Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104 - Ca, em yêu anh


Ăn một bữa cơm Điền Viễn thực nuốt không trôi, rất muốn gọi một cú điện thoại, chất vấn Phan Lôi, đây là đang làm cái gì, nhưng lại có cha mẹ ở đây, y không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại, chờ buổi tối, cha mẹ, sẽ nói.

Điền cha ăn xong xem như là hài lòng, đầy bàn sơn hào hải vị, nhi tử xem ra không tệ, có những bằng hữu tốt như thế này, một người ở bên ngoài dốc sức làm không dễ dàng, có bằng hữu, gặp phải chuyện khó khăn gì, cũng có thể giúp đỡ.

Thật vất vả đến nhà, ở cửa dừng quân khu cần phải có giấy phép, một nhân viên bảo vệ đi xuống, Điền Viễn nhận ra, ở gia đình quân nhân trong đại viện ba ngày hai đêm, đây là nhân viên bảo vệ bên cạnh Phan lão cha.

"Viện trưởng để ta tặng quà cho nhị lão."

Hộp quà chất cao nửa người, vẫn không tính là cầm theo trong tay, chuyển tới trong nhà, nhân viên bảo vệ vẻ mặt tươi cười mở miệng.

"Viện trưởng nói, có nhu cầu gì liền nói một tiếng, nếu không đủ ngày mai ta lại mang tới một ít nữa."

Điền Viễn đương nhiên biết vị viện trưởng này là ai, là cha mẹ vợ y a. Lẽ nào cha mẹ vợ cũng biết cha mẹ y đã tới?

"Trở lại nói cho bọn họ biết, tôi cái gì cũng không thiếu, cũng không cần lại làm phiền bọn họ."

Cảnh vệ đi rồi, Điền mẹ liếc nhìn cái hộp, mở ra xem, ơ a, không phải, mỗi hộp đều là nhân sâm, dài hơn nửa mét, đây chính là nhân sâm núi Trường Bạch, có thể lớn như vậy, nói ít cũng hơn năm trăm đi, này đưa tới 5, 6 hộp. Lại mở ra một cái hộp, là tổ yến, huyết yến cực phẩm tổ yến, còn có một khối tơ lụa tốt nhất, vừa nhìn hình thêu trên lụa, đây không phải đại danh hình thêu trong 4 đại hình thêu của nước Thục sao? (ta chém đấy =)))) Đồ tốt như thế, nói là viện trưởng đưa, Điền Viễn làm cái gì, viện trưởng bệnh viện lại đưa tới nhiều thứ tốt như vậy. (là con dâu viện trưởng đó bác =))))

"Viện trưởng con đưa? Tiểu Viễn a, xem ra con ở bệnh viện rất nổi tiếng a. Viện trưởng coi trọng con như vậy."

Coi trọng cái rắm a, đây là cha mẹ vợ y, đây là thông gia hai người đưa tới. Viện trưởng y chính là bà lão môn, làm sao có khả năng đưa tới nhiều vật quí giá như vậy, nhất định là do Phan Lôi làm ra chuyện tốt a.

"A, đúng."

Điền Viễn không thể làm gì khác hơn là hàm hồ đáp lại.

"Cha, phòng khách con đã dọn xong (phòng khách ở đây là phòng dành cho khách a), hai người tắm xong liền ngủ đi, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thân thể, cũng không cần ăn cái gì, chờ buổi trưa, chúng ta lại đi ăn cơm."

Điền cha cũng mệt mỏi, dằn vặt như thế một vòng lớn, cần khăn nhi tử đưa cho liền đi tắm, Điền mẹ lôi kéo nhi tử ngồi xuống ghế sa lông, rốt cục yên lặng, có thể ngồi xuống nói chuyện.

"Tiểu Viễn a, công tác thuận lợi sao? Con cũng trưởng thành, đã yêu đương gì chưa?"

Điền Viễn vò đầu một hồi, nói chuyện a, yêu a, còn muốn cùng sinh hoạt cả đời, người rất tốt, nhà bọn họ cũng đều đồng ý, bọn họ rất yêu thương, cũng chỉ có một vấn đề, đó là một nam nhân.

"Không, không có đâu. Con đây công việc bận rộn, không có thời gian."

"Con đứa bé này, con nhìn một chút người cùng tuổi với con cũng đã đều kết hôn, tiểu đệ con của dì con, lần trước mẹ đi dạo phố, nhìn thấy bạn học của con, hắn tuy rằng chưa kết hôn, cũng đều có bạn gái, tiểu Viễn a, mẹ biết con ở đây dốc sức cũng không dễ dàng, con đều sắp 30, cũng nên cân nhắc chuyện này rồi."

Điền Viễn cúi đầu.

"Bệnh viện, không có người thích hợp."

Điền mẹ có chút hoa mắt, bà nhìn thấy trên cổ có một vệt màu hồng nhạt, muỗi cắn? Này đều đến mùa thu, muỗi vẫn lợi hại thế sao? Có chút cảm thấy không đúng, nhưng bị con trai bà nói câu này làm rối loạn suy nghĩ.

"Y tá a, bác sĩ a, mỗi ngày tiếp xúc nhiều người như vậy, không ai khiến con bận tâm a."

Có, có một người khiến y yêu cái gì cũng không cần, hắn cũng yêu mình, đối với mình rất tốt. Nhưng y hiện tại không dám nói, thật sự sợ cha mẹ y, Phan Lôi ở đây thì tốt rồi, hắn có thể giúp mình chống đỡ.

"Không có. Đều bận rộn."

Đều bận rộn, hắn làm bộ đội rất bận, hắn mỗi lần trở về đều rất vội vàng, mỗi lần rời đi đều rất gấp, chăm sóc không có hưởng thụ đủ, ngọt ngào không có thân thiết đủ, hắn liền lại đi rồi, mỗi ngày đều nhớ hắn, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ hắn, nhớ hắn nấu cơm, nhớ hắn xua tan cô quạnh, nhớ hắn ôm mình ngủ. (ta cảm động quớ, *chấm nước mắt*)

"Ôi, con nên dành thời gian suy nghĩ. Chúng ta đều muốn ôm cháu đích tôn. Nhìn người khác mang theo tôn tử, ta và cha con đều rất ước ao a."

"Mẹ, nhất định con sẽ cho người ôm tôn tử."

Chờ mấy năm, chờ y và Phan Lôi công tác ổn định, chờ bọn y có thể dành chút thời gian, liền đi nhận một đứa con nuôi. Cha mẹ vợ đề cập tới vấn đề này, mẹ y cũng nói chuyện này, không phải là một đứa bé sao? Bọn họ nhận nuôi đi, khẳng định thỏa mãn yêu cầu này của bọn họ.

Điền mẹ nở nụ cười, có câu nói này của nhi tử, giống như ăn định tâm hoàn (thuốc an thần).

Tuy rằng hai người nghĩ tới hoàn toàn không phải một chuyện.

"Tiểu Viễn, con làm sao lại có hai cái dao cạo râu, hai bộ đồ dùng tắm."

Điền cha lau tóc đi ra, buồng tắm còn có hai đôi dép, hai bàn chải đánh răng, hai dao cạo râu, một người ở, sẽ không có những thứ này đi thành cặp gì đó đi.

Hỏng rồi, dao cạo râu Philips là của Phan Lôi, một cái bàn chải đánh răng là của Phan Lôi, còn có một đôi dép lê của Phan Lôi, y đã bảo quản gia mang đi hết rồi, không để cha mẹ y phát hiện, nhưng y quên kiểm tra nhà tắm rồi.

"A, cái kia a, cái kia, có một dao cạo râu dùng không tốt lắm, con liền mua lại một cái, bàn chải đánh răng cũng là con tìm không được, con lại mua một bộ, sau khi mua xong, ở nhà bếp tìm được mấy đồ thất lạc kia, liền đều dùng hết. Dép lê, dép lê là con sớm mua, con nghĩ cha mẹ đến, không lê không đủ đi, liền mua."

Điền Viễn lắp ba lắp bắp, y rất ít khi nói dối, vì thế mỗi lần nói dối đều rất cà lăm.

Điền cha cũng không để ý.

"Dép lê con mua lớn hơn, ta đi hơi lớn, có chân ai lớn như vậy a." (chân con rể bác đó =)))))

Dép Điền cha đang đi là dép của Phan Lôi, nở nụ cười khi nhi tử mua dép sai số.

Chân Phan Lôi lớn như vậy, chân của hắn, đặc biệt lớn, đại khái là tỉ lệ thuận với chiều cao của hắn, chiều cao một mét tám chín, chân cực lớn.

"Lão già, tiểu Viễn một năm về nhà mấy lần a, con có thể nhớ tới ông đi bao nhiêu giày sao? Tiểu Viễn, dép lê con mua cho cha, liền lấy ra đi."

Phía sau lưng Điền Viễn bốc lên một tầng mồ hôi lạnh.

"Con, con, con không có mua, con sợ số giày không đúng, người đi vào không thoải mái, liền, sẽ không mua. Cái kia, mẹ, người đi dép lê của con."

"Con đứa bé này, liền lo lắng cho cha con, uổng phí lòng ta thương con."

Điền mẹ tán dóc với nhi tử, cũng không để ý.

Hai lão nhân đều không để ý đến lòng trung thực của nhi tử, có một bí mật to lớn ẩn giấu bọn họ a.

Rốt cục, nhị lão đều ngủ, Điền Viễn mệt đến vai sụp xuống, thở dài một hơi, quá mệt mỏi, này nói dối cũng là việc tiêu hao trí tuệ thể lực cần kỹ thuật.

Xác định nhị lão đều ngủ, Điền Viễn bò lên giường, bịt kín chăn, gọi điện thoại cho Phan Lôi.

"Bảo bảo, bố mẹ chồng anh đều đã ngủ?"

Tiếng Phan Lôi rất thấp, ép tới phi thường thấp.

"Mệt chết em."

"Điền Viễn làm nũng, thật sự mệt chết đi được, đau lưng nhức eo không nói, đầu cũng rất đau.

"Khiến em chịu khổ, bảo bảo, trở lại anh xoa bóp toàn thân cho em a. Cái kia, thân ái, ngày hôm nay hết thảy đều thuận lợi sao?"

Nên dặn dò đều dặn dò, bọn họ có nghe theo không?

"Em nói, anh đừng nháo lớn như vậy có được không? Trương Huy thiếu chút nữa hù chết em, hắn đem cha mẹ em xem như từ hi (hoàng hậu) mà hầu hạ, cha em tại chỗ liền vỗ bàn. Anh nói một tiếng với hắn, đừng có khoa trương như thế có được hay không? Quá đáng sợ rồi. Còn có a, đừng để mẹ tặng đồ tới, những đồ bổ kia đều là của cha đi, đem kho của ông dọn sạch làm sao bây giờ?"

"Hiếu kính họ là phải, những thứ này em không cần để ý tới, em liền tiếp nhận là được. Trương Huy chỗ đó anh đang gọi điện cho hắn dặn dò một chút. Hai người ở đó mấy ngày a. Nếu không ngày mai anh liền trở về đi."

Hắn nói lại xin nghỉ trở về, tư lệnh quân khu bọn họ khẳng định có ý kiến, lão đầu nhi kia, bất ôn bất hỏa chính là không cho đi, hắn liền đạp cửa hắn đi.

"Ngày mai làm kiểm tra thân thể. Ngày tiếp theo có kết quả, ngày kia liền trở về, anh không cần về, tự em có thể làm được."

"Vậy lần sau anh nghỉ trở về, chúng ta liền tới nhà gặp họ."

"Cái kia, em có lỗi với anh. Em không dám cùng cha mẹ nói chuyện tình cảm của em với anh."

Điểm này, Điền Viễn cảm thấy rất có lỗi, hắn đều đem y giới thiệu cho hết thảy người trong gia đinh, nhưng y đề cập cũng không dám đề cập.

"Không có chuyện gì, nếu như em nói ra, anh còn lo em bị đánh đây. Anh da dày thịt béo bị đánh một trận cũng không có chuyện gì, thân thể em nhỏ bé, thật sự bị trúng mấy cái bạt tai, anh còn không đau lòng chết? Em tâm nhãn nhỏ, bị đánh chính mình buồn bực không nói, anh hiện tại không ở bên cạnh em lại không biết, chính em buồn ở trong lòng, buồn bực buồn bực liền im lặng, hiện tại đừng nói, chờ chúng ta hai người trở về lại nói."

Nói rồi bảo vệ y, bất luận người nào cũng không thể thương tổn y, chuyện tình cảm dẫn tới bất kỳ thương tổn nào cho y cũng không thể làm. Hắn hiện tại không ở bên cạnh, Điền Viễn tính tình biệt nữu, y buồn ở trong bụng khẳng định xảy ra chuyện, bị bệnh bên người cũng không ai chăm sóc, vậy sao được. Chưa kể tới không đề cập, vấn đề thân thể cùng chuyện này so ra, hắn quan tâm đến thân thể y hơn.

Phan Lôi nói như vậy, Điền Viễn càng cảm thấy trong lòng ấm áp, nam nhân tốt như vậy, khắp nơi vì y mà suy nghĩ, làm sao có khả năng không yêu được đây.

"Đã trễ thế này, em đi ngủ sớm một chút đi a, chớ suy nghĩ lung tung, hết thảy đều có anh đây, bảo bảo, hôn một cái." (mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi =))))

Điền Viễn trầm mặc không nói lời nào, nghe hắn nói lung tung, trong lòng càng ngọt ngào.

"Nghe lời, nhanh, hôn anh một cái."

Điền Viễn vẫn còn chưa nói chuyện, đùa giỡn chính là hắn.

"Chúng ta có hai người, có gì mà xấu hổ. Em liền nói em đau răng, sách sách sách, đau răng, ba nhi ba nhi đau răng, nhanh a."

Phan Lôi đợi 3 giây, Điền Viễn vẫn chưa nói chuyện.

"Anh hôn em, em nghe này."

Phan Lôi quay về phía điện thoại di động, hôn lên tiếng vang ba nhi ba nhi.

"Nhanh, học theo anh như vậy, hôn anh một cái. Bảo bảo ngoan nhất, ca là nghe lời bảo nhi, nghe lời a."

Ngươi xem, coi như là chơi xấu, làm nũng, cố ý làm khó dễ, y đều sẽ không tức giận, còn có thể dụ dỗ, hết trêu lại ghẹo.

"Ca."

Điền Viễn cuối cùng mở miệng, mềm mại kêu một tiếng, ca. Đây chính là từ mà lần đó sau khi y bị hắn làm cho điên cuồng, lần đầu tiên khi tỉnh táo, lại mềm mại như vậy gọi hắn, ca. Xưng hô thế này, nhưng là ngọt ngào, tư mật, tuyệt đối là thân mật.

Phan Lôi bị khiếp sợ, ngơ ngác sửng sốt mấy giây, cuống quít trả lời.

"Ai, ai."

"Ca, em yêu anh."

Chỉ có anh, chỉ có anh là ca ca của em, bất kể là anh lý giải thành tình cảm ca ca, em vẫn nghĩ gọi anh là ca, anh chính là duy nhất, em yêu anh, yêu anh vì em mà làm tất cả, yêu anh người này, yêu anh cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro