Chương 1 - Cái gọi là gặp mặt thực bình thường.
Phan Lôi cho rằng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau tuyệt không phải hài kịch mà là hình thức bình thường. Hắn cùng rất nhiều người giáp mặt đều là dùng súng ống nói chuyện, cho nên loại gặp mặt này quả thật rất đỗi bình thường.
Lúc này Điền Viễn đang trực ca đêm. Y là bác sĩ ngoại khoa, buổi tối cơ bản không có cuộc phẫu thuật lớn nào, y trực đêm cũng chỉ cần viết báo cáo ca bệnh, tuần tra một vòng phòng bệnh mà thôi, qua 12 giờ còn có thể ngủ một chút. Đây là một ca đêm không có gì đặc biệt kể từ khi y bắt đầu làm bác sĩ.
Ai biết được sau nửa đêm, vừa mới mơ mơ màng màng chợp mắt, chợt nghe có người đập cửa bang bang, thế này khẳng định là cấp cứu, bằng không cũng sẽ không cấp tốc gọi y như vậy.
Chạy nhanh đi mang giày, bỏ qua cả áo blouse trắng vắt trên ghế dựa.
"Mẹ nó, đây là mạng người nha, còn con mẹ nó ngủ cái gì mà ngủ, chết trong đấy rồi sao?"
Người ngoài cửa tựa hồ đã rất thiếu kiên nhẫn, bắt đầu chửi đổng. Điền Viễn có phần phát cáu, sốt ruột cũng không thể mắng chửi người, tố chất cái quỷ gì, đừng tưởng là ở nhà họ mà lỗ mãng hô hào nha.
"Đến đây đến đây!"
Điền Viễn đáp lời, nhưng thứ y mang lại là giày da buộc dây, như thế nào xỏ mãi cũng không vào. Càng nóng ruột càng không xong, y đành kéo lê giày theo chạy nhanh đi mở cửa.
Nào ngờ y vừa tới nơi, cửa phòng lập tức bị người ta một cước đá văng, đá một cái ngay cả bản lề cũng hỏng luôn, làm cho cánh cửa thiếu chút nữa đập vào mũi Điền Viễn.
Tượng đất còn có ba phần thổ tính mà, đây đích thị là thổ phỉ, là xã hội đen a.
Trước cửa là một người bưu hình đại hán (người vạm vỡ, tại ta thấy để thế này đỡ thô hơn), chính là Phan Lôi, vừa nhìn thấy Điền Viễn mặc áo blouse trắng đứng sau cánh cửa, cánh tay tráng kiện vươn ra xách y đi luôn.
"Sao lại chậm như vậy? Thầy thuốc cứu người, thời gian là mạng sống, không biết à? Cậu con mẹ nó ở bên trong đẻ trứng hả? Lề mề chậm chạp như vậy."
Điền Viễn triệt để phát hỏa rồi, chưa từng có người nào dám chỉ vào mũi y mắng, nghĩ ác thanh ác khí thì mình sẽ sợ hắn nha?
"Thổ phỉ, có kiểu gọi người như anh không? Chưa học qua lễ nghĩa bao giờ sao?"
Xoay người muốn tiến về phía cánh cửa đã tan hoang.
"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu không đem bạn tốt của tôi cứu sống, lão tử sở trường dùng dao liền trực tiếp cùng cậu liều mạng."
"Tôi đây cũng học qua giải phẫu, còn dám trêu chọc tôi, cẩn thận tôi không khách khí với anh."
Điền Viễn so với Phan Lôi thân chỉ cao đến chóp mũi nhưng khí thế tuyệt đối cao hơn hắn một trượng.
Điền Viễn rống một cái, nhân cao mã đại làm Phan Lôi có chút sửng sốt.
"Điền...bác sĩ Điền, bọn họ là bộ đội đặc chủng..." Cô y tá mặt mũi trắng bệch một bên ngăn cản kết cục bị bộ đội đặc chủng hành hung của Điền Viễn, một bên kéo y đi tới phòng cấp cứu.
"Bộ đội đặc chủng thì oai lắm à, phá hỏng cửa phòng tôi vẫn phải bồi thường."
Vươn thẳng cổ, tư thế như gà chọi chuẩn bị nghênh chiến, dáng vẻ thực kiêu ngạo.
Y tá thấy sự tình không ổn, chạy nhanh túm theo Điền Viễn lôi đi, sợ tới mức trong lòng run rẩy, bác sĩ Điền bình thường vẫn ôn hòa cũng có thời điểm bạo lực a.
"Đừng cho là tôi sợ anh!"
Điền Viễn tới khúc rẽ, còn bẻ tay quơ quơ nắm đấm với Phan Lôi.
Phan Lôi sờ sờ cằm, nở nụ cười. Chưa có người nào dám chỉ vào mũi hắn mà mắng chửi đâu.
"Rất thú vị, bác sĩ nhỏ nhưng lá gan không nhỏ nha."
Không nhìn thấy tên thổ phỉ kia nữa, y tá mới vỗ vỗ ngực, hù chết người rồi! Làm gì có chuyện thế này chứ, mới rạng sáng, cửa phòng cấp cứu đã bị đạp mở, mười người cao lớn mặc quân phục rằn ri phần phật tiến đến, trên mặt còn có vệt xanh vệt đen , nâng một người vọt vào.
"Nhanh cứu người, hắn mà có mệnh hệ gì tôi cho nổ tung bệnh viện của các ngươi!"
Người vừa nói chính là thủ lĩnh đám thổ phỉ kia, lấy súng chỉ vào đầu trực ban phòng cấp cứu, bác sĩ sợ tới mức run run, y tá thì thét chói tai.
Tên thổ phỉ giơ súng đảo qua từng người.
"Kêu thêm một tiếng nữa liền bắn tung đầu các người!"
Bác sĩ run rẩy, y tá cũng không dám đuổi người, đến gần người bệnh, phỏng chừng chưa được sơ cứu, máu tươi đều thấm đỏ quân phục dã chiến, hôn mê bất tỉnh. Kiểm tra một chút, viên đạn xuyên qua ngực trái, xem tốc độ xuất huyết này, phỏng chừng viên đạn găm vào phía trên động mạch chủ.
"Mau, nhanh đi kêu bác sĩ!"
Lời vừa nói ra, thổ phỉ đứng đầu liền lao vào, kéo theo y tá, đem Điền Viễn xách ra đây.
Điền Viễn vào phòng cấp cứu, bác sĩ phòng cấp cứu đều gần như phát khóc, nhìn y như Bồ Tát.
Y tá bên cạnh bắt đầu báo cáo với y.
"Đã kiểm tra sơ qua, bệnh nhân bị viên đạn xuyên qua ngực trái, trúng động mạch huyết quản. Huyết áp giảm xuống rất nhanh, tim đập sáu mươi, mất máu nghiêm trọng, hô hấp khó khăn."
Điền Viễn xem qua mắt người bệnh một chút, lại nhìn nhìn dụng cụ.
"Chuẩn bị túi máu, chất kích thích tuyến thận, báo cho bộ phận gây tê nhanh tới phòng cấp cứu, tình hình này không thể đưa đến phòng giải phẫu trên lầu, phẫu thuật ngay tại đây đi. Y tá trưởng ở lại làm trợ thủ cho tôi, còn có..."
Điền Viễn nhìn nhìn đám người chiếm hết diện tích phòng cấp cứu. Một đám người cao lớn thô kệch, thân hơn thước tám, lù lù ở phòng cấp cứu ngăn trở ánh sáng, đặc biệt chướng mắt.
"Mau ra ngoài cho tôi thanh tràng!"
Y tá không dám đuổi, những người này trong tay có súng, bọn họ cũng không muốn bị những người này chĩa súng vào đầu, bọn họ đến chăm sóc bệnh nhân, không phải để bị xã hội đen uy hiếp ở ngân hàng a.
Thổ phỉ Phan Lôi đẩy người đứng trước mặt Điền Viễn ra.
"Cậu cam đoan có thể cứu sống hắn?"
Điền Viễn dùng ánh mắt lườm nguýt hắn.
"Cho dù giải phẫu ruột thừa đơn giản cũng có lúc xảy ra sự cố, không bác sĩ nào có thể cam đoan không xảy ra rủi ro. Chúng tôi làm việc hết khả năng, anh em của các anh chỉ có thể phụ thuộc vào số trời."
Phan Lôi nhìn chằm chằm Điền Viễn, lời nói của tên này làm cho người ta rất không thoải mái, cái gì gọi là sống chết do số trời định đoạt (gốc: tẫn nhân sự nghe thiên mệnh, ta thấy câu này tương tự nên thay vào), những lời này đem đi lừa đứa ngốc đi.
Súng trong tay ngắm ngay huyệt thái dương của Điền Viễn, hắn lên đạn, chỉ cần cử động ngón tay, đầu Điền Viễn cùng với quả dưa hấu bị bổ đôi thực giống nhau.
"Cậu nếu không cứu sống nổi hắn, tôi cho cậu chôn cùng."
Điền Viễn cười lạnh, cầm lấy dao phẫu thuật, nhắm ngay tim người bệnh.
"Nếu không chịu tránh ra, tôi trực tiếp cho hắn đi gặp Diêm Vương. Anh dám bắn tôi, tôi liền khiến cho chuôi dao này cắm vào tim hắn. Xem xem ai nhanh tay hơn!"
Được rồi, cứ giằng co mãi, thầy thuốc còn không sớm bị biến thành kẻ giết người?
Y tá đều cắn khăn khóc, bác sĩ Điền bình thường không như vậy, y rất ôn hòa, lúc y cười còn có thể trấn an lòng người, y đối với mọi người đều rất hòa nhã, sao lại đi đối nghịch với bộ đội đặc chủng. Bọn họ là nhân viên đặc chủng quốc gia nha. Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
"Phan Lôi..."
Một thủ hạ gọi, Phan Lôi dời ngón tay, thu lại súng ống vào túi đựng. Xoay người khoát tay chặn lại những người này.
"Chúng ta ra bên ngoài chờ đi!"
Đi, bác sĩ nhỏ rất có dũng khí, so với tôi còn liều hơn, biết đâu y thuật của y có thể còn cao hơn cá tính liều lĩnh này. Lúc này chậm trễ một phút đồng hồ, anh em của hắn ít nhiều cũng tăng thêm một phần nguy hiểm. Vẫn là không nên cùng vị bác sĩ này đối nghịch đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro