Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Không thể gặp người

Edit: Nguyệt Ảnh

"Tống luật sư, mới sáng sớm tinh mơ anh đã đi đâu vậy, tôi tìm anh khắp nơi mà không thấy," Đầu bên kia Tôn luật sư thở dài một hơi, sau đó mới nói chuyện chính, "Ở đây có một khách hàng, nghe được tên tuổi của anh ở trong giới thì yêu cầu muốn anh hỗ trợ việc kiện tụng, bàn về chuyện khởi kiện ly hôn cùng với phân chia tài sản."

Tống Tri nhíu mày, liếc mắt nhìn Cố Hành Lê bên người, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ở trong ngành, cậu chủ về kinh tế cùng hôn nhân. Cái trước là bởi vì thuận tiện kiếm tiền, cái sau, là một ít tâm tư Tống Tri không muốn người khác biết đến.

Tống Tri hỏi địa chỉ cùng phương thức liên hệ, khởi động xe chuẩn bị đi tìm hiểu một chút tình huống cơ bản cùng với yêu cầu của vị khách kia, dù sao cậu chưa bao giờ làm việc gì mà không có nắm chắc.

Trong xe nhiệt độ không khí rất thấp, có loại cảm giác râm mát theo sát như bóng với hình. Đôi mắt Tống Tri nóng lên, có chút đau đớn. Cậu nhịn không được duỗi tay đi xoa xoa, đáy lòng càng thêm phiền muộn, khi liếc mắt nhìn đến Cố Hành Lê ngồi yên ở một bên thì thái dương giật giật.

"Người khác không nhìn thấy anh chứ?"

Cố Hành Lê nghe Tống Tri hỏi câu này thì nhịn không được nhướng mày, con ngươi sâu thẳm tựa như ấp ủ gió bão. Khóe môi hắn hơi rũ, có chút không vui, "Tôi không phải kẻ nào cũng nhìn thấy được!"

Nghe vậy Tống Tri thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể căng chặt chậm rãi thả lỏng xuống.

Nếu người khác nhìn thấy Cố Hành Lê, cậu cũng không biết giải thích sao cho vừa.

Nếu nói là bạn bè, nam quỷ bên người này chắc chắn sẽ không vui, nếu nghiêm trọng không chừng lại đến một trận lăn giường, nếu nói người này là lão công mới kết hôn của cậu, cậu càng không nói nên lời.

Vẻ mặt này của cậu rơi vào đáy mắt Cố Hành Lê, làm cho ánh mắt Cố Hành Lê trầm xuống. Một tia lạnh băng từ trong mắt hắn xẹt qua, hắn duỗi tay nắn vuốt vành tai Tống Tri, ngữ điệu trầm thấp, âm cuối hơi cao lên, "Cao hứng như vậy sao?"

"Làm sao, em cảm thấy tôi không thể gặp người được hử?"

Khí lạnh ướt át rơi trên vành tai, Cố Hành Lê tinh tế mút hôn nốt ruồi màu đỏ kia, đầu lưỡi dùng lực thật mạnh, thần sắc lạnh băng mà hung ác, động tác cũng không phân nặng nhẹ, phảng phất tùy thời đều có thể cắn Tống Tri một ngụm đến chảy máu.

Tống Tri không khống chế được mà run rẩy, hô hấp yếu đi vài phần. Cậu nắm chặt tay lái, trong lòng khuất nhục giống như thủy triều ập tới, cơ hồ bao phủ lấy toàn thân cậu, làm cậu hít thở không thông.

Tính mạng của cậu bị khống chế trong tay nam quỷ, cho nên cậu không thể không thừa nhận, không thể không khuất phục.

Cậu dùng sức mím môi, cổ tay tinh tế của cậu căng chặt lại, nhìn như có thể bẻ gãy dễ dàng.

Sau một lúc lâu, khi đuôi mắt cậu phiếm hồng, cậu mới nỗ lực ổn định lại giọng nói của mình trả lời một câu, "Không có."

Cố Hành Lê vừa lòng hơn một chút, lại lần nữa ngồi trở về. Tầm mắt hắn trần trụi rơi xuống người Tống Tri, ánh mắt kia trắng trợn mà lộ liễu, giống như muốn nuốt chửng cả người cả xương cốt của Tống Tri vào trong bụng, một chút cặn cũng không dư lại.

Thân thể Tống Tri cứng đờ, lái xe tới trước cửa biệt thự của vị khách Tôn luật sư đề cập tới.

Tư liệu cơ bản của vị khách này cậu đã xem qua ở trên xe. Người thuê cậu tên gọi Cố Oánh Ngọc, vốn là một nữ minh tinh nổi tiếng như mặt trời ban trưa trong giới giải trí, có thể nói là đại hoa lưu lượng, lượng fans đông đảo, sau đó lại giải nghệ khi đang ở trên đỉnh vinh quang để gả vào hào môn, toàn tâm toàn ý muốn làm một phu nhân nhà giàu.

Gả vào hào môn nhiều năm như vậy, cô cùng chồng mình vẫn luôn không có con cái. Trước đó không lâu cô phát hiện chồng mình hình như ngoại tình, cho nên muốn đâm đơn khởi kiện ly hôn.

Trước khi ly hôn, cô còn muốn kiếm lấy một số tiền từ chỗ chồng mình, coi như phí tổn thất nhiều năm thanh xuân cho chó gặm. 

Những gì Tống Tri biết chỉ có như vậy, một chút tư liệu như vậy Tôn luật sư vẫn phải hao hết tâm tư mới hỏi thăm được.

Cậu gọi điện cho Cố Oánh Ngọc để thông báo bảo an cho vào cửa. Không bao lâu sau, Tống Tri vào đến bên trong biệt thự.

Cố Oánh Ngọc đã ngồi chờ ở trong phòng khách. Có thể nhìn ra được, sắc mặt của cô cũng không phải quá tốt, trên mặt trát mấy tầng phấn cũng ngăn không được vẻ tiều tụy, đôi môi trắng bệch, thấy Tống Tri tới thì miễn cưỡng cười cười.

Tống Tri giương mắt nhìn qua, dường như nhìn thấy cái gì, sắc mặt cậu trắng bệch, thân thể khẽ lay động, thiếu chút nữa đứng cũng không xong.

------------*--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro