôihắn lại đánh tôi kìa, hắn không nghe lời ông nói a, ông mau tới đây quản hắn đi."
Điền Viễn thật muốn giơ chân , tức giận đến không còn gì để nói, sao hắn có thể vô sỉ đến như thế, thật đáng giận, xông lên chụp lấy mặt hắn kéo lại, lấy tay kéo ngoác miệng hắn trước khi hắn kịp cáo trạng. Viện trưởng còn chưa đi xa đâu, hắn muốn tìm việc cho y làm à.
Phan Lôi một phen ôm lấy thắt lưng y, Điền Viễn còn chưa phát giác hai chân y đã cách mặt đất.
Hắn chắc chắn viện trưởng không dám đi tới, hắn đã sớm nói qua cùng viện trưởng, đây là bà xã hắn, bà xã dù có đánh hắn cũng là vợ chồng đóng cửa bảo nhau. Viện trưởng bất quá chỉ là khách mời, ổng đã đi rồi thì chắc chắn không bao giờ tới lần nữa.
"Tôi cho anh ác nhân cáo trạng đấy, tôi kéo nát miệng anh ra, anh là cái đồ chết bầm, cái đồ chết tiệt, làm tôi sợ không tính, hại tôi lo lắng không tính, anh còn lấy viện trưởng ra dọa tôi, tôi chỉ thiếu nước muốn đập chết anh, giết chết anh, anh cái đồ vương bát đản!"
Phan Lôi đem y đặt lên giường, cầm móng vuốt của y kéo xuống dưới, cơ thịt trên mặt giật giật, tiểu lưu manh này, thiếu chút làm mặt hắn thành mặt bánh mì loại lớn.
"Ngoan, ngoan, Điền nhi a, tôi không phải là đau lòng cho em sao, mắt em thâm quầng lại cả rồi, khẳng định là tối hôm qua không ngủ ngon giấc. Không để cho người khác xem bệnh, muốn tự mình chữa cho tôi thật tốt. Tôi tối hôm qua chấp hành nhiệm vụ không ngủ chút nào, chúng ta là cùng nhau ngủ một giấc thạt ngon đi."
"Nghỉ gì mà nghỉ, tôi còn có công việc khác phải làm."
Phan Lôi cởi giày rồi lại lột áo khoác của y ra.
"Công tác để sang một bên, chúng ta mới là một đôi, em xem người khác quan trọng hơn tôi, tôi rất là ghen tị á. Ngoại khoa nhiều bác sĩ như vậy, em đã được viện trưởng phân công làm bác sĩ riêng cho tôi, công việc của em bọn họ cũng sẽ làm. Đừng lo lắng. Đến, cởi áo dài ra, mặc cái này đi ngủ sẽ rất khó chịu."
"Tôi không cởi, tôi mặc kệ anh chết sống, tôi phải đi làm việc!"
Phan Lôi mặc kệ y la hét, người này có lẽ tức điên rồi, có cùng y giảng đạo lý cũng vô dụng. Cánh tay dùng một chút lực, ôm thắt lưng làm cho y hạ thấp người, áo blouse trắng cũng dễ dàng lột ra.
"Được được, không cới. Ống nghe bệnh còn quàng trên cổ làm gì."
Không cởi? Còn kém chưa lột sạch ra. Đến cả ống nghe cũng đã bị lấy xuống khỏi cổ, để sang một bên.
Sợ Điền Viễn tức quá mà đánh hắn, Phan Lôi cầm lấy chân y, đặt lại trên giường. Ổn ổn, cả người đều ở trên giường .
Rũ phẳng chăn phủ lên người y.
Nhìn cánh cửa đã khóa chặt, hắn cũng xoay người trèo lên giường.
Điền Viễn xoạt một cái vứt chăn xuống dưới sàn, ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
"Ngoan, cục cưng, đừng quấy, chúng ta nghỉ một lát. Tôi cam đoan nếu dám làm gì không đúng em cứ tự do ra tay. Địa điểm này cũng không tốt, chẳng được như ở nhà. Tuy rằng là phòng đơn, nhưng ở cách vách chính là ông cụ bảy mươi tám mươi tuổi, tôi sợ động tĩnh lớn, làm hại cụ già kia phát bệnh tim. Chỉ đơn thuần là ngủ thôi."
Nhặt chăn lên vỗ vỗ cho sạch. Ôm lấy thắt lưg y đem người đặt lại lên giường.
Tay duỗi ra ôm chặt tạo thành rào cản, chân thì gác lên, cho dù Điền Viễn là là kim cương vô địch cũng đừng hòng trốn được khỏi nhà giam bằng than thể này.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Giãy dụa vùng vẫy đều bị hắn áp chế được.
Điền Viễn cảm thấy y giống như là ột con rùa bị lật ngược mai, tứ chi vùng vẫy thế nào cũng không thoát được khỏi ôm ấp của hắn.
Phan Lôi thì lại thấy mỹ mãn, rốt cục hắn cũng được ôm bà xã làm một giấc.
Hắn vui vẻ, Điền Viễn thì không, ôm lấy cánh tay hắn vừa cào vừa cắn.
Phan Lôi ngao một cái rên lên bật dậy, đau gần chết, sắp chảy cả máu rồi .
"Tôi nuông chiều em quen rồi phải không, tôi mà tức giận sẽ đánh người đấy ."
Phu cương bất chấn, hắn phải huấn thê!
Điền Viễn hất cằm. Lá gan lớn, còn dám đánh người ?
"Đánh ai?"
Phan Lôi vội vàng cười nịnh nọt, vuốt vuốt sau lưng y, tựa như từng chút từng chút một chải lông mèo.
"Tôi, đánh tôi. Tôi không nên hù dọa em, tôi không nên ở trước mặt viện trưởng tố cáo em, tôi không nên làm chậm trễ công việc của em, đối với em thì tôi cũng là người bệnh a, chiếu cố tôi cũng là làm việc vậy. Đừng náo loạn a, nghe lời, cục cưng của tôi rất nghe lời , chúng ta nghỉ ngơi thôi. Tuy rằng vết thương này chỉ trầy da, nhưng mà tôi cũng bị đau mà, vết thương nhiễm trùng tôi còn sốt nhẹ đó, tôi rất khó chịu, em nên an ủi tôi đừng náo loạn, có em ở bên cạnh tôi cũng kiên định hơn, em coi như giúp tôi đi mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro