Chương 38 - Tiểu biệt đãi trọng phùng
Xã hội hiện đại, cái gì đáng giận nhất? Nếu không tính đồng hồ báo thức, thì chính là di động. Biết vì sao không? Bởi vì nó quấy nhiễu giấc mơ đẹp của người ta. Nửa đêm nửa hôm, vào thời điểm trong ngực ôm người âu yếm ngủ đến say sưa, trong mộng âu yếm hôn môi người bên cạnh, di động đột nhiên kêu lên ầm ĩ. Cái gì kiều diễm đều mất hết. Người trong ngực kia nhảy dựng lên mà bắt đầu mặc quần áo. Y chạy nhanh đi bật đèn, khắp phòng ở tìm di động.
Điền Viễn là phản xạ có điều kiện, di động của bác sĩ là hai mươi bốn giờ luôn bật, thuận tiện có việc đột xuất gọi y. Ban đêm chỉ cần di động vang một tiếng, liền đại biểu cho bệnh viện đã xảy ra chuyện, y phải lập tức đuổi tới bệnh viện. Cho nên y phải nhảy dựng lên đi mặc quần áo, mà không phải đi tìm di động.
Phan Lôi cau mày vươn tay, một phen giữ chặt áo sơmi Điền Viễn đang mặc.
"Điện thoại của tôi, em ngủ tiếp đi."
Điền Viễn vừa nghe, thần kinh liền thả lỏng, bị hắn kéo lên trên giường, Phan Lôi ôm y vào trong lòng. Nhẹ nhàng mà vỗ về. Y công tác bận rộn vất vả, ban đêm ngủ không tốt là không thể được.
"Làm sao vậy?"
Phan Lôi hạ giọng. Điền Viễn mơ mơ màng màng chôn đầu trong ngực hắn, Phan Lôi không nghĩ cùng y ồn ào.
"Đội trưởng, tình huống khẩn cấp. Có một bang cướp hơn nửa đêm chém giết tại ngân hàng, ngân hàng này phòng bị cũng thực nghiêm, bọn chúng dùng thuốc nổ đánh sập cửa chính, trong tay có súng, bắt nhân viên làm con tin. Chúng tôi đãmphái xe đên đón anh."
"Tôi hiện giờ không ở nhà. Phân phó các anh em lập tức võ trang hạng nặng, trước đi đến địa điểm gặp chuyện không may. Tôi đi theo sau."
Phan Lôi đứng dậy mà bắt đầu mặc quần áo. Động tác phi thường nhanh, chờ Điền Viễn nhìn đến hắn, hắn đã mặc chỉnh tề đứng ở bên giường .
"Tôi có nhiệm vụ khẩn cấp, lập tức phải đi. Khi tôi không ở nhà, em nhớ phải tự chăm sóc mình. Nếu chủ nhiệm cùng tình nhân của hắn chèn ép em, em cứ tới bệnh viện Võ Cảnh tìm mẹ tôi. Em học lái xe còn chưa vững, khi tôi không ở nhà em không được một mình luyện tập. Gặp khó khăn thì đi tìm đại ca nhị ca của tôi, không muốn làm cơm thì tới chỗ Trương Huy."
Phan Lôi sự nghiêm túc chưa bao có, lôi kéo Điền Viễn nhắc lại lời dặn dò lần nữa. Hắn có vợ, hắn có người để nhớ thương, không thể giống như trước đây nhấc chân liền đi. Hết thảy hắn đều phải an bài cho tốt mới có thể yên tâm.
"Tôi không có việc gì. Anh, anh có nhiệm vụ phải nhiều một chút chú ý, chú ý an toàn."
Phan Lôi nở nụ cười, xoa xoa đầu y, cũng có người nhớ thương hắn, bị người âu yếm nhớ thương lo lắng, cũng là hạnh phúc của hắn a. Nhào tới, hôn một cái vào miệng y, lại lưu lại một vết thương mới.
"Anh chừng nào thì trở về?"
Điền Viễn lần này kỳ quái của không có mắng hắn, cũng không đánh hắn. Ngầm đồng ý cho hắn cắn mình một ngụm.
"Không biết. Tôi mỗi ngày sẽ gọi điện cho em. Khi tôi không gọi, nghĩa là tôi đang chấp hành nhiệm vụ không tiện. Tôi đi rồi, em ngủ đi. Chiếu cố chính mình, bị ủy khuất đừng chịu đựng, cho dù tôi không ở bên cạnh em, còn có rất nhiều người làm chỗ dựa cho em. "
Phan Lôi đứng dậy bước đi, nhìn gia quy hắn dán tại cửa, lại nhìn xem Điền Viễn đã muốn đứng dậy tiễn hắn ra cửa, chỉ chỉ gia quy.
"Gia quy mười điều, một cái cũng không cho phạm. Bằng không sau khi tôi trở về sẽ thu thập em. Đi ngủ đi, không lại trúng gió cảm lạnh."
"Anh cút luôn đi."
Cút theo cái gia quy của nhà anh đi, không có việc gì nhàn rỗi thì đau trứng a, trước khi đi buông trả lại cho y một câu như vậy, đó là gia quy tự hắn định, cùng y không một tia quan hệ.
Phan Lôi đã đánh một cái hôn gió cho y, phi nhanh xuống lầu. WebTru yenOn line . com
Một bên xuống lầu một bên cho gọi điện thoại nhị ca hắn.
"Nhị ca, em đi làm nhiệm vụ. Điền Viễn bên này anh chiếu cố nhiều một chút. Được rồi, em biết chú ý an toàn, yên tâm đi, em sẽ toàn tu toàn vĩ trở về. Nhà em còn có một người đó, em cũng không thểoanh liệt hi sinh được. Hảo hảo, em thúi lắm được chưa. Nói đứng đắn chút, chiếu cố y cho tốt."
Điền Viễn đến bên cửa sổ, một lát sau thấy hắn ra tới ven đường, năm phút đồng hồ sau, một chiếc xe chạy lại, hắn lên xe bước đi .
Sự xuất hiện đột ngột của một người làm nhiễu loạn cuộc sống của y, đột nhiên liền lại đi rồi.
Điền Viễn nhìn gian phòng trống trải, nhìn ổ chăn lạnh như băng, nhìn lại thời gian, bốn giờ? Hắn đi rồi, hẳn phải là thời điểm ngủ tốt nhất, hiện tại hay rồi, ngủ không được , tịch mịch cùng cô đơn đột nhiên tràn ngập .
Nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng là phải giữ bí mật, không biết hắn đi làm cái gì, cũng không biết hắn khi nào thì trở về, càng không biết hắn có bình an hay không. Quốc gia bình thường không điều động bộ đội đặc chủng, bộ đội đặc chủng tồn tại chính là dùng nhân số ít nhất hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu cao độ, dùng tổn thất ít nhất hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi, có thể nghĩ, nhiệm vụ này khẳng định là nguy hiểm. Hắn vừa đi, cho dù là đã xảy ra chuyện, trừ bỏ người nhà hắn không ai biết sinh tử của hắn.
Điền Viễn đột nhiên cảm thấy rét lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Làm vợ của người như thế, vẫn là phụ nữ khá hơn, ít nhất là thê tử của hắn, cho dù là hắn đã xảy ra chuyện, cũng có thể biết tin tức trước tiên. Y là đàn ông , không có biện pháp kết hôn cùng hắn, không có biện pháp trở thành thân nhân của hắn, cho dù là hắn đã chết, y cũng sẽ không biết. Thực là một loại bất đắc dĩ đáng buồn, không thể có một thân phận quang minh chính đại ký tên ở trên đơn giải phẫu của hắn, không có một thân phận thích hợp để biết an nguy của hắn trước tiên. Yêu thương dù có sâu đạm thế nào, y vẫn là không có biện pháp trở thành thân thuộc hợp pháp của hắn.
Yêu một người đàn ông , lưng đeo nhiều lắm, yêu một Phan Lôi thân phận như vậy, hắn thấp thỏm lo âu càng nhiều.
Mạnh miệng không động tâm với hắn, không chịu để hắn trêu chọc, vừa ý hay không, chỉ có y hiểu được.
Nếu là không tâm động, y sẽ không cảm thấy bất an, nếu là không tâm động, y sẽ không lo lắng an nguy của hắn. Nếu là không tâm động, y sẽ không tịch mịch như vậy.
Tịch mịchnày, bởi vì Phan Lôi gây lên. Hắn ở trong này, náo nhiệt, vui cười tức giận, mắng đều là thoải mái như vậy, khắp phòng đều toát ra vui vẻ. Đồ ăn đơn giản cũng ngon miệng vô cùng. Hắn xuất hiện là một cái kỳ ngộ, hắn rời đi liền lưu lại buồn bã thất vọng.
Vì cái gì luyến ái? Bởi vì một người cô đơn, có lẽ hai người sẽ không còn cô đơn nữa.
Luyến ái , hai người thật sự không cô đơn, nhưng hắn lại đi rồi, cô đơn liên hồi.
Vịn cửa sổ, nhìn bóng dáng đã biến mất về phương xa, Điền Viễn thở dài.
" Trở về sớm một chút đi."
Trở về sớm một chút đi, cho dù là trêu cợt y, vẫn là hy vọng hắn sớm một chút trở về. Bình an của trở về, nhanh nhanh trở về. Không cần một đi không trở lại, đừng làm y lo lắng.
— tiểu biệt thắng tân hôn, tiểu ngược càng tri kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro