Chương 18 - Lão tử là người nhà của bác sĩ
Bên ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện luôn luôn có một đám người sốt ruột lo lắng, là thân nhân của người đang nằm trong phòng, chịu đựng lo lắng sợ hãi, khẩn cầu bác sĩ diệu thủ hồi xuân, diêm vương gia sẽ không thu hồn, dày vò chờ đợi.
Thời điểm cảnh sát giao thông tới xem xét tình huống, thấy năm sáu người nếu không khóc rống thì cũng chính là ai oán thở dài, nếu hoặc mặt mày nhăn nhó, trừ bỏ một người, vững như núi Thái Sơn ngồi trên ghế , khoát tay ngẩng đầu nhìn đèn phòng giải phẫu, thi thoảng đứng lên đến bên cửa sổ hút thuốc, không khẩn trương, cũng không lo lắng, khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh.
Cảnh sát giao thông đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng, dù sao sự cố lần này cũng rất nghiêm trọng. Tên hỗn đản nào say rượu mà lái xe cũng đều trở thành sát thủ quốc lộ.
"Anh là thân nhân của bệnh nhân?"
Phan Lôi có chút kỳ quái, cảnh sát giao thông không có việc gì chạy đến chỗ hắn đứng làm gì. Trong phòng giải phẫu là thân nhân của hắn? Đúng nha, đâu chỉ là thân nhân, còn là người mà hắn yêu thương nhất.
"Là bà xã tôi."
Cảnh sát giao thông sắc mặt cứng đờ, hắn nhớ không lầm, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Lúc bị thương lão bà còn ở bên cạnh khóc. Nhân vật này ở đây mỉm cười cùng hắn thừa nhận, là cái tình huống quái quỷ gì.
Nhà tôi, y thuật rất cao, nhiệt tình có y đức, khó tìm đựoc người nào hơn vậy. Hắn liền con mắt tinh đời nhắm trúng, như thế nào có thể không khoe ra a.
"Theo tôi được biết, người kia mới là vợ của người bị thương. Anh rốt cuộc là ai?"
Cảnh sát giao thông thật chỉ muốn khóc, tình huống gì thế này? Người bị thương song tính luyến? Có vợ còn có nam tình nhân?
Phan Lôi đều nhanh bị vị cảnh sát này làm cho hồ đồ. Hắn là ai? Hắn cùng tai nạn giao thông này một chút quan hệ đều không có? Quản hắn chuyện gì? Bọn họ điều tra việc của bọn họ, tôi chờ bà xã tôi,có quan hệ cóc gì sao.
"Tôi cũng không phải người nhà bệnh nhân, anh quản tôi cái rắm gì? Không điều tra nguyên nhân tai nạn tìm tôi làm gì?"
Phan Lôi bắt đầu bạo phát, cảnh sát thì rất giỏi nha, hắn vẫn là quân nhân đấy,dù có tới nơi nào thì quân hàm của hắn ít nhất vẫn còn vài phân trọng lượng đi.
"Không phải người nhà người bị thương, tại sao anh lại chờ chực bên ngoài?"
Cảnh sát giao thông cũng tức giận, không phải người nhà người bị thương ngồi lẫn bên ngoài phòng giải phẫu làm quái gì? Thêm phiền a.
Phan Lôi đùng đùng tức giận. Đẩy vai cảnh sát.
"Lão tử là người nhà bác sĩ, ta ở đây chờ kia bà xã nhà ta không được a. Ai nói phòng giải phẫu ngoại chỉ có thể có người nhà bệnh nhân? Người nhà bác sĩ thì không được sao? Ngươi quản được sao? Cái kia đội giao thông nào? Khu vực trực thuộc thị cục?"
cảnh sát giao thông bị hắn làm sợ không ít, rụt cổ như con gà, là hắn không muốn làm rõ ràng tình huống, động phải một tên đại ô long, trách không được tên này phát hỏa. Nhưng là cũng không thể động tay động chân với cảnh sát đi, hắn là cảnh sát, cảnh sát có thể tùy tiện đụng vào sao?
"Tôi cảnh cáo anh, chỉ cần đụng vào tôi lần nữa, tôi cáo anh tập cảnh (tấn công cảnh sát)."
"Tập cái con bà nó đầu ngươi."
Phan Lôi xuất ra chứng nhận sĩ quan, hắn cấp bậc so với này cảnh sát cao hơn, thượng úy cấp chính doanh, đã muốn có báo cáo cho hắn thăng quân hàm, đến thiếu tá. Một cái tiểu cảnh sát binh nhì, dám lớn tiếng vơi hắn, nếu là binh sĩ của hắn, hắn sẽ làm cho tên này hít đất hai ngàn cái, dã ngoại sinh tồn nửa tháng mới cho trở về.
Cảnh sát vừa thấy quân hàm, lập tức thí cũng không dám phóng, vội vàng cúi chào.
"Không quấy rầy ngài ."
Bước nhanh thật nhanh đi thôi.
Phan Lôi hừ một tiếng, tập cảnh? Liền ngay cả cục trưởng thành phố bọn họ cũng còn bị hắn đánh, đó là thời điểm b huynh đệ tụ cùng một chỗ, luận võ đánh giá, hắn có thể đem ông quan lớn ngồi văn phòng Phan Cách đặt ở trên mặt đất, huống chi là một cái tiểu cảnh sát.
Này giải phẫu có lẽ vô cùng khó khăn, Phan Lôi nhìn đồng hồ, đã qua ba bốn giờ, khi bọn họ chạy tới đã là tám chín giờ tối, ba bốn giờ, bà xã ta có thể chịu được sao? Công tác một ngày, lại còn làm tiếp cả đêm, với cái tiểu thể trạng yếu ớt, chỉ một cánh tay đã ôm trọn cả thắt lưg, có thể chịu nổi sao? Muốn hay không cùng viện trưởng bọn họ làm một cái thương lượng ngày mai cho hắn nghỉ một ngày, hảo hảo nghỉ ngơi một chút?
Sớm biết rằng đêm nay hắn có giải phẫu, hôm nay cũng không khả kính cùng hắn làm ầm ĩ, về đến nhà để cho hắn nghỉ ngơi là tốt rồi.
Lúc này, đèn phòng giải phẫu chợt tắt, Phan Lôi nhún người một chút nhảy tới cửa phòng phẫu thuật, hận không thể lập tức thấy Điền nhi của hắn.
Hộ sĩ trước đẩy cửa ra, đẩy dời đi giường bệnh, người nhà phần phật đi lên, la ó, khóc rống lại một lần nữa truyền đến.
Điền Viễn cởi bỏ khẩu trang, khuôn mặt mệt mỏi, cho mọi người đang chờ đợi một cái mỉm cười.
"Giải phẫu thực thành công, trước vượt qua tám giờ nguy hiểm, ngày mai là có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường."
Người nhà vừa cười vừa khóc, cầm lấy tay Điền Viễn không ngừng mà nói lời cảm tạ, giống như là tạ ơn Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Thầy thuốc nói một câu, có thể cho một cái gia đình lần hai viên mãn. Phân cảm kích cùng vui sướng này, phải vồ lấy bằng được.
Điền Viễn mỉm cười, vẫn nói đây là chức trách của bọn hắn. Phan Lôi đứng ở phía sau đám người, nhìn thấy Điền Viễn trên mặt kia cảm thấy mỹ mãn, sạch sẽ cười yếu ớt, đột nhiên cảm thấy được y giống như là phương Tây thánh kinh miêu tả thiên sứ, thánh khiết, sạch sẽ, bác ái thế nhân.
Cười đi ra, hắn chính là vận may a, người cái sạch sẽ trong sáng như vậy hắn tìm được, đã nghĩ cùng y yêu thương cả đời. Thấy thế nào đều xem không đủ, như thế nào ôm đều cảm thấy được không chặt chẽ, như thế nào hôn môi đều cảm thấy được không phải toàn bộ. Chỉ cần ở chung một giây liền gây cho hắn kinh hỉ, ấm áp, một nam nhân thật tốt, y như thế nào cứt chó vận bị hắn quơ được.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Đám người tản đi, hộ sĩ phụ giúp đẩy giường bệnh quay về phòng bệnh. Điền Viễn tươi cười cũng đã tiêu thất, biến thành mỏi mệt. Tựa vào trên cửa phòng giải phẫu, tháo mũ xuống, Phan Lôi thấy đầu của hắn đầy mồ hôi, tập trung cao độ, khẩn trương cao độ, đứng thẳng quá lâu trong thời gian dài, làm cho hắn ăn không tiêu .
Phan Lôi tới gần, một tay chống đỡ thắt lưng y.
"Mệt mỏi đi, tôi đưa em về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro