Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42 - Vết thương nhẹ mà cũng nằm viện


Phan Lôi bị thương nhẹ, thật ra thì cũng không cần nằm viện, trở lại quân doanh, quân y cho hắn một tuần thuốc, tránh không để miệng vết thương dính nước là có thể cắt chỉ.

Cái gì vết thương nhẹ không dưới hoả tuyến, đó là thời kháng Nhật. Bây giờ là thời đại hòa bình , vết thương nhẹ cũng cần nằm viện, không có được sự chiếu cố tốt nhất thì không thể bình phục hoàn toàn, sao có thể tiếp tục chiến đấu lần sau? Đây là nguyên xi những gì Phan Lôi nói.

Cho nên, hắn nhập viện, đòi ở phòng đơn, muốn nằm phòng bệnh của khoa ngoại, đã thế lại còn phải là phòng bệnh ngay sát văn phòng của bác sĩ Điền.

Bộ đội thượng cấp tới thăm hắn, hắn còn kém nước lăn lộn vật vã, không xuất viện là không xuất viện, hắn phải đợi nó kết vảy mới xuất viện. Sống chết đòi ở lại trong bệnh viện.

Điền Viễn thấy hắn càn quấy, chó má nói cái gì mà chỉ có thân thể cường tráng mới có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, cười lạnh. Còn không hiểu y sao, ý tưởng của Phan Lôi thật đơn giản, hắn gây ra lửa giận còn chưa dập tắt được đâu ,phải thừa dịp lúc này biết điều mà dỗ dành y.

Lãnh đạo thượng cấp dở khóc dở cười, trầy da một cái đã đòi nằm viện, hắn thật ra là đang muốn được chiều chuộng đây mà. Quên đi, cứ nghe lời hắn vậy, ai bảo hắn có đặc quyền này cơ chứ.

An ủi tiễn bước lãnh đạo đi rồi, phòng bệnh bỗng chốc im lặng, Phan Lôi nhảy xuống giường đi tìm Điền Viễn.

"Điền nhi, tán gẫu chút đi."

Điền Viễn vặn lưng, vạt áo blouse trắng tạo thành một đường đường cong đẹp mắt, tiêu sái xoay người.

"Người bệnh cần tĩnh dưỡng. Phòng này cấm quấy rầy."

Điền Viễn đóng cửa đi mất. Phan Lôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng là chưa bao giờ thấy, bọn họ không phải người yêu sao? Nào có người yêu nào lại nhẫn tâm như vậy. Hắn bị thương đổ máu, thân là người yêu phải tận tụy chăm sóc hắn, không hẳn phải là mớm nước đút cơm gọt hoa quả, hầu hạ trái phải. Chỉ cần hỏi một chút xem có đau hay không a, có buồn không buồn a, ở bên cạnh 24/7, đối xử như là với bảo bối ấy không phải sao? Đựoc lắm, dám để hắn một mình trong phòng bệnh, đi công tác? Lãng phí bao nhiêu thời gian, bọn họ hẳn là nên đóng cửa lại, nói cái này cái kia. Hôn vài cái, sờ vài cái, cảm tình hẳn là nhanh chóng thăng hoa mới đúng.

"Đừng cho là tôi không có biện pháp với em, em cứ chờ đấy."

Phan Lôi ấn chuông khẩn cấp, ba mươi giây sau tiểu y tá đẩy cửa phòng đi vào.

"Có chuyện gì sao?"

Vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu y tá liền phiền lòng, Phan Lôi huy phất tay.

"Đi gọi Điền Viễn, nói tôi đau đến lăn lộn khắp giường. Không, nói tôi lên cơn sốc . Quên đi quên đi, vẫn là nói tôi đau đến lăn lộn khắp giường đi."

Tiểu y tá đáp ứng rồi đi gọi Điền Viễn. Phan Lôi rất là thỏa mãn, hắn cũng không thể nói dối lần nữa , Điền Viễn vào mà thấy hắn không có lên cơn, sẽ trực tiếp đánh cho hắn lên hắn cơn thật luôn. Tổ tông này rất là đáng sợ.

Điền Viễn đi vào phòng bệnh, tưởng vừa rồi chưa tiêm thuốc tê cho hắn, miệng vết thương thật sự đau. Ai ngờ y vừa đẩy cửa ra, Phan Lôi đã đưa cho hắn một quả táo gọt sạch sẽ, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

"Cục cưng a, em bận bịu nửa ngày, có mệt hay không nha. Ngồi nghỉ một lát, ăn hoa quả a."

Điền Viễn bấm máy nội bộ.

"Lấy một ống morphine đến đây, nếu người bệnh đau đến lăn lộn khắp giường, vậy làm cho hắn không cần đau thêm nữa."

Phan Lôi cướp lấy điện thoại, tội nghiệp nhìn Điền Viễn.

"Tôi mới không cần tiêm cái gì gì kia, em ở bên cạnh tôi sẽ không đau. Em chính là thuốc giảm đau của tôi."

Điền Viễn oán thầm, anh vẫn bị bệnh đường sinh dục đi, không có anh, tôi sao phải chạy vật vã như vậy? Tôi sao phải nghẹn ngào suýt chút nữa làm trò trước mặt bao nhiêu người như vậy? Tôi sao phải nghe tin anh trúng đạn lại hoang mang lo sợ như vậy?

Phan Lôi lấy lòng dìu y ngồi lên giường, gọt hoa quả cho y, lại xé mở đồ ăn vặt, lấy lòng hệt như là trung khuyển.

Điền Viễn nhìn thấy hắn là lại lên cơn tức,rảnh rỗi không có việc gì lấy dọa người làm thú vui? Y biết đó chỉ là vui đùa, nhưng loại vui đùa này sẽ làm trong lòng y run sợ. Một cước đá vào bắp chân hắn. Càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng thật giận, nhấc chân là đạp, Phan Lôi ôi một tiếng ôm chân nảy lò cò, Điền Viễn giơ chân lại đạp vào khoảng không . Phẫn hận xoay người muốn đi. Tức chết rồi, lại nhìn hắn thêm một cái, nhịn không được còn muốn đạp tiếp.

Phan Lôi nhảy dựng lên ôm lấy thắt lưng y. Mặt dày mày dạn chết sống không buông tay.

"Điền nhi a, em đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, em tha thứ cho tôi đi. Lần sau tôi thật sự không dám . Tôi thề với trời, tôi thật sự sẽ không lấy loại việc này true em nữa ."

Điền viên bỏ hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.

"Biết sai rồi?"

Phan Lôi giơ tay lên trời thề. Không dám nữa, bạo lực lạnh kiểu này thaatj càng dễ chết người.

Điền Viễn thở dài, thực không có biện pháp với hắn, rõ ràng ác liệt như vậy, còn muốn oánh chết hắn, thế nhưng nhìn thấy hắn tội nghiệp y lại mềm lòng.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Anh công tác đặc thù, nhiệm vụ đều nguy hiểm, anh không biết tự bảo vệ cho mình hay sao? Tôi là bác sĩ, không phải diêm vương gia, tôi không thể đem người chết cứu sống. Tuy rằng tôi xem nhẹ sinh tử, nhưng không hề muốn thấy anh gặp chuyện không may. Anh hiểu không?"

Phan Lôi nở nụ cười, Điền Viễn đây là quan tâm hắn, là lo lắng cho hắn, y chỉ là mạnh miệng, vừa rồi y còn kém nước khóc òa, không phải là bởi vì lo lắng cho mình sao? Tuy rằng thực ác liệt, nhưng là thấy y vì mình lo lắng sợ hãi, hắn vẫncảm thấy thực thỏa mãn.

Kéo tay y, lay nhè nhẹ.

"Yên tâm đi, tôi hiện tại có người than trong nhà, tôi khẳng định vì em mà mạng nhỏ bảo hộ này, chúng ta còn chưa tiếp xúc thân thể, yêu đến không muốn xa nhau, tôi chết cũng không nhắm mắt được. Điền nhi a, tôi lần này đi làm nhiệm vụ trở về, chúng ta liền thẳng thắn làm cho yêu thăng hoa, dùng thân thể nói chuyện yêu đương đi."

Điền Viễn một cước đá văng hắn.

"Anh vẫn là đi tìm chết đi."

Ngay tại phía sau, cửa mở, Triệu viện trưởng đẩy cửa bước vào.

Phan Lôi ôi một tiếng, ôm bụng gục trên giường, hô to gọi nhỏ.

Triệu viện trưởng xem rõ rành rành, bác sĩ bệnh viện bọn họ hạ độc thủ với bệnh nhân.

"Viện trưởng, bác sĩ bệnh viện các người ngược đãi bệnh nhân, hắn không để cho tôi trị liệu, hắn còn đánh tôi, đạp tôi rồi để cho tôi tự sinh tự diệt, hắn mặc kệ tôi, ông cần phải quản lí hắn cho tử tế đi."

Triệu viện trưởng đầu đầy hắc tuyến, vấn đề vợ chồng vấn đề gia đình người trong nhà mâu thuẫn, ông làm viện trưởng quản không được a. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro