Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106 - Mua sắm cũng điên cuồng


Phan Lôi tin tưởng người này nhà hắn, cậu ấy không phải loại người một chân đạp hai thuyền, cho cậu một lá gan, Điền Viễn cũng không dám rời bỏ hắn đi kết hôn, trải qua gia pháp, bọn họ đã hứa hẹn ở một chỗ cả đời, tối hôm qua còn mềm mại nói với hắn em yêu anh, cậu không thể mang theo cha mẹ cùng bạn gái đi ăn cơm.

Người này nhà hắn nhát gan, có chút kỳ cục, em ấy thông suốt, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Đã nói hiện tại yêu tinh hoành hàn, sơ ý một chút, yêu tinh liền lao ra. Người này nhà hắn tốt biết bao nhiêu hắn hiểu rõ nhất, nhất định là do yêu tinh nhớ đến, thật đáng ghét a, sao hắn lại không về muộn mấy ngày, đúng lúc thu phục cha mẹ chồng, hiện tại được rồi, để tiểu yêu tinh nhanh chân tới trước rồi.

Có điều không liên quan, người này nhà hắn ngay thẳng khoan dung, sẽ không giấu giếm đến cùng, điều này cũng là do cách dạy dỗ của hắn. Muốn chính là như vậy, hắn coi như là vết cắt chỉ tay cũng sẽ nói với hắn một câu tốt nhất.

Về phần cha mẹ chồng, hắn trở về liền đi thu phục. Chỉ cần Điền Viễn đứng ở phía hắn, trời sập không được. Hắn sẽ không thể nào mà không thu phục được chuyện này.

Ngày mai liền đi, cũng không tin, trong thời gian ngắn ngủi, tiểu yêu tinh có thể làm gì được cha mẹ chồng hắn.

Con mẹ nó, cùng hắn cướp người yêu, còn muốn cùng hắn cướp cha mẹ chồng, tiểu nha đầu này lá gan không nhỏ a.

Buổi chiều đi dạo phố, Điền mẹ lôi kéo Trương Yến không buông tay, chính là không cho cô đi.

Điền Viễn lần này nói cái gì cũng không thuận theo mẹ cậu, đùa chứ, nếu để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm, Phan Lôi chắc chắn sẽ xé xác cậu ra.

"Mẹ, cô ấy đến bệnh viện là thực tập, mẹ để cô ấy đi dạo phố với chúng ta, sẽ làm lỡ việc học của cô ấy, vẫn là bỏ đi."

"Không có gì đâu bác sĩ Điền, em có thể dành thời gian buổi tối hảo học học tập." (con bánh bèo này mặt dày vl ~)

"Cô muốn được tôi viết cái gì trong bảng thành tích của cô, bỏ bê công việc không biết học tập, thành tích không xứng sao? Cô là một bác sĩ, loại thái độ này của cô chính là đối với bệnh nhân vô trách nhiệm, có người như cô cùng ngành tôi rất lo lắng."

Điền Viễn trầm mặt, hiện tại cậu thực sự cảm thấy cô gái này quá đáng ghét. Cũng vì cô ta, mà tạo cho mình biết bao nhiêu phiền phức.

Phan Lôi làm ầm lên thì làm sao bây giờ? Hắn nổi giận thì làm sao bây giờ? Cậu không dám chọc tới khủng long phun lửa kia a.

Trương Yến dẩu môi, Điền mẹ không nhìn nổi rồi.

"Con đứa bé này, nói thế nào vậy."

"Mẹ, người đừng làm lỡ việc của con. Cô ấy chính là đến thực tập, nhiệm vụ của cô ấy chính là tích lũy kinh nghiệm lâm sàng nhiều hơn. Mẹ làm như vậy là làm hại cô ấy."

Điền mẹ không thể nói được gì, Trương Yến vừa nhìn cũng không giúp cô, chỉ liền cáo từ. Đạp giày nhỏ tức giận quay về.

"Cái tính khí này của con, làm sao có thể tìm được bạn gái? Con đừng khiến chúng ta bận tâm."

Điền Viễn đỡ mẹ cậu lên xe.

"Mẹ, người yên tâm đi, lần sau con về nhà, nhất định đem người yêu con về."

Đem Phan Lôi về, đây là tất yếu. Cậu cũng không chịu nổi mẹ cậu mang tới cho cậu cô gái nào lần nữa, một lần là đủ rồi, thêm vài lần nữa, Phan Lôi nhất định giận điên lên.

Điền mẹ vừa nghe, cao hứng, bà có hi vọng ôm cháu rồi. Nghe lời này của con trai, nhất định là có mục tiêu. Chẳng lẽ là một cô gái tốt hơn Trương Yến? Cũng không truy cứu thêm chuyện Điền Viễn đuổi con gái nhà người ta đi, thật cao hứng đi shopping với con trai.

Thẻ VIP của Phan Triển dùng thật tốt a, bất kể là mua cái gì, chỉ cần quẹt thẻ một cái, ký tên một cái, là có thể mang về.

Bỏ ra 3000 khối mua cho cha cậu một bộ quần áo, Điền lão gia tử ngoài miệng không nói gì, thế nhưng cầm quần áo con trai hiếu kính, cũng che giấu không được cao hứng, con trai có tiền đồ, con trai có thể hiếu thuận như con trai ông bây giờ thật không nhiều.

Đem mẹ cậu thay đổi trang phục từ đầu đến chân, chỉ cần mẹ thích, cậu liền mua, ngược lại không cần dùng tiền của mình, mua sắm thật điên cuồng a.

Cuối cùng tặng cho mẹ cậu một đôi kim phật, để mẹ thử đeo, sau đó xác định hài lòng, cậu cười cười đi quẹt thẻ.

Cha mẹ đều theo không kịp, Điền Viễn đi vòng một vòng, đi tới khu quần áo nam, cậu vừa ý một cái quần bò, dáng quần rất đẹp, thiết kế cũng không rườm rà, người mẫu mặc trên người rất đẹp, cậu cảm thấy, người mẫu có mặc đẹp hơn nữa, cũng không mặc đẹp bằng Phan Lôi, Phan Lôi chân dài, lúc hắn mặc quần bò, chưa bao giờ thắt dây lưng, tùy tiện nới lỏng ngay ở xương hông kẹp lấy, lúc ở nhà, hắn còn thích đi chân đất, để trần nửa người trên, cứ như vậy rảnh rỗi nhàn hạ mặc quần bò, dáng vẻ tùy hứng, lười biếng, lúc ở một chỗ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hắn giống như một con sư tử ăn no ngủ gà ngủ gần trên thảo nguyên châu Phi, lười biếng nhưng cũng không giảm đi vẻ hung mãnh, rất gợi cảm, có mị lực.

Cậu nhìn quần bò nở nụ cười, nghĩ Phan Lôi mặc chiếc quần bò này vào, dáng vẻ đẹp trai cỡ nào.

"Cho tôi hai cái quần như này."

Liền nói cậu có tính cách trẻ con đi, cậu muốn cùng Phan Lôi mặc quần áo ở nhà giống nhau, mặc ở nhà, mặc lúc bọn họ cùng đi dạo phố, trang phục tình nhân của bọn họ.

Lúc đi ngang qua khu bán giày, cậu lại vừa ý một đôi ủng cao, da lộn, màu nâu nhạt, muốn nói lúc Phan Lôi đẹp trai nhất, chính là lúc mặc trang phục dã chiến, đeo mắt kính, đeo găng tay da, giày quân đội cao cổ, ống quần nhiều màu sắc nhét vào trong giày, khi đó hắn chính là nam nhân uy vũ kiên cường nhất, đẹp trai nhất. (em Viễn mắc chứng phát cuồng chồng mình nè)

Luôn cảm thấy chiều cao không đủ đi giày cao không đẹp, vóc người Phan Lôi đẹp a, hắn mặc quần bò, nhét ống quần vào, lại đi thêm đôi giày này, bất kể là áo khoác dài hay là ngắn, hắn đều có thể đẹp trai ngời ngời, cực kỳ phong độ.

Trong tay cậu là bao lớn bao nhỏ đựng đầy đồ, đều là quần áo chiến lợi phẩm của hai người bọn họ, xách theo đống túi này, không thể gây chú ý.

Điền Viễn đem đống túi của hai người sớm nhét vào trong xe, cậu đem đồ đạc lên lầu, tốc độ nhanh hơn một chút, mang theo túi của hai người về phòng trước, giấu đi. Ai cũng không biết.

Đây dường như là lần đầu tiên cậu mua quần áo cho Phan Lôi, hai người họ sau khi đã tâm ý tương thông, đã nghĩ cuộc sống của tất cả các đôi phu thê đều tốt đẹp như vậy, tuy rằng hai người bọn họ là nam. Có thể muốn đối xử với hắn tốt hơn một chút, càng quan tâm hắn hơn một chút, yêu hắn, giống như hắn đối với mình vậy.

"Tiểu Viễn, con sao lại đi lâu vậy a."

"Mẹ, con lại ưng một cái áo khoác khác cho mẹ, đi đi, đi xem có thích hay không."

"Con đứa bé này, này cần không ít tiền đi."

Điền Viễn cười, đúng là tốn không ít tiền, nhưng cũng không phải dùng đến ví tiền của cậu, không cần nhìn ví tiền của mình ở trong túi trở nên còm cõi, cậu liền không quan trọng. Nhìn bóp tiền bẹp xuống, là một loại đau khổ. (cái đm em Viễn vô sỉ vl =))))) anh Lôi dạy vợ tốt vỡi =))))

Quanh năm suốt tháng cậu không được gặp cha mẹ mấy lần, có rất ít cơ hội đi cùng như thế này, Phan Lôi làm đúng, mọi mặt đều giúp cậu nghĩ tốt, hiếu thuận cha mẹ, có thể là không phải vài bộ quần áo, vài món đồ trang sức là được, có thể chí ít mua thêm cho bọn họ những món đồ này, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ, cũng rất hài lòng.

Cậu cũng không để cha mẹ tới bệnh viện, bất cứ biên lai lớn nhỏ nào, cậu đều tự mình đi lấy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Điền mẹ đưa cho con trai một chiếc thẻ ngân hàng.

"Ta và cha con cũng đã suy nghĩ, con gái bây giờ yêu cầu cao, con có nhà, cần có thêm một chiếc xe. Chúng ta trong này có mười mấy vạn, con tự thêm mấy vạn, mua một chiếc xe đi."

Xe? Cậu có, đê trong gara a, xe Honda màu trắng bạc, hơn 30 vạn đi, quà ra mắt của đại ca. Bởi vì cậu không thi đỗ lấy giấy phép lái xe, Phan Lôi không cho cậu tự mình học lái xe, vẫn đỗ ở đấy. Ở đây còn có một chiếc xe của Phan Lôi, hai người hai cái xe, lại mua? Ai dùng?

Đem thẻ ngân hàng đưa trả cho cha mẹ.

"Con không cần, công việc của con bận rộn không có thời gian đi học lái xe. Từ nhà đến bệnh viện có vài bước chân a, hai người cầm đi, đến lúc cần sẽ nói. Mẹ, không cần nghĩ tới con, cuộc sống của con rất tốt."

Điền mẹ gật gù, con trai mọi mặt đều tốt, công việc tốt, nhân duyên tốt, cái gì cũng tốt, liền như vậy, không có bạn gái. Ai, nhân duyên không thể cưỡng cầu, nhưng nó sắp đến 30 rồi, nếu như lập gia đình là rất tốt.

"Cha, sau này cố gắng uống ít rượu đi, tim của cha không tốt lắm. Mỡ trong máu cũng hơi cao chút, mẹ, mẹ vẫn là bệnh viêm khớp, bây giờ sắp đến mùa đông, mẹ rửa rau giặt quần áo đừng dùng nước lạnh. Con đã đem thuốc đều xem qua rồi, bên trên viết lượng dùng. Nếu như cơ thể cảm thấy không thoải mái, không được giấu, gọi điện thoại nói cho con biết, con lập tức cho người tới."

Điền Viễn đem một túi thuốc lớn xếp gọn vào, các loại quần áo cũng xếp gọn vào, sau đó lấy va li ra, đem các loại thuốc bổ cha mẹ vợ đưa tới, còn có thuốc bổ lần trước bọn họ lúc về chuyển tới, đều nhét vào cho cha mẹ, nhét đầy một va li da.

"Những đồ này phải nhớ ăn. Lúc hầm canh gà, cho một ít vào, còn có thể cắt miếng pha trà uống, đều là đồ tốt, hai người cũng đều mang đi tặng, tự mình giữ lại."

Đi quanh nhà một vòng, cảm thấy có chuyện gì đó chưa chuẩn bị, vỗ đầu một cái, ngày mai mười một giờ máy bay bay, vừa vặn bỏ lỡ bữa trưa, tuy rằng trên máy bay sẽ chuẩn bị đồ ăn, nhưng những thứ đó quá khó ăn, vẫn là mua một ít đi, nói với cha mẹ một câu liền đi xuống lầu, muốn đi siêu thị, xem có đặc sản địa phương gì không a, để ăn, cho cha mẹ mang về một ít.

Ai biết cậu vừa mới xuống lầu, nhân viên phục vụ khách sạn Trương Huy liền đến, vừa nhìn thấy Điền Viễn, vội vàng cười.

"Còn tưởng phải đưa lên trên lầu, vừa đúng lúc, đây là tổng giám đốc của chúng tôi cố ý dặn."

Điền Viễn mở ra xem, là các loại điểm tâm nhỏ tinh xảo, từ bánh ga tô, đến sủi cảo tôm, chừng mười đĩa đồ ăn đầy.

Cái này cũng là Phan Lôi dặn, cha mẹ chồng phải về, đồ ăn trên máy bay khó ăn, bọn họ một đường xóc nảy, làm thế nào cũng phải chuẩn bị một ít đồ ăn a. Liền cố ý nói với Trương Huy một tiếng, chỉ cần máy bay cho phép mang theo, đều làm một phần.

Đúng là chuyện gì cũng không cần cậu bận tâm, cái gì cũng đều giúp cậu xử lý tốt.

Đưa tới sân bay, tài xế của Phan Triển đại diện cho ông chủ của bọn họ đưa lên một phần lễ vật. một cái khăn choàng màu đỏ, lông dê.

Hiện tại Điền Viễn chỉ muốn tàn nhẫn mà hôn môi Phan Lôi, hắn tuy rằng không ở bên cạnh, nhưng mỗi phương diện hắn đều chăm sóc đầy đủ, huynh đệ của hắn, bằng hữu của hắn, cũng bận rộn giúp đỡ, hắn tuy rằng không ở đây, nhưng một chút lễ tiết đều không có bỏ quên, mỗi người đều dùng khả năng của mình để giúp cậu. Cậu cảm thấy rất hài lòng, có Phan Lôi, quen biết nhiều huynh đệ, anh em tốt như vậy, bọn họ đối với mình thật quá tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro