Chương 3 - Đúng là một tên ác bá
.Điền Viễn không có nghễnh ngãng, cái y nghe được là sự thật hả? Đem hắn so sánh với nữ nhân? Đây là nỗi nhục lớn nhất trong vũ trụ nha! Một cái "chát" thật mạnh đánh vào phía sau lưng nam nhân, cảm thấy chưa hả giận, lại bắt đầu dùng sức ngắt thắt lưng hắn, tại cái eo gắt gao cấu véo.
Về phần vì cái gì chỉ nhằm vào thắt lưng hắn, bởi vì y hiện tại chỉ có thể với được đến chỗ đó. Y là đang bị người ta khiêng mà.
"Con mẹ nó, còn dám vũ nhục tôi, tôi liền cắn chết anh!"
Nam nhân nhe răng trợn mắt hừ một chút, vật nhỏ này ra tay cũng thực hữu lực.
"Tôi còn quản không được em sao? Lại véo, véo tiếp một chút thử xem!"
Điền Viễn mặc kệ hắn, y không véo nữa, trực tiếp cắn luôn, hự một ngụm cắn ngay phía sau lưng.
"Thả tôi xuống dưới."
Miệng y còn gặm trên lưng người ta, vẫn muốn nói chuyện, mồm miệng bất thanh bất thuyết. Nam nhân cảm giác miếng thịt của mình trong miệng hắn giống như sắp bị cắn đứt đi, nâng cao tay thêm chút khí lực, "ba" một tiếng đánh vào mông bác sĩ nhỏ, cái này mới là vang dội, mọi người đi trên hành lang đều nghe thấy được.
Sắc mặt tập thể dại ra nhìn một đôi đang làm ầm ĩ cả hành lang
Đây cũng quá dọa người đi. Điền Viễn vừa thẹn vừa giận, xuống tay hung ác liều mạng đấm đánh sau lưng hắn, chết tiệt, hắn là mình đồng da sắt* a, cũng không đau chút nào sao, không định thả y xuống dưới a. Y tá và người bệnh đều vây quanh xem, khiến cho mặt mũi y mất sạch sẽ. Đều là nam nhân, vì cái gì thua kém nhiều như vậy, y bốn vuốt ngọ nguậy, người ta một cái liền đánh lên cái mông y, căn bản là không xem giãy dụa kêu gào của y ra gì. Giống như lúc còn nhỏ, y bướng bỉnh không chịu trở về nhà, ba ba y kẹp y như là con gà, khiêng về nhà. Khi đó y năm sáu tuổi, hiện tại đã gần ba mươi vẫn còn bị nhận loại trừng phạt nhục nhã này là sao?
"Thả tôi xuống dưới! Hỗn đản**, vương bát đản***, buông!"
Ai để ý đến uy hiếp của y a, Phan Lôi đi nhanh đem y khiêng đến cửa văn phòng, thật sự giống như là ném bao tải, một phen đem y ném lên giường (chắc là anh định ăn em luôn cơ).
"Vương bát đản!"
Điền Viễn xoa xoa, sao Kim bay đầy đầu, hận không thể nhào lên cắn y mấy cái.
Nam nhân liền tiến lên lột áo giải phẫu trên người y ra (á á), tủ quần áo bị hắn bang bang đóng mở, lấy ra một kiện áo khoác, choàng qua y cho y mặc vào, theo sau túm y hướng cửa lớn đi.( hô hô hô mừng hụt :)) )
Đều bị hắn làm cho hồ đồ, để làm chi để làm chi? Hắn như vậy để làm cái quái gì, y đem người cứu về rồi, nói như thế nào y cũng là ân nhân của bọn họ đi, đáng lẽ phải hưởng thụ đãi ngộ ân nhân nên có, lôi kéo tay y nói cám ơn a, tặng y cờ thi đua a, phong bao lì xì cho y cũng được a. Phi phi, không thu tiền lì xì, bác sĩ không thu tiền lì xì.
Nếu không nhớ tới, nói một tiếng cám ơn hẳn cũng có thể chấp nhận đi, cũng không phải phạm nhân, sao phải khiêng tới giải đi như vậy?
"Uy, anh làm vậy làm gì, buông, tôi bảo buông không nghe thấy sao? Hỗn đản!"
Tới ven đường, Điền Viễn thật sự không nhịn được, giơ chân lên đá hắn, hắn dường như có thể thấy đươc động tác của y, tùy tiện nhấc chân liền né được. Đưa tay vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe liền tống y vào.
Điền Viễn nắm chặt thời cơ muốn đào tẩu từ bên kia, còn không kịp đi đến cửa xe một bàn tay to liền chế trụ thắt lưng y, tha y trở về đặt bên người, bàn tay gắt gao thủ sẵn ở thắt lưng y, mặc y xoay đến xoay đi, giãy dụa như thế nào cũng là giãy không ra.
Tay Điền Viễn thiếu chút nữa đánh lên mặt hắn, Phan Lôi hơi dùng sức, khống chế được móng vuốt của y.
"Về nhà nha, như thế nào lại không chịu về nhà. Đến, thành thật nói cho tài xế địa chỉ nhà của em. Tôi mang em về nhà, đừng náo loạn, nghe lời a."
Phan Lôi quả thực là đại lưu manh xấu xa, quay mặt đối Điền Viễn cười, cười đến không có ý tốt. Biết một nam hài tử chơi đùa một con chim sẻ như thế nào không? Đặc biệt tưởng nhớ, treo ngược nó lên,xé cánh của nó ra, lộ ra biểu cảm đắc ý ta là kẻ mạnh (T.T~ ác quá). Hắn liền dùng vẻ mặt gian tà kia nhìn Điền Viễn.
"Nghe anh mẹ nó nói như rắm, buông!" Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Điền Viễn nho nhã thanh tao, từ trước tới nay vẫn đều là bé ngoan, học trò ngoan, bác sĩ tốt a, rốt cục hôm nay mở miệng mắng lời khó nghe.
Phan Lôi sắc mặt trầm xuống, đem một bàn tay nắm lấy hai cổ tay y, liền thoải mái khống chế giãy dụa của Điền Viễn, vươn tay kia dùng sức véo véo mặt Điền Viễn, tới lúc buông ra mặt y đều lưu lại vệt hồng hồng.
"Không nói tiếp đi, đi, em cứ chờ đấy!"
Lái xe đằng trước có chút nhát gan nhìn đệm sau xe, thế này thực huyên náo quá mức a.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy hai nam nhân yêu nhau bao giờ sao, ta quản việc trong nhà ta, lo lái xe của ngươi đi."
"Phóng thí!" ( thúi lắm =)) )
Điền Viễn đỏ bừng mặt, chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, quả thực chính là tên lưu manh, nhưng lưu manh này lại cố tình đi mặc quân phục, không mở miệng nói chuyện còn nghiêm trang, vừa nói liền như hắt nước vào người khác. Đầy một miệng thô tục, làm người ta thật muốn há mồm ra cắn cho một cái. Xong rồi, một đời lẫy lừng của y, hình tượng tốt của y, đều bị hỗn đản này hủy mất. Hai người nam nhân yêu nhau? Nói cứ như thật, không sợ có người ghê tởm hắn a?!
"Nói thêm lời thô tục thử xem, coi chừng tôi hôn em đến không thở được."
Điền Viễn còn muốn mắng hắn, vừa há miệng ra, Phan Lôi liền dựa sát vào, Điền Viễn cắn răng không dám phản ứng, đem tất cả chửi rủa nuốt vào.
Phan Lôi dùng ánh mắt sắc bén liếc một cái, lái xe sợ tới mức nhanh nhanh chóng chóng quay đầu lại.
"Phải rồi, muốn đi đâu a?"
Phan Lôi lấy di động ra bấm, Điền Viễn thừa cơ hội dùng sức giãy dụa, Phan Lôi căn bản không thèm quan tâm y, nhàn hạ mà khống chế được hai tay y, trừ bỏ dùng công phu rút xương, nếu không giãy không khỏi.
"Anh? Lôi Tử, giúp em tìm địa chỉ một người. Bệnh viện Số 1, khoa ngoại, bác sĩ Điền Viễn. Tất cả tư liệu về hắn a! Chính là hắn mấy tuổi đến trường? Có kết hôn chưa? Thành viên gia đình gồm những ai? Vài phút đồng hồ? Được được, em không ngắt điện thoại!"
Phan Lôi nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Điền Viễn cười đến phi thường đắc ý.
"Em không nói thì tôi không biết sao? Anh tôi ở hình cảnh đội, tra tìm một cá nhân chỉ là việc cỏn con."
Điền Viễn tức giận đến nghiến răng, xong, y gặp phải thổ phỉ rồi!
*gốc: đồng da thiết cốt
**tên khốn
***Vương bát: con rùa; đản: trứng. Người Trung Quốc coi con rùa là vật không tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro