Chương 10 - Phan gia ca ca lai lịch không nhỏ.
Đi thôi đi thôi, dọa nhiều người rồi, hắn chịu không nổi bị người ta chỉ trỏ, phỏng chừng hắn ngày mai bị cấp trên gọi lên, trên đầu sẽ là tội danh côn đồ gây rối làm cản trở giao thông.
Phan Lôi cũng không để ý, hôm nay là quyết ý cho hắn báo thù . Chạy đi mua một kem ly cho hắn, còn lấy khăn tay giúp hắn lau mồ hôi, Điền Viễn mặt đầy hắc tuyến, hắn không phải nữ nhân, cũng không phải đứa trẻ lên mười, y hành động như diễn xiếc rất làm cho người ta mất mặt.
Hắn là là nam nhân tram phần trăm, không phải đóa hoa nhỏ trong nhà kính, hắn tuy rằng không thể cùng y chiến đấu trên chiến trường, nhưng hắn cũng không cần cs người quan tâm chăm sóc chiếu cố hắn như thế.
"Nhìn sắc mặt ngươi kìa, trắng bệch như quỷ. Huyết áp thấp đi, nhân thể thật không tốt, nam nhân kia cũng giống ngươi, Đại lão gia huyết áp thấp. Về sau đem táo xem như đồ ăn vặt, ta sẽ lập giúp ngươi một kế hoạch huấn luyện, cam đoan than thể ngươi được rèn luyện hằng ngày sẽ trở nên khỏe mạnh. Mẹ nó, như thế nào còn chưa tới, muốn cho lão tử đốt nhà của hắn a."
Bị hù họa, huyết áp hắn còn thấp hơn bình thường, mồ hôi ướt sũng, sắc mặt sau đó làm Phan Lôi đau lòng.
Cảnh sát giao thông đã tới , 110 cũng đến, chưa tới mười phút, bên này đã muốn loạn thành một đống.
Một chiếc xe màu trắng chạy tới, đứng ở một bên, từ trên xe bước xuống một người mặc cảnh phục, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ca? Ngươi chạy tới làm gì?"
Này nam nhân đứng trước Phan Lôi, vẻ mặt đích bất đắc dĩ. Phan lôi có chút kinh ngạc kêu hắn.
Ca? Điền Viễn có chút không rõ, tựa hồ, hắn nói hắn làcon trai độc nhất, như thế nào liền tòi một cái huynh trưởng?
"Ngươi cái xú tiểu tử, không ở quân ngũ sẽ gây chuyện cho ta. Ngươi gọi điện thoại nói có người đụng người của ngươi, ta lo lắng mới tới đây xem."
Phan Lôi kéo Điền Viễn, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Người của ta, ca, ta thật vất vả mới thích một người, ngươi nói ta có thể cho phép có người thương tổn hắn sao không? Còn chỉ vào hắn mũi mắng hắn, coi ta như người vô hình. Không để cho những người này chịu chút đau khổ thì hóa ra ta nhàn rỗi. Điền nhi, đây là anh họ ta, con trai nhị bá bá, Phan Cách."
Phan Cách hiển nhiên là bị kích động, gắt gao đích nhìn Điền Viễn, lại nhìn nhìn Phan Lôi, khẽ cắn môi.
"Xú tiểu tử,tiểu thỏ tể tử (tể tử: thằng nhãi con)."
Điền Viễn mặt đều đỏ, đây không phải là gặp cha mẹ?
Phan Lôi không hề gì, ôm bả vai Điền Viễn đặc biệt đắc ý cười với ca hắn.
"Ca, ánh mắt ta không tồi đúng không, Điền Viễn, là bác sĩ chủ trì của bệnh viện, tính tình rất tốt. Điền nhi, đây chính là người lần trước giúp ta tìm tài liệu của ngươi, hắn hiện tại là Cục trưởng Cục an ninh thành phố. Hắn trước kia cũng là bộ đội đặc chủng chuyển nghề."
Cả gia đình này, không phải lính, chính là cảnh sát? Quân sự thế gia?Chọc phải dạng chủ nhân gì thế này, đâu cũng là người tai to mặt lớn? Vậy càng không thể đáp ứng hắn .
"Tiểu đệ không hiểu chuyện, bác sĩ Điền không cần để ý tính tình tùy tiện của y. Y chính là con trai tam thúc ta, bình thường bị chúng ta nuông chiều nên mới trở thành một cái bá vương, tam thúc ta thật sự quản giáo không được, liền đem y tống tới quân doanh, ai biết y đem hổ lực đầy người phát tiết huấn luyện. Tham gia quân ngũ một mạch chính là mười một năm. Xú tiểu tử này tuy là một cái bá vương, nhưng là y đối xử với huynh đệ một mực trượng nghĩa, phàm là về dưới cánh tay y, đều là đối tượng được y bảo vệ, ai cũng không thể nói bậy một câu. Y thích bảo hộ kẻ yếu, ưa mềm không ưa cứng, tuy rằng bình thường động chút là quát mắng, nhưng rất hay mềm lòng. Chỉ cần không làm y tức giận, y thực sự rất tốt."
Phan Cách thu hồi nghiêm túc, mỉm cười giới thiệu với em dâu. Ai, xem tư thế, nhìn bộ dáng tiểu đệ của hắn bảo hộ chặt chẽ như vậy, có thể biết, Phan Lôi là thật sự nghiêm túc. Phan Lôi từ nhỏ đến lớn gây không ít chuyện, làm túc giận nhất chính là đêm trước khi tham gia quân ngũ quậy tung nhà, Tam thúc ác hơn, dung biện pháp gây mê, trực tiếp đem y tống vào quân ngũ, sống cùng một đám đại lão gia, y cũng không biết xú nam nhân là cái bộ dáng gì. Không tồi, Phan Lôi một đường quá quan trảm tướng*, không có lợi dụng thế lực trong nhà, chính mình đi bước một thăng cấp bộ đội đặc chủng, đã trải qua huấn luyện gian khổ, mạc ba khổn đả, hiện tại ở đại đội chính là đạo đội trưởng, cũng không có ở quân ngũ làm bừa làm bậy, Tam thẩm nói rằng, đã gây mê thành công. Mười mấy năm cũng chưa thích thượng ai, khẳng định đích sẽ không thích nam nhân.
[*【 xuất xử 】: quá quan trảm tướng xuất từ 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》.
【 chuyện xưa 】: Đông Hán những năm cuối, Lưu Bị , Quan Vũ, Trương Phi ở Từ Châu thất lạc nhau, Quan Vũ ở lại Tào doanh. Biết được Lưu Bị ở Hà Bắc, liền dẫn dắt nhị vị hoàng tẩu đi tìm nơi nương tựa, không tiếp tục ở nơi Tào Tháo. Quan Vũ bằng chính mình sự dung mãnh của mình, liên tục qua Đông Lĩnh, Lạc Dương, Nghi Thủy , Huỳnh Dương cùng Hoàng Hà năm quan, chém giết Khổng Tú , Mạnh Thản, Hàn Phúc , Biện Hỉ, Vương Thực cùng Tần Kì sáu vị chiến tướng.
So sánh với việc không ngừng chiến thắng đối thủ cùng vượt qua khó khăn.]
Ai biết a, ở quân ngũ khôngviệc gì, vừa mới về nhà hai ba ngày, liền tai họa một vị bác sĩ. Quên đi, nếu tiểu đệ thích, làm ca ca cũng chỉ có thể tùy theo mong muốn của y, vị bác sĩ này cũng không tồi, có thể chiếu cố tốt cho tiểu đệ.
Điền Viễn nhìn Phan Lôi, Phan Lôi tươi cười với hắn đến sáng lạn như ánh mặt trời. Hắn lại nhìn phan Cách giống như dặn dò em rể nhất định phải đối xử tử tế với em gái, còn như huynh trưởng với em rể giới thiệu em gái mình có bao nhiêu ưu điểm, câu nào cũng không lịch sự mà nói ra. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Ta không cưới đệ đệ ngươi. Ngươi không cần một bộ liều mạng hướng ta đẩy mạnh tiêu thụ. Phan cục trưởng, nói thế này, là đệ đệ ngươi bò lên ta, ta thật sự không phải đồng tính luyến ái, ta cũng không thương hắn."
Mặt Phan Lôi nháy mắt tối lại, tựa như trời tháng sáu, nói biến lập tức liền biến.
Phan Cách ho khan một tiếng.
"Đây là chuyện của ngươi cùng tiểu đệ ta, không liên quan tới ta. Ta là muốn cùng ngươi nói rõ, tiểu đệ ta là một người đàn ông đáng để phó thác cả đời. Lôi tử, ngươi đối phó người của ngươi."
Chuyện vợ chồng người ta không đến tay hắn quản. Phan Cách xoay người đi sang một bên, có cảnh sát giao thong đã muốn báo cáo.
Phan Lôi một phen nắm hai má nộn vù vù của Điền Viễn, nghiến răng nghiến lợi véo.
"Ai, đau, đau, , , "
"Đau? Biết đau về sau phải nhớ, không được nói lung tung. Không thích ta, không thương ta? Đây còn là tình huống ở trước mắt, chờ về sau ngươi còn dám nói như vậy, ta sẽ thu thập ngươi. Biết chúng ta hàng năm huấn luyện lính mới như thế nào không? Ta cho ngươi 40kg cõng trên lưng chạy 5km."
Phan Lôi buông hắn ra, mặt Điền Viễn biến thành viên thuốc nhỏ màu anh đào, hai cái má đỏ rực a.
Điền Viễn bắt lấy tay hắn, há mồm chính cắn. Đánh không lại hắn còn có nghĩa là không phản kháng? Hắn là bạo quân a.
"Cắn ta một ngụm, làm cho nhiều người như vậy nhìn thấy. Để cho ca ta trở về nói với mẹ ta, con của nàng có bao nhiêu nhiệt tình, đầu đường trình diễn nam nam hôn môi."
Điền Viễn ỉu xìu một thu lại răng nanh, hai tay che miệng lại, đụng phải vết thương trên miệng ngày hôm qua y lưu lại, hung tợn dùng ánh mắt như muốn giết chết y.
"Thân ái đích, đừng ẩnt ình như vậy liếc mắt đưa tình với ta."
"Lôi tử, tổng tài tập đoàn xe bus đã tới, có oán báo oán, có cừu báo cừu. Khi dễ người của Phan gia ta, không thể tùy tiện cho qua ."
Nguyên lai, bao che khuyết điểm là di truyền của gia tộc. Phan Cách cùng đệ đệ hắn là có tật xấu giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro