Chương 17 - Rốt cục cũng được bà xã quan tâm
"Biến trở về nhà anh đi. Nhìn thấy anh tôi liền phiền lòng. Anh về đi, tôi muốn đi ngủ ."
Phan Lôi tứ chi nhất quán, ngồi trên sàn nhà không chịu đứng lên.
"Tôi mới không đi, tôi cứ ở đây. Em không để cho tôi giường tôi liền ngủ sàn nhà, ngủ sô pha. Vốn tôi ngày nghỉ không có nhiều, còn muốn tại đây thời gian hữu hạn cùng em trải qua, tôi mới không cần đi, tôi sẽ không đi, em có đánh đuổi tôi tôi cũng không đi. Tôi phải thừa dịp trong khoảng thời gian này đem em nắm trong tay. Nếu không em cùng người khác chạy mất thì sao? Thật vất vả gặp gỡ một người vừa ý, tôi cũng không thể để cho em chạy mất."
Đã từng thấy qua đứa nhỏ vài tuổi sống chết không buông món đồ chơi ưa thích chưa? Phan Lôi bộ dáng giống hệt như vậy, xấu xa làm nũng, mặt dày mày dạn, một bộ đánh chết cũng không đi.
Điền Viễn thực đau đầu. Không thể thật sự đuổi hắn đi, tuy rằng hắn thực đáng giận, y chính là một người trong sạch, một đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đánh nhau, y thật đúng là không có biện pháp đối phó loại người cố ý chơi xấu này.
Ngủ sô pha? Với hình thể này? Thân thể đã muốn cao một thước chín ủy khuất tại sô pha một thước năm mà ngủ, y liền cảm thấy khó chịu. Này không phải vịt Nam Mỹ*, muốn dùng lồng sắt nhốt hắn lại, vỗ béo rồi mới ăn. Ngủ sàn nhà? Tuy rằng ban ngày đúng là ấm áp, nhưng ban đêm cũng rất lạnh. Y tuy rằng là bác sĩ, nhưng hắn không hy vọng nhất là mọi người sinh bệnh a.
Ngủ trên giường y? Phỏng chừng tới khi trời sáng, y đến xương cốt cũng không còn.
Với cái ánh mắt của con lang đói này, Y chắc chắn sẽ bị ăn sạch.
Hắn không chết thì ta chết, nhân bất vi kỷ, rõ ràng, hy sinh hắn. Quan tâm hắn là bị cảm vẫn là ngày mai xương sống thắt lưng nhức đau, quản hắn làm gì. Hạ quyết tâm đóng lại cửa phòng,bỗng nhiên điện thoại reo vang.
"Bác sĩ Điền, ngươi mau tới bệnh viện đi, có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, năm người bị thương đã được đưa tới bệnh viện, có ba người bệnh cần giải phẫu, ngươi nhanh chóng tới đây hỗ trợ!"
Bác sĩ có đôi khi giống như cảnh sát, cần gọi là đến. Một chiếc điện thoại, mặc kệ là nghỉ ngơi, hay là tan tầm, thậm chí đang ân ái làm việc với vợ, lập tức phải chạy tới bệnh viện, sinh mệnh không thể kéo dài.
Điền Viễn buông điện thoại nhảy dựng lên vọt tới cửa, bối rối thay giày lấy áo khoác.
"Đã xảy ra chuyện, tôi muốn đi bệnh viện hỗ trợ, anh nếu không muốn đi thì lên giường mà ngủ."
Nhiệm vụ chính là mệnh lệnh, Phan Lôi biết này tình huống khẩn cấp không thể tái nháo. Hắn động tác mau lẹ, thay giày theo y chạy ra ngoài.
"Tôi hộ tống em đi."
Điền Viễn ngăn đầu tắc xi, cũng không có một chiếc tắc xi nào tính toán dừng lại, càng là sốt ruột càng là không có xe, nhiều thêm một phút đồng hồ có lẽ sẽ có người mất mạng. Điền Viễn tức đến dậm chân, định bụng một đường chạy đến bệnh viện.
Phan Lôi ôm đồm giữu y lại.
"Chờ, tôi đón xe cho em."
Phan Lôi vừa nói, rất xa thấy một chiếc tắc xi đi lại đây, hắn cánh tay vươn dài ngăn đón trong không trung, không né không tránh, mặc kệ có bao nhiêu xe bởi vì hành động này của hắn mà phanh gấp, lượng xe cộ đi trên đường rất lớn, hành động này của hắn không nghi ngờ là muốn chết.
Một chiếc tắc xi rất nhanh chạy tới, hơn năm mươi mấy thước có một người đang đứng, không né không tránh ngăn ở kia, lái xe không phanh lại, vẫn là hướng về phía Phan Lôi đi qua.
Bất quá là giây lát gian chuyện tình, Điền Viễn thấy rõ, y thấy chiếc xe càng ngày càng tới gần Phan Lôi, thực đến rất gần rồi, tốc độ không có chậm lại, hắn sẽ bị đánh bay. Điền Viễn sắc mặt xanh trắng, y thậm chí đã quên hô hấp, đã muốn nghĩ tới sự cố dị thường thảm thiết khẳng định sẽ phát sinh.
Phan Lôi ánh mắt kiên nghị, nhìn thấy chiếc xe hướng về phía hắn mà đi tới, liền ngay cả ánh mắt cũng không biến, nhìn chằm chằm lái xe.
Chiếc xe chỉ cong cách một thước phanh gấp xoay đầu 90 độ, dừng lại.
Trên lối đi bộ có người kinh hô, có người kêu to, Điền Viễn cảm thấy cả người mất đi khí lực, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
"Muốn chết nha, đêm hôm phát điên cái gì?"
Lái xe cũng là kinh hồn chưa định, so với ngón giữa với Phan Lôi .
"Cảnh sát, trưng dụng xe của ngươi."
Phan Lôi ôm lấy cánh tay Điền Viễn, mở cửa xe ra nhét vào.
"Đi bệnh viện, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi."
Lái xe bị dọa không nhẹ, thời khắc nguy cấp, bọn họ cứ như Thành long trưng dụng xe đi vậy. Lái xe giật mình sợ hãi, thí cũng không phóng một cái (=)) thí a.k.a rắm =))) ), chạy nhanh quay đầu hướng bệnh viện.
"Đừng có gấp, nhìn mặt em đều trắng bệch rồi. Này sinh tử có mệnh, em sốt ruột cũng không thể ngăn Diêm Vương gia thu hồn a. Đã nói cho em lấy xe tôi mà đi, trong nhà có xe còn có phương tiện đi lại. Ngày mai liền dùng xe của tôi đi a. Nếu không thích, chúng ta lại mua một cái khác. Có kiểm chứng đàng hoàng."
Đem tay y nắm trong tay mình, sờ sờ. (Á á đồ dê sồm =)) )
"Sao tay lại lạnh như vậy? Tôi bảo mẹ tôi kê mấy đơn thuốc dưỡng sinh, hảo hảodưỡng một chút thân thể a, khẳng định là hết mệt mỏi."
Điền Viễn thở hổn hển, phẫn hận nhìn Phan Lôi, hắn không hù dọa mình thì không nhịn được sao? Đứng giữa đương cái đón xe? Hắn nghĩ hắn là Tôn Ngộ Không sao, ỷ vào chính mình thân thủ tốt liền nghĩ đến chính mình là kim cương vô địch, hắn cũng chỉ lam từ thịt ra mà thôi. Từng xem qua nhiều vụ tai nạn thê thảm, hình ảnh một thân máu tươi y không muốn nghĩ xuất hiện ở trên người Phan Lôi, cho dù là cá nhân thực thổ phỉ, thực lưu manh, y vẫn là không muốn nhìn thấy hắn ngã vào vũng máu.
"Lần sau còn dám làm tôi sợ như vậy, lão tử phế ngươi!"
Phan Lôi trong lòng ngọt lừ, bà xã của hắn rốt cục cũng biết quan tâm hắn.
Nắm lấy tay y đưa lên môi khẽ hôn.
"Yên tâm đi a, tôi không sao. Về sau tôi không làm loại chuyện nguy hiểm này nữa, đừng nóng giận."
Điền Viễn rút tay về, quay mặt đi chỗ khác.
"Hừ."
Cơn tức bị hắn dọa đi ra , tiêu thất không ít, thực cảm thấy được khó hiểu. Phan Lôi cười ha hả, lôi kéo tay y lại sờ sờ, hôn hôn, thích vô cùng. (ta đã nói anh là dê sồm mà!!)
Khổ thân lái xe, cảnh sát này, cũng quá lưu manh đi. Ai, đúng rồi, hắn nói là cảnh sát, cũng không thấy thẻ cảnh sát a? Giả mạo? Khẳng định rồi, cảnh sát nhân dân đều là cẩn thận tỉ mỉ cương trực công chính, mới không có loại này bộ dáng lưu manh này.
Điền Viễn xuống xe liền hướng bệnh viện chạy đi, Phan Lôi phụ trách trả tiền, nhiều hơn một ít, coi như là phí an ủi đi.
Điền Viễn đeo găng tay phẫu thuật liền trực tiêp hướng vào phòng giải phẫu, Phan Lôi đuổi theo phía sau y.
"Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận ngã. Người ta chạy đi đâu được, ngươi gấp cái gì."
Điền Viễn không thèm phản ứng hắn, Phan Lôi canh giữ bên ngoài phòng giải phẫu, cùng người nhà bệnh nhân đang khóc lóc rầm rĩ chờ đợi.
"Tình huống như thế nào?"
Điền viên vọt vào có chút thở hồng hộc, y tá nhanh chóng đem tư liệu đưa cho hắn.
"Một lái xe say rượu chạy vào luồng đường dành cho người đi bộ, đụng phải năm người, ba trọng thương. Người bệnh này là nghiêm trọng nhất, chân trái gãy xương, xương sườn gãy, huyết khí hung, mất nhiều máu, hôn mê bất tỉnh." Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Kêu bác sĩ khoa chỉnh hình, bác sĩ gây tê chuẩn bị, y tá trưởng làm trợ lý cho tôi ."
Y tá đáp ứng, ngẩng đầu bắt gặp Điền Viễn ngoài miệng lại có thêm một vết thương hơi lớn, vẫn còn vảy máu
"Bác sĩ Điền, anh ngoài miệng như thế nào lại nhiều thêm một đạo vết thương?"
Điền Viễn mang khẩu tran vào. Trừng mắt liếc nhìn y tá.
"Bị chó cắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro