Chương 32 - Dám đùa giỡn lưu manh thử xem
Chưa từng thấy ai như vậy, ôm y hôn, hôn đến không ngừng nghỉ, mặc kệ là ở trên đường cái, ven đường, trên xe. Điền Viễn cảm giác y sẽ là tiêu điểm cho ngày mai báo chí viết, hai nam nhân bên đường ôm hôn nồng nhiệt như chỗ không người, luật hôn nhân sẽ được xem xét lại, có thể đem tới ích lợi cho mấy ngàn vạn đồng chí thân thiết.
Thật vất vả về đến nhà, Điền Viễn ra gió, đầu cũng ong ong, cùng Phan Lôi lắc lư lên lầu, bọn họ sắp thành trẻ sinh đôi dính vào nhau, đi đường cũng xoắn quẩy, so với người mẫu báo T đi còn lắc lư hơn.
Tới cửa, này đầu dã thú, rốt cuộc khống chế không nổi .
Xoay người liền đem Điền Viễn đặt trên cửa, dùng ưu thế chiều cao vượt trội hơn người của mình, áp chặt cả thân hình Điền Viễn vào cánh cửa, tư thế này làm hắn vốn đã cao còn cao hơn.
Uống đến mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Điền Viễn, tựa như nhìn thấy mỹ vị trong bữa tiệc lớn. Nuốt một ngụm nước miếng.
"Điền nhi a, ta sắp phải quay về quân đội, chúng ta hôm nay liền đem danh phận xác định. Trở thành vợ đúng nghĩa đi."
Tới gần y, ánh mắt hai người khoảng cách không vượt qua năm centimet.
Điền Viễn dùng tay chen vào, khả kính đẩy hắn. Làm cái gì vậy, mượn rượu đùa giỡn lưu manh à."Em không biết tôi nghĩ nhiều đến em như thế nào đâu, nhìn thấy em tôi đã muốn ngạnh đến phát đau, em sờ thử mà xem."
Cầm lấy tay y kéo xuống tìm kiếm, kỳ thật không cần sờ cũng có thể nhận thấy cái cực nóng đang cọ vào đùi y.
Điền Viễn tránh tay hắn ra.
"Phan Lôi, tôi cảnh cáo anh,không được mượn rượu giả điên."
Phan Lôi tiến lại gần sát cổ y, đem cả cái đầu ở cổ y cọ đi cọ lại, loạng choạng thân thể làm nũng.
"Điền nhi a, tôi không phải yêu em mới vậy sao? Tôi sợ em chạy a. Điền nhi, hiện tại tốt lắm, cả nhà mọi người đều biết em là vợ tôi, bọn họ cũng không phản đối, nhìn đi, tôi đã sớm đem chướng ngại trên đường dọn sạch, không ai dám làm em khó chịu. Em cứ yên tâm đi, gì khó khăn cũng không sao, chỉ cần em gật đầu, chúng ta liền yêu nhau cả đời, đồng ý với tôi đi, chúng ta cùng nhau sống, em và tôi cả đời bên nhau, tôi đời này nguyện đối xử tốt với em."
Cũng không biết hắn là say thật hay là mượn rượu giả điên. Đã làm chuyện lưu manh còn dụi đi dụi lại, lật đi lật lại, giống con nít ranh mà thông báo với y.
Mặc kệ hắn giả điên, không được để hắn tới gần. Một sợi lông cũng không cho hắn chiếm đi tiện nghi.
"Hôn nào, hôn cái nào."
Phan Lôi giở trò cũ, kéo áo Điền Viễn, ngẩng đầu muốn hôn. Chu mỏ giống nhóc con muốn được hôn.
Điền Viễn một phen đẩy mặt hắn ra, thế nhưng vẫn bị hắn túm lại được, giữ lấy cằm, để cho hắn hung ác hôn môi .
Cái hôn này, mở đầu là liếm cắn, nhưng ngay sau đó là hôn sâu, làm cho Điền Viễn như muốn ngừng thở, tay bị cầm lấy, phan lôi ôm tay y đặt trên vai mình, biến thành hình ảnh hai người gắt gao ôm hôn.
Điền Viễn phản kháng không có kết quả, đành phải nắm chặt bờ vai hắn, làm cho hình ảnh trước mắt mình mờ dần. Cồn phát huy hiệu quả và lợi ích to lớn. Phan lôi uống hết hai bình rượu đế, trong thân thể nóng đến khó nhịn, nụ hôn này khiến tất cả khô nóng tao loạn trong cơ thể hắn, phát huy đến mức tối đa
Điền Viễn tứ chi như nhũn ra, chỉ có thể tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Sau nụ hôn, mặt y biến thành màu phấn hồng, dù cho huyết áp thấp, đôi môi có chút trắng cũng hồng lên, trong ánh mắt không hề kiêu ngạo, trở nên mê mang mềm yếu, không tiếp tục đẩ ra, ôm lấy vai hắn, dựa đầu vào bờ vai ấy, cùng hắn lúc nặng khi nhẹ trao đổi nụ hôn.
Đem người hắn thích đang trong trạng thái ngon miệng như vậy đặt ở trước mặt hắn, đây không phải khảo nghiệm định lực của hắn sao?
Quần bò đã hơi căng lên, thân thể trong lồng ngực trở nên cực nóng, rất muốn đem y nhẹ nhàng ăn vào bụng, hôn trên người mỗi một tấc da thịt, lưu lại dấu vết của mình. Chiếm lấy y, làm cho y rên rỉ, làm cho y thở dốc, làm cho y quên hết tất cả ôm lấy hắn mà ngâm nga, để y khóa ngồi trên người mình, bị chính mình làm đến tựa như thuyền nhỏ lắc lư không chừng trong sóng gió.
Không được, còn tiếp tục, hắn có khả năng sẽ trực tiếp xé mở quần áo y, ngay tại của này đem y ăn tại trận. Trở thành nỗi ám ảnh trong đầu bà xã mình.
Ôm thắt lưng y, đem Điền Viễn nâng lên, sải bước tiến tới phòngngủ, bốn mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng hắn sẽ ngẩng đầu hôn nhẹ Điền Viễn.
Điền xa bị dọa, ánh mắt hắn cực nóng tựa như đem y trở thành món ăn, sợ tới mức đánh một cái rùng mình. Bị hắn ôm vào phòng ngủ như vậy, y sẽ bị ăn đến một chút xương cốt cũng không còn. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
Rất dọa người, cái loại ánh mắt này tựa như sói đói nhìn mồi, kiểu như hắn bắt được bữa tiệc lớn đầy mỹ vị. Tất cả mơ mơ màng màng khi say rượu, đều bị cái ánh mắt kia làm tỉnh lại .
Không nên như vậy, bọn họ mới quen biết vài ngày, cảm tình còn chưa tới cái loại tình trạng này đi. Còn nữa, y không phải còn chưa có đồng ý sao?"Lạnh không? Không sao đâu, một hồi tôi sẽ khiến cho em toàn thân từ trong ra ngoài đều nóng rừng rực."
Phan lôi đè thấp giọng nói, thanh âm càng thêm từ tính ,mê hoặc lòng người.
Điền Viễn ba chân bốn cẳng giãy dụa, từ trong lòng hắn vùng ra.
"Tôi, tôi vào phòng bếp."
Phương pháp nào để ngăn cản dã thú? Bạo lực? Hay là dùng bình hoa chụp đầu hắn? Vạn nhất mà đánh hắn choáng váng không dậy nổi... Dùng trí? Trong nhà y không có thuốc gây mê, không thể cho một liều an thần để cho hắn trực tiếp ngủ luôn đi.
Làm sao bây giờ? Chạy trốn? Phỏng chừng y không tới đến cửa, đã bị Phan Lôi khiêng lên đến giường. Báo cảnh sát? Y không phải thiếu nữ gặp lưu manh, tuy rằng Phan Lôi đúng là một tên lưu manh.
"Đến phòng bếp làm gì."
Phan Lôi còn bám trên người y, dính như kẹo kéo, không ngừng hôn cổ hôn tai y, lại còn sờ soạng thân thể y.
Điền Viễn thấy Lâm Mộc tặng mình bộ dao giải phẫu, cắn răng, đành phải phải lãng phí một lưỡi dao rồi.
Liều chết kéo Phan Lôi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một con gà.
Lôi ra dao giải phẫu sắc bén, sáng lấp loé, nói với Phan Lôi.
"Tôi cho anh xem một lần, bác sĩ giải phẫu thi thể như thế nào. Anh sẽ biết vì cái gì bác sĩ là không thể trêu vào, bởi dao giải phẫu của bác sĩ, không chỉ có thể cứu người, còn có thể giết người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro