Chương 15 - Ngươi đại gia đích gia quy
"Gia quy điều thứ nhất, mỗi tuần rèn luyện hai lần, mỗi lần hai giờ trở lên, có thể là chạy bộ, cũng có thể là chơi bóng. Mỗi tuần học một chiêu phòng thân thuật, nếu vận dụng được thuần thục, không những bảo đảm thân thể khỏe mạnh, còn có thể tự bảo vệ mình. Không hoàn thành, phạt vác nặng chạy việt dã mười km."
Điền Viễn trừng mắt nhìn hắn.
"Gia quy điều thứ hai, bất kể là việc lớn hay nhỏ đều phải báo cáo với cấp trên."
Phan Lôi chỉ vào mũi mình, hắn chính là thượng cấp, tất cả sự tình phải nói với hắn. Hắn phải từng giờ từng phút xác định được bà xã nhà mình đang ở đâu và làm những gì .
"Gia quy điều thứ 3, làm việc không được giấu diếm, có khó khăn tìm tổ chức, không thoải mái phải tìm tới tìm tổ chức, đi xa cũng phải tìm tìm tổ chức."
Điền Viễn lập tức xù lông, này không phải gia quy, mà là hạn chế tự do của người khác. Sao không tìm cái lồng sắt nhốt người tôi vào mà nuôi, gia quy gì mà thế này? Y cũng không phải thiếu nữ hai mươi tám cái xuân xanh xinh đẹp như tiên như hoa, không cần sợ y chơi với bạn xấu, sợ y bị người xấu khi dễ.
"Tôi đã sớm muốn cùng em bàn bạc, em không cần phải làm ở bệnh viện tư nhân này nữa, mẹ tôi hiện tại làm viện trưởng bệnh viện Võ Cảnh, tôi mang em điều đến đó, như vậy khi tôi đi làm nhiệm vụ không thể ở bên cạnh em, mẹ tôi còn có thể chiếu cố em. Em nếu không muốn trở về nhà một mình, có thể cùng mẹ tôi tan tầm ở lại quân khu đại viện, như vậy tôi mới có thể yên tâm, một mình ở nhà vạn nhất có thể xảy ra cướp bóc hay bị người ta yếu hại, ở lại quân khu đại viện có bố trí cảnh vệ, an toàn hơn rất nhiều. Mẹ tôi coi trọng dưỡng sinh, bà ấy cũng sẽ chiếu cố tốt cho em. Cứ như vậy trước đã."
Phan Lôi buông giấy bút, thương lượng có chút như tận tình khuyên bảo, thật giống như là khuyên người vợ không nghe lời mau cùng hắn về nhà. Ở cùng mẹ chồng tốt lắm, mẹ chồng tính tình tốt lắm, tu dưỡng tốt lắm, sẽ không ngược đãi vợ đâu. Phỏng chừng hắn nếu dám đem những lời này nói ra, Điền Viễn sẽ dùng dao gọt hoa quả kết liễu hắn.
Điền Viễn cạch một tiếng quẳng điều khiển tử xa đi.
"Bàn cái ông nội ngươi, cút! Lão tử chướng mắt ngươi, mang theo gia quy nhà ngươi cút cho ta!"
Ăn no dửng mỡ à, là ai mà dám đòi hỏi thay đổi cuộc sống của y. Cút càng xa càng tốt, nhìn thôi đã thấy phiền. Y là cái Đại lão gia, không cần hắn che chở như chim mẹ bảo vệ chim con. Y cho dù thân thủ không tốt cũng không sợ cướp bóc gì cả. Y biết cái gì tên là tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc, không cần hắn phải bảo bọc đến không một kẽ hở như vậy.
"Hảo hảo, tổ tông, nghe lời em, trước không bàn. Sao phải khó chịu như vậy, tôi đem tất cả sự tình sắp đặt tốt, em không phải ít khổ hơn sao? Em nghĩ rằng tôi làm thế là vì ai, không phải là sợ em chịu ủy khuất hay sao.Tính cách em như vậy, người khác khi dễ em có biết như thế nào là đấu tranh không? Tôi không ở bên cạnh em, còn có mẹ tôi chiếu cố em, tôi cũng an tâm."
Phan Lôi nói liên miên cằn nhằn, có chút ủy khuất nhìn y, thật giống như Điền Viễn đạp hư tấm chân tình của hắn, vô cùng tội nghiệp. Điền Viễn muốn cầm cái gối ôm đập hắn.
"Nói lải nhải như bác gái tổ trưởng tổ dân phố, anh có phải đàn ông không?" WebTru yenOn line . com
Phan Lôi hắc hắc nở nụ cười, ghé sát vào Điền Viễn.
"Tôi không phải là đàn ông, em sờ thử xem."
Cầm lấy tay y phải hướng khố hạ sờ, Điền Viễn giống như bị bỏng rẫy tay hắn ra, lập tức nhảy đến một bên sô pha, mặt mũi đỏ bừng.
"Xú, xú lưu manh!"
Trỏ tay vào hắn, vừa thẹn lại vừa giận, Phan Lôi cười nghiêng ngả, ôi, không cần đáng yêu như vậy, trêu y làm hắn muốn ngửa cổ tru một tiếng, học lang kêu. ( ta tối ý =.=)
"Không nháo không nháo, chúng ta tiếp tục nói gia quy. Điều 4: Khi tôi đi làm nhiệm vụ, sẽ gọi điện thoại về cho em, mỗi ngày đều gọi, nhưng em phải cam đoan mỗi lần tôi gọi điện thoại em đều phải được chuyển. Không được ngắt máy, không được không tiếp."
"Điều 5, có thể giận dỗi, cũng có thể tức giận, nhưng là không thể lấy sức khỏe mình ra đùa giỡn, ăn uống phải điều độ, ít bạo lực, không được phát hỏa ở những nơi nguy hiểm. Nơi nguy hiểm chính là nơi phòng gian dĩ ngoại (somebody help me!!!!!!!!! T^T)."
"Điều 6, bất cứ việc nguy hiểm nào cũng không đuợc làm. Chính là đổi bóng đèn, thay dây điện, em biết phải làm thế nào không? Gọi điện thoại kêu công ty điện nước, bằng không nói với tôi, cái gì tôi cũng có thể làm, càng tiết kiệm tiền."
"Điều 7, hết thảy lấy tổ chức làm trung tâm, không được nghi ngờ quyết định của tổ chức . Tổ chức chính là tôi, việc lớn tôi quyết định, việc nhỏ em phụ trách, nhưng là, tất cả việc nhỏ em đều phải báo cáo với tôi, sau khi tôi đồng ý em mới có thể làm."
Điền Viễn phỏng chừng sắp hộc máu .
"Điều 8, không bao giờ được tự ý biến mất hay chạy trốn. Đừng cho là tôi không ở bên cạnh em, là em có thể chạy, chúng ta vạn nhất cãi nhau , em cũng không thể một mình rời nhà trốn đi. Chờ tôi tìm được ngươi, xem tôi như thế nào thu thập em."
"Điều 9, tránh xa cả trai lẫn gái. Cùng tất cả phụ nữ phân rõ giới hạn, không được cùng phụ nữ câu ba đáp bốn kích động tôi. Có người thổ lộ với em , nhất định phải nghiêm túc cự tuyệt. Đem tư tưởng tội lỗi đó bóp chết ngay từ trong trứng. Không được đối tôi hai lòng."
Điền Viễn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, xem có công cụ nào tốt, có thể trực tiếp đập hắn tới hôn mê.
"Điều thứ 10, cũng là điều cuối cùng, chúng ta phải cùng một chỗ cả đời, không được giữa đường nói chia tay. Kiên quyết quán triệt tất cả điều lệ. Còn phải thực sự chấp hành, nếu vi phạm chỉ một điều trong đó, dựa theo mức độ nặng nhẹ, tiến hành trừng phạt. Nhẹ là mang vật nặng chạy, còn nặng, hắc hắc, thân ái à, em đừng khiêu chiến điểm giới hạn của tôi, đến lúc đó, tôi cũng không biết trừng phạt em như thế nào đâu. Tôi sẽ dán gia quy trên tường, mỗi ngày đều nhìn thấy gia tăng thêm ấn tượng. Không cần phạm sai lầm."
Điền Viễn không thể nhịn được thêm nữa, nhảy dựng lên dùng tư thế mãnh hổ xuống núi đánh về phía Phan Lôi, đem hắn áp đảo, đấm vào ngực hắn.
"Ông nội ngươi, ta đánh chết ngươi. Đồ vô lại này, xông vào nhà ta một mình quyết định không nói, còn muốn ta nghe lời chó má gia quy của ngươi? Không có cửa đâu, lão tử còn lâu mới đáp ứng ngươi, ta thích làm gì, liên quan cái rắm gì đến ngươi."
Phan lôi mới không sợ y, hai tay ôm thắt lưng y, cẩn thận vuốt ve, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta tức điên lên.
"Điền nhi, tôi này không phải là thương em sao? Mới có thể nghiêm quản em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, tôi sẽ thực yêu em, sẽ đem em trở thành cục cưng mà yêu thương, cung phụng em như tổ tông. Tôi chiếu cố em, sủng ái em, ở bên tôi cả đời nhất định sẽ không làm em hối hận. Thân ái, bên tôi cả đời đi, giống như mọi cặp vợ chồng bình thường, tôi kiếm tiền em giữ tiền, tôi thỏa mãn hết thảy yêu cầu của em, em là người duy nhất trên đời mà tôi yêu thương, tôi sẽ không để em chịu khổ, cũng không cho em hối hận. Ngoan ngoãn thành thành thật thật đi, dù cho khóc lóc om sòm tùy hứng tôi cũng không để ý, tính tình hư đốn tôi cũng thích, nấu cơm giặt quần áo cho em tôi cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần em ở bên tôi, tôi sẽ yêu em cả đời. Dùng danh dự gia đình quân nhân thề, cả đời này tôi chỉ yêu em."
Nhìn thẳng vào đôi mắt y, thề với y, yêu thương chính là trong nháy mắt, nhưng là, yêu em suốt đời. Đáp ứng tôi, cùng tôi một chỗ, ngoan ngoãn nghe lời, tôi liền yêu em cả một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro