Chương 9: Đứa bé
Edit: Nguyệt Ảnh
Một đứa bé nằm bò sau lưng Cố Oánh Ngọc. Thân thể nó xanh trắng, con ngươi đen nhánh không thấy một chút ánh sáng, bình tĩnh tựa như một bãi nước lặng, lộ ra âm trầm cùng với khủng bố không thể diễn tả.
Đứa bé kia thân mật ôm lấy cổ Cố Oánh Ngọc, cười hì hì bò tới bò lui trên người cô ta, đôi môi trắng bệch tách ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn, làm cho Tống Tri đang nhìn chợt cảm thấy lạnh ngắt sau lưng, thân thể theo bản năng run rẩy.
Khóe mắt cậu nóng lên, có chút đau đớn nho nhỏ.
Tống Tri duỗi tay xoa mắt, nhưng thời điểm đưa mắt nhìn lại, đứa bé kia đã biến mất.
Đứa trẻ đó, rốt cuộc là thứ gì!
Sắc mặt Tống Tri trắng vài phần, da đầu tê dại, theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để dựa vào, nhưng vừa lui về phía sau lại đụng phải ngực Cố Hành Lê.
Cố Hành Lê không biết từ khi nào đã đi tới sau lưng cậu, đôi tay chống ở trên vai cậu, dùng một phương thức thân mật bao vây lấy Tống Tri. Hắn hơi khom lưng, thấp giọng ở bên tai cậu cười một tiếng nặng nề, "Làm sao, sợ à?"
"Cầu tôi, tôi sẽ giúp em."
Hắn cao cao tại thượng, lời nói đạm mạc mà bá đạo.
Tống Tri mím chặt môi, cậu rời khỏi lồng ngực Cố Hành Lê, vòng eo căng cứng, âm thanh thấp đến không thể nghe thấy, "Không cần!"
Loại tư thái tựa như bố thí này làm Tống Tri cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Từ lúc bắt đầu, Cố Hành Lê đã không đặt hai người bọn họ ở vị trí bình đẳng. Hắn luôn bá đạo chiếm đoạt, giống như một con mèo già lão luyện đùa bỡn con chuột trong lòng bàn tay, không biết lúc nào sẽ xé xác con mồi này ra thành nhiều mảnh nuốt vào bụng.
Tống Tri tận lực xem nhẹ cảm giác khó chịu trong người, đi tới trước mặt Cố Oánh Ngọc, gật đầu với cô, "Chào chị, tôi là Tống Tri."
"Tống luật sư, mời ngồi," Cố Oánh Ngọc miễn cưỡng cười một tiếng, cô ta có vẻ không nhìn thấy Cố Hành Lê, "Cơ thể cậu không thoải mái sao, sắc mặt kém như vậy."
Tống Tri lắc đầu, không có ý định nói những chuyện vừa mới xảy ra, chỉ hàm hồ cho qua, "Bệnh cũ mà thôi."
"Cố nữ sĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính thì hơn," Tống Tri đi thẳng vào vấn đề, "Nói một chút về tình huống của chị cùng chồng chị, tôi có thể dễ dàng suy xét nên bắt đầu từ chỗ nào."
Đáy mắt Cố Oánh Ngọc hiện lên một tia tàn nhẫn, ngón tay không tự giác bấu chặt lấy viền váy. Cô ta đã rời khỏi giới giải trí rất nhiều năm, cho nên thật ra cũng không cần phải cố kỵ hay ký kết hiệp nghị bảo mật gì.
Vì vậy cô cũng nói thẳng, "Tôi cùng chồng tôi kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con cái, chuyện này làm cho tôi rất lo lắng. Sau đó cách đây không lâu, tôi phát hiện ra biểu hiện của chồng tôi có chút không thích hợp."
"Hắn luôn tránh ở trong thư phòng vụng trộm nói chuyện, toàn nói những lời ngon tiếng ngọt, hẳn là đang gọi điện thoại với ai đó," Cố Oánh Ngọc cười lạnh một tiếng, khóe môi giật giật, "Đối xử với tôi cũng dần dần lạnh nhạt, không còn muốn nói chuyện nhiều nữa......"
Giác quan thứ 6 của phụ nữ luôn vô cùng nhạy bén, huống chi nguyên bản chính cô là người trèo cao, cho nên cuộc sống trong hào môn luôn hết sức cẩn thận. Nếu không bắt được trái tim chồng mình, cô phỏng chừng sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Tình huống này cùng với thông tin Tôn luật sư điều tra không sai biệt lắm, Tống Tri trầm ngâm một lát rồi nói, "Khởi kiện ly hôn cũng dễ làm, nếu có thể lấy ra chứng cứ chồng của chị ngoại tình, khi phân chia tài sản đại khái sẽ càng được lợi hơn."
Cố Oánh Ngọc gật gật đầu, "Tống luật sư, cậu trước cứ thay tôi nghĩ đơn khởi kiện ly hôn đi đã, chờ tôi lấy được chứng cứ sẽ hướng toà án kháng án."
Cô tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi, tôi không biết cái này có được tính là chứng cứ hay không, Tống luật sư cậu ngồi đợi tôi một chút!"
Cố Oánh Ngọc vội vội vàng vàng chạy lên trên lầu, có vẻ muốn đi lấy cái gì đó.
Có lẽ là bởi vì muốn nói chuyện chính sự, cho nên Cố Oánh Ngọc đã điều hết người hầu trong nhà đi rồi. Giờ phút này trong phòng khách im ắng, chỉ còn lại một mình Tống Tri.
Tống Tri vốn cũng không để ý, nhưng mà không được bao lâu, cậu bỗng nghe được tiếng trẻ con khóc như có như không.
Âm thanh kia vang vọng bên tai cậu, thê lương mà bén nhọn, phảng phất muốn đâm thủng màng nhĩ cậu, cực kỳ khủng bố.
Tống Tri tựa như chim sợ cành cong nắm chặt lòng bàn tay lại, thân thể căng chặt, ngẩng đầu nhìn khắp nơi. Nhưng trong phòng khách trống rỗng, căn bản không có một đứa trẻ nào cả.
Đột nhiên, chân của cậu trầm xuống, phảng phất có thứ gì đè lên.
Tống Tri run lên, theo bản năng ngừng thở, cúi đầu nhìn xuống xem.
------------*--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro