Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108 - Chat video vừa tốt vừa xấu


  Điền Viễn xấu hổ mặt đỏ ửng, ai có thể nghĩ tới, chat video, bị hắn dụ dỗ làm chuyện như vậy.
Hôm sau, Phan Lôi sống chết quấn lấy y, bật video một lần, xem em một chút. Lần này y thông minh, sớm cởi quần áo đắp kín chăn, nằm ở trong chăn.
Nghe Phan Lôi cùng y nói lải nhải, cái gì mà hôm nay ăn cơm không tốt lắm, lúc huấn luyện, có một binh lính bị thương, cha mẹ em trở về có gọi điện thoại không? Ngày mai là thứ 7, em không phải có thể nghỉ ngơi rồi hả?
Vừa nghe hắn nói thứ 7, Điền Viễn vỗ đầu một cái.
"Mẹ gọi điên thoại tới, ngày mai có một cuộc giải phẫu, để em tới tham quan học tập, đừng làm rộn, em tắt video đi ngủ a."
"Ai ai, hai cái ngày không có gì mâu thuẫn a, em mệt thì đi ngủ, đừng quấy rầy anh nhìn em."
Khẩu tử này ngủ thiếp đi nhìn vô cùng tốt, hắn muốn nhìn, nhìn một đêm.
Điền Viễn hết cách rồi, đem máy tính đặt ở một bên, cậu nằm nghiêng người sang một bên Phan Lôi, Phan Lôi cũng tới giường, nằm xuống, Điền Viễn cười, Internet này, cũng thật là thứ tốt, nhìn thấy hắn như thế, thật giống như hắn đang ngủ bên cạnh mình vậy. Đưa tay chạm tới màn hình, mũi, miệng của hắn, Phan Lôi cũng không động đậy, để cậu đụng chạm, qua màn hình điện thoại, không cảm giác được, nhưng nhìn em ấy thế này, cũng giống như em ấy đang ngủ bên cạnh vậy.
"Mệt thì ngủ đi, anh hát cho em nghe bài Trung quân lục hoa."
Điền Viễn nháy mắt một cái, bật cười, nếu như hắn ở bên cạnh thật tốt, cách một cái màn hình máy tính lạnh lẽo, tuy rằng hắn đang ở trước mắt, nhưng không thể chạm tới hắn.
Phan Lôi thấp giọng hát cho y nghe, Điền Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, máy tính cứ để mở như vậy, cậu nặng nề ngủ thiếp đi.
Phan Lôi kề sát vào màn hình, hôn cái trán của y trên màn hình.
"Ngủ ngon, thân ái của anh."
Điền Viễn có lẽ là nghe thấy được, nở nụ cười, chìm vào giấc ngủ.
Ai cũng không tắt máy tính, Phan Lôi cứ nằm như vậy nghiêng đầu nhìn, nhìn, mãi cho tới lúc notebook của Điền Viễn hết sạch pin, bên kia đen, Phan Lôi mới nhắm mắt lại. Thân ái, tha thứ cho anh hiện tại chỉ có thể nhìn em ngủ như vậy, chờ anh xuất ngũ, anh liền hàng đêm ôm em, bồi bên cạnh em, không đi đâu cả, lúc chúng ta xa nhau, anh nhất định sẽ đem thiếu hụt nhớ nhung của em cùng làm bạn, đều cho em.
Cả đời, đã từng nghĩ như vậy đến già, chỉ cùng với y.
Hắn yêu bộ đội, giống như yêu Điền Viễn vậy, cái nào cũng không thể vứt bỏ, hắn chỉ có thể mắc nợ Điền Viễn, ở trong quân ngũ làm 20 năm đi, bắt đầu từ bây giờ, đang trong 20 năm, sau đó về hưu. Đến thời điểm, hắn đảm bảo sau 30 năm nữa lúc 50 tuổi, cùng Điền Viễn sớm chiều đối mặt. Sinh hoạt chân thực. Chỉ là trong 20 năm này, thật sự là ủy khuất em ấy.
Yêu một người, rất vất vả. Thời gian xa nhau quá dài, nếu có cách gì, để em ấy ở trong quân ngũ là được rồi.
Đi nói với ông nội một chút, đem Điền Viễn trực tiếp điều vào quân đội làm quân y? Có thể được không? Y không phải xuất thân làm lính, chuyện này có chút tốn sức a.
Ở trong quân ngũ công khai cùng một chỗ không quá tốt, như thế nào cũng là bộ đội, có thể cùng với bách tính tóc húi cua không giống nhau a.
Điền Viễn không biết ý nghĩ của hắn, trời vừa sáng liền sạc pin cho máy tính, ăn qua loa chút gì, liền nhận được điện thoại, mẹ vợ phái xe tới đón y đi quan sát giải phẫu bụng.
Không hổ là quyền uy, Điền Viễn có được một chương trình học lợi ích không nhỏ, Đảng Hồng mỗi bước đều nói rõ ràng cho y, cẩn thận giải thích, những việc chú ý, gặp tình huống phát sinh phải bình tĩnh, đây là kinh nghiệm tích lũy, chuyện này quả thật giống như kho báu, nếu không phải học sinh duy nhất của bà, cô phụ của bà (cô phụ là chồng của cô), Đảng Hồng sao có thể cẩn thận truyền thụ như thế.
Điền Viễn thật sự được lợi ích không nhỏ, cùng ăn cơm tối, còn hỏi nhiều vấn đề, mẹ vợ đều nhất nhất giải đáp, sờ tóc Điền Viễn, cười nói thật tự hào.
"Con trai ta học tốt như vậy, không tốt thời gian dài, có thể thành tài, đến lúc mẹ để con ra nước ngoài bổ túc một năm, lúc đó trở lại liền ở lại bệnh viện Võ Cảnh giúp mẹ."
Điền Viễn có chút ngượng ngùng cười, mẹ vợ đối với cậu quá tốt, đây chính là thầy giáo tốt a.
Phan Lôi đến giờ liền bảo Điền Viễn chat video với hắn, Điền Viễn mở mạng, để thanh âm của hắn vang lên trong nhà, cùng hắn nói mấy câu, y một bên bận việc, dọn dẹp nhà một hồi, sau đó sắp xếp tư liệu học tập hôm nay, đem mỗi bước đều nhớ một lần, nhớ kỹ, còn đánh dấu lại.
Cho dù y trái bận bịu phải bận bịu, Phan Lôi cũng cảm thấy không tệ, giống như mình bồi ở bên cạnh vậy.
Đến lúc đó thúc giục y lên giường đi ngủ, lần này hắn phải xuống kiểm tra ký túc xá, Điền Viễn chờ đến hơi trễ, chờ lúc hắn trở lại, đã qua một tiếng, Điền Viễn vẫn còn đang vùi đầu viết gì đó, Phan Lôi có chút mất hứng.
"Đừng tưởng rằng ngày mai không đi làm em liền chưa đi ngủ a, mau mau ngủ a."
"Đã trễ thế này, em sao vẫn chưa ngủ a."
Phan Lôi bắt đầu mặc quần áo, Điền Viễn nhìn có chút kỳ quái, bây giờ hơn nửa đêm hắn không ngủ, mặc quần áo làm gì a.
"Hôm nay đột kích kiểm tra, chờ xem một đám binh đản tử lung ta lung tung đứng lên đi."
Phan Lôi cười xấu xa, bộ đội đặc chủng bọn họ thường đột kích bất thình lình, đang ngủ ngon giấc, báo động liền tới, tất cả mọi người hoảng loạn lên.
"Hơn nửa đêm dằn vặt cái gì a."
"Em không ngủ, vậy anh cũng theo em không ngủ, anh không ngủ, đám nhãi con không thể ngủ, anh nghe bọn họ ngáy ngủ anh khó chịu, kêu lên để cho bọn họ đi tiểu a." (đm a bựa thế =.= anh đang không ăn được thì đạp đổ à :3)
Phan Lôi bắt đầu xỏ ủng, cảm thấy dằn vặt binh lính dưới tay hắn, rất bình thường, Hắn phụ trách hành động của trung đội bộ đội đặc chủng, độ nhạy cảm nhất định phải tốt, động tác cũng phải nhanh chóng, loại tập hợp khẩn cấp này thường thường phát sinh.
Điền Viễn cảm thấy Phan Lôi quá đáng ghét, không nhiệm vụ, không tập huấn, hắn hơn nửa đêm đem tất cả mọi người gọi dậy để cho bọn họ đi tiểu? (=)))))))
"Ngoan, bảo bảo, nhìn dáng vẻ vội vàng bận rộn của bọn họ đi, chơi cực kỳ tốt, thắt lưng đều cài sai, giày cũng đi trái, em xem a."
Phan Lôi người này quá xấu, đem máy tính đặt lên cửa sổ, có thể nhìn thấy tất cả tình hình.
Quay về phía Điền Viễn ném một cái hôn gió, sau đó đội mũ lên, đứng trên thao trường, nhìn ký túc xá binh lính đen kịt, thở dài một hơi, thổi còi lên.
Trong nháy mắt, từ trong ký túc xá binh lính truyền đến thanh âm lạch cạch, Phan Lôi nhìn đồng hồ đeo tay.
"Muộn 1 phút, ngày mai nhảy ếch vác nặng 1000m. Muộn 2 phút, nhảy ếch vác nặng 5000m."
Tất cả mọi người đứng ngay ngắn, Phan Lôi gật đầu một cái, trên căn bản đều trong vòng 1 phút xuất hiện.
"Lần này đột kích kiểm tra, tốc độ rất nhanh thế nhưng trang bị không đồng đều, với cái trạng thái này, đạn quân địch cũng không phải là đã tới, trong tay các ngươi lại không cầm vũ khí, đây không phải là đang chờ bị đánh chế sao? Đề cao cảnh giác, bộ đội đặc chủng ngủ đều phải mắt nhắm mắt mở, đừng có mà ngủ như chết, bằng không cái mạng nhi đồng bị quăng đi thế nào cũng không biết đâu (chỗ này anh Lôi ví mạng của mấy bạn lính như mạng trẻ con á). Hôm nay bị trễ, sáng sớm ngày mai đừng khiến ta phí lời, trực tiếp nhận trừng phạt. Giải tán!"
Một câu giải tán, tất cả binh lính liền trùng vai xuống, lẩm bẩm, Phan trung đội đây là làm gì, hơn nửa đêm làm tập hợp khẩn cấp, đây không phải là dằn vặt người ta sao?
Phan Lôi nghe thấy, ta còn liền dằn vặt ngươi, không qua lại dằn vặt các ngươi, tính cảnh giác liền giảm xuống. Bộ đội đặc chủng cần chính là bất cứ lúc nào cũng duy trì trạng thái tốt nhất.
Trong thời gian ngắn nhất khôi phục thể lực, khôi phục tinh thần, duy trì trạng thái tốt nhất, bất kể là tình huống thế nào, hoàn cảnh gian nan thế nào, đều có thể hoàn thành nhiệm vụ, đây chính là bộ đội đặc chủng.
Bên ngoài đều yên lặng, Phan Lôi cũng trở về rồi, quay về phía Điền Viễn cười hắc hắc, uy vũ cùng nghiêm túc vừa nãy biến mất toàn bộ.
"Bảo bảo, chơi vui không?"
"Chơi vui cái rắm a, em mà là lính của anh, em khẳng định sẽ đánh nhau với anh, nào có như vậy. Nhanh mau mau ngủ đi, đừng dằn vặt bọn họ."
Điền Viễn không thể lý giải, bây giờ hơn nửa đêm đem người gọi dậy có ý nghĩa gì, dưới cái nhìn của y chính là dằn vặt người ta, y làm sao biết Phan Lôi dụng tâm lương khổ a. (suy nghĩ cho người khác)
Phan Lôi nằm nhoài trên bàn, nháy mắt, ở đây làm bộ đáng yêu.
"Em không ngủ, anh cũng không ngủ, em bồi em. Hai người, phải vinh nhục cùng hưởng, lúc này mới có thể cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào."
Điền Viễn cũng chỉnh lý xong tài liệu học tập hôm nay, vươn người một cái, lộ ra nửa đoạn chiều dài áo.
Phan Lôi sắc tính đại phát, con ngươi phát lam.
"Lên giường, em đi ngủ a."
Ngủ đi, muộn rồi, Điền Viễn ôm máy tính lên giường, học dáng vẻ trước đây, lên giường tiến vào ổ chăn, sau đó nằm nghiêng nhìn hắn.
Đúng là buồn ngủ, muốn nhắm mắt lại, có thể lại luyến tiếc Phan Lôi.
Phan Lôi nhỏ giọng.
"Ngoan, nhắm mắt ngủ, em xem mắt em đều không mở ra được."
Thật giống như ở bên tai vậy, dỗ y ngủ.
"Y thuật của mẹ thật tốt, em lúc nào mới có thể được như bà a."
"Mẹ rất cao hứng, em kế thừa y thuật của bà, làm người nối nghiệp của bà, em không biết mẹ khen ngợi em thế nào đâu, bà nói anh chó ngáp phải ruồi, kiếp trước cầu thần bái phật mới gặp được em, em yêu anh, cùng một chỗ với anh, anh nên cảm tạ trời đất. Em vẫn ôn hòa như vậy, mẹ phi thường thích."
"Anh chừng nào thì trở về a."
Điền Viễn mềm mại làm nũng, video thấy rõ thì sao? Không sờ tới được cũng khiến người ta nhịn hỏa a.
"Bảo bảo nhớ anh rồi, anh cũng muốn em. Anh xem tuần sau có thời gian hay không a."
Ai cũng không nói được câu thời gian chắc chắn, cũng không phải chưa từng có, một cú điện thoại liền đem hắn gọi đi rồi, hắn lại đột nhiên xuất hiện. Ôi, có biện pháp gì a, công việc của hắn chính là như vậy, lúc nhớ hắn không có người ở bên, thấy được thì như thế nào? Có thể chạm vào hắn một hồi, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn mới được a. Không tự chủ được vểnh miệng lên.
"Anh hận cái máy tính."
Phan Lôi đột nhiên thốt lên câu này, Điền Viễn mở mắt ra, nhìn thấy Phan Lôi ở đây xoa trán.
"Làm sao vậy?"
Phan Lôi đem đầu to của hắn đưa đến trước camera.
"Em xem em xem, nhất định là bị va đỏ. Vừa nãy nhìn em dẩu mô, anh đã muốn hôn nhẹ em a, liền đích thân đi tới, anh quên đây là máy tính a, anh nghĩ rằng em ở bên cạnh anh, dùng lực hơi lớn, va đầu vào."
Điền Viễn bị hắn làm cho bật cười, lúc hắn không kỳ quái, Phan Lôi nhìn y cười, có chút ủy khuất. Đầu hắn còn đau a, laptop cũng bị hắn làm vỡ thành đơ rồi.
"Được rồi, xoa xoa, đừng có thật sự tụ máu thành bọc."
"Này, bảo bảo, em hôn nhẹ anh a."
Phan Lôi chỉ trán mình.
"Liền hôn ở đây đi."
Điền Viễn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy laptop, hướng về phía trán hắn, mạnh mẽ mà hôn màn hình một cái.
"Hắc hắc, thân ái, vừa nãy ngực em có tên một hồi không? Lúc em hôn trán anh, anh dùng đầu lưỡi liếm tiểu quả tử (ti á =))) của em một chút."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro