Chương 40 - HÙ DỌA NÀO
Đến bệnh viện Số 1 của thành phố, tìm Điền Viễn trị thương cho tôi."
Phan Lôi quẳng lại lời dặn dò, bị nâng lên xe cứu thương.
Điền Viễn hôm nay đi làm không thần thái sáng láng như mọi ngày, ngay cả tiểu y tá trêu đùa hỏi y, bác sĩ Điền, sao trên miệng lại có thêm vết thương mới vậy , là mèo cào hay chó cắn đây? À, là lừa đá phải không? Điền Viễn cũng không hứng thú cãi lại hắn. Cúi đầu đi vào văn phòng mình.
Bác sĩ Lí khập khiễng tiếp tục khiêu khích y, y cũng không thèm giương mắt nhìn lại. Bác sĩ Lí bị xem thường coi như không thấy.
Bốn tiếng sau khi Phan Lôi đi rồi y cũng không ngủ được. Đành phải xem phim, xem đến mắt sắp lên men, đại não phát đau, y cũng không biết mình đang xem cái gì. Vừa thấy đến giờ giao ban, hắn liền cúi đầu đi đến chỗ làm.
Bệnh viện lúc nào cũng trong tình trạng hỗn loạn, tầng trệt còn may mắn một chút, không có tiếng trẻ con khóc nháo, bằng không càng phiền lòng. Đặc biệt là xe cấp cứu, luôn ầm ĩ quang quác, rất là dọa người. Bệnh đường sinh dục cũng làm ầm lên như bệnh tim.
Điền Viễn trước nay chưa từng phiền não đến chén nước ấm cũng có thể làm phỏng tay như thế này. Tức giận đem cái chén ném sang một bên. Trạng thái này không thể cứ duy trì như thế mãi được, y không tự chủ được luôn nghĩ đến việc tư, tinh thần không tập trung, may là không có người bệnh, không có giải phẫu, nếu không cái dạng này dễ dàng gặp chuyện không may nhất. Y cứ lo lắng cho Phan Lôi mãi, y phải ổn định tâm trạng mà làm việc.
Phan Lôi đi làm nhiệm vụ không biết sống chết, y còn có cuộc sống phải tiếp tục kia mà. Không phải chỉ là đột nhiên xuất hiện một người rồi lại đột nhiên biến mất sao? Cứ quan tâm làm gì, y khôi phục cuộc sống trước kia không phải là tốt sao?
Vững vàng tâm trạng, mở sổ ca bệnh, sau đó đi xuống phòng bệnh kiểm tra . Đúng rồi, vài ngày nữa có mấy người từ trường Y đến đây thực tập, y còn phải hướng dẫn thực tập sinh nữa. Công tác chuẩn bị phải làm cho tốt.
Nào ngờ y vừa đặt bút viết vài chữ, cửa phòng phanh một tiếng bị đá văng.
Là trực tiếp bị đá văng, bản lề lung lay, cánh cửa cũng chuẩn bị nứt toác ra rồi.
Điền Viễn "cạch" bẻ gẫy bút, cơn tức vừa ngơi một chút lại xông lên . Phan Lôi, anh con mẹ nó làm chuyện tốt thật, anh đập vỡ cửa của tôi một lần, rất thành công ha, mọi người vào phòng tôi còn không cần gõ cửa trực tiếp đi vào đấy.
Vừa muốn phát hỏa, lại thấy đứng ở trước cửa một người cao lớn mặc trang phục màu rằn ri.
"Phan. . . "
Không đúng, tuy rằng trên mặt cũng có vài vệt đen sì, tuy rằng đều mặc trang phục bộ đội đặc chủng, tuy rằng cao lớn như nhau, nhưng người này không phải Phan Lôi.
"Bác sĩ Điền phải không. Đội trưởng chúng tôi trúng đạn, anh ta nói nhất định phải là anhgiúp anh ấy lấy viên đạn ra. Mọi người đang ở phòng cấp cứu, anh mau đi xuống nhìn xem đi."
Điền Viễn nhảy dựng lên khoác vội áo ngoài, dung tốc độ nhanh chưa từng thấy chạy xuống. Phan Lôi bị thương, Phan Lôi trúng đạn , Phan Lôi ở phòng cấp cứu, cần y đi cứu hắn. Một giây đồng hồ cũng không được dừng, chạy nhanh, chạy nhanh, thang máy chết tiệt này, sao mãi mà chưa đến đây
Điền Viễn sống chết ấn thang máy, rốt cuộc chờ không nổi, đập mạnh cái nút thang máy, xoay người chạy lên cầu thang bộ. Mặc kệ đụng vào tiểu y tá hay bệnh nhân, giờ y chỉ có một ý niệm trong đầu, phải nhanh nhanh nhìn thấy Phan Lôi, y muốn tận mắt thấy tình trạng hiện tại của Phan Lôi.
Ngay cả vị bộ đội đặc chủng kia cũng theo không kịp tốc độ của y, y một đường cuồng chạy, thiếu chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống y cũng không quan tâm .
Vọt vào phòng cấp cứu, rất nhiều người mặc trang phục rằn ri đều vây quanh ở kia, vừa thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đột nhiên chạy đến, đều phần phật tránh ra . Vị bác sĩ này chính là người đội trưởng đã từng thỏa hiệp, y lúc ấy chính là cầm dao giải phẫu uy hiếp đội trưởng.
Điền Viễn bổ nhào vào bàn cấp cứu, Phan Lôi đang nằm ở kia, bên vai trái đều là máu tươi, tay phải Phan Lôi còn để bên ngực trái.
Sắc mặt có chút xanh trắng, môi có chút khô nứt, mơ mơ màng màng trợn tròn mắt nhìn y. Vừa thấy y tới, Phan Lôi lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt.
"Điền nhi a, em, em rốt cục cũng đến. Tôi nghĩ sẽ, sẽ không còn được gặp lại em."
Điền Viễn cũng bắt đầu run rẩy, y cố gắng hít sâu, lại hít sâu, khắc chế bản thân không nên nhìn thấy hắn mà không khống chế được. Kiềm chế thanh âm tận lực bình tĩnh.
Run run tay chạm vào cánh tay đang đặt trên ngực kia.
"Anh, anh đặt tay xuống, tôi muốn nhìn thương thế."
Không có việc gì đâu, cho dù là viên đạn bắn trúng ngực trái của hắn, cũng sẽ không có gì nghiêm trọng. Lần trước bộ đội đặc chủng kia không phải cũng như vậy sao? Sát động mạch chủ vẫn còn cứu sống được, y sẽ không để Phan Lôi phải chết.
"Điền nhi, tôi muốn nhìn mặt em lần cuối, có thể thấy em, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Phan Lôi suy yếu chớp mắt, mở miệng thở hổn hển một chút, vừa mở miệng, đã thấy ánh mắt ươn ướt.
"Không có việc gì đâu, có tôi ở đây, tôi nhất định cứu sống anh. Anh buông tay ra, để cho tôi xem, Phan Lôi, anh để cho tôi xem xem."
Y khống chế không được, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
Có một người như vậy, trêu cợt y, chiếu cố y, trăm phương nghìn kế lấy long y, nhu tình vạn chủng sủng ái y. Sau khi ở chung, tâm đã động . Tại sao, lại bị thương, lại hấp hối, ông trời cũng quá bất công , cho y một người như vậy giờ lại cướp đi của y?
"Đừng khóc, Điền nhi, em mà khóc tôi sẽ đau lòng . Điền nhi, tôi hiện tại không có gì tiếc nuối, em, em nếu muốn sau khi tôi chết có thể nhắm mắt, em liền, thành thành thật thật gọi tôi một tiếng, ca. Để cho tôi chết cũng cảm thấy mỹ mãn."
Nếu đặt ở tình huống bình thường, Điền Viễn sớm tát cho hắn một cái, nhàn rỗi không có việc gì làm gọi cái gì mà ca.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
"Nói bậy bạ gì đó, tôi sẽ không để anh chết. Anh nghe tôi nói, buông tay ra."
Phan Lôi thống khổ xoay người. Cái tay đặt ở ngực kia chết sống chính cũng không bỏ ra, không cho Điền Viễn xem miệng vết thương.
"Điền nhi, em không thương tôi, tôi đã như vậyrồi anh còn không chịu thỏa mãn tôi một nguyện vọng cuối cùng. Gọi tôi một tiếng ca, khó vậy sao, để cho tôi chết có thể nhắm mắt, không được sao? Em ương ngạnh vậy, làm sao cũng không chịu gọi tôi một tiếng ca."
Điền Viễn cầm lấy tay hắn dùng sức, muốn bắt lấy cánh tay kia mở ra, lấy ra rồi sẽ biết rốt cuộc bị thương ở đâu. Nhưng chỉ cần hắn dùng một chút lực, Phan Lôi tay cũng dùng sức, mạnh mẽ y hệt người bình thường.
Điền Viễn cảm thấy có chút không hợp lý, người bị thương trong trường hợp này hẳn là không có sức lực lớn như vậy được.
Y vừa rồi quan tâm mà hoảng loạn, hiện tại xem tình huống này, bỗng cảm thấy không được thích hợp. Vừa quay đầu lại, thấy tất cả bộ đội đặc chủng đều nghẹn cười, vặn vẹo nghiêm mặt.
Bác sĩ ở phòng cấp cứu cũng có chút bất đắc dĩ, mấy tiểu y tá mặt đỏ hồng ánh mắt cũng hồng hồng nhìn hai người bọn họ.
Tại sao cảm thấy, tất cả mọi người như đang xem kịch vui. Còn y cùng Phan Lôi chính là diễn viên.
Đã bị thương nặng như vậy hắn vẫn muốn mình gọi một tiếng ca? Động kinh chăng.
Gạt mạnh tay hắn ra, thấy trong chỗ băng bó một xíu máu cũng không có. Căn bản là không phải trái tim trúng đạn. Lại ngẩng đầu, thấy Phan Lôi hắc hắc cười với y, một dạng muốn đánh rắm. (Cái này không phải ta chém ra nha T_T)
Điền Viễn hướng bụng hắn hung hăng tung một quyền.
"Phan Lôi, tôi *beep* cả nhà anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro