Chương 100 - Bác sĩ Lý bị khai trừ
Bệnh viện số 1 tổ chức Đại hội toàn thể y bác sĩ, tới dự có tất cả bác sĩ, đồng thời có cả cục cảnh sát và cục vệ sinh tới dự thính. Trận thế lớn đi cùng không khí nghiêm túc.
Triệu Viện trưởng vỗ bàn, không khí khẩn trương đến cực điểm.
"Bổn viện có một bác sĩ bại hoại đạo đức, đây chính là vũ nhục đối với bệnh viện, thân là bác sĩ, có loại đồng nghiệp như vậy, tôi vô cùng cảm thấy bị sỉ nhục. Bác sĩ Lý, từ nay về sau, cô không còn là bác sĩ của bổn viện nữa, viện bộ quyết định, khai trừ cô, hết thảy hành vi của cô bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm."
Ngoại khoa chủ nhiệm ho khan một tiếng. Thân tiểu tình nhân của hắn, hắn thế nào cũng muốn bao che một chút, nghỉ ngơi một tuần, một tuần này, ngoại khoa chủ nhiệm đều lấy cớ tăng ca, mỗi đêm đều ở chỗ bác sĩ Lý.
"Bác sĩ Lý đã dùng sinh mệnh mình đổi lấy an nguy của hai mươi mấy người, đây không phải là phủi sạch công lao của cô ấy hay sao."
Triệu Viện trưởng tức điên rồi, nhưng mà ông ta nhất định phải giữ vững lập trường, bao nhiêu người còn đang nhìn ông ta đó.
"Ngoại khoa chủ nhiệm, anh anh vẫn còn muốn bênh vực cấp dưới hay sao, vậy anh và cô ta đi cùng nhau đi. Chậm trễ cứu chữa hại chết bệnh nhân, dẫn tới phiền toái nguy hiểm, đều là do anh dung túng. Khấu trừ anh nửa năm tiền thưởng, tới bên hành chính kí tên, không muốn làm thì nói sớm, để chỗ cho người tài."
Ngoại khoa chủ nhiệm gặp rắc rối lớn rồi, ra mặt không thể cứu vãn tình hình, ngược lại tự lôi mình vào.
Sờ sờ mũi, không nói gì nữa.
Bác sĩ Lý bật dậy.
"Dựa vào cái gì nói tôi chậm trễ cứu chữa bệnh nhân, đó là bác sĩ Điền cứu không được, là sự cố khám chữa của hắn."
Đảng Hồng lông mi chớp nhẹ, Điền Viễn nhìn mẹ vợ, Đảng Hồng ý bảo y không cần mở miệng, có mẹ ở đây, con trai con cứ nghe lời mẹ.
"Cô sao có thể già mồm át lẽ phải như vậy, hộ sĩ cùng bác sĩ cấp cứu đều chứng kiến tình huống lúc ấy, cô lúc ấy ngồi không nhưng nhất định không tới cứu chữa, bác sĩ gây mê đều đã vào vị trí, hết thảy đều sắp xếp tốt, nhưng cô sống chết không tới làm phẫu thuật, cô còn muốn nói gì nữa ."
"Ngày đó tôi được nghỉ, chuyện đó không hề liên quan tới tôi."
Đảng Hồng ho khan một tiếng, Triệu Viện trưởng không hề mở miệng.
Đảng Hồng nhẹ giọng, không nóng nảy không hoảng hốt.
"Theo lý thuyết, đây là đại hội toàn thể bệnh viện các anh, không quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ là đi cùng nhân viên vệ sinh cục lại đây thăm con trai . Là người ngoài, làm một bác sĩ, tôi không thể không nói vài câu. Bác sĩ, cứu người là trách nhiệm nghề nghiệp, cô một câu được nghỉ là có thể xóa bỏ tất cả sai lầm sao? Bác sĩ không bao giờ được tắt di động, chỉ cần có một tình huống đột ngột phát sinh, bắt buộc phải chạy tói đúng lúc. Đó chính là đạo đức chức nghiệp. Cô chỉ cần chậm trễ một phút đồng hồ liền có khả năng bệnh nhân sẽ tử vong. Lúc ấy cô đang ở bệnh viện đúng không, tất cả bác sĩ đều trong thời gian làm phẫu thuật, vậy cô đang làm cái gì? Tôi nghe nói, mời cô ba lần bốn lượt cô vẫn không thèm động, lương tâm của cô đâu, chức nghiệp đạo đức của cô vứt đi đâu?
Về phần cô nói , Điền Viễn cứu chữa không thành tạo nên sự cố phẫu thuật, như vậy cũng dễ xử lý, tôi mang người đến vệ sinh cục, chuyện này nếu có người dị nghị, làm bên thứ ba, bệnh viện Võ Cảnh có thể tham gia. Đem thi thể người chết mang về bệnh viện Võ Cảnh, xét nghiệm pháp y xem xem đến cùng là nguyên nhân gì. Tôi không thể để cô hất cho con tôi một bát nước bẩn được, nếu pháp y xem xét kết quả là, do thời gian chậm trễ quá dài, bệnh nhân mất máu quá nhiều, vậy thì cô cứ chờ mà nhận đơn khởi tố."
Đảng Hồng nói một phen, triệt để khiến bác sĩ Lý không có bất cứ đường sống nào để phản bác.
Già mồm át lẽ phải sao, càn quấy nói bậy sao, vậy cứ theo lẽ thường, xem cuối cùng ai mới là kẻ mỉm cười.
"Khai trừ bác sĩ Lý, vĩnh viễn không nhận người."
Viện trưởng làm một câu tổng kết cuối cùng, tuyên bố tan họp, mọi người còn chưa đứng lên. Nhân viên cục vệ sinh đã đứng ra.
"Đối với hành động của các cô, vệ sinh cục khẳng định sẽ nghiêm tra. Hiện tại thu huỷ giấy chứng nhận tư cách hành nghề y của cô, tùy thời tới nhận điều tra của chúng tôi." Phan Cách nháy mắt với họ.
"Mời cô cùng chúng tôi đi một chuyến, đối với sự việc lần này, cảnh sát cục muốn tra rõ."
Mỹ nữ bác sĩ Lý cúi thấp đầu, không còn kiêu ngạo, liều lĩnh, ngang ngược cố chấp, cô ta không nên bỏ mặc tính mạng của bệnh nhân. Đây mới là sai lầm lớn nhất.
Thời điểm đi qua bên người Điền Viễn, tức giận bất bình vừa định mở miệng mắng chửi người, Phan Lôi liền xuất hiện tại cửa phòng họp, người đàn bà chết tiệt này nếu dám động tới một sợi tóc của vợ hắn, cô ta chắc chắn sẽ trực tiếp bị ném xuống lầu.
Lý bác sĩ động động môi, cái gì cũng chưa nói ra, cúi đầu đi cùng cảnh sát.
Đảng Hồng cười ha hả , rốt cuộc vừa lòng , bắt nạt con trai bà sẽ phải trả giá như vậy đó, cảnh sát vào cuộc, thu hủy tư cách hành nghề, sau đó lại hung hăng cảnh cáo cô ta một lần, dùng quyền uy Phan gia quyết định, nhốt cô ta lại vài năm lại nói.
"Con trai à, cứ bình tĩnh mà công tác, có kẻ nào dám khi dễ con liền nói cho mẹ, Lôi Tử không có ở bên, còn có người trong nhà mà. Con có bận gì không, thứ bảy này bệnh viện Võ Cảnh có một ca giải phẫu ghép tim, mẹ phái xe tới đón con đi quan sát."
"Cám ơn mẹ."
Từ khi có Phan Lôi, tất cả mọi chuyện đều không đến lượt y, Phan Lôi giúp y gánh vác hết thảy, hiện tại còn có mẹ vợ hỗ trợ. Y thật đúng là được người sủng ái.
"Đứa nhỏ này, hai mẹ con ta còn nói cảm ơn gì chứ. Đi làm đi, mẹ đi đây."
Giúp Điền Viễn chỉnh quần áo một chút, hoàn toàn là một bộ dáng mẹ hiền, Phan Lôi nghiêm mình cúi chào mẹ hắn, Đảng Hồng đập Phan Lôi một cái, đùa cái con khỉ.
Cười ha hả đưa bà mẹ uy vũ trở về, Phan Lôi lúc này mới cảm giác thở ra một ngụm ác khí.
Ngoại khoa chủ nhiệm ở một bên thấy rõ ràng, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Điền Viễn. Hừ, Đảng Hồng ra mặt cho y, đây rõ ràng chính là bao che, cô phụ một mảnh chân tình của bác sĩ Lý, hắn thực xin lỗi tiểu tình nhân của mình.
Nhưng có biện pháp gì đây, ai bảo người ta có chỗ dựa vững chắc.
Phan Lôi ôm Điền Viễn đi vào văn phòng y, Điền Viễn nhìn bệnh án, hắn nhìn Điền Viễn, một ngày thật tốt đẹp.
Hắn thích bộ dáng y mặc áo blouse trắng, xem cả bệnh viện này đi, khong có đến người thứ hai đẹp trai được như vợ hắn. Thật sự rất là muốn lột nó ra luôn.
"Cái kia, bác sĩ Điền, cậu qua chỗ tôi một chút được không."
Trên đường bị ngoại khoa chủ nhiệm chặn lại.
Phan Lôi ôm Điền Viễn quay người lại, nâng cằm nhìn ngoại khoa chủ nhiệm.
Có ý tứ gì, tiểu tình nhân của hắn bị khai trừ, ngoại khoa chủ nhiệm muốn báo thù cho tiểu tam của hắn, tính làm khó Điền Viễn sao?
Lần trước bị đánh chưa đủ đau sao, cằm không còn băng bó, sẹo lành liền quên đau? Đi, đánh cho thêm trận nữa, xem hắn còn dám quên hay không.
Điền Viễn đối với ngoại khoa chủ nhiệm này rất có ý kiến, tuy rằng y là phó chủ nhiệm, nhưng y cùng hắn giới hạn rõ ràng.
"Có chuyện gì sao?"
"Uy, muốn giúp bác sĩ Lý ra mặt sao? Tôi cảnh cáo anh, còn dám chèn ép y, tôi sẽ không khách khí. Vệ sinh cục còn chưa đi xa , muốn hay không đem bọn họ gọi trở lại điều tra tài khoản tư nhân của anh, coi xem anh thu được bao nhiêu tiền hoa hồng mua bán thuốc đây."
Ngoại khoa chủ nhiệm vội vàng vẫy tay. Hắn chọc không nổi người này.
"Không đúng không đúng, chính là chuyện liên quan đến công việc."
Điền Viễn vỗ nhẹ Phan Lôi, đừng tùy tiện như vậy, đây là bệnh viện, y chung quy vẫn là cấp dưới của hắn.
"Anh tới văn phòng em đi, em sẽ nhanh trở lại."
Phan Lôi gật đầu một cái.
"Di động đâu? Nếu hắn dám nói một câu thô tục với em, gọi điện cho tôi, tôi phải đá chết hắn."
"Được rồi, đừng làm loạn ."
Bật cười, Phan Lôi sợ y chịu thua thiệt. Đừng nói chèn ép y , hiện tại đối với y nói một câu không dễ nghe , Phan Lôi liền có thể bùng nổ. Cái tính con lừa này, bao che khuyết điểm cũng lộ liễu quá đi.
"Anh cẩn thận chút cho tôi."
Phan Lôi uy hiếp cuối cùng, Điền Viễn vỗ nhẹ cánh tay hắn, nào có phải là đi đánh nhau đâu, hắn việc gì phải làm thế.
Phan Lôi nhìn Điền Viễn vào văn phòng ngoại khoa chủ nhiệm, hắn cũng không trở về, liền đứng ở ngoài cửa chờ, nếu, bên trong truyền ra một tiếng cao giọng, hắn liền vọt vào, đem ngoại khoa chủ nhiệm hành hung thêm một trận.
Tên khốn này, hắn tựa hồ đối với y càng thêm yêu thương, hiện tại nói một câu khó nghe thôi cũng không được, phỏng chừng chỉ cần ai đó lườm y một cái, Phan Lôi dám chắc đi lên móc mắt người ta ra. Loại yêu thương bá đạo này, thật đúng là làm người ta bối rối.
"Cũng không có gì, chính là đại học y phân công tới vài thực tập sinh, cần cậu hướng dẫn một chút. Chiều nay họ sẽ tới ."
Điền Viễn biết chuyện này, trước kia hắn cũng hướng dẫn thực tập sinh, chuyện này không kỳ quái.
"Cũng không nhiều người lắm, năm sinh viên mà thôi, thực tập kì ba tháng, vậy nên không có phân công gặp mặt bác sĩ khác. Bác sĩ Điền liền vất vả một chút rồi."
Điền Viễn gật đầu, lần trước y một người mang theo bảy thực tập sinh, lần này mới có năm người, nhân số không nhiều, y có thể ứng phó được.
"Chỉ chút chuyện đó thôi, không còn vấn đề gì nữa. Cái kia, bác sĩ Điền, thương lượng một chút, tôi lớn nhỏ cũng là chủ nhiệm, cậu đừng để bạn trai cậu cả ngày chỉ mũi mắng tôi được không? Như vậy có chút tổn hại tới hình tượng của tôi."
Mặc kệ trước mặt bao nhiêu người, cũng chẳng quan tâm xem bên cạnh có bệnh nhân hay bác sĩ khác hay không, Phan Lôi lúc nào cũng ngứa mắt hắn.
Điền Viễn cười, gật gật đầu.
"Tôi sẽ giáo dục hắn."
Phan Lôi hẳn là rất coi trọng y nên mới như thế. Y không nghĩ rằng đây là thói quen xấu cần phải sửa, đây là một loại biểu hiện của tình yêu Phan Lôi dành cho y, y còn vui không hết nữa là.
Ngoại khoa chủ nhiệm đem tư liệu bác sĩ thực tập đưa cho Điền Viễn.
Điền Viễn nhìn qua, năm thực tập sinh, bốn nam sinh, một nữ sinh.
Hỏi kỹ lại, không có chuyện gì khác, Điền Viễn mở cửa liền thấy Phan Lôi đứng đó cười với y, người này, vậy mà lại đứng đó chờ y.
Không thèm kiêng dè cũng chẳng cần che dấu, đưa tay nắm lấy bàn tay Phan Lôi, cùng hắn tay cầm tay trở về văn phòng mình.
"Ông ta có làm gì chèn ép em không, đã làm việc còn mang theo thực tập sinh, mệt chết đi ."
Phan Lôi lật xem tài liệu thực tập sinh, cô gái này, hắn nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, ấn tượng đầu tiên thật không tốt. Cười rất sáng lạn, bộ dáng bộ dạng lại dễ nhìn, đây chính là một quả bom ngầm.
"Năm trước em cũng hướng dẫn thực tập sinh, nhân số so với lần này còn nhiều hơn. Năm nay thì ít hơn, không có việc gì, thời điểm làm việc chỉ đạo một chút mà thôi."
Điền Viễn cúi xuống nhìn giày, y hôm nay đeo giày da. Dây giày bị tuột, Điền Viễn cười xấu xa một tiếng.
Đem chân duỗi ra trước mặt Phan Lôi.
"Dây giày bị tuột."
Chớp mắt với hắn, Phan Lôi đứng dậy hôn y một cái, cười cười để y làm nũng. Hạ thấp người buộc dây giày cho y.
"Bảo bối của tôi, muốn tôi sủng em thế nào cũng được, nhưng lúc tôi phải đi làm nhiệm vụ thì em biết phải làm sao?"
"Vậy em liền không đi giày da nữa, đôi giày này chỉ đợi anh ở nhà mới đi."
Đàn ông đẹp hay không đẹp, để đầu húi cua liền biết. Phan Lôi tuyệt đối là một anh đẹp trai, hắn ngồi xổm bên chân thắt dây giày cho y, Điền Viễn liền sờ tóc hắn, Phan Lôi đầu húi cua, uy vũ kiên cường, mười phần nam nhân vị. Quả là đàn ông đích thực. (là đàn ông thích đực =)) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro