Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109 - Bảo Bối ngày mai đừng đi làm bồi anh đi


Thời điểm Phan Lôi không ở bên cạnh, thế nào cũng phải đi làm bình thường a.

Trực đêm, kiểm tra phòng, hôm sau vẫn phải đi làm, làm phẫu thuật, một tuần, cậu còn giúp các bác sĩ khác trực một ca đêm, con nhà người ta bị bệnh, y ở nhà cũng không có chuyện gì, trực thì trực đi. Một tuần này, y thức đêm khá nhiều, Phan Lôi mỗi lần thông qua video nhìn thấy cậu, đều là đau lòng muốn chết, nhìn nhìn, nhịn đi, nhịn đi, hốc mắt đều sâu hơn, sắc mặt đều xấu, tiếp tục trực đêm vất vả như vậy, em ấy khẳng định không chịu được.

"Không sao cả, em trước đây cũng không phải chưa từng chịu đựng qua."

Rốt cục có một lần tan ca đúng giờ không cần thức đêm, y chưa tới 9h liền buồn ngủ.

Phan Lôi mau chóng thúc y lên giường ngủ, cũng không làm gì kỳ quái, cũng không đuổi theo cậu tặng nụ hôn, nhìn cậu ngủ say, lúc này mới coi như là yên tâm.

Ngày mai em ấy không cần thức đêm đi, hi vọng em ấy có thể hoãn vài ngày, đem thân thể chăm sóc một chút a.

Hôm sau, Điền Viễn tan tầm cảm thấy có gì không đúng lắm, Phan Lôi không có gọi điện thoại cho y bảo y mở video a, gọi điện thoại cho hắn, hắn tắt máy. Lẽ nào đi làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của hắn vĩnh viễn bảo mật, Phan Lôi gọi tới cho y rất nhanh chóng, điện thoại chia thành sáng trưa tối, một ngày gọi tới ba bữa, không tính ăn khuya, có úc gọi điện thoại đều có thể ngủ thiếp đi, lại một lần nữa hoài nghi, công ty di động của hắn có thân thích, gọi điện thoại như vậy, có 10 Phan Lôi như vậy, có thể nuôi sống một phần công ty di động. Yêu xa như này, quá đốt tiền điện thoại.

Không gọi điện thoại không sao, chỉ hy vọng thời điểm hắn làm nhiệm vụ có thể bình an đi, bình an trở về.

Cầm điện thoại di động lên giường ngủ, có thể hắn trở về sẽ gọi điện thoại.

Thời gian một tuần này y thức đêm nhiều lắm, thời gian không nhiều lắm, y đi ngủ.

Phan Lôi phất tay một cái với đội viên, cho bọn họ trở về, hắn xuống xe ngay cổng tiểu khu nhà bọn họ, thời điểm buổi tối vắng người, không có ai nhìn thấy một chiếc xe bọc thép dừng tại nơi này.

Mới vừa trải qua một trận chiến đấu, hắn đều có thể nghe thấy mùi thuốc súng trên người mình, nhưng hắn không muốn về đơn vị tắm xong lại tới, hắn nhớ khẩu tử trong nhà, rất nhớ, trong lòng nhớ, trong đầu nhớ, thân thể càng nhớ.

Cho nên thời điểm đi qua nơi này, hắn bảo xe rẽ đưa hắn về, hắn nói rồi, phải cho khẩu tử nhà hắn một kinh hỉ bất ngờ, đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ mở cửa, thời điểm em ấy ngủ mơ, ôm em ấy.

Cẩn thận vặn mở cửa phòng, tận lực không để chìa khóa phát ra thanh âm, sau đó, ngừng thở đi vào, cởi giày, cởi quần áo mặc trên người, một cái đèn cũng không mở, sợ ảnh hưởng tới y, đem y làm tỉnh lại. Y nhịn một tuần, tăng ca đêm hai lần, rất mệt mỏi đấy.

Lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, khẩu tử này của y ngủ tới điềm tĩnh, nghiêng lỗ tai nghe, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy thật nhỏ của y, sao cứ đáng yêu như vậy chứ, ngáy ngủ cũng khiến hắn cảm thấy êm tai.

Rón ra rón rén tiêu sái đến chân giường, vén chăn lên, từ chân giường bò lên.

Nắm lấy bắp chân của y, hôn một cái, lại tiếp tục bò đến, rốt cục hì hục mò tới quần lót nhỏ của y, cởi xuống, hôn lên đầu nhỏ của y một cái, tư thế này hắn rất hài lòng.

Động tĩnh lớn như vậy, Điền Viễn vẫn bất tỉnh, vậy thì không phải ngủ, là hôn mê sâu. Giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo, cảm thụ thân thể của y được ôm lấy, hô hấp đều là hơi thở của hắn, những sợ hãi kia trong nháy mắt biến mất.

Tay di chuyển xuống hạ thân, chạm lấy tóc húi cua của hắn, cổ của hắn, mặt hắn, miệng của hắn, ai u, hỗn đản, hắn cắn đầu ngón tay của mình làm gì.

Đưa tay nhéo da mặt của hắn một cái, chăn kéo cao, trùm lấy hai người.

Hắn trở về, hơn nửa đêm cứ như vậy xuất hiện trong phòng, cho y một kinh hỉ bất ngờ, là hắn thực lực nói như vậy, đột nhiên trở về, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên ôm lấy y.

Ở trong chăn đen kịt, Phan Lôi đều có thể khuôn mặt tươi cười của Điền Viễn, kỳ thực đó là nói lung tung, hắn có thể cảm giác được, ai có thể nhìn thấy a, cũng không phải nhìn xuống bóng đêm.

"Anh sao lại trở về?"

Tối hôm qua bọn họ còn chat video, còn nhìn người trong máy tính ngủ cơ mà, thật giống trong thời gian chớp mắt, hắn liền từ trong máy tính chui ra ngoài, phi phi, Phan Lôi cũng không phải Sadako. Cái ví dụ này không tốt.

(Sadako: Là hồn ma tóc dài với sở thích chui ra từ giếng hay TV, đây là nhân vật trong phim Ringu của Nhật, sang đến bản Mỹ tên phim kaf Ring)

Phan Lôi ở phía trên ưỡn cơ thể một cái, tựa ở trong lồng ngực y, hô, bắn nhay vừa lúc nãy, loại căng thẳng kích thích kia khiến người ta rất mệt, không có gì có thể sánh được với chuyện có thể nằm trong lồng ngực người yêu càng hạnh phúc hơn.

Y tỉnh ngủ thanh âm có chút khàn khàn, Phan Lôi nghe liền cảm thấy là một cái tay, ở trong lòng y nắm lấy như vậy một hồi, ngứa ngứa, tê tê, rất thoải mái.

"Nhớ em a."

Điền Viễn thật sự đang cười, động tác ôn nhu, Phan Lôi không thấy được, trong ánh mắt y có bao nhiêu ôn nhu lưu luyến hoài niệm, có bao nhiêu vui mừng.

Người trước khi ngủ vẫn còn đang nhớ, lúc tỉnh mộng, hắn ở ngay trong lồng ngực. Loại kinh hỉ này, so với y nhận được giấy trúng tuyển đại học còn cao hứng hơn, quả thực không cách nào sánh được. Hắn ngay ở bên người, ngay ở trong lồng ngực, hô hấp đều là mùi vị của hắn, chạm tới chính là thân thể ấm áp của hắn, y cũng chán ghét máy tính, bởi vì chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, hiện tại thỏa mãn y rồi, sờ được, tùy ý sờ, càng sờ y càng cao hứng.

Phan Lôi cười xấu xa, dưới bàn tay là người hắn ngày nhớ đêm mong, hiện tại có thể tùy ý, chính là hôn, chính là đụng chạm, chính là làm chút gì đó, cũng có thể, không có cách màn hình máy tính lạnh lẽo, muốn làm gì thì làm.

Cho nên, hành động của hắn thuận theo xoay chuyển của tâm tư, ngón tay chạm một cái vào gò má y, phác họa cổ y, thời điểm hắn cúi đầu, hắn ngẩng đầu, môi hôn tới. Cách máy tính không có cách nào hôn môi, muốn như thế nào đi nữa cũng không thể hôn môi, hiện tại không giống, muốn hôn thế nào thì hôn.

Bàn tay trượt xuống, lưu luyến bên eo y không rời, Điền Viễn ôm cổ hắn, trong chăn, hô hấp càng khó khăn. Chờ thời điểm hắn rốt cục buông y ra, đã sắp bị hắn hôn tới hôn mê.

Hô hấp Phan Lôi rất nặng nề, ngậm lấy vành tai y, khẽ cắn.

"Bảo Bảo, hôm nay đừng đi làm, ở nhà bồi anh đi."

Ngực Điền Viễn phập phồng kịch liệt, thời điểm hoảng hốt, nghe thấy câu nói này của Phan Lôi, không đi làm, ở nhà cùng hắn. Đây là một câu ám chỉ, là một loại thông cáo của hắn, nói cho y biết, hiện tại bắt đầu, đến hừng đông, bọn họ ân ái triền miên, y không có thể lực để tiếp tục đi làm, tiếp tục đi phẫu thuật.

Phan Lôi cắn răng kiên trì, nếu như y còn muốn kiên trì đi làm, vậy thì làm một lần, nếu như y gật đầu, vậy thì lăn qua lăn lại đến hừng đông, thân thể hắn chưa thỏa mãn, thân thể hắn khát khao, cần Điền Viễn.

Điền Viễn lấy hơi, nâng thẳng người, ôm lấy phía sau lưng hắn.

"Được."

Được, ngày mai không đi làm, em liền bồi anh, thời gian quá dài không gặp, quá nhớ, quá nhớ hắn, hiện tại y mới phát giác được, cái gì mà gọi là thời gian gặp lại vĩnh viễn quá ngắn, y thật sự từng giây từng phút không nỡ cùng hắn tách ra.

Thân thể của hắn nóng hổi, dán trên người mình, y có thể cảm giác được hắn có bao nhiêu nhớ y, những phản ứng thân thể này không phải gạt người.

Hà tất mất hứng, hà tất để hắn kiềm chế? Yêu hắn a, yêu đến mức đồng ý vì hắn mà làm tất cả.

Phan Lôi ở trên môi y tầng tầng hôn môi một hơi, sau đó lướt xuống thân thể, liếm qua tiểu quả tử của y, một đường trượt xuống, hôn từng cái lại từng cái, từ ngực cho đến bụng y, tại tiểu đầu của y ngậm một cái.

Điền Viễn luống cuống tay chân dẫn tới thân thể nóng rực cùng kích thích không tên, khiến y giống như cá thoát nước ngoi lên, theo nụ hôn của hắn phát ra từng đợt thanh âm cao thấp, theo động tác của hắn uốn éo thân thể, kéo chăn ra, ở trong chăn khó chịu như thế, y nhất định sẽ bị nghẹt thở, bị hắn lộng tới nghẹt thở.

Tay di chuyển kéo ngăn kéo, hắn nhớ tới còn có một chút mủ lô hội.

"Trời sáng em liền đi mua một thùng thuốc bôi trơn đặt ở trong nhà."

Phan Lôi có chút nổi nóng, hắn đem tay và thân thể Điền Viễn nhét vào trong chăn, chính là sợ y cảm lạnh, tự hắn đi lấy mủ lô hội, nhưng cầm tới nhìn một chút, chỉ còn một chút xíu, con bà nó, ngàn cân treo sợi tóc thế này, vật này như thế nào không có hả?

Theo tiểu đầu đi xuống, ngậm lấy tiểu cầu trứng của hắn kéo căng ra, liếm qua mỗi một tia nếp nhăn, tiếp theo sau đó, Điền Viễn ngẩng đầu cao giọng thét lên một tiếng, cái này kích thích hơn hôn môi, trong lòng y có chút xấu hổ, mau chóng kéo cánh tay Phan Lôi.

"Đừng, đừng, liền, liền như vậy đi, anh, anh đi vào."

Chỗ đó co rút nhanh, đang bị ngón tay của hắn kìm lại, theo động tác của hắn, cùng hô hấp, vừa co rút vừa trướng, hắn đi vào 3 ngón tay, có thể rồi, không cần thiết tiếp tục hôn, hắn, hắn không chịu được.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ đã rất ít rồi, Điền Viễn cứ như vậy nằm dưới thân hắn, ánh mắt toả sáng, cả người nóng bỏng. Mang theo cầu xin, mang theo xấu hổ, túm lấy hắn không buông tay.

Chân y đặt ngay bên eo hắn, bị hắn kích thích run run, Phan Lôi đem chân y nâng lên, hôn phần da thịt non mềm giữa hai chân y.

"Anh sợ em sẽ bị thương."

Điền Viễn che mặt, kịch liệt thở dốc, nụ hôn của hắn giống như bàn ủi vậy, mỗi một lần rơi vào trên người, cũng có thể khiến y run rẩy.

Phan Lôi cúi đầu tiếp tục ngậm tiểu đầu của y, không có thứ gì tốt, vậy thì xuất ra một chút, một hơi ngậm vào thật sâu, Điền Viễn lần thứ hai hét chói tai phun trào, Phan Lôi xoa ở trong lòng bàn tay, xoa lên địa phương đang co rút của y, xoa lên trên đại tướng quân của y.

Đỡ lấy tướng quân hùng dũng đẹp đẽ tiến vào, cảm giác căng mịn này, loại cảm giác bị bao khỏa gắt gao, lại một lần nữa khiến hắn điên cuồng.

Cảm giác bị kéo căng tới cực hạn, giống như nhiều thêm một cm nữa là y có thể xé rách vậy, bị tiến vào của hắn công kích tới không có cách nào hô hấp, từng mảnh trước mắt biến thành màu đen, giống như càng ngày càng muốn thô tho hơn vậy, y có chút không chịu nổi. Phan Lôi hôn y, thuận tiện để ý hít lấy không khí, y mới hoãn lại khẩu khí này, khi hắn một lần nữa lui ra lại hung mãnh tiến công, y không kìm nén được mà kêu ra tiếng.

Bất kể là hét chói ta, hay là ngâm nga bên trong, hoặc là xin tha, đều là vỡ vụn, va chạm vẫn không có lối ra đã bị hắn lộng tới thất kinh bát lạc, y có một loại cảm giác gió bão vùi lấp bên trong, y sẽ bị xé rách, y sẽ biến thành mảnh vụn, y sẽ bị Phan Lôi hủy đi ăn vào bụng.

"Không muốn, không muốn ...... a, ca, không muốn ...... Không chịu nổi "

Theo không kịp tiết tấu, theo không kịp phản ứng, thân thể không phải của y, suy nghĩ cũng không phải của y, y từ trong ra ngoài, đều bị Phan Lôi chiếm cứ. Chỉ có thể xin tha, tiếp tục nữa, y thực sự sẽ hỏng mất.

Chiếm lấy y, từ trong ra ngoài, để y chiếm đầy khí tức của mình, để trong thân thể y rót đầy hạt giống của mình, để trong đầu y trong lòng y trong thân thể y, chỉ có một mình mình. Hắn chính là bá đạo thô bạo, hắn muốn để Điền Viễn lưu lại dấu hôn của hắn, cả người dính đầy hơi thở của hắn, đi làm, để tất cả mọi người đều biết, y có người yêu, ai cũng không thể đánh chủ ý với y. Chỉ có sâu sắc giữ lấy, mới có thể xác lập chủ quyền.

Mặc kệ y xin tha, không để ý phía sau lưng y bị cào ra vết, không để ý tới y ngất đi, y ngày mai không đi làm, có thể ở nhà làm tổ tông của hắn, hầu hạ y cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro