Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 - Còn hôn, da đều đã muốn rách ra

Đại khái, cả quả đất này có cái kiểu come out đê tiện như vậy chắc cũng chỉ có một mình Phan Lôi.

Khinh bỉ hắn một nghìn lần, hắn đem rác rưởi đổ cả lên đầu ông bố, y nếu là lão cha hắn, khẳng định làm thịt hắn một trăm lần. Đứa nhỏ hư đốn tức chết người không đền mạng.

"Tam thúc cái mũi cũng sắp lệch không thở được, ông nội tôi trước khi đi luôn mãi dặn dò, không cần đối Lôi tử hạ độc thủ. Là kẻ làm cha không đúng, hù dọa đứa nhỏ làm gì để thành ra nông nỗi này. Lại dặn tam thẩm, tìm bác sĩ chuyên gia chữa trị cho Lôi tử, cho dù là không thể khỏi hẳn, nhưng cho dù là một chút thích nữ hài tử cũng tốt. Thật sự nếu không được, liền chấp nhận đi. Tất cả mọi người đi rồi, tam thúc tôi cũng bạo phát. Nếu không phải tam thẩm ngăn đón, phỏng chừng Lôi tử cũng không còn có mặt được ở đây. Trúng một gậy đã làm cho hắn nửa tháng không có biện pháp rời giường. Nằm viện mất nhiều ngày.

Mười chín tuổi, tam thúc nhắm mắt làm ngơ, liền trực tiếp đem hắn đưa đến bộ đội. Không cùng bất luận kẻ nào chào hỏi, khiến cho hắn từ binh nhì bắt đầu, chính hắn chậm rãi tự trưởng thành, không có dựa vào mối quan hệ quyền lực gia đình nào, hắn làm nhân tài trong bộ đội đặc chủng quân doanh, là người của Phan gia. Chính mình từng bước một cố gắng, theo trường quân đội, sống sót qua cuộc huấn luyện ma quỷ, năm năm không về nhà thăm người thân. Tới khi ở bộ đội đặc chủng làm huấn luyện viên, hắn mới quay về nhà. Tam thúc cũng đã bớt giận.Lôi tử chưa đem ổng ra dọa người, dùng thân phận bình thường nhất tranh thủ làm đến chức huấn luyện viên bộ đội đặc chủng, hắn một đường vất vả gian nan. Thực sự là nam tử hán.

Ở bộ đội mười một năm, trải qua mưa bom bão đạn, đã ở biên cảnh đả kích bọn buôn lậu, cũng phá qua bom, cứu rất nhiều con tin. Lập công vô số, là cán bộ cao cấp vô giá trong hàng ngũ trẻ tuổi. Hắn cũng gây ra một đống sự cố như đem tội phạm đánh gục, cố ý ngược đãi tù binh, thời điểm cắm trại dã ngoại huấn luyện, đi khiêu chiến binh chủng bình thường, cùng người ta so bắn, đem một cái bất bại đại đội trưởng người ta làm cho phát khóc. Diễn tập, hắn chỉ huy phá hang ổ địch, bắt người ta tìm của một quan chỉ huy cao nhất, một sư trưởng mỗi người một sợi lông, đại biểu cho đã giết, còn đem chó của sư trưởng cho uống thuốc ngủ, lúc rời đi còn mang theo cả mấy con gà trong phòng bếp, đúng là chó gà không tha a. Quân sư trưởng của địch nổi trận lôi đình. Bên trên đối hắn là vừa giận lại vừa yêu.

Ông nội tôi thực thích hắn, chúng tôi huynh đệ hai cái ở bộ đội ngây người vài năm cũng không để ý, nhưng hắn thì khác, hắn thích bộ đội, thích ở cùng các huynh đệ. Ông nội tôi hy vọng hắn có thể cả đời trong quân ngũ, tôi nghe nói, khi quân hàm hắn thăng cấp, khắp nơi bộ đội đặc chủng ăn mừng, hắn xuất ngũ, tiền đồ cũng là một mảnh rộng mở a."

Không ngạc nhiên, loại chuyện mang hơi hướng thiếu đạo đức này, Phan Lôi làm được.

"Bác sĩ Điền, Lôi tử là nam nhân tốt. Hắn rất thương yêu cậu. Có gì nguy hiểm khó khăn, hắn đều giúp cậu bãi bình. Hắn sẽ làm cậu hạnh phúc."

Điền Viễn nở nụ cười, từ chối cho ý kiến. Huynh đệ trong nhà tự nhiên là đứng về phía Phan Lôi, nhưng y cũng không phải nghe vài câu khích lệ là liền thỏa hiệp. Y phải trực tiếp kiểm tra, còn nữa, y thích nữ, thích hai mươi mấy năm, sẽ không vì thổ phỉ này mà lập tức thay đổi. Y không phải cô nương lên núi hái hoa bị thổ phỉ giữ lấy liền theo thổ phỉ về làm áp trại phu nhân. Cũng không tin Phan lôi dám đối với hắn thế nào. Hắn nếu dám làm cái gì, thiến thẳng, trực tiếp làm cho Phan gia bọn họ tuyệt hậu.

Hoàng Khải dẫn đầu ngã xuống trước, Phan Lôi nối gót theo sau, không còn hú hét thêm được gì nữa. Lắc lư lắc lư đứng lên. Một phen ôm Điền Viễn, bắt đầu giống con gà con mổ thóc, hôn chụt choẹt trên mặt Điền Viễn.

"Thân ái Điền nhi, đường quả nhân của tôi, ta về nhà đi thôi."

Cây rừng đánh một cái rùng mình. Thiếu chút nữa ói ra.

"Ngươi có thể hay không không cần ghê tởm người khác như vậy?"

Trương Huy đạp hắn một cước, đại nam nhân ba mươi tuổi uống rượu , lập tức biến thành nhóc tì ba tuổi, khác nhau ở chỗ, em bé ba tuổi là ôm mụ mụ, Phan Lôi lại ôm Điền Viễn.

Điền Viễn cũng uống không ít đâu, cho dù là hắn dùng nước lạnh xối một lần, nhưng vẫn bị huynh đệ hai cái người kia chuốc cho không ít. Điền Viễn giúp đỡ hắn? Rõ ràng chính là cho hắn làm bậy, hắn ôm thắt lưng y, hai tay đều ở trên người đối phương sờ loạn, vừa đi vừa một bên hôn, một bên sờ.

"Điền nhi, em không biết tôi thích em đến thế nào đâu."

Hôn mặt một cái.

"Điền nhi, em đáp ứng tôi đi, chúng ta hảo hảo cùng một chỗ cả đời."

Hôn môi một cái.

Điền Viễn đẩy hắn ra, đừng có định ở hành lang đùa giỡn lưu manh với y. Còn có người khác ở đây.

Phan Lôi chèm chẹp miệng, toe toét cười ngu.

"Rượu nho hương vị thật ngọt ngào, tôi thích, cho tôi nếm lần nữa nào."

Ban ngày ban mặt, giở trò với Điền Viễn hôn một chút lại hôn một chút lại hôn một chút lại hôn một chút... Mặc kệ Điền Viễn đẩy, đánh, đấm, đập, hắn cũng không thèm ngừng miệng, hôn một cái nói một câu Điền nhi a, tôi rất yêu em. Hôn tiếp một cái, Điền nhi a, em là bảo bối của tôi. Lại nữa, Điền nhi a, trong mắt tôi chỉ có mình em <chém ngọt =]]>. Thêm một cái nữa, em gọi tôi là ca đi, tôi phải làm tình ca ca của em. <... tình ca ca...>

Lời ngon tiếng ngọt, làm cho người ta đau răng.

Xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào thang máy, người trong thang máy trợn tròn mắt, này, cũng quá lớn mật đi, ở thang máy mà cứ hôn bèm bẹp, thật sự rất vang. Điền Viễn là trốn không kịp, giãy không ra, cầu cứu nhìn bốn người kia đã muốn cười đến ngồi xổm trên mặt đất, cứu y nha, bọn họ không phải cá hôn môi, hôn suốt làm quái gì, bị người ta nhìn thấy lại chê cười.

Phan Triển Phan Cách khoát tay, nhân loại đã muốn ngăn cản không nổi Phan Lôi sau khi uống rượu say sẽ ôm người. Như vậy thật ngọt ngào, để cho hắn hôn vài cái thì đã làm sao. Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Đừng hôn, miệng đều hôn tới rách da người!"

Lâm Mộc rầm một tiếng ngồi dưới đất, hình tượng quý công tử tao nhã đã bị gã phá hỏng, ôm bụng ối a ya kêu, không được rồi, tên dở hơi kia làm cho gã cười muốn rút gân dạ dày.

Phan Lôi nhìn Lâm Mộc, sửng sốt một chút, giống như nhớ tới cái gì. Bị Điền Viễn đẩy ra, hắn cũng không ôm lại, một phen nhéo cổ áo Lâm Mộc.

"Đây là lễ ra mắt Điền nhi nhà tôi, tiểu tử cậu quà gặp mặt đâu. Làm người không được làm thế, cậu đi vườn bách thú xem khỉ còn phải mua vé đấy."

Điền Viễn hung hăng đá một cái vào mông hắn. Ngươi mới là khỉ, cả nhà các ngươi là khỉ.

"Tôi không phải đãcó quà cho hắn sao?Là một bộ dao phẫu thuật của bác sĩ ngoại khoa nhập khẩu từ Đức, vật dụng mà bác sĩ nào cũng muốn có ( ta lại chém :p) . Lưỡi dao thậm chí là còn vừa mới ráp xong."

Phan Lôi phi thường vừa lòng, vỗ bả vai Lâm Mộc, Lâm Mộc vẫn nhếch miệng. Hắn một quyền có thể đánh xuyên qua đá phiến, không biết nặng nhẹ mà cho gã vài cái, gã chắc chắn sẽ đau tới chết. Một phen đem hắn giao cho Điền Viễn, Phan Lôi lại bắt đầu quá trình con gà mổ thóc trên mặt y. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro