Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2.Cách tác giả miêu tả cảm nhận và suy nghĩ nội tâm nhân vật

Tác giả cứ tung hint tới tấp giữa Manh Manh với cả 2 Mai khiến fan mù mờ không biết thật sự Mai nào thích Manh Manh hay cả 2 Mai đều thích. Rất may là nhờ có phiên ngoại này, và dựa vào phần phân tích suy nghĩ nội tâm này sẽ làm sáng tỏ vấn đề trên. Đến phần 2 này thì 3 người đều đã 20+ rồi chứ không còn là lũ nhóc như phần 1 nữa nên không lo vụ suy nghĩ của nhân vật về vấn đề tình cảm chưa chín chắn.

Truyện quan trọng cần phải nhắc lại thêm lần nữa: Tác giả không bao giờ viết ra những ngôn từ hay câu văn để cho vui mà không hàm chứa ý định nào cả nên hãy đặc biệt chú ý vào những từ tui đã bôi đậm trong các phần trích đoạn và dẫn chứng nhé. Nó chỉ là từ khóa để trả lời hết các thắc mắc đấy.

Giờ bắt đầu phân tích về Mai nhị trước nhé.

1. Suy nghĩ nội tâm của Mai nhị

Khi đọc phiên ngoại sẽ thấy rằng suy nghĩ của Mai nhị được miêu tả rất rõ ràng, đại khái là ổng nghĩ gì trong đầu thì chính là thế đó, có bao nhiêu tác giả tả bấy nhiêu. Nhờ đống suy nghĩ mà tác giả tả, tui có thể rút ra 1 số câu trả lời cho các câu hỏi sau:

Câu hỏi 1: Cách nghĩ của Mai nhị về Manh Manh là gì? Mai nhị coi Manh Manh là gì?

Trích đoạn 1

Mặc Vi Vũ thực sự thú vị, Tiết Tử Minh ở cùng hắn lâu như vậy mà lại gần bùn chẳng tanh mùi bùn thì càng thú vị hơn.

"Thú vị" là yêu cầu quan trọng nhất để Mai Hàm Tuyết đối với một người sinh ra hứng thú. Mà từ khi hắn nhận thức Tiết Mông, hắn không cảm thấy trêu chọc ai thú vị hơn trêu chọc Tiết Mông. Mai Hàm Tuyết thấy Tiết Mông là người thật sự quá dễ xúc động, quá thiếu kiên nhẫn, quá đơn thuần, bệnh hay quên cũng nặng, giống như con cá nóc cá trong nước, hắn ngồi ở trên bờ chụp nó một chút, cá nóc lập tức tức đến phồng lên, nhưng không bao lâu, lại ngây ngốc mà quên, như cũ diễu võ dương oai bơi qua bơi lại.

Mai Hàm Tuyết nhịn không được mà y như con mèo nghiện, không có việc gì liền khều cậu một chút, lại chọc cậu một chút, Tiết Mông càng tức giận, hắn liền càng cười tủm tỉm.

Lúc trước có hồi Tiết Mông không thể nhịn được nữa thời điểm đã hỏi hắn: "Không phải chứ, Mai Hàm Tuyết, xin hỏi ta cùng ngươi có thù oán sao?"

Mai Hàm Tuyết thầm nghĩ, ngươi là nhi tử của ân công ta, thù tự nhiên là không có, bất quá nợ cũ năm xưa thì có một, chính là ngươi tuyệt đối không nhớ được.

Trích đoạn 2

Mai Hàm Tuyết cũng không thích người băng tuyết thông minh như Sư Muội, loại người giống con cua bò ngang như Tiết Mông, đầu óc cũng không nhanh nhạy mới hợp khẩu vị kết bạn của hắn, trêu đùa lên cũng thực vui.

Trích đoạn 3: Sau khi Mai nhị giả gái bị lộ, 2 anh em Mai nói chuyện trong phòng

"Cậu ta xuống tay cũng thật là tàn nhẫn." Mai Hàm Tuyết vuốt khóe môi bầm tím của mình, nhíu mày rít lên một tiếng, "Không phải đệ nam giả nữ trang chọc cho cậu ta vui sao, thế mà cậu ta thực sự muốn liều mạng với đệ."

"Đệ giúp người ta san sẻ phiền muộn cái nỗi gì" Mai Hàm Tuyết lạnh nhạt nói, "Vừa rồi rõ ràng cậu ấy đều sắp tức điên rồi, đệ không nhìn thấy à?"

"Đã nhìn thấy." Mai Hàm Tuyết dừng một chút, bỗng nhiên lại cười nói, "Nhưng mà nói thật, bộ dáng tức giận của cậu ấy thật sự thú vị cực kỳ, tuy rằng đệ vốn là muốn cho tháng ngày của cậu ấy trôi qua vui vẻ một chút, nhưng đệ không chịu nổi lời mời gọi của cậu ấy." (ở đây là chỉ Manh Manh cứ khiến ổng muốn trêu)

Hắn nói, đứng lên, tới lui dựa vào cạnh bàn gỗ, đụng vào Mai Hàn Tuyết một chút: "Đệ cũng chính là trêu đùa chút thôi, chơi thì chơi, đệ vẫn sẽ bảo vệ tốt cậu ấy mà."

--

"Chúng ta không thể đi ra ngoài ghẹo Tiết Mông một ván nữa sao?"

"Đệ còn ngại sẹo trên mặt hôm nay chưa đủ nhiều hả?"

Mai Hàm Tuyết bĩu môi, chán phèo nằm trên giường anh hắn, thở dài một hơi: "Ai, sống mà không thể trêu ghẹo người thì còn ý nghĩa gì"

Trả lời câu hỏi 1:

Ba trích đoạn trên bộc lộ trực tiếp về cách nhìn của Mai nhị đối với Manh Manh. Các bạn đọc sẽ không thấy có bất cứ câu hay từ ngữ gì liên quan đến chữ romantic cả.

Mai nhị thực sự chỉ coi Manh Manh là 1 người bạn thanh mai trúc mã quan trọng, là con của ân công mà mình cần phải bảo vệ. Mai nhị thấy Manh Manh rất thú vị, cực kỳ dễ tạc mao và với cái tính tưng tửng của Mai nhị thì trêu ghẹo người như Manh Manh mới vui. Cứ nhìn xung quanh ngoài đời thực của chính mình ấy, kiểu gì cũng sẽ gặp trường hợp như vậy, có đứa mà mình trêu cả ngày cũng không chán, cực kỳ thích trêu chứ không phải vì có tình củm gì với nó nên mới trêu nó.

Các từ trêu, ghẹo, chọc, thú vị xuất hiện quá nhiều trong phần truyện này. Điều đó chỉ ra rằng Mai nhị là người chỉ thích những điều/thứ/người thú vị. Điều này hoàn toàn không liên quan gì đến lãng mạn cả. Ví dụ như chính Mai nhị cũng nói Mặc Nhiên là người rất thú vị. Cuộc sống đối với Mai nhị mà nói nếu không trêu ghẹo người khác, không tạo ra những điều thú vị thì không có ý nghĩa gì cả.

Câu hỏi 2: Mai nhị có yêu hoặc có tình củm với Manh Manh không?

Trích đoạn:

Tiết Mông không nói chuyện, chỉ ậm ừ, ngó hắn, chậm rãi, mặt cư nhiên có chút đỏ.

"......" Nụ cười của Mai Hàm Tuyết cứng lại một chút, bắt đầu trở nên có chút chần chờ, "......?"

Hắn đã duyệt qua vô số người, dù là nam nữ, rất nhiều tu sĩ nhìn thấy hắn gương mặt đều ửng đỏ như ráng chiều, hắn tự nhiên cũng rất rõ ràng điều này đến tột cùng có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ Tiết Mông thế mà sẽ đối với chính mình nam giả nữ trang lộ ra biểu tình như vậy.

Tiết Tử Minh hắn quen không phải là người như vậy a.

Tiết Tử Minh kiêu ngạo, thuần thẳng, có khuôn mặt không đầu óc, chưa bao giờ hiểu được lấy lòng cô nương như thế nào, mỗi ngày sự tình hắn yêu thích nhất không phải luyện thì chính là ôm gương tự soi.

Y có mà uống lộn thuốc thì mới đỏ mặt với một nữ tu?

Dù "nữ tu" này là chính mình dịch dung thành, Mai Hàm Tuyết vẫn cảm thấy quái quái, giống như chính mình ở đạp tuyết cung đã từng nuôi một con mèo Ba Tư toàn thân tuyết trắng, hắn nuôi nó từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn cảm thấy nó vừa ngốc vừa đáng yêu, vẫn nên luôn mãi vừa ngốc vừa đáng yêu như vậy.

Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy con mèo Ba Tư của mình giao phối cùng mèo hoang khác, không chỉ một mà tới những hai con, còn có con thứ ba ở bên cạnh nhìn chúng nó thực hiện hành vi kinh người này.

Giờ phút này đối mặt với Tiết Mông gương mặt ửng đỏ, Mai Hàm Tuyết cảm thấy tâm tình của mình giống như cùng lúc ấy vi diệu mà trùng hợp.

Mắt thấy Tiết Mông biểu tình càng ngày càng quẫn bách xấu hổ, cắn vài lần môi lại buông ra, một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng, Mai Hàm Tuyết không kìm được mà bắt đầu tự hỏi nếu Tiết Mông thật sự mở miệng thông báo với "Thọ sau", vậy thì hắn nên làm thế nào để uyển chuyển mà lại ôn nhu mà cự tuyệt y.

Là nói cho y, "Chính mình" kỳ thật thích nữ nhân hay là nói cho y, "Chính mình" bị bệnh nan y mấy tháng nữa liền chết bất đắc kỳ tử đây?

-- Mấy cái này đều là lý do thoái thác hắn chỉ cần há mồm liền nói mỗi khi "đá" các nữ tu, rõ ràng nói như vậy nhiều lần, có thể nói đến ba hoa chích choè, lại không biết vì sao vào giờ phút này có chút chột dạ.

Đang rối rắm liền nghe được Tiết chưởng môn đỏ mặt mở miệng: "Khụ...... Cái kia......"

"......"

"Ừm, ngươi tới Tử Sinh Đỉnh cũng được 1 thời gian rồi, ta có câu nói, muốn hỏi ngươi một chút."

"...... Chưởng môn ngài mời nói." Mai Hàm Tuyết trên mặt phi thường bình tĩnh nhu hòa, trong đầu lại là bão tố.

Làm sao bây giờ? Như thế nào trả lời? Là thích nữ nhân vẫn là thân hoạn bệnh nan y? Là thân hoạn bệnh nan y vẫn là thích nữ nhân?

Dẫn chứng 1

"......" Nụ cười của Mai Hàm Tuyết cứng lại một chút, bắt đầu trở nên có chút chần chờ, "......?"

Nhưng hắn vạn lần không ngờ Tiết Mông thế mà sẽ đối với chính mình nam giả nữ trang lộ ra biểu tình như vậy.

Tiết Tử Minh hắn quen không phải là người như vậy a.

Tiết Tử Minh kiêu ngạo, thuần thẳng, có khuôn mặt không đầu óc, chưa bao giờ hiểu được lấy lòng cô nương như thế nào, mỗi ngày sự tình hắn yêu thích nhất không phải luyện thì chính là ôm gương tự soi.

Y có mà uống lộn thuốc thì mới đỏ mặt với một nữ tu?

Hãy nhìn dòng suy nghĩ của Mai nhị khi nghĩ rằng Manh Manh thích cô gái do mình cải trang thành này. Đầu tiên là ngạc nhiên rồi đến sốc. Là cái cảm giác không thể nào hiểu nổi khi người bạn nối khố, người bạn mà mình 100% hiểu rõ trong lòng bàn tay ấy, lại làm 1 điều mà mình chưa bao giờ ngờ đến. Giống cảm giác "Trời ơi, con/thằng bạn thân của tui như vậy từ bao giờ? Sao tui không biết? Trước nay nó đâu có thế!"

Vậy nếu thực sự Tiết Mông thích 1 người con gái thì phản ứng của Mai nhị sẽ ra sao? Có ghen tuông gì không? Đoạn dưới này tác giả đã nói rõ cho chúng ta biết rồi nhé. Mai nhị rất sốc khi nghĩ Manh Manh thế mà lại có thể thích 1 cô gái. Ổng cảm thấy quái quái, như khi thấy thứ luôn ngây thơ, trong sáng, đáng yêu mà mình vẫn biết thế mà lại thay đổi 180 độ, vượt xa khỏi tầm kiểm soát và nhận thức của mình.

Dẫn chứng 2

Dù "Nữ tu" này là chính mình dịch dung thành, Mai Hàm Tuyết vẫn cảm thấy quái quái, giống như chính mình ở đạp tuyết cung đã từng nuôi một con mèo Ba Tư toàn thân tuyết trắng, hắn nuôi nó từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn cảm thấy nó vừa ngốc vừa đáng yêu, vẫn nên luôn mãi vừa ngốc vừa đáng yêu như vậy.

Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy con mèo Ba Tư của mình giao phối cùng mèo hoang khác, không chỉ một mà tới những hai con, còn có con thứ ba ở bên cạnh nhìn chúng nó thực hiện hành vi kinh người này.

Giờ phút này đối mặt với Tiết Mông gương mặt ửng đỏ, Mai Hàm Tuyết cảm thấy tâm tình của mình giống như cùng lúc ấy vi diệu mà trùng hợp.

Dù "cô gái" ấy là chính Mai nhị đi nữa, với tính cách cà chớn của ổng, nếu ổng thích Manh Manh thực sự thì ổng nhất định sẽ hành xử khác. Nhưng phản ứng đầu tiên của ổng lại là nghĩ cách cự tuyệt Manh Manh ngay lập tức. Đây không thể là phản ứng khi 1 người thích người kia được. Những lí do dùng để từ chối mà dễ dàng nói ra với những người ngoài giờ lại thành đống hỗn loạn trong đầu ổng bởi Manh Manh là bạn ổng nên điều đó khiến ổng càng lo lắng, rối rắm hơn, có kèm phần chột dạ, tội lỗi do đã lừa dối bạn thân của mình.

Dẫn chứng 3

Mắt thấy Tiết Mông biểu tình càng ngày càng quẫn bách xấu hổ, cắn vài lần môi lại buông ra, một bộ muốn nói lại thôi bộ dáng, Mai Hàm Tuyết không kìm được mà bắt đầu tự hỏi nếu Tiết Mông thật sự mở miệng thông báo với "Thọ sau", vậy thì hắn nên làm thế nào để uyển chuyển mà lại ôn nhu mà cự tuyệt y.

Là nói cho y, "Chính mình" kỳ thật thích nữ nhân hay là nói cho y, "Chính mình" bị bệnh nan y mấy tháng nữa liền chết bất đắc kỳ tử đây?

Làm sao bây giờ? Như thế nào trả lời? Là thích nữ nhân vẫn là thân hoạn bệnh nan y? Là thân hoạn bệnh nan y vẫn là thích nữ nhân?

Và nói thêm về phần lí do Mai Hàm Tuyết "thích nữ" đã thể hiện xu hướng tình dục rất rõ ràng của ổng.

Câu hỏi 3: Mai nhị có dục vọng đối với Manh Manh không?

Phần đoạn Mai nhị dạy Manh Manh thuần phục mèo dài quá nên tui không trích dẫn nữa. Nhưng đọc phần đấy chỉ thấy Mai nhị vẫn chỉ muốn trêu ghẹo Tiết Mông như bao lần thôi, ổng chỉ muốn nhìn thấy Tiết Mông tức điên lên, chửi mắng tá lả. Trong quá trình dạy thì ổng phải nén cười bao nhiêu lần. Mặc dù phần này khiến fan khá quắn quéo vì 2 nhân vật có những hành động chạm vào người nhau (tóm eo, đụng cằm...) nhưng đọc lên vẫn không thấy có "Tình yêu".

Trích đoạn dưới đây rất quan trọng:

Mai Hàm Tuyết nhìn bộ dáng nghiêm trang của y, càng xem càng cảm thấy người này sao lại đáng yêu như vậy, hắn nhịn cười đến mức sắp nội thương, một lúc lâu sau cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ một mở miệng liền nhịn không được chụp chân chính mình ha ha ha mà cười ra tiếng.

-

Mai Hàm Tuyết vốn chỉ là do lúc trước xem qua tranh diễm tình Mặc Nhiên vẽ, hơn nữa sau khi bị cọ xát thì sinh ra phản ứng bình thường chứ không có gì ý khác. Nhưng hắn nhìn bộ dáng ngây thơ kia của Tiết Mông, ý định trêu đùa đối phương trong lòng càng lúc cáng ngứa ngáy nặng, thậm chí còn muốn lập tức nhìn thấy y sợ tới mức chạy trối chết hoặc là tức giận đến kêu to mắng to.

2 đoạn trích trên này đã trả lời rất rõ câu hỏi số 3 rồi. Bản tính của Mai Hàm Tuyết quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là muốn trêu đùa cho vui. Nó được nhấn mạnh nhiều lần trong 2 đoạn trên, những phần tui đã bôi đậm. (Đến tui còn thấy Manh Manh đáng yêu muốn chết, cũng muốn chọc em nó xù hết cả lông lên)

Tác giả cũng khẳng định chắc nịch là Mai Hàm Tuyết nổi lên phản ứng sinh lý là hết sức bị thường do lúc trước đã xem tranh H, rồi sau đó bị cọ xát (cái này đàn ông rất khó khống chế) và hoàn toàn không có ý tứ gì khác đối với Tiết Mông.

Kết luận:

Tổng kết lại phần phân tích dài thườn thượt này thì là:

- Mai Hàm Tuyết chỉ thích nữ và đến hiện tại vẫn chưa thay đổi (tương lai thì không biết vì tác giả không nói, cũng không viết thêm thông tin gì)
- Mai Hàm Tuyết chỉ coi Tiết Mông là bạn
- Mai Hàm Tuyết thích những thứ thú vị
- Mai Hàm Tuyết thích trêu Tiết Mông vì trêu lên rất vui
- Mai Hàm Tuyết không có bất cứ suy nghĩ hay cử chỉ nào được miêu tả trong văn ám chỉ rằng ổng có tương tư, nhung nhớ, yêu thương gì với Tiết Mông
- Mai Hàm Tuyết không có dục vọng đối với Tiết Mông

2. Tính cách và suy nghĩ nội tâm của Mai đại

Khác biệt hoàn toàn với Mai nhị, tác giả hầu như không tả về nội tâm và suy nghĩ của Mai đại. Nhưng chúng ta biết Mai đại là một người cực kỳ lạnh nhạt, có rất ít người có thể khiến cho Mai đại quan tâm và tất nhiên Tiết Mông là một người trong số ít đó.

Chắn chắn cũng giống như Mai nhị, Mai đại coi Tiết Mông là người bạn thơ ấu vô cùng quan trọng, là con của vị ân công mà mình cần phải bảo vệ. Nhưng ngoài những cái đó, liệu có tình cảm nào khác đã nảy sinh trong lòng Mai Hàn Tuyết sau lần đầu gặp gỡ ấy không?

Trích đoạn 1: Mai Hàn Tuyết đến Tử Sinh Đỉnh tặng Thiên Sơn Tuyết Liên cho Tiết Mông

Hắn cùng Tiết Mông gặp mặt một hồi, vẫn là phụng lệnh Minh Nguyệt Lâu tới tặng Tiết Mông một hộp cực thượng phẩm Thiên Sơn Tuyết Liên, kết quả lại bất ngờ gặp gỡ vị tân nữ chưởng môn của Giang Đông Đường đến bái kiến Tiết Mông.

Vì thế thời điểm Mai Hàn Tuyết đưa tuyết liên tới, liền mắt lạnh nhìn Hoa Nhược Vi hết sức ái muội mà trêu chọc Tiết chưởng môn--

Tiết Mông tuy rằng cảm thấy buồn nôn, nhưng ai mà chả thích nghe nịnh hót, cậu lại là người cực kỳ thích nghe người khác tâng bốc mình, bị Hoa Nhược Vi khen đến ngọt ngấy, ít nhiều vẫn có chút phiêu lên, bắt đầu ngây ngô cười hắc hắc.

"......" Mai Hàn Tuyết lúc ấy liền có chút nhìn không được, cảm thấy Tiết Mông quả thực là đầu óc bị úng nước, vì thế hắn bang một cái đem hộp gỗ đựng tuyết liên ném tới trên bàn, thanh âm vang dội khiến Hoa Nhược Vi lắp bắp kinh hãi ngay tại chỗ.

-

Nàng kia chạy rồi, Mai Hàn Tuyết đối với Tiết Mông đang sững sờ ở chỗ cũ cũng không lấy làm gì vui vẻ, vươn ngón tay đẩy hộp gỗ, tặng người ta sáu chữ: "Cho ngươi, ăn nhiều một chút."

-

"Không cần cảm ơn." Đôi mắt như sắc men gốm của Mai Hàn Tuyết mang theo nhàn nhạt châm chọc cùng không vui, môi mỏng nhạt màu mấp máy, "Cho ngươi bồi bổ não."

Tiết Mông: "???"

Một lát sau cậu mới kịp phản ứng lại, thế nhưng Mai Hàn Tuyết đã nghênh ngang mà đi, cậu chỉ có thể hướng về bóng dáng Mai Hàn Tuyết kêu: "Mai Hàn Tuyết! Ngươi muốn chết! Ngươi dám mắng ta!!"

Phải nói Mai Hàn Tuyết kỳ thật là người đáng tin cậy hơn nhiều so với đệ đệ hắn. Từ sau khi Tiết Mông kế vị, hắn vẫn luôn hiểu được ứng xử đúng mực theo lễ nghĩa, nhưng ngày hôm đó Tiết Mông cũng không biết hắn uống nhầm thuốc gì, thế mà lại giống như lúc trước trào phúng cậu, trào phúng xong còn cũng không thèm quay đầu lại liền đi mất. Hai người có thể nói là tan rã trong không vui, lúc sau Tiết Mông vẫn luôn âm thầm mắng Mai Hàn Tuyết vô sỉ! Thậm chí còn hoài nghi ở trần thế trước chính mình có phải cũng bị trồng cổ hoa gì đó hay không mới con mẹ nó sẽ nguyện ý cùng hai tên dở hơi nhà họ Mai này như hình với bóng.

Từ sau đó, Mai Hàn Tuyết vẫn luôn không đến Tử Sinh Đỉnh. Tiết Mông thậm chí cho rằng hắn tính toán cùng mình cả đời không qua lại với nhau. Thế mà hôm nay Mai Hàn Tuyết lại bỗng nhiên có việc gấp muốn gặp mình, việc này không khỏi làm cậu có chút ngoài ý muốn.

Ban đầu mình tính toán không đưa trích đoạn này vào phân tích. Nhưng sau đó khi đọc lại kỹ thì mới thấy nó rất có vấn đề. Vâng, vẫn là vấn đề trong từng câu chữ mà phải đọc kỹ thì mới mổ xẻ ra được.

Đầu tiên có thể nói rằng Mai đại thì cũng giống Mai nhị thôi, cả 2 anh em đều có chung 1 niềm vui không nhỏ là trêu ghẹo Tiết Mông. Thế nhưng trong phần trêu ghẹo của Mai đại thì tác giả dùng rất nhiều từ đồng nghĩa với trào phúng. Hầu như mọi lần Mai đại xuất hiện cũng đều có ý châm biến, chê bai Manh Manh.

Có thể vì Manh Manh là người bạn tốt rất quan trọng của mình nên khi nhìn thấy cảnh Hoa Nhược Vi hết sức ái muội ghẹo Manh Manh, mà Manh Manh lại hồn nhiên không biết gì, còn vì được khen mà bắt đầu cười ngây ngô khiến Mai đại thấy rất ngứa mắt. Tuy nhiên trái ngược với tính cách lạnh lùng của mình thì Mại đại lại có phản ứng khá là mạnh đối với vấn đề trên như đập hộp gỗ lên bàn đánh chát, tâm trạng thì cực kỳ không vui (từ này lặp lại nhiều trong trích đoạn).

Dẫn chứng

Phải nói Mai Hàn Tuyết kỳ thật là người đáng tin cậy hơn nhiều so với đệ đệ hắn. Từ sau khi Tiết Mông kế vị, hắn vẫn luôn hiểu được ứng xử đúng mực theo lễ nghĩa, nhưng ngày hôm đó Tiết Mông cũng không biết hắn uống nhầm thuốc gì, thế mà lại giống như lúc trước trào phúng cậu, trào phúng xong còn cũng không thèm quay đầu lại liền đi mất.

Ôi trời ơi mọi người có thấy đoạn này giống phản ứng của 1 người bạn tốt không. Đối với tui thì hoàn toàn không. Nó thực sự rất giống tâm trạng của 1 người thích người kia, người kia đã không biết gì về tình cảm của mình, lai còn vì vài lời nịnh nọt của 1 kẻ lẳng lơ mà ngốc nghếch bị dắt mũi nên tức đến không buồn nói chuyện nữa.

Bằng chứng là việc từ sau khi Tiết Mông kế vị, Mai Hàn Tuyết rất biết giữ thể hiện cho cậu, trước mặt người ngoài thì không chê bai cậu nữa. Thế nhưng lại chỉ có ngày hôm đấy là không khống chế được, trào phúng xong rồi còn không thèm từ biệt mà đi mất. Điều này chứng tỏ rằng Mai đại rất giận vì sự ngốc nghếch của Manh Manh, giận đến mức không buồn ở lại nói chuyện thêm nữa. Ừ thì xuyên suốt cả bộ truyện ấy, lúc nào mà Manh Manh chẳng ngây thơ như thế, vậy thì bao nhiêu lần trước Mai đại đều nhịn được, sao chỉ có lần này lại không nhịn được. Đơn giản là vì Manh Manh bị Hoa Nhược Vi ăn đậu hũ mà còn không biết, được kẻ như vậy tâng bốc mà cũng xòe đuôi được.

Từ đó suy ra kết luận 1: Mai Hàn Tuyết dường như có sự ghen tuông, tức giận đến mức không khống chế được lễ nghi khi Tiết Mông quá ngây ngô, bị kẻ khác ám muội mà không biết.

Tui lại muốn nhắc lại thêm lần nữa là hãy chú ý vào từng từ ngữ mà tác giả viết ra. Các thím đã học qua văn THCS rồi THPT đều phải phân tích nát óc mấy đoạn văn, suy nghĩ của nhân vật, biện pháp tu từ vân vân và vân mây rồi. Thế thì chắc mọi người không quên có 1 biên pháp gọi là Tả cảnh để mà tả người chứ. Miêu tả cảnh vật để qua đó mô tả, so sánh với 1 người nào đó hoặc biểu đạt tâm trạng, cảm xúc của con người như kiểu "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" ấy.

Giờ thì hãy đọc kỹ trích đoạn dưới đây nhé

Trích đoạn 2: Cảnh Tiết Mông đi tìm Mai Hàn Tuyết

Huynh đệ Mai Hàm Tuyết không giống với những người khác, không cần chờ ở ngoài điện Lòng Son, mà được mời tới hành lang hoa viên phía sau điện tạm nghỉ. Lúc Tiết Mông đi qua, Mai Hàn Tuyết đang đứng bên cột trụ hành lang, ngửa đầu nhìn một gốc hải đường mới được trồng trong viện.

Hắn mặc một bộ xiêm y đặc chế từ sợi tơ tuyết của Côn Luân Đạp Tuyết Cung, hoa văn đơn giản mà tao nhã, duy chỉ mỗi mép tay áo cùng vạt được viền màu xanh nhạt. Có lẽ bởi vì một đầu tóc vàng mềm mại rược rỡ ấy quá mức chói mắt, hắn mặc như vậy cũng không khiến hắn trông thực chán phèo nhạt nhẽo, ngược lại trông như một tảng băng trôi đang say ngủ, có khí chất lãnh đạm cao xa, nhưng bên dưới lớp băng kia lại ẩn chứa độ ấm của từng dòng dung nham nóng bỏng nguy hiểm đang quay cuồng trong thinh lặng.

Không biết khi nào nó sẽ phun trào, khi nào sẽ bắn ra, sau đó hun nóng đến người ở gần hắn.

Đúng đoạn Tiết Mông đi tìm gặp Mai đại thì tác giả lại viết ra những câu như thế này. Ok, I'm fine. Dùng tả cảnh về băng giá để nói về con người Mai đại kìa: là người bên ngoài thì lãnh đạm cao xa, nhưng bên trong thì lại là dung nham nóng bỏng nguy hiểm luôn quay cuồng trong lặng lẽ. Tức là tình cảm và nội tâm của Mai đại thì không như những gì bên ngoài ổng thể hiện ra, tâm hồn ổng thì nóng cháy, mãnh liệt.

Không biết khi nào nó sẽ phun trào, khi nào sẽ bắn ra, sau đó hun nóng đến người ở gần hắn.

Ôi tác giả đại nhân làm tôi muốn chết ngây ngất vì cái câu văn này.

Ý thế này không phải ám chỉ rằng dòng dung nham nóng bỏng cũng như tình cảm mãnh liệt mà Mai đại đang ẩn giấu, không biết sẽ bị kìm nén đến bao giờ, cũng không biết bao giờ tình cảm ấy sẽ bộc lộ ra ngoài đối với người ở gần hắn.

Như đã nói trước thì Mai đại được giới thiệu là người lãnh tình, có rất ít mối quan tâm và Tiết Mông là 1 trong số ít đó. Tại sao không phải ở trong hoàn cảnh khác, tại sao không phải với người khác, mà tác giả lại viết cái câu văn này trong cảnh Tiết Mông đi tìm Mai Hàn Tuyết. Tiết Mông đang đi gặp Mai Hàn Tuyết thì chính là người đang tiến đến gần Mai Hàn Tuyết nhất còn gì.

Kết luận 2: Mai Hàn Tuyết ẩn dấu tình cảm rất nồng nhiệt trong lặng lẽ, khi bộc lộ ra sẽ làm bỏng người ở gần. (người mà ai cũng biết là ai đấy)

Dù là Mai nào thì đều có chung 1 sở thích đó là cà khịa Tiết Manh Manh, cách cà khịa của mỗi người cũng khác nhau.

Trích đoạn: Cảnh nói chuyện của 2 người về rắc rối do Tiết Mông và Mai nhị gây ra

Tiết Mông khụ một tiếng, Mai Hàn Tuyết quay đầu lại.

"Ngươi......"

Hồi lâu không thấy giờ gặp lại hết sức xấu hổ. Tiết Mông không muốn cùng hắn nói nhảm nhiều, liền lấy ho khan thay thế tâm tình của mình.

Hắn khụ tếng thứ nhất, là để Mai Hàn Tuyết xoay người.

Khụ tiếng thứ hai, là chào hỏi.

Khụ tiếng thứ ba, tỏ vẻ không so đo hiềm khích trước đây.

Khụ đến tiếng thứ tư......

Đôi mắt xanh ngọc của Mai Hàn Tuyết liếc sang, lãnh đạm nói: "Ngươi đang học gà trống gáy sao?"

Tiết Mông: "......"

"Gáy còn rất độc đáo."

Tiết Mông không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không có hiểu thâm ý trong tiếng ho khan của cậu, ngược lại còn trào phúng cậu, không khỏi mở to hai mắt nhìn: "Mai Hàn Tuyết!!! Ngươi --!"

"Trước đừng ngươi ta." Mai Hàm Tuyết khoanh tay mà đứng, ngạch trụy đá quý hình giọt nước trên trán lóe lên ánh sáng trong trẻo, "Tiết Tử Minh, ngươi đã chọc phiền toái lớn, ngươi biết không."

"Gì?"

--

"...... Vậy thì thế nào?" Tiết Mông giận dỗi chống nạnh nói, "Chẳng lẽ Mã Phương Chi tức đến không thể chịu nổi đi nhảy Tây Hồ tự sát rồi à?"

Mai Hàn Tuyết trừng hắn.

Tiết Mông bị trừng rồi lại trừng, không khỏi có chút chột dạ, khiếp sợ chần chờ nói: "Không thể nào? Nhảy hồ thật hả?"

"Nhảy cái gì mà nhảy." Đường nhìn Mai Hàn Tuyết không chút nào che dấu mà dừng ở trên eo Tiết Mông, dùng một loại ánh mắt làm người như trên đống lửa, như ngồi đống than nhìn chằm chằm đôi tay đang chống nạnh của cậu trái phải một lượt, không khách khí nói, "Mặt khác, ngươi thân là chủ một phái, phải chú ý dáng vẻ cử chỉ. Đừng học thói đàn bà đanh đá."

"???"Tiết Mông bị chọc lập tức nổi giận, "Không phải chứ, Mai Hàn Tuyết, ta tốt xấu gì cũng là chưởng môn, ngươi sao dám cùng ta nói chuyện?"

Mai Hàn Tuyết quét hắn liếc mắt một cái: "Nơi này không có ai ta mới cùng ngươi nói thẳng. Ngươi nếu không nguyện ý tiếp thu thì thôi, tiếp tục chống nạnh đi, lúc ăn cơm cũng đừng bỏ xuống, nhớ tìm đệ tử giúp ngươi đút cơm tận miệng."

"Ngươi, ngươi --"

Tiết Mông tức giận đến sắp ngất.

Hắn thật sự không biết Mai Hàn Tuyết cùng Mai Hàm Tuyết, rốt cuộc kẻ nào ghê tởm hơn. Mai Hàm Tuyết là lúc nào cũng chọc ghẹo hắn, trước mặt sau lưng người khác đều một bộ dáng tính tình phong lưu, có khi sẽ làm hắn cảm thấy vạn phần mất mặt.

Mai Hàn Tuyết thì khác, Mai Hàn Tuyết ở trước mặt người khác vẫn cho cậu đủ mặt mũi, chính là khi vừa đến thời điểm ít người, hoặc là lúc tâm tình hắn không tốt, hắn nói chuyện so với đệ đệ hắn còn khiến cậu giận sôi hơn.

Hơn nữa bởi vì Mai Hàn Tuyết ngày thường ngụy trang quá hoàn hảo, lại ít khi cùng thế giới bên ngoài qua lại, làm cho nhận thức của Tu Chân giới đối vẫn chỉ dừng ở bề mặt, hắn ở Tu Chân giới danh tiếng rất tốt. Cho nên vô luận Tiết Mông nổi trận lôi đình mà cùng người ta khiển trách Mai Hàn Tuyết độc miệng như thế nào, mọi người đều sẽ hướng ánh mắt thương hại về phía Tiết chưởng môn, hơn nữa khuyên cậu: "Ai nha, chưởng môn, ngài rảnh thì nhớ uống nhiều canh nấm tuyết hạt sen chút, làm dịu tâm hoả , đừng có nóng nảy như thế."

Chính là vậy đó!

Vô luận Mai Hàn Tuyết ở trước mặt cậu khi dễ cậu đến thế nào, lúc trước thì nói mặt cậu sưng vù độc đáo, còn nói cậu được đệ nhất là do quá ngu ngốc, sau lại nói cậu cần bổ não, nói cậu cần người đút cơm, cậu có kể cho người khác cũng chẳng ai tin!

Tiết Mông quả thực là người câm ăn hoàng liên có khổ nói không nên lời!

Chỉ đọc đoạn này thôi mà chúng ta đã có thể tưởng tượng ra cái sự độc miệng của Mai đại dành cho Tiết Mông đến thế nào rồi nhỉ. Mai nhị thì thích bày trò làm em nó xấu hổ, còn Mai đại thì thích nói cho em nó tức muốn ngất mà còn không cãi lại được, cũng không kể khổ được với ai.

Nhưng ngoài việc thích bắt nạt Manh Manh ra, trong cái sự bắt nạt của Mai đại lại phảng phất mùi vị khác hoàn toàn cậu em

Trích đoạn: 2 anh em họ Mai nói chuyện với nhau sau khi việc Mai nhị giả gái bị lộ tẩy bởi chính anh trai mình

"Cậu ta xuống tay cũng thật là tàn nhẫn." Mai Hàm Tuyết vuốt khóe môi bầm tím của mình, nhíu mày rít lên một tiếng, "Không phải đệ nam giả nữ trang chọc cho cậu ta vui sao, thế mà cậu ta thực sự muốn liều mạng với đệ."

Trong phòng cho khách, Mai Hàn Tuyết lạnh nhạt nói: "Nên vậy. Ai bảo đệ rảnh rỗi không có việc gì lại khi dễ cậu ta."

Mai Hàm Tuyết từ gương đồng trừng huynh trưởng mình: "Nói cứ như huynh không khi dễ cậu ấy vậy, hễ tóm được cơ hội liền đem cậu ấy hành đến chết đi sống lại là ai vậy? Huống chi đệ đâu chỉ chọc cậu ấy, để còn giúp cậu ấy san sẻ phiền muộn nữa mà"

"Đệ giúp người ta san sẻ phiền muộn cái nỗi gì" Mai Hàm Tuyết lạnh nhạt nói, "Vừa rồi rõ ràng cậu ấy đều sắp tức điên rồi, đệ không nhìn thấy à?"

"Đã nhìn thấy." Mai Hàm Tuyết dừng một chút, bỗng nhiên lại cười nói, "Nhưng mà nói thật, bộ dáng tức giận của cậu ấy thật sự thú vị cực kỳ, tuy rằng đệ vốn là muốn cho tháng ngày của cậu ấy trôi qua vui vẻ một chút, nhưng đệ không chịu nổi lời mời gọi của cậu ấy."

Hắn nói, đứng lên, tới lui dựa vào cạnh bàn gỗ, đụng vào Mai Hàn Tuyết một chút: "Đệ cũng chính là trêu đùa chút thôi, chơi thì chơi, đệ vẫn sẽ bảo vệ tốt cậu ấy mà."

"......"

Sắc mặt Mai Hàn Tuyết không vui: "Lần sau không thể lại lừa cậu ấy như thế."

"Phụt, được thôi, lần sau đệ đổi kiểu chơi khác đa dạng hơn"

"Đệ --!"

"Dẫn huynh đi cùng."

"......"

Mai đại sẵn sàng "bốc phốt" em trai mình, khiến cho Mai nhị tí thì bị hủy dung. Trong cuộc nói chuyện luôn phản đối hành động trêu chọc Manh Manh của em mình, nghe thì có vẻ chính nghĩa lắm nhưng ai ngờ trùm cuối mới là Mai đại.

Mai Hàm Tuyết từ gương đồng trừng huynh trưởng mình: "Nói cứ như huynh không khi dễ cậu ấy vậy, hễ tóm được cơ hội liền đem cậu ấy hành đến chết đi sống lại là ai vậy?"

Ở cuộc nói chuyện trên, trong giọng của Mai nhị chỉ có sự thích thú khi đùa cợt Manh Manh thì trong giọng của Mai đại dường như luôn chứa sự bực dọc đối với em trai mình. Rõ ràng chính Mai đại cũng là kẻ nhè khi có cơ hội là hành Manh Manh sấp mặt, vậy thì Mai đại có tư cách gì mà lên tiếng, bực bội và cấm cản hành vi của em trai mình? Tại sao khi em trai trêu Tiết Mông mà không rủ mình thì lại thấy khó chịu. Thế nên tui thấy ở đây chính là cảm giác muốn chiếm làm của riêng. Mai đại muốn chỉ mình ổng được trêu Tiết Mông thôi em trai cũng không được phép trêu.

Ngoài ra trong đoạn trên cũng có 2 dấu "......", thực sự không thể biết được Mai đại đang nghĩ gì khi nghe em trai nói những câu đó, liệu có suy nghĩ giống với độc giả đang nghĩ không? Vì không đủ manh mối nên tui xin phép không bàn về nó nữa, không có thì lại thành hoang tưởng.

Kết luận 3: Mai đại cực thích trêu Manh Manh và dường như có ý muốn độc chiếm

Mặc dù Mai đại là người xử lý công việc rất nghiêm túc, trầm ổn. thế nhưng khi nói chuyện cùng Tiết Mông thì ổng lại có hành động "Câu dưới câu trên vả nhau đôm đốp".

Dẫn chứng

"Trước đừng ngươi ta." Mai Hàm Tuyết khoanh tay mà đứng, ngạch trụy đá quý hình giọt nước trên trán lóe lên ánh sáng trong trẻo, "Tiết Tử Minh, ngươi đã chọc phiền toái lớn, ngươi biết không."

"Gì?"

--

"...... Vậy thì thế nào?" Tiết Mông giận dỗi chống nạnh nói, "Chẳng lẽ Mã Phương Chi tức đến không thể chịu nổi đi nhảy Tây Hồ tự sát rồi à?"

Mai Hàn Tuyết trừng hắn.

Tiết Mông bị trừng rồi lại trừng, không khỏi có chút chột dạ, khiếp sợ chần chờ nói: "Không thể nào? Nhảy hồ thật hả?"

"Nhảy cái gì mà nhảy." Đường nhìn Mai Hàn Tuyết không chút nào che dấudừng ở trên eo Tiết Mông, dùng một loại ánh mắt làm người như trên đống lửa, như ngồi đống than nhìn chằm chằm đôi tay đang chống nạnh của cậu trái phải một lượt, không khách khí nói, "Mặt khác, ngươi thân là chủ một phái, phải chú ý dáng vẻ cử chỉ. Đừng học thói đàn bà đanh đá."

Rõ ràng Mai đại chọc cho Manh Manh xù lông trước, đến lúc Manh Manh tức điên người lên thì Mai đại lại bắt ẻm tập trung vào chuyện chính sự "Trước đừng ngươi ta."

Thế nhưng nói chính sự chưa được mấy câu thì lại tiếp tục chuyển sang cà khịa em nó "Mặt khác, ngươi thân là chủ một phái, phải chú ý dáng vẻ cử chỉ. Đừng học thói đàn bà đanh đá." Trời ơi câu này nói thiệt y như cảnh ông chồng đang nói bà vợ vậy.

Lại còn cái đoạn ái muộn này:

Đường nhìn Mai Hàn Tuyết không chút nào che dấudừng ở trên eo Tiết Mông, dùng một loại ánh mắt làm người như trên đống lửa, như ngồi đống than nhìn chằm chằm đôi tay đang chống nạnh của cậu trái phải một lượt

Tác giả đang muốn dùng từ ngữ để chơi con dân đây mà, thực sự giữa bạn bè thì nên viết những từ dễ gây hiểu nhầm đến vậy sao. Ánh mắt không chút nào che dấu, ánh mắt làm người như trên đống lửa, như ngồi đống than, nhìn chằm chằm trái phải một lượt. Đây là ánh mắt mà bạn bè nên dùng để nhìn nhau sao??? Vị trí nhìn lại còn rất nhạy cảm là eo nữa.

Tiếp theo chính là phần ái muội mất khiến con dân lăn lội trên chảo dầu

Trích đoạn: Mai Hàn Tuyết vào phòng Tiết Mông dạy cách cư xử để không bị con trai cự tuyệt

Đang lúc xoay đầu nhìn lỗ tai mình, bỗng nhiên trong gương xuất hiện ảnh ngược của một người khác.

Tiết Mông lập tức quay đầu lại: "Ngươi lại đây làm cái gì?"

Mai Hàn Tuyết ôm cánh tay, dáng người cao lớn dựa ở cạnh cửa, lạnh nhạt nói: "Tới chỉ dạy ngươi vài chiêu. Rốt cuộc nếu ngươi cũng thất bại thì yêu vật liền rất khó hàng phục."

Hắn nói chuyện nghe rất đứng đắn, Tiết Mông tuy không vui nhưng cũng không có biện pháp đuổi hắn đi. Cuối cùng chỉ phải cau mày: "Ngươi được không?"

Mai Hàn Tuyết hơi hơi nâng lên mi: "Hử?"

Tiết Mông hỏi: "Ngươi không phải ngay cả tay cô nương cũng chưa sờ qua?"

"...... Ngươi không có tư cách nói ta."

Tiết Mông bực nói: "Ta đó là chướng mắt!"

Mai Hàn Tuyết đạm nói: "Ta đó là ngại phiền toái."

Dừng một chút, Mai Hàn Tuyết lại hờ hững nói: "Ngày nhiều nhất, ta thay Hàm Tuyết cự tuyệt 73 nữ tu."

--

Mai Hàn Tuyết thấy hắn không hé răng, đi vào phòng ngủ, tiện tay đem cửa phòng đóng lại.

"Lại đây."

Tiết Mông cảnh giác nói: "Làm, làm gì?"

Cậu không chịu qua, Mai Hàn Tuyết liền sải bước chân dài đi tới, ở một khoảng cách cực kì gần, có thể cho khiến cho người ta cảm giác áp bách cực đại thì dừng lại, rũ xuống đôi mắt xanh biếc như hàn đàm kia, lông mi kim sắc nhạt màu yên lặng bất động.

"Dạy ngươi trả lời như thế nào mới sẽ không bị con trai cự tuyệt." Hắn trong mắt có chút uy hiếp lại có chút khiêu khích, trời sinh lạnh nhạt lại mang theo một tia trào phúng tự nhiên.

Tiết Mông chính là đặc biệt chán ghét loại vẻ mặt này của hắn, lập tức giơ tay muốn đánh hắn, cổ tay lại bị Mai Hàn Tuyết cũng không thèm nhìn tới liền vô cùng chuẩn xác nắm được.

Tiết Mông trừng lớn đôi mắt cả giận nói: "Ngươi làm gì thế? Cút cút cút!"

"Giống như vậy là tuyệt đối không được." Mai Hàn Tuyết nói, trên tay dùng một chút lực, lực đạo của hắn thật ra cực kỳ lớn, thân pháp di chuyển lại mau, Tiết Mông đột nhiên không kịp phòng bị thế là bị hắn khiêng qua vai quăng ngã nện ở trên mặt đất.

"Ta...... Đệt!"

"Nói năng thô bỉ như thế cũng tuyệt đối không được." Mai Hàn Tuyết đến gần, vẻ mặt bễ nghễ liếc nhìn Tiết Mông mặt đỏ rần ngã trên mặt đất, "Đứng lên đi, nếu ngươi đêm mai không muốn biến thành chim bị Hàm Tuyết rút sạch lông thì --"

Hắn dừng một chút, kéo lại cổ áo được buộc đến nghiêm cẩn của mình, nguyên một bộ dáng chuẩn bị hành động, nhàn nhạt nói:

"Ngươi có cả đêm, được ta tận tình điều • giáo."

Tiết Mông khuất nhục mà trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt đỏ hồng.

Mai Hàn Tuyết không để bụng, giống như nhìn không ra Tiết Mông đang phẫn nộ, mở ra ngón tay thon dài đẹp đẽ, duỗi về phía cậu: "Xin mời, Tiết chưởng môn."

Thời điểm Tiết Mông một mình một người ngồi ở trong sương phòng sớm đã bố trí tốt chờ đợi quyển trục yêu, vẫn là thập phần không cao hứng. Hắn ngày hôm qua bị Mai Hàn Tuyết bắt bẻ suốt một buổi tối, trong chốc lát nói hắn như vậy trả lời không được, trong chốc lát nói hắn như vậy cử chỉ không đúng.

Lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng Mai Hàn Tuyết vẫn là nói cậu không tuệ căn, căn bản vô pháp nắm giữ cái gọi là bí quyết nói chuyện để "Không bị con trai cự tuyệt".

Tận tới khi trời sắp sáng, Mai Hàn Tuyết dứt khoát đối cậu nói: "Thôi, ngươi đừng học nữa, nếu thấy thật sự không xong ngươi vừa nhìn thấy quyển trục yêu kia liền khen nó, khen đủ thời gian một chén trà nhỏ là được rồi."

Tiết Mông quả thực mệt đến hết giận nổi, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nằm dựa vào trên giường, hơi thở thoi thóp: "Ngươi vì sao không nói sớm? Lại đi tra tấn ta cả một đêm?"

Mai Hàn Tuyết nhìn thoáng qua Tiết chưởng môn mệt lả nằm bẹp trên giường, không nói gì, nhàn nhạt chuyển dời tầm mắt.

Như phần ở trên, Mai Hàm Tuyết đã bốc phốt anh mình là người chỉ chuyên chờ có cơ hội là lập tức chỉnh Manh Manh lên bờ xuống ruộng. Lần này, thời cơ của Mai đại đã đến. Lợi dụng sự việc, Mai đại tìm đến Tiết Mông nói chuyện đứng đắn nhưng mọi người đều biết mục đích vào phòng của Tiết Mông là để xem trò vui, ghẹo Manh Manh và ăn đậu hũ của em nó.

Trong đoạn trích này tác giả dùng toàn những từ ngữ rất mờ ám (những chỗ mà tui đã bôi đậm). Vậy nếu bạn hỏi tại sao đoạn nói chuyện của Mai nhị với Tiết Mông cũng mờ ám mà, còn suốt nữa vuốt trụ luôn, thế thì hai anh em có gì khác nhau.

Khác chứ, trong cái đoạn nói chuyện của Mai nhị với Manh Manh, cái suy nghĩ và tâm trạng phấn khích khi trêu chọc được người khác của Mai nhị được tác giả thể hiện và giải thích rõ mồn một nên dù mờ ám thì người đọc đều hiểu được Mai nhị chỉ muốn chơi đùa. Còn trong đoạn này của Mai đại thì các hành động mờ ám lại không được giải thích gì cả, không ai biết được trong đầu Mai đại đang suy nghĩ gì.

Mai Hàn Tuyết thấy hắn không hé răng, đi vào phòng ngủ, tiện tay đem cửa phòng đóng lại.

Tại sao phải đóng cửa? Vì để Manh Manh không thể chạy thoát và không có ai khác từ bên ngoài có thể phá quấy chuyện tốt của mình, kể cả em trai. Đây lại là một đoạn thể hiện tính chiếm hữu.

Cậu không chịu qua, Mai Hàn Tuyết liền sải bước chân dài đi tới, ở một khoảng cách cực kì gần, có thể cho khiến cho người ta cảm giác áp bách cực đại thì dừng lại

Ai cũng biết Mai đại lãnh tính, không thích tiếp xúc với người khác. Những người như vậy thì họ rất có ý thức về không gian, họ luôn tạo khoảng cách giữa mình với mọi người, ghét người khác đến gần và xâm phạm vào không gian của mình. Ấy vậy mà với Tiết Mông thì Mai đại lại muốn đến gần cậu tới mức khoảng cách cực kì gần, có thể cho khiến cho người ta cảm giác áp bách cực đại

Hắn dừng một chút, kéo lại cổ áo được buộc đến nghiêm cẩn của mình, nguyên một bộ dáng chuẩn bị hành động, nhàn nhạt nói:

Dạy thì dạy thôi, có gì mà phải kéo lỏng vạt áo đang buộc nghiêm cẩn của mình, thực sự nếu là bạn bè không thì việc này đâu có cần thiết, và cũng không cần phải tả ra, nhưng tác giả lại tả. Sự lạnh lùng của Mai đại kết hợp với cảnh kéo vạt áo ra không phải thực sự rất tình sắc sao?

"Ngươi có cả đêm, được ta tận tình điều • giáo."

Ôi giời ơi, các chị em hãy high lên. Đã cả đêm, lại còn điều giáo. Tui lại tiếp tục không biết phải nó gì về câu này nữa. Nếu chỉ đọc riêng câu này thì đây không phải là khung cảnh chuẩn bị XXX sặc mùi nguy hiểm hay sao.

Tiết Mông quả thực mệt đến hết giận nổi, vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nằm dựa vào trên giường, hơi thở thoi thóp: "Ngươi vì sao không nói sớm? Lại đi tra tấn ta cả một đêm?"

Mai Hàn Tuyết nhìn thoáng qua Tiết chưởng môn mệt lả nằm bẹp trên giường, không nói gì, nhàn nhạt chuyển dời tầm mắt.

Tiết chưởng môn bị tra tấn suốt cả 1 đêm dài, hơi thở thoi thóp, mệt bơ phờ nằm bẹp trên giường. Kết hợp giữa hình ảnh với lời nói của Tiết Mông thì không phải nó cực kỳ giống kết quả của 1 vụ XXX 1 đêm 7 lần sao.

Mọi chuyện cũng sẽ không có gì nếu Mai đại sau khi nghe câu đây lại không giải thích gì mà còn phải dời tầm mắt, không dám nhìn Tiết Mông nữa. Bạn bè anh em tốt mà, nếu là trai thẳng thì có gì đâu mà sao lại không nhìn. Nếu là bạn bè thật thì lại chả cười há há lên, trêu chọc nhau 1 hồi.

Hành động dời tầm mắt cũng giống như hành động chột dạ khi nói dối vậy. Có gì khiến Mai đại phải chột dạ khi nhìn hình ảnh ấy. Nếu nói là chột dạ vì đã lợi dụng hoàn cảnh để trêu ghẹo Tiết Mông thì hoàn toàn không đúng. Vì suốt cả tuổi thơ đến tận bây giờ ổng trêu ghẹo đến n lần, đã thấy bao giờ hối hận đâu.

Ánh mắt né tránh của Mai đại có ý nghĩa gì, tác giả không giải thích. Nếu tâm ngay thẳng thì không cần chột dạ. Mai đại à, hay anh sợ nếu anh còn nhìn tiếp thì sẽ không thể kìm chế được dòng dung nham sôi sục, nguy hiểm bên dưới lớp băng của mình?

Kết luận 3: Mai đại có dục vọng đối với Manh Manh. Dù nó không được tả một cách rõ ràng nhưng tác giả đã thể hiện qua rất nhiều từ ngữ mờ ám như: ánh nhìn chằm chằm, làm người đứng ngồi không yên, nhìn thẳng vào eo Tiết Mông, muốn điều giáo Tiết Mông, chột dạ chuyển dời tầm mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro