Chương 20 - Giúp bà xã giải thoát.
Điền Viễn biết, y cũng chỉ có thể ngủ hai tiếng, y còn phải đi làm. Nhưng lúc y mơ mơ
màng màng tỉnh lại, rèm cửa sổ ngăn trở ánh mắt trời, trong phòng mờ mịt,y xem đồng hồ, Phan Lôi cuối cùng đem tay y thu về đặt ngay trái tim hắn. Cúi đầu ôn nhu hôn trán y.
"Còn sớm, ngủ đi, trời sáng tôi sẽ gọi em."
Điền Viễn lại bị cơn buồn ngủ đả bại, lần thứ hai trầm ngủ.
Phan Lôi cầm đồng hồ báo thức đi đến phòng khác, trực tiếp một quyền đem đồng hồ báo thức đập hỏng, sau đó quăng vào thùng rác. Nhìn lại chiếc giường lên bà xã nhà hắn đang ngủ đến thiên hắc địa ám, hắn cảm thấy muốn làm một chút gì đó.
Tiểu thân thể này, cường độ công tác cao như vậy tất sẽ chịu không nổi. Bệnh viện nếu không đối đãi tốt bác sĩ ngoại khoa của hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.
"Mẹ, là con đây."
Phan Lôi cầm đi động đến cửa cầu thang, một chút thanh âm tuyệt đối cũng không thể làm cho Điền Viễn nghe được.
Điện thoại mới thông, mẫu thân vĩnh viễn ôn nhu hiền lương của hắn lập tức biến thành sư tử Hà Đông, cách điện thoại mà bắt đầu rống lên.
"Phan Lôi! Tiểu tử ngươi!"
Phan Lôi vội vàng đem điện thoại cách xa ra, tiếng hổ gầm của mụ mụ hắn quá lợi hại.
"Mẹ, ôn nhu, ôn nhu, ba con yêu nhất là ôn nhu của mẹ."
"Hỗn đản! Mau cút về nhà cho ta. Ta cảnh cáo ngươi, còn dám quanh năm suốt tháng không trở về nhà, ta cho ba ba ngươi lập tức thông báo quân khu cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ."
Phan Lôi hắc hắc cười, giả bộ ngu ngốc.
"Mẹ, con còn không phải là đang tìm con dâu ngoan cho người sao? Chờ con đem con dâu của mẹ thu phục, mang hắn trở về, cho mọi người nhìn thân ái của con có bao nhiêu hảo."
"Nam?"
"Này không phải vô nghĩa sao? Như thế nào có thể là đại cô nương? Kia còn không phải là làm hại người ta a, con trai mẹ không phải là người thiếu đạo đức. Ai, mẹ, cho con hỏi một chút a, mẹ có phải là được mời trở lại bệnh viện Võ Cảnh làm viện trưởng không? Bệnh viện của mẹ bây giờ có thiếu bác sĩ ngoại khoa không? Con nói với mẹ a, khẩu tử nhà con y thuật là nhất lưu,nhưng trong bệnh viện khi dễ y thành thật mà cho y cường độ công tác cao, con muốn đem hắn điều đến bên chỗ mẹ. Mẹ là viện trưởng, chắc sẽ không ngược đãi con dâu ngoan của mẹ dâu a. Thời điểm con không ở nhà còn có thể giúp ta chiếu cố hắn, phải không?"
Phan mụ mụ xem như đối với con mình hoàn toàn thất vọng rồi, còn tưởng rằng thoát mẫn trị liệu dùng được, tham gia quân ngũ mười một năm, ở một nơi hoàn toàn không có nữ nhân mà sinh hoặt, hắn đều không có cùng với các tiểu quan quân xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng hắn thật sự tìm cho nàng nữ tức phụ (con dâu). Bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn hết hy vọng, con của nàng trong lòng đã có chủ.
"Bác sĩ ngoại khoa luôn luôn khan hiếm, ngươi cùng hắn nói, chỉ cần hắn đồng ý, bệnh viện Võ Cảnh của ta đại môn vĩnh viễn luôn rộng mở đón chào hắn ."
"Con luôn biết mẹ là người mẹ tốt nhất khắp thiên hạ. Mẹ, chờ đại ca nhị ca ta bọn họ sinh hài tử, con liền ôm một đứa cho mẹ làm tôn tử(cháu nội). Này được không?"
Phan gia mụ mụ tức giận nở nụ cười, nhi tử hỗn đản của nàng luôn làm người ta tức chết.
"Có cơ hội sớm một chút đem hắn mang về, ít nhất làm cho chúng ta nhận thức một chút, là
người gì mà làm cho nhà chúng ta đoạn tử tuyệt tôn."
"Mẹ, mẹ trước cùng ba hảo hảo nói a, khẩu tử nhà ta rất kiêu ngạo, cùng đừng nhăn mặt cho hắn xem, hai người làm cho hắn ủy khuất, con liền thực không trở về nhà."
Phan gia mụ mụ trả lời được, nói một chút liền treo điện thoại, đứa con này, nuôi không rồi. Sớm biết như vậy, năm đó liền tặng hắn cho người khác nuôi. Người nào làm cha mẹ hắn trái tim nhất định phải hảo a.
Phan Lôi cười ha hả, bên này đã thu phục lão mụ, chỉ còn lại bệnh viện.
Một cú điện thoái gọi tới điện thoại viện trưởng của Điền Viễn.
"Viện trưởng Triệu? Tôi là con trai của viện trưởng Đảng Hồng bên bệnh viện Võ Cảnh, Phan
Lôi."
Đảng Hồng, chính là Phan Lôi lão mụ của hắn, giới y học chẳng ai không biết. Năm đó là con dao vàng giới ngoại khoa. Thanh danh bên ngoài không nói, chủ yếu là vị nữ viện trưởng này lại lịch không nhỏ, bạn già của nàng là quân khu thủ trưởng, Phan gia gia tộc uy thế không nhỏ, quân nhân thế gia, đám hậu bối thương giới chính giới đều có người. Phan gia huynh đệ tùy tiện một người cũng có thể phiên vân phúc vũ a.
Nhắc tới Đảng Hồng, thì biết đến bạn già của nàng, cũng sẽ biết Phan gia tân sinh bọn họ là tam huynh đệ.
"Nga, nga, Phan tam thiếu gia, thật sự là làm cho ta chấn động a, tam thiếu gia có chuyện gì
sao?"
Viện trưởng triệu có chút kỳ quái, vị Tam thiếu gia này không phải là đang tham gia quân ngũ sao? Như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho hắn?" Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Không có đại sự gì. Là như vậy, người yêu của ta đang làm bác sĩ ở quý viện, mụ mụ ta thích
nhân tài, hy vọng đem hắn điều đến bệnh viện Võ Cảnh. Ta hy vọng viện trưởng không ngăn trở, đem công tác của hắn điều đi."
Phan Lôi lạnh lùng mở miệng, hắn không thích viện trưởng này, ngọa khoa luôn luôn bận rộn so với các khoa khác, nhưng hắn cần phân chia hợp lý, cũng không thể phần ba người giao cho một người, nhìn xem Điền Viễn của hắn mệt thành bộ dáng gì rồi.
"Ta còn không biết là vị bác sĩ nào là con dâu của viện trưởng Đảng."
"Điền Viễn. Bác sĩ ngoại khoa."
Viện trưởng Triệu thiếu chút nữa làm rớt kính mắt, Điền Viễn? Tiểu tử ôn hòa kia? Hắn ngày
hôm qua còn hỏi y có phải có bạn gái là bác sĩ? Kia thế nhưng lại là nam bác sĩ? Thật sự là nhà giàu có nhiều quái sự. Nữ nhân hảo hảo không thương, thế nhưng lại yêu thượng Điền Viễn.
"Tam thiếu gia, bác sĩ Điền ở chỗ ta làm rất tốt, bệnh viện chúng ta thực cần nhân tài như vậy, y thuật của hắn không tồi, hắn cũng có y đức , danh tiếng rất tốt, công tác ở đâu cũng đều là trị bệnh cứu người, cũng không cần chuyển tới bệnh viện Võ Cảnh, liền ở lại bệnh viện của ta đi. Còn nữa hắn không có giao cho ta thư từ chức a."
"Làm tốt lắm? Đúng vậy, như thế nào làm không tốt, hôm qua công tác một ngày, buổi tối một cú điện thoại kêu lên, hắn liền làm hai ca giải phẫu, mệt đến độ không đứng lên nổi. Các người làm gì? Hắn cũng không phải là máy móc, thân thể hắn lại không tốt, các người đều áp bức bác sĩ ngoại khoa như vậy sao?"
Phan Lôi bắt đầu rống to, nếu không phải hắn đè lại đồng hồ báo thức, Điền Viễn hiện tại đã sớm đứng lên đi làm rồi. Còn không phải là đang ép chết người sao.
"Này, tam thiếu gia, bác sĩ ngoại khoa vốn đều rất căng thẳng a, đây là bệnh chung của tất cả
bệnh viện a. Tình huống phát sinh đột ngột, ai cũng tránh không được."
Viện trưởng Triệu cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, công tác thôi, bác sĩ đều như vậy. Nếu có người thân của bác sĩ nào cũng đều gọi điện thoại gào thét cường độ công tác quá lớn, bệnh viện còn không phải đóng cửa sao?
"Ta mặc kệ là bệnh chung gì, ta chỉ một câu, lại làm cho hắn tiếp thụ cường độ công tác cao, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta lập tức đem công tác của hắn điều đi. Không phải có bác sĩ trực ban sao? Cũng không phải không có hắn bệnh nhân sẽ chết, lúc phát sinh tình huống đều luôn gọi hắn đi. Khi dễ người a. Ngoại khoa có bao nhiêu bác sĩ, làm gì nhất định phải đem hắn gọi đi? Cho dù đem hắn gọi đi, có phải hay không bác sĩ ngoại khoa khác cũng phải đi? Bên trong liền mệt chính hắn, nếu gặp phải sự cố giao thông, bác sĩ ngoại khoa đều đến, chủ nhiệm đâu, phó chủ nhiệm đâu, con mẹ nó đều biến thành trứng rùa sao? Ba phòng cấp cứu, cũng phải có bốn bác sĩ, chính hắn giải phẫu hai ca, công tác đến ba giờ sáng, hôm nay nếu không phải ta ép hắn nằm lại, hắn đã phải đi làm. Còn không phải không cho hắn sống? Đừng tưởng rằng hắn không nói liền khi dễ hắn, đừng quên, hắn là người yêu của ta, hắn thành thật không nói cái gì, ta cũng không đáp ứng. Còn có, hôm nay hắn nghỉ ngơi, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, hắn hôm nay sẽ không đi làm, ngươi dám khấu trừ tiền lương của hắn thử xem xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro