Chương 19 - Giúp bà xã rửa chân
Điền Viễn cười cười, dựa vào cánh tay hắn giúp bản thân đứng vững, thở dài một hơi. Lúc mỏi mệt đến cực điểm, có người bảo hộ mình, so với cái gì khác đều khiến cho bản thân cảm động. Thời điểm mệt mỏi, ta về nhà, là một câu nói bình thường, ngay tại thời điểm y mệt mỏi đến độ có chút đứng không vững, tấn công tâm hắn. Đây là tối kiên định cũng là tối mộc mạc quan tâm, không cần nhiều hoa lệ, không cần thiên hoa loạn trụy, nhưng lại có thể đả động tâm người. Hắn mệt mỏi, có người bảo hộ, có người ôm, một ly trà nóng cũng làm cho hắn yêu cực.
Giải phẫu cũng giống như chiến tranh, mỗi lần đều là giành giật từng giây từng phút, cùng tử thần cướp người. Y vừa lại đoạt từ tay Diêm vương gia một người, đáng giá ăn mừng a. Mặc dù rất mệt, nhưng thực đáng giá. Thân là bác sĩ, không có cái gì so với việc tự hào khi chính mắt mình thấy bệnh nhân khanh phục xuất viện.
" Bác sĩ Điền, mau, phòng giải phẫu thứ hai nhân sự không đủ, bệnh nhân bệnh tình nguy kịch."
Tiểu y tá lại vội vàng xông ra, Điền Viễn lập tức tựa như được tiêm máu gà (Hani a gốc đây sao, ba trấm quá =)) ), mệt mỏi từ trong khớp xương phát ra khi nãy trở thành hư không, đẩy tay Phan Lôi ra, kéo lại y phục phẫu thuật , vội vã theo y tá rời đi.
"Này còn không để cho người ta sống? Bệnh nhân đều đã cứu về rồi, em cũng đã mệt đến tê liệt người rồi a."
Phan Lôi tức giận rống to, người khác không đau lòng,hắn đau lòng. Bà xã nhà hắncũng không phải là đồ vật để cho người khác mượn tới muợn lui, một ngày một đêm làm việc.
Bác sĩ ngoại khoa vĩnh viễn là khoa bận rộn nhất và cũng là khổ cực nhất, một hơi giải phẫu hai ca phẫu thuật , thời điểm bệnh nhân được dời đi, thân thể Điển Viễn chịu không được, ban ngày một ca, buổi tối một ca đến tận ba giờ, hắn chống đỡ đến giây cuối cùng, thiếu chút nữa là ngất đi ngay tại trong phòng cấp cứu.
Y tá dìu hắn ra phòng cấp cứu, hắn lần theo tường mà trượt mình, không thể đứng lên nổi.
Y tá cởi bỏ áo blouse của hắn, tháo mũ xuống, khuôn mặt đều bị mồ hôi tẩm ướt, đèn mổ rọi xuống lộ ra một khuôn mặt trắng xanh, tóc cũng rối loạn, quần áo đều ẩm ướt, cả người tựa như vừa mới đi ra từ trong nước đi ra.
Phan Lôi ngồi xổm bên người y, cởi áo khoác của mình ra, khoát lên người Điền Viễn, luồn tay qua đầu gối ôm lấy thắt lưng y, hơi chút dùng sức, liền ôm y nhấc lên.
Điền viễn thở nhẹ, nhìn thấy là hắn, mỉm cười trên mặt rốt cuộc dùy trì không được. Đầu vô lực tựa vào bờ vai của hắn.
"Đem tôi vào văn phòng, trời rất nhanh liền sáng, tôi cũng không trở về được. Anh về đi."
Phan Lôi chịu đựng lửa giận, chịu đựng đau lòng. Người của hắn, người khác không để ý, hắn để ý.Hắn đau lòng, nhìn bộ dáng y không chút sức lực, trái tim hắnnhư bị chủy thủ đâm vào. Ôm y ngay cả giải phẫu phục cũng không đổi, tực tiếp đem về nhà.
Điền Viễn mờ mịt, cảm thấy đang ngồi trên xe, y chợp mắt một hồi, hiện tại nếu cho y một cái giường , y có thể ngủ thẳng đến sáng sớm ngày mai. Mệt chết, thân thể y thật đúng là không được, chỉ mới hai ca phẫu thuật, y đều giống như là sắp chết. Thật đúng là cần rèn luyện a.
Cám giác xe dừng lại, y mở mắt ra, thấy đến tiểu khu trọ y ở. Phan Lôi trả tiền xe. Y mở cửa xe muốn đi xuống, nhanh trở về nhà, trời sắp nhanh liền sáng, y còn phải đi làm, chỉ còn vài tiếng nghỉ ngơi a.
"Đừng nhúc nhích!"
Phan Lôi rống một tiếng, Điền Viền tay vừa mở cửa xe một chân vừa muốn đi xuống, ngoái cổ nhìn Phan Lôi. Chuyện gì, lớn tiếng như vậy rống hắn làm gì? Muốn đùa vui chơi xấu, chờ y tinh thần khôi phục lại một chút không được sao?
Phan Lôi cau mày, nhanh xuống xe. Vòng đến bên y, mở cửa xe, hạ lưng liền đem y ôm lấy, gắt gao mà hộ trong ngực.
Điền viễn có chút buồn cười, không cho y động, là muốn ôm y a?
"Tôi chỉ là thiếu tinh thần, cũng không phải là gẫy chân đứt tay, anh để ý cẩn thận như vậy làm gì. Thả tôi xuống, cũng không phải là tiểu cô nương, cái kia là kiểu ôm công chúa a."
Phan Lôi hung tợn trừng hắn một cái, mở cửa liền đem hắn đặt trên giường.
"Mau đem quần áo trên người em thay, vừa mùi máu tươi, vừa mùi thuốc khử trùng, khó nghe chết. Thay xong liền mau đi ngủ."
Mặt mày đều nhăn thành chữ xuyên ( 川 ), bất cứ biểu tình cười đùa đều không có, nghiêm túc giống như là huấn luyện tân binh, trong vòng năm phút đồng hồ mặc quần áo rời giường, hành lý trên lưng nghiêm túc tập hợp a.
Điền Viễn nhìn hắn, cởi đi giải phẫu phục trên người.
"Hung ác với ta làm gì? Ta kêu người chờ ta nửa đêm sao? Kêu ngươi trở về ngươi không về, còn oán lên đầu ta"
Phân Lôi vừa từ phòng tắm bưng ra một chậu nước ấm, chợt nghe thấy y đang oán giận.
"Còn không muốn ngủ phải không, đi, mặc quần áo, chúng ta xuống dưới thừa dịp sám sớm không khí tươi mắt chạy năm mươi km."
Điền Viễn lập tức ngậm miệng, chạy năm mươi km, y trực tiếp chết đi cho xong.
Phan Lôi ngồi xổm xuống, đem hai chân y kéo qua, thoát giầy, cởi vớ, đem chân y bỏ vào chậu nước. Chẫm rãi xoa gang bàn chân, cũng không biết hắn thực biết hay là gạt người, vừa niết, lại vừa đè, thật đúng là như là trị liệu sư.
Điền Viễn kinh hãi, đãi ngộ này cũng thật tốt, Phan Lôi rửa chân cho hắn? Thần a, sau khi hắn năm tuổi, mẹ hắn cũng không giúp hắn tẩy chân, hắn đều đã ba mươi tuổi, Phan Lôi thế nhưng lại ngồi xổm xuống tẩy chân cho y? Này so với việc làm cho hắn trong nhà xác thấy quỷ hồn đi ra còn muốn kinh sợ a.
Mỗi nam nhân đều có ý nghĩ như vậy sao, tẩy chân cho thê tử, xoa bóp bàn chân thê tử, nói về chuyện nhà, sau đó thì tắt đèn ngủ, như thế nào đều là những hình ảnh ôn nhu. Nhưng sự việc này phát sinh trên người y, liền trở thành kỳ quái. Đại gia Phan Lôi, thổ phỉ Phan Lôi, nam nhân đỉnh thiên lập địa, hắncó thể ngồi xổm xuống tẩy chân cho y? Y quá mệt mỏi nên nằm mơ sao?
Cảm xúc ở gan bàn chân không phải giả, thật sự là hắn tẩy chân cho y. Thừa nhận việc này, làm cho tất cả mệt mỏi của y đều vứt lên chín từng mây.
"Anh đừng như vậy, anh mau thả tôi ra, tôi tự mình làm là được. Anh mau rửa tay đi."
Phan Lôi nhưng lại niết gan bàn chân của y một chút, làm cho người y thụt lại.
"Nước cũng đều đổ ra ngoài. Thành thật nghe lời. Em đứng quá lâu, chân khẳng định chịu không nổi, nhu nhu chân giúp máu tuần hoàn, thư giải mệt nhọc, có thể ngủ ngon."
Hai chân hồng hồng, Phan Lôi cầm khăn lau khô chân y. Sau đó giũ lại chăn mền, đem y nhét vào ổ chăn.
Vỗ vỗ y, lại cúi đầu hôn trán Điền Viễn.
"Ngoan, bảo bối, ngủ đi." Nguồn : we btruy en onlin e.com
Điền Viễn thực cảm động, tẩy xong chân lại hôn môi y như vậy, y tựa như trở lại thời điểm khi còn bé trước đây. Mắt có chút hồng, hạ mắt, thấy khăn lông kia. Thấy thế nào cũng không thích hợp.
"Khăn lông này lấy từ đâu?"
"Bồn rửa tay a, có hai cái khăn lông, tôi tùy tiện lấy một cái a."
Điền Viễn lấy khăn lông, một phen ném vào mặt Phan Lôi.
"Đại gia, đó là khăn lông lão tử dùng rửa mặt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro