Chương 25 - PHAN GIA ĐẠI CA ĐƯA ĐỒ CƯỚI
Khuyên can mãi, rốt cục cũng thuyết phục được bà xã nhà hắn đồng ý cùng hắn ra bên ngooài ăn, ai biết vừa mặc áo khoác, nhị ca hắn, Phan Cách đánh điện thoại lại nói rằng đại ca nhà hắn, Phan Phá Tứ Nhân đã trở lại, biết tiểu đệ có đối tượng liền muốn tiểu đệ mình nhanh mang lại cho y nhìn xem chút.
Bọn họ đều là người đồng lứa, nhóm huynh đệ tỷ điều thiếu cho nên anh em họ cảm tình cũng rất khá. Ngay cả tỷ tỷ Phan Việt cũng như là con trai đều chơi cùng nhau.
Phan Lội mặc kệ Điền Viễn không nghĩ đi cũng lôi kéo y lên xe.
"Nhà chúng ta có truyền thống chỉ cần ai có người muốn phó thác cả đời khẳng định phải trước bước qua một cửa nhóm huynh đệ tỷ nhóm của chúng ta, bọn họ khảo hạch hoàn tất thì sẽ mang về nhà cho trưởng bối xem. Sau đó chính là đi vào lễ đường. Chúng ta chẳng thể có khả năng tay cầm tay tiêu sái đi vào lễ đường nhưng nếu ngươi hy vọng, chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ theo trung thức (phương thức trung quốc), tam bái cửu khấu ( ba lạy, chín khấu), mặc áo đại hồng trường cũng không tệ."
Điền Viễn đạp hắn một cước, hắn lại nói hưu nói vượn.
"Tôi đi không thích hợp, tôi cũng không phải là người anh phó thác cả đời."
Phan Lôi nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đại gia tôi đã khẳng định chuẩn xác là em rồi, em phản đối vô dụng."
Điền Viễn cho hắn một cái xem thường, không quan tâm hắn. Hắn nhận định quan hệ là được a, có thể hỏi đương sự một chút có được không? Không phải là sự tình của riêng mình hắn, hắn nghĩ hắn đang ở quân đội, quyết định của hắn, cấp dưới cũng không dám phản bác?
Phan Triển nói là ăn một bữa cơm thường, y cũng không có chọn khác sạn mà là tới chỗ bọn họ thường đi.
Xuống xe, Điền Viễn thở dài, con nhà quyền thế đều là xa hoa dâm dật như vậy sao? Nơi nào là toàn cao ốc tám tầng, liếc mắt nhìn cửa lớn, lại còn tiếp đại viên này nọ, y cảm thấy túi tiền cũng thật ngượng ngùng. Đến nơi này ăn cơm, thuần túy là đốt tiền.
Phan Lôi mặc kệ những cái này, kéo y về phía trước, giám đốc đang đứng ở đại sảnh chờ đại giác, kêu tam thiếu, những người khác đã sớm chờ ngài.
Những người khác? Có bao nhiêu người? Không phải nói chỉ có một bàn tiệc của Phan gia sao, nhiều lắm cũng chỉ là hai người huynh trưởng của hắn mà thôi, còn có thể có ai.
Người phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ lên tầng cao nhất.
Tay Điền Viễn trong tay Phan Lôi có chút đổ mồ hôi, y xoa xoa tay còn lại lên quần bò của mình. Đem lòng tay đầy mồ hôi của Điền Viễn cũng xoa xoa lên quần mình.
"khẩn trương cái gì? bọn họ là anh của tôi. Sau này tôi mang em về nhà, thấy nhóm bá phụ, bá mẫu, ba mẹ, anh em, ông nội nãi nãi của tôi, em cũng không phải khẩn trương lên cơn sốc a? yên tâm đi, bọn họ đều tốt giống tôi, sẽ đối xử rất tốt với em."
Vấn đề là trừ trêu cợt y thì cũng không thấy hắn với người ta có bao nhiêu tốt.
Điền Viễn oán thầm tròng lòng, một đám con nhà quyền thế bá đạo ngang ngạnh? Y thực không muốn giao tiếp.
Người phục vụ đẩy cửa, tập thể người trong phòng đều ngoái đầu ánh mắt tò mò thăm dò.
Nhân số là gấp đôi hai người, Điền Viễn cái gì cũng không nói, xoay người bước đi. Y cũng không phải là gấu trúc, không phải là người ngoại tinh cầu, không muốn triển lãm trước mặt nhiều người như vậy.
Phan Lôi giống như mang theo tiểu kê tử (con gà con), nắm lại áo sau lưng y, trực tiếp đá y trở về.
"Em chạy cái gì, không phải là gặp vài người thôi sao, có cái gì gặp người phải xấu hổ. người của tôi bọn họ ai dám nói một câu nghe không tốt, tôi trực tiếp trở mặt với hắn. yên tâm, có tôi đây."
Phan Lôi chặn ngang đem Điền Viễn ôm vào người, tựa như là sở hữu trân trọng luyến nhân, gắt gao mà che chở, nâng cằm đối với những ánh mắt thâm dò kia tuyên bố.
"Đây là thân ái nhà ta, là người mà ta yêu thích, là người ta phó thác cả đời, Điền Viễn."
Kiêu ngạo mà tuyên bố, giống như là khoe khoang ôm vào người, đây là người của hắn, đặc biệt tốt, đặc biệt khả ái, làm cho yêu thích không thể buông tay. Nếu dám có một cái liếc mắt xem thường, một câu không tôn trọng đối với y, hắn cũng sẽ không khách khí.
Thân ái của hắn, bảo bối của hắn, hắn hy vọng những người từ nhỏ cùng hắn trưởng thành cũng sẽ dung phương thức hắn trân trọng, trân trọng bảo bối của hắn.
Không nên xem thường, không phải bởi vì y là là một người nam nhân mà khinh bỉ bọn họ, không nên vì thân ái nhà hắn tính tình không được tự nhiên mà nói cái gì. Khinh thường y chính là khinh thường Phan Lôi, chính là khinh thường toàn bộ phan gia, vậy phải cần cẩn thận một chút.
Đừng nói là một lời khó nghe, đừng nói là một cái xem thường, ngay cả một chút mặt lạnh, hắn đều bực tức. Người hắn phủng trong tay, ngậm trong miệng, đặt ở tâm tiêm tử ( trong tâm), không phải là cho bọn họ khinh bỉ. Không muốn nhìn có thể cút đi, đừng tưởng rằng Phan gia dễ khi dễ.
Điền Viễn hít sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, không có gì là không dám nhìn người. Dù là hai nam nhân cũng không phải nhận bất cứ khinh thường nào. Chuyện tình yêu từ trước đến nay không liên quan đến việc của bất cứ người nào. Không muốn nhìn? Cút đi a, đi chỗ khác mà đánh rắm. (XD~)
"đại ca, ta đã nói, xú tiểu tử này là nghiêm túc. Nhìn xem, giới thiệu chính thức như vậy a. Cũng không phải là chơi đùa."
Điền Viễn liếc nhìn, có duy nhất một người y biết, Phan Cách, là cục trưởng cục cảnh sát. Còn người một thân cảnh phục, ăn mặc hưu nhàn, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm túc, hơi hơi cười nhạt, nâng chén rượu đối với y kính một chút. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn!
"điền nhi a, tôi giới thiệu với em. Đại ca tôi, Phan Triển, tôi đã nói với em."
Một nam nhân nhã nhặn đeo kính mắt đi tới, vỗ vỗ bả vai Điền Viễn.
"xú tiểu đệ của ta tính tình thật thổ phỉ, hắn nếu khi dễ người, ta giáo huấn hắn giúp ngươi. Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, trước đây ta cũng đánh hắn không ít, cho dù là trưởng thành hắn cũng không dám ngỗ nghịch với ta."
"ca, ta nào dám khi dễ y a, y là bảo bối của ta, ta thương còn không kịp."
Phan Lôi oán giận, việc hắn vẫn làm là yêu thương y, cho dù là trêu cợt, Điền Viễn cũng đáp lễ hắn. Cổ của hắn bây giờ còn đây đây, cũng đều là Điền Viễn cắn. (Lộ: Tự hào nhể =A=)
"ca, lần đầu tiên gặp mặt, dù thế nào thì cũng nên thể hiện một chút. Thời điểm ngươi mang chị dâu giới thiệu với chúng ta, chúng ta đều là đưa lễ gặp mặt a."
Phan Triển đấm một chút vào bả vai tiểu đệ của y, tiểu tử này có người yêu thương liền quên ai là thân ca.
"đúng vậy, lễ gặp mặt, một chiếc xe Durex. Trở về ta sẽ bị chị dâu ngươi rượt đánh nhưng làm huynh trưởng không cùng xú tiểu tử ngươi so đo, lễ gặp mặt ta biết đưa. Ngày hôm qua nghe nhị ca ngươi nói ngươi có người yêu, ta liền chuẩn bị. ngày mai xe đến, thủ tục ta cũng sẽ cho người mang đến."
Phan Lôi mau lẹ nhận lễ vật
"nhìn xem, tôi đã nói rồi, hắn nếu không cho tôi liền trực tiếp mở miệng nói. Chúng ta phải nhận, hắn làm ca, hắn nên cho. Ngày mai tôi dạy em học lái xe a."
Điền Viễn hung hăng đẩy hắn ra, mặt lãnh nghiêm đối với Phan Lôi. Người nhà này đều cũng một đức hạnh, chẳng lẽ Phan Lôi làm nhiều việc ác, phẩm chất ác liệt không ai dám cùng hắn ở cùng một chỗ?
Cho nên nhị ca hắn vừa thấy liền đẩy mạnh tiêu thụ, đại ca vừa thấy thì đưa lễ vật trọng như vậy?
"Anh cho dù là lại đưa nhiều đồ cưới hơn nữa, tôi cũng sẽ không thú anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro