Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103 - Giúp ta hầu hạ thật tốt cho cha mẹ chồng


Phan Lôi sờ sờ cằm, hắn không ở nhà, cũng không có cách nào làm gì cả, nhưng chuyện lấy lòng cha mẹ vợ nhất định phải làm.

"Trương Huy, cha mẹ vợ ta đến rồi, ngươi đưa tới một ít rượu ngon thức ăn ngon, ta ở trong quân đội, không có cách nào làm cơm, ngươi giúp ta hầu hạ cha mẹ vợ ta là được rồi."

"Lôi Tử, đó là cha mẹ vợ ta sao?"

"Ta nói cho ngươi biết, cha mẹ vợ ta không hài lòng, ngươi chờ đấy, tiểu tử ngươi sẽ không kết hôn đi, sẽ không yêu người khác sao? Đừng rơi vào tay ta, cẩn thận ta tung tin đồn nhảm cho ngươi."

Trương Huy nện bàn một hồi, khi còn bé làm sao hắn biết được hả?

"Được rồi, ta đảm bảo đem cha mẹ vợ ngươi hầu hạ thật tốt được không? Mãn hán toàn tịch (theo baidu thì là chỉ bữa tiệc hoàng gia), sinh mãn hải tiên (tên một món ăn), ta khiến bọn họ ăn rồi tiêu chảy." (xem Lôi ca có lôi đầu anh ra không =))))

Sinh mãn hải tiên

"Vậy ta liền cho thuốc xổ vào trong rượu của cha vợ ngươi."

"Ta sát, đại gia ngươi, xem như ngươi lợi hại."

Trương Huy giải quyết ở đó, còn có cái gì đây, đúng rồi, mua sắm a, cha mẹ vợ đến rồi, làm thế nào cũng thấy cần mua vài bộ quần áo tốt về, mặc lên người cũng là mua cho mẹ chồng.

"Đại ca, hôm nay ba mẹ Điền nhi qua đây, anh cho em ấy phái một xe đi đón đi, em ấy không có thi giấy phép lái xe đâu. Đúng rồi, anh cho Điền nhi một ít thẻ mua sắm, để em ấy đưa cha mẹ vợ em đi mua sắm ít đồ, em ấy bình thường rất keo kiệt, lần trước em xé hỏng một chiếc áo sơ mi của em ấy, em ấy và em ầm ĩ rất lâu, để em ấy dùng tiền em ấy không nỡ."

"Xài tiền của anh liền cam lòng?"

"Ai bảo anh là ca em."

Lời nói này của Phan Lôi lẽ thẳng khí hùng, ai bảo anh là ca em, em không ở nhà, anh liền phải giúp em hầu hạ cha mẹ vợ.

"Yên tâm đi, anh nhất định tận lực."

Có một huynh đệ như vậy, thật là không có biện pháp, khi còn bé giúp hắn đánh nhau, hắn lớn hơn liền giúp hắn khắc phục hậu quả, đảm bảo hắn không tới cục cảnh sát, lần này chuyện yêu đương, còn phải giúp hắn hầu hạ cha mẹ vợ, thiếu nợ hắn a.

"Má ơi, cha mẹ vợ em đến rồi, anh xem em không phải là muốn đưa ít đồ tốt sao?"

Một cú điện thoại lại gọi tới gia đình quân nhân trong đại viện đi tới, cha mẹ Điền Viên đến rồi, hắn muốn đem tất cả mọi người dằn vặt. Hắn không ở nhà, nhưng hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt với cha vợ.

Đảng Hồng nghe tới có chút nóng nảy.

"Có phải là muốn ta và cha ngươi đi gặp gỡ bọn họ a, cùng họ ăn bữa cơm, nói một chút về chuyện tình cảm hai người. Chuyện này vẫn chưa có chuẩn bị gì, trong kho hàng của cha ngươi còn có một chút thuốc bổ, nếu không ta sai người đưa tới một ít?"

"Họ tới chính là để kiểm tra thân thể, ý tứ của Điền nhi chính là thời gian, chúng ta cùng trở lại nói chuyện này. Hiện tại cha mẹ em ấy còn chưa biết chuyện này, mọi người muốn đi, con không ở nhà, cha mẹ em ấy đánh Điền nhi thì phải làm sao bây giờ? Mọi người vẫn là đừng gặp mặt. Những đồ bổ của cha con kia có thể đưa tới."

"Được, cha mẹ Điền Viễn nghe nói rất nghiêm túc, chuyện này không giống như mọi người chúng ta được đả thông, thật sự nếu như đánh nó, với thân thể kia của nó, cũng thật là khó nói. Các con a, ôi, không biết tới trái tim người làm cha mẹ a, nếu không phải là bị bức bách bất đắc dĩ, con nghĩ chúng ta cứ như vậy khai thông sao? Cha mẹ nó không tiếp thu được cũng hợp tình hợp lí, con đang ở quân ngũ? Vậy cũng tốt, vẫn là đừng quấy rầy họ, chờ tìm được cơ hội rồi nói cũng tốt. Ta đây liền phái người đưa tới a. Phương diện ăn ở con đều sắp xếp xong xuôi rồi sao? Nếu không đặt phòng ở khách sạn Tinh Cấp?"

"Con đều an bài xong rồi, mẹ, người kiếm thứ gì tốt, càng nhiều càng tốt, đều đưa đến chỗ Điền Viễn."

Phan lão cha hừ một tiếng.

"Tiểu thổ phỉ. Lại cướp kho của ta." (=))))))))))

Một chiếc xe Rolls-Royce xa hoa dừng trước cửa bệnh viện, một tài xế chạy tới, nhìn thấy Điền Viễn liền cúi người chào.

"Điền tiên sinh, tôi là Phan tổng phái tới, lão phu nhân trong khoảng thời gian này, đi lại tất cả đều do tôi đưa đón. Còn có tấm thẻ này, nhất định phải nhận lấy, đây là Phan tổng đưa ngài."

Điền Viễn sửng sốt một chút, thật lâu mới ồ một tiếng, đại khái là chủ ý của Phan Lôi đi, vậy thì tiếp nhận đi. Phan Triển gọi điện tới, như thế nào cũng phải cảm tạ nhà chồng tương lai a, Rolls-Royce, toàn thành phố cũng không có mấy chiếc a.

"Em dùng đi, khoảng thời gian này anh không tham gia mấy kiểu tụ tập cao cấp nào, không cần đến cái này. Mệnh lệnh của Lôi Tử, nhất định phải đem cha mẹ em hầu hạ thật tốt. Tấm thẻ kia là thẻ shopping của trung tâm mua sắm, em thích(*) xài thế nào cũng được (bản gốc là từ yêu nhưng thấy không phù hợp nên đổi thành thích). Thiết, cha mẹ vợ Lôi tử đến, anh sao mà so với hầu hạ cha mẹ vợ anh còn tốn sức hơn."

Phan Triển lải nhải.

Điện thoại cuộc này nối tiếp cuộc kia, Trương Huy lại gọi tới.

"Huynh đệ a, ngươi đón bá phụ bá mẫu liền tới chỗ ta ăn cơm, ta đã dặn dò bên dưới, cha mẹ em không có kiêng ăn cái gì đi, vậy ta liền làm a."

"Không cần tốn kém như vậy, cha mẹ ta hàng năm đều tới đây, chúng ta ở nhà ăn là tốt rồi."

Đây là làm phiền bao nhiêu người a, không phải Phân Lôi đã gây phiền phức đi?

"Vị kia nhà ngươi không tha cho ta a, ngươi tới đi, mỗi một món ăn cho cha mẹ ngươi ở chỗ này, ta đều phụ trách. Cứ như vậy, sớm một chút lại đây a, ta chuẩn bị cho cha ngươi rượu ngon."

Này đều sắp xếp xong xuôi, cái gì cũng không cần y quan tâm, chỉ cần đi đón cha mẹ y là được.

Chạy tới sân bay, nhìn thấy tóc bạc nơi thái dương của mẹ, mắt Điền Viễn liền ướt, thực sự là câu nói kia, gia hữu cao đường bất viễn du (nghĩa câu này là: nhà có cha mẹ thì không nên đi xa, ý là phải luôn hiếu thảo), nếu như cha mẹ y không bài xích Phan Lôi, chấp nhận ở cùng một chỗ, thật tốt rồi.

"Tiểu Viễn a, con, con khi nào thì có loại xe này rồi hả?"

Điền mẹ nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen tỏa ra ánh sáng siêu cấp xa hoa, có chút không tiếp thu được. Con trai bà mua nhà nhờ khoản tiền cho vay, chiếc xe này, đủ mua hai cái nhà đi.

"Bằng hữu, bằng hữu nghe con nói là tới đón mọi người, liền để con dùng."

"Bằng hữu của con thật là hào phóng."

Điền mẹ cùng nhi tử thân mật, Điền cha không nói cười, kéo căng mặt, rất nghiêm túc, tuy rằng nhìn thấy nhi tử rất cao hứng, cũng chỉ là biến động khóe môi một hồi. Điền Viễn không khỏi tê cả da đầu, cha mẹ Phan Lôi thân thích đều xem ra rất nghiêm túc, có thể giải trừ đều phát hiện bọn họ là người rất hiền hòa, cha y vẫn là cái vẻ mặt này.

"Ba mẹ, nếu đã tới thì ở một thời gian ngắn, con đều đã thu thập xong, tốt nhất là ở lại thời gian dài, thời gian dài như vậy không nhìn thấy mọi người, con rất nhớ mọi người a."

"Nhân sinh địa không quen thì có gì tốt mà ở lại, công việc của con bận rộn, chúng ta ở lại nơi này không phải đem tới phiền phức cho con sao?"

Điền cha vừa mở miệng, hết thảy không khí ấm áp đều rào rào thoáng cái liền lúng túng.

Thói quen của Điền Viễn, cười a cười.

"Con mời rất thật lòng mà, ngày mai đưa mọi người đi làm kiểm tra thân thể, có thể bên cạnh bồi hai người mấy ngày đây."

"Làm lỡ công tác thật không tốt."

Điền mẹ vỗ vỗ tay nhi tử.

"Chúng ta ở mấy ngày liền về, con có thời gian nghỉ, có thể về nhà với chúng ta a. Cha con nói rất đúng, đừng chậm trễ công tác của con.

"Mẹ, chúng ta đi ăn cơm, sau đó sẽ về nhà."

Y vẫn là thân mật với mẹ hơn một chút, Điền cha lão thái gia như thế ngồi ở chỗ đó, đối với đề nghị của Điền Viễn, chỉ là ừ một tiếng, đây chính là đồng ý.

Khách sạn của Trương Huy, vốn là khách sạn cao cấp nhất, ngựa xe như nước, người đến người đi, trang trí, phục vụ, loại đồ ăn, liền ngay cả nhân viên phục vụ đều là hạng nhất, xe vừa đến, liền có người tới mở cửa, sáu mỹ nữ mặc áo sườn xám cười đẹp như hoa.

"Phu nhân, tiên sinh, hoan nghênh ngài đến, mời tới bên này."

Điền Viễn trong lòng lệ rơi đầy mặt, Trương Huy a, đại ca a, các ngươi đây là làm gì đây, hành hạ như thế, muốn dọa sợ cha mẹ ta a. Phan Lôi, hồ đồ chết tiệt, anh liền dằn vặt đi, dằn vặt đi, sớm muộn cũng lộ tẩy.

Giám đốc ở đại sảnh tự mình nghênh tiếp, cười tuyệt đối ôn nhu hữu lễ.

"Tiên sinh, phu nhân, mời vào trong, cái gì cũng đều chuẩn bị xong cho ngài.

Đi lên lầu, thang máy càng lên càng cao, đến tầng cao nhất, đây là nơi tiếp đón khách VIP, lau chân vào thảm, có một nhân viên phục vụ hành lễ với bọn họ, Điền Viễn nuốt nước miếng, Trương Huy đây là đang làm cái gì a. Đẩy cửa ra, ghế lô siêu cấp xa hoa, đồ cổ trong phòng tuyệt đối là thật, gia cụ gỗ lim, đèn thủy tinh, xa hoa kiêu ngạo trợn mắt ngoác mồm.

Mỹ nữ nhân viên phục vụ bưng tới nước chanh, Điền mẹ nhìn Điền Viễn, đây là làm gì.

Điền Viễn cũng không biết a, đây là muốn làm gì?

"Dùng nước chanh này trước tiên rửa tay, tốt cho bữa ăn a."

Giám đốc đưa tay bắt đầu hầu hạ Điền mẹ.

"Điền Viễn, con sao lại chọn khách sạn này ăn cơm? Làm cái gì vậy? Bầu không khí điển hình của tư bản chủ nghĩa, ta và mẹ con biến thành cái gì?"

Điền cha vỗ bàn một cái, Điền Viễn sợ đến rụt cổ lại, mau mau phất tay để cho bọn họ xuống, Trương Huy, đại ca, ngươi làm quá lên rồi. Toàn gia chúng ta chính là tiểu môn tiểu hộ (gia đình bình thường), trận thế lớn như vậy, không tiếp thụ được.

"Mang món ăn ra đi, đừng làm những thứ ngổn ngang kia."

Giám đốc vỗ tay một cái, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên, tôm hùm, hơn hai cân (1 kg). Bào ngư, so với nắm đấm còn lớn hơn, cá song, cái đĩa cá đầy ụ, từng cái từng cái tinh xảo, trong thời gian nháy mắt, hai mươi người xếp món ăn đến mức đầy chật.

"Tiên sinh phu nhân xin mời từ từ dùng, tổng giám đốc chúng tôi đến rồi."

Điền Viễn liền vụt đứng lên, ngay sau khi Trương Huy vào cửa, chặn lại hắn.

"Đại ca, ngươi đây là làm gì đây, muốn hù chết cha mẹ ta a. Cha ta đều tức giận rồi, ngươi nhìn mặt ông, khoa trương như vậy làm gì?"

"Giúp Lôi Tử hầu hạ cha mẹ ngươi a, hắn ra lệnh, ta chỉ có thể chấp hành. Làm cho khiếp sợ cái gì? Đây là một đẳng cấp chiêu đãi,cần phải thế."

"Bá phụ bá mẫu, nghe Điền Viễn nói mọi người hôm nay tới đây, Tiểu Điệt (cách xưng hô khiêm tốn) không có tự mình đi nghênh tiếp, cũng thật là có lỗi. Con với Điền Viễn chúng con đều là bạn tốt, liền tự chủ trương cho nhị lão ngài đón gió tẩy trần(*) (thết đãi khách từ phương xa tới). Không cần cảm thấy thật không tiện, mấy người chúng con đều thết đãi cha mẹ tới đây như vậy. Bá phụ, đây chính là rượu Mao Đài sản xuất tám mấy năm, tuyệt đối là vật vô giá, ngài nếm thử xem có được không?"

Mao Đài tám mấy năm, cũng thật sự là thứ tốt a. Một bình Mao Đài hiện tại như vậy, tốn đến trăm vạn không thành vấn đề.

Trương Huy đây tuyệt đối là gặp nhà chồng đi, mấy câu nói liền đem lửa giận trong lòng Điền gia cha mẹ tiêu xuống, rót một chén rượu cho lão gia, ngửi lên là có thể say ngất ngây một mảnh mùi vị, Điền cha rốt cục nở nụ cười.

"Con trai ta khi nào có con là bằng hữu vậy? Đứa nhỏ này không thích tranh đấu, bằng hữu của nó không nhiều, đều là đồng học đồng sự, làm sao lại đột nhiên có thêm nhiều bạn tốt như vậy."

"Chúng con là thông qua Phan ...."

"Cha, Trương Huy có một lần không thoải mái, đi tới bệnh viện đúng lúc là do con khám bệnh, vì thế từ lúc ấy quen biết làm bằng hữu."

Trương Huy vừa muốn há mồm đem Phan Lôi nói ra, Điền Viễn mau mau xen mồm, đem câu chuyện dẫn sang hướng khác.

Trương Huy quay về phía Điền Viễn nhíu mày, Điền Viễn nháy mắt một hồi, Trương Huy nở nụ cười, đã hiểu, ba mẹ Điền Viễn còn chưa biết Phan Lôi.

Tên ngu ngốc này, hiện tại không nói rõ ràng, chờ lộ ra, xem kết thúc như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro