(H)Chương 209
(Lược một đoạn nói chuyện linh tinh với Tiết Mông)
Mặc Nhiên căn bản cũng đã làm vài hành động ám muội, nhắc khéo Sở Vãn Ninh mau chóng đuổi Tiết Mông đi. Nào có thể đoán được lại bị y quay mắt trừng một cái, khóe mắt ửng đỏ lộ ra bộ dáng không thể phản kháng, làm cho lòng hắn bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa.
Hắn vốn có thú tính cực mạnh. Sở dĩ ẩn nhẫn khắc chế bản thân đủ kiểu chỉ là vì quá thương yêu Sở Vãn Ninh, cũng như quá áy náy vì những việc mình đã làm. Yêu thương cùng áy náy giống như một cái vòng xích quanh cổ ghìm chặt bản tính của hắn, để hắn một mực không làm ra chuyện gì quá phận ở trên giường.
Nhưng giờ phút này, bực bội cùng ghen tỵ đã cắt đứt cái vòng xiềng xích kia. Đôi mắt ướt át đen nhánh của hắn im ắng mà nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Sở Vãn Ninh. Nhìn một hồi, bỗng nhiên hắn nảy ra ý định làm một chuyện khiến đầu óc phát sốt.
Hắn cúi người, chỉ cách Tiết Mông một cái màn che, chui vào trong mền gấm, nằm giữa hai chân thon dài rắn chắc của Sở Vãn Ninh, một đường trèo lên trên.
Chung quanh đều là màu đen, đệm chăn che đậy mọi nguồn sáng, làm cho giác quan trở nên càng thêm kích thích. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Sở Vãn Ninh đã có chút run rẩy. Bỗng nhiên, một bàn tay chạm vào hắn, năm ngón tay nóng bỏng, bám lấy bờ vai rộng và rắn chắc của hắn, đem hắn đẩy sang một bên.
Sở Vãn Ninh chỉ có thể làm như thế để ngăn hắn lại.
Ngược lại làm cho Mặc Nhiên sinh lòng muốn xé nát dục vọng của y.
Tiết Mông vẫn đang lảm nhảm, nhưng hắn nói cái gì cũng không quan trọng. Mặc Nhiên chỉ thất thần nghe. Nghe được hắn nói đến câu "Sư tôn thêu cái gì cũng được, ta đều thích". Mặc Nhiên lại càng thêm tức giận. Hơi thở của hắn đã ở giữa hai đùi Sở Vãn Ninh, hắn biết cái dục vọng khiến người thương tiếc kia là ở đâu, nhưng hắn cố ý không đụng vào.
Hắn nghiêng mặt, lông mi hơi động đậy, hôn lấy làn da bên đùi Sở Vãn Ninh, mút vào, liếm láp, cố ý lưu lại những vết tích ám muội khó biến mất.
Sở Vãn Ninh run rẩy dữ dội, giờ phút này y chắc hẳn đang rất hối hận việc mình cho Mặc Nhiên lưu lại trong phòng. Ngón tay của y cắm sâu vào vai Mặc Nhiên, nhưng cũng không ngăn cản được cái tên điên này.
"Sư tôn, người có nghe không?
"Ừm..."
Mặc Nhiên chờ đợi, môi của hắn chỉ ở cách dục vọng của Sở Vãn Ninh không xa, hô hấp cực nóng mà ướt át phả vào cái tính khí vừa tiêu sinh. Hắn bất động, điên cuồng mà kích thích chờ đợi một cơ hội.
Hắn chờ. Tiết Mông đang hỏi thứ gì, giọng có vẻ đau khổ. Mặc Nhiên không quan tâm nên không nghe rõ. Nhưng Sở Vãn Ninh nhất định sẽ phải trả lời hắn. Khi Sở Vãn Ninh vừa mở miệng đáp lại, bất thình lình, Mặc Nhiên nằm dưới lớp chăn gấm, tham lam ngậm lấy dục vọng của y.
"... !"
Toàn bộ cơ thể Sở Vãn Ninh đều trong nháy mắt kéo căng, hầu kết nhốn nháo, ngón tay đã cào nát da thịt Mặc Nhiên, nhưng Mặc Nhiên căn bản không thèm để ý. Hắn vì phản ứng của Sở Vãn Ninh mà kích động không thôi. Từ những lần hẹn hò bí mật lúc trước, hắn đương nhiên biết cái tính nhẫn nại của Sở Vãn Ninh, kể cả bây giờ có giật quần lót y xuống mà đâm vào làm, y cũng tuyệt đối sẽ không hừ ra tiếng nào, cho nên Mặc Nhiên không kiêng nể gì cả.
Hắn đương nhiên cũng biết Sở Vãn Ninh mặc dù một ngàn một vạn lần không tình nguyện, nhưng thân thể y vẫn thực sự cảm thấy sảng khoái. Hắn ngậm lấy cái tính khí vừa cứng vừa bỏng, sung mãn, mượt mà, thân đầu chống đỡ lấy cổ họng của hắn. Tư vị tuy không thoải mái cho lắm, nhưng cái loại ngậm mút này hắn vẫn có thể vui vẻ chịu đựng được.
Sở Vãn Ninh tuy bị dạng bao khỏa này kích thích nhưng vẫn có thể ẩn nhẫn kiềm chế đáp trả vấn đề của Tiết Mông như cũ. Định lực của hắn, vô luận đời này cũng giống như đời trước, đều khiến người ta sợ hãi thán phục.
Hắn kiềm chế rất tốt, chỉ là âm thanh so sánh với lúc trước có hơi trầm hơn một chút, ngữ tốc hơi chậm hơn một chút. Nếu không phải chính Mặc Nhiên đang ở trên giường lúc này, hắn căn bản cũng không dám tin nam nhân này đang hưởng thụ khoái cảm kích thích cực hạn.
Cuối cùng Tiết Mông nhẹ gật đầu, nói: "Con biết rồi."
"Biết thì nhanh trở về đi." Sở Vãn Ninh nói, "Chớ có lại suy nghĩ lung tung, cũng không còn sớm nữa."
Tiết Mông đứng lên nói: "Vậy sư tôn, con đi... À, con giúp sư tôn tắt đèn nhé?"
"... Được."
Đúng lúc được ngậm sâu, môi Sở Vãn Ninh chỉ đôi chút mở ra, thở cũng không ra tiếng.
Nhưng y nhăn lông mày, lông mi run rẩy, khuôn mặt hơi đỏ.
Tiết Mông do dự: "Sư tôn, có phải người phát sốt rồi không?"
"... Không có."
"Nhưng mặt của người làm sao lại hơi đỏ?" Lo lắng, Tiết Mông cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy, đưa tay thăm dò cái trán của Sở Vãn Ninh.
Việc này Sở Vãn Ninh thế nào cũng không ngờ tới. Một mặt, thân dưới đang bị Mặc Nhiên ép làm mấy trò mèo chuột. Mặt khác, làn da trên trán lại bị đồ đệ ngu ngơ không biết gì đụng vào. Trước mặt là ánh mắt ân cần của Tiết Mông, trong đệm lại bị khoang miệng ấm áp của Mặc Nhiên ngậm mút, bao bọc lấy, bắt chước động tác trừu sáp. Khoái cảm muốn ngập đầu. Cảm giác sỉ nhục cũng gần như muốn nuốt chửng y. Y không thể không dùng hết toàn bộ xương cốt và máu thịt để khắc chế bản thân, không cho mình thở dốc rên rỉ.
"Cũng không có nóng..." Tiết Mông thì thào, "Sư tôn, người có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
Mặc Nhiên nghĩ thầm, không thoải mái? Làm sao lại không thoải mái? Sư tôn ngươi sợ là đang thoải mái muốn chết. Đều là do ngươi cứ ở đây, ta mới không thể để cho hắn thoải mái hơn. Ngươi sao còn không mau đi?
Trong lòng hắn u ám tích tụ càng ngày càng sâu, Tiết Mông cuối cùng cũng bị Sở Vãn Ninh đuổi đi. Tiết Mông rất tận tâm, hắn thế sư tôn tắt đèn dầu, đổ đừng, sau đó mới đi ra ngoài.
Vừa nghe đến âm thanh đóng lại của cửa phòng, Sở Vãn Ninh liền giận điên lên. Y xốc chăn lên một phen, nắm lấy búi tóc của Mặc Nhiên, ép hắn ngồi dậy, sau đó không nhẹ không nặng cho hắn một cái tát, đè thấp âm thanh trong bóng tối mà răn dạy: "Cái đồ hỗn trướng... Hmm!"
Đáp lại y là tiếng vội vàng thở dốc của Mặc Nhiên cùng ánh mắt đen bóng tràn ngập dục hỏa mê ly. Trước sắc dục, phần lớn nam nhân đều là cầm thú. Cùng người mình có tình cảm lên giường, chính là loại cầm thú nuốt xuân dược. Mặc Nhiên bị y đánh, cũng không thấy đau, ngược lại chế trụ tay y, ấn lên trên giường, sau đó xé rách quần áo y. Da thịt cọ xát vào nhau, hai người nhịn không được mà hừ ra một tiếng.
Mặc Nhiên không nhiều lời, trong ánh mắt của hắn ít nhiều có chút điên cuồng, hạ thân hắn cứng rắn đến phát đau, đầu trụ tròn trịa đáng sợ óng ánh chất lỏng, hắn mê mài cọ lấy bụng dưới của Sở Vãn Ninh, cái chất lỏng đậm mùi kia làm bụng Sở Vãn Ninh vừa ướt vừa dính.
Hắn nằm trong chăn khi dễ Sở Vãn Ninh biết bao nhiêu lợi hại, thì hiện tại ngọn lửa đốt thân thượng của hắn cũng bấy nhiêu lợi hại. Lúc đó Sở Vãn Ninh điều động bao nhiêu ý chí không rên rỉ lên tiếng, thì hiện tại Mặc Nhiên cũng điều động ngần ấy ý chí, không để cho mình nhấc chân Sở Vãn Ninh lên, đem tính khí trướng đau hung hăng cắm vào.
Cơ thể của hắn kéo căng, quyết tâm hôn y, không đầu không đuôi cọ xát. Dục hỏa nóng bỏng. Thú tính sai bảo hắn cắm vào, muốn hoàn toàn chinh phục y, xé nát y, bắt y phải bao dung mình, tiếp nhận mình, phun ra nuốt vào mình, bị mình làm, trở thành người của mình.
"... Bảo bối, ngươi..." Hắn lầm bầm, "Nhanh, nhanh lên. Ta không chịu nổi mất! Khép chân vào. Khẩn trương một chút..."
Thừa dịp một chút lý trí sót lại còn chưa biến mất, Mặc Nhiên khàn khàn thì thào. Hắn đem Sở Vãn Ninh kéo lên, vẫn giống như lần trước, đem tính khí nóng hổi cắm vào giữa bắp đùi của y, kịch liệt đụng chạm, cọ xát.
Hắn đâm một cách độc ác, lồng ngực có mồ hôi hội tụ, ánh mắt sáng rực.
Hắn cầm eo Sở Vãn Ninh. Cái loại thân mật kiểu này gãi không đúng chỗ ngứa mà càng lúc càng thêm dục cầu bất mãn, tinh lực tràn đầy. Hắn không hé răng nói một chút ô ngôn uế ngữ nào, chỉ quyết tâm ra sức đưa đẩy. Tính khí nóng bỏng mỗi lần đều cọ qua nơi riêng tư Sở Vãn Ninh, lông mu cọ xát giữa đùi y, tinh hoàn đụng vào mông y.
Sở Vãn Ninh bị hắn đâm đến thất thần. Hết lần này tới lần khác, cái tay rỗi rãi còn lại của Mặc Nhiên thăm dò y, nắm chặt lấy y mà xoa nắn, luật động.
"A..."
Mặc Nhiên cắn bờ vai của y, gặm nhấm, sau đó nhẹ nói: "Đừng kêu, chỗ này cách âm không tốt. Ta sợ Tiết Mông chưa đi xa."
Sở Vãn Ninh rốt cuộc không lên tiếng nữa. Trong mắt y mông lung một tầng hơi nước. Nằm sấp ở trên giường để Mặc Nhiên dỗ dành, chấp nhận để thanh đao hung ác kia va chạm. Giờ phút này, cái cây cự vật thô cứng doạ người kia đang ở giữa hai chân y đi ra đi vào, y thực không dám tưởng tượng cái thứ này nếu đi vào trong sẽ có cảm giác gì. Y có chút run rẩy rẩy...
Đêm nay bọn hắn lăn qua lật lại làm ba lần, nhưng nói trắng ra là Sở Vãn Ninh bị giày vò bắn ba lần. Đến cuối cùng ý thức y đều tan rã. Y nhớ kỹ mình ôm thật chặt người nam nhân kia, hôn lấy, triền miên, không khỏi vì thế mà cảm thấy đau lòng.
Sở Vãn Ninh hôn hắn, tư thái vẫn là vụng về, lại làm cho Mặc Nhiên không chịu đựng nổi kích thích, có chút hỗn loạn, thở dốc nói: "Đừng mơi ta..."
Sở Vãn Ninh khẽ giật mình.
Mơi hắn?
Ai mơi hắn...
Vừa tức giận vừa buồn cười, cũng có chút bất đắc dĩ. Sở Vãn Ninh nói: "Ta cũng không thể nằm im cho ngươi thích làm gì thì làm."
Mặc Nhiên nghiêng đầu, hôn một cái vào lỗ tai của y: "Nằm im cho ta thích làm gì thì làm là tốt nhất."
Ngữ điệu của hắn như trước vẫn còn một tia đắng chát. Trong phòng rất tối, nhưng Sở Vãn Ninh giương mắt vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy khóe mắt Mặc Nhiên có chút ướt át.
Cũng không biết nghĩ thế nào, đầu Sở Vãn Ninh bỗng nhiên nóng lên, chưa kịp cho Mặc Nhiên phản ứng, y đã xoay người cưỡi lên eo Mặc Nhiên, cúi người nhìn xuống hắn.
Mặc Nhiên cả kinh: "Sư tôn, ngươi..."
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, mắt phượng rất sáng, vành tai đã nung đỏ: "Ta nói hôm nay ngươi phải nghe ta."
Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, hướng xuống phía dưới. Mặc Nhiên nhìn động tác của hắny, quả thực da đầu đều tê, máu khắp người đều đang dâng trào đang kêu gào. Hắn nói ra: "Ngươi chớ làm loạn, ngươi nếu là... Ngày mai ngươi sẽ không lên đường được."
Nhưng Sở Vãn Ninh từ chối nghe y, người này lúc nào cũng thích làm theo ý mình, không đem những lời người khác nói để trong mắt.
Mặc Nhiên lưng đã cứng đến tê dại. Ở một phương diện, hắn cực kì khát vọng Sở Vãn Ninh chủ động cưỡi lên mình, ngồi ở phía trên chập trùng run run. Mặt khác lại cực kì không muốn Sở Vãn Ninh làm chuyện đấy lúc này. Hắn biết một khi mình tiến vào, nhịn lâu như vậy, tuyệt đối không thể chỉ làm một lần rồi lui ra ngoài.
Kỳ thật phải quay đầu xem lại, đời trước ngày đêm triền miên, có lần nào hắn có thể nhịn mà thao đúng một lần? Điên cuồng nhất là một đêm hắn cho Sở Vãn Ninh uống xuân dược, hắn cơ hồ hành hạ nam nhân không ngừng rên rỉ kia cả đêm.
Đến tận lúc bắn không ra chút gì, lại còn không biết thoả mãn, không chịu rời khỏi, cứ như thế nhét tính khí ẩm ướt vào bên trong thành ruột bị thao——
Hắn cùng y cọ xát, môi lưỡi triền miên, hắn cắm vào bên trong y, ghé vào lỗ tai y nói ra những lời bẩn thỉu khiến mặt người đỏ đến phát sốt.
"Có sướng không??"
"Sư tôn, phía dưới ngươi còn hút ta."
"Bắn nhiều như vậy, có thỏa mãn ngươi không?" Hắn khi đó thậm chí còn ép buộc Sở Vãn Ninh cúi đầu, nhìn chỗ bọn hắn đang tương liên, sau đó suồng sã duỗi tay ra, vuốt ve đường cong căng đầy bụng dưới Sở Vãn Ninh, trầm khàn nói, " Bụng của ngươi bên trong đều là tinh dịch của ta, làm sao bây giờ?"
Hắn nói những lời hoang đường kia, ánh mắt tràn đầy tình dục ái dục, như khí tức của dã thú
"Sư tôn có thể hay không mang hài tử của bản tọa? Hả?"
Hắn lại tiếp tục đỉnh, do nhiều lần phóng thích trước đó vẫn lưu lại dâm thủy, động tác vừa rồi khiến nơi hai người đang kết hợp thấm ra chút dịch.
Dược tính chưa tán, Mặc Nhiên nhìn nam nhân trong ngực bởi vì một chút động tác của mình đã run rẩy bủn rủn, nhẹ nhàng hừ ngâm, nhịn không được, mắt càng sắc ám. Đến cuối cùng thực sự không thể chịu đựng được, hắn lại bắt đầu một đỉnh một đỉnh điều khiển y, áp chế y...
Hắn hận mình đã không còn là Đế Vương Tu Chân giới
Dục vọng của hắn đối Sở Vãn Ninh vẫn luôn là như vậy, hùng hồn mãnh liệt. Hắn chỉ muốn đem Sở Vãn Ninh nhốt vào trong phòng, mỗi ngày đều không làm gì, người nào cũng không gặp, chỉ chuyên tâm toàn tâm toàn ý cùng Sở Vãn Ninh ân ái. Để Sở Vãn Ninh nằm sấp bị mình làm, chống đỡ ở tường bị mình làm, nằm ở trên giường, chân dài đẩy ra bị mình làm, cưỡi ở trên người mình, bị lặp đi lặp lại trừu sáp.
Tốt nhất là có thể nhìn Sở Vãn Ninh bị mình thao đến thì thào tắt tiếng, thao đến khóc lóc cầu xin tha thứ, thao đến tính khí không thể tự khống chế mà phun ra dâm thủy —— tốt nhất đời này căn bản không phải rút ra khỏi thân thể Sở Vãn Ninh, đó mới là cực hạn vui thích của nhân gian.
Mặc Nhiên biết đáy lòng mình toàn là dung nham thú tính, hắn hầu kết nhốn nháo, mắt đen ngắm nhìn Sở Vãn Ninh, lời nói là cảnh cáo cũng là khẩn cầu: "Sư tôn,ta không muốn như vậy..."
"Ta làm cái khác." Sở Vãn Ninh gương mặt nóng hổi, ánh mắt lại rất bướng bỉnh.
Mặc Nhiên còn chưa kịp suy nghĩ y nói cái khác là cái gì, đã thấy y cúi người chôn xuống, động tác rất nhanh, không cho Mặc Nhiên cơ hội cự tuyệt, cũng lại không cho mình thời gian để do dự.
Hắn ngậm lấy cái tính khí dữ tợn bộc phát kia của Mặc Nhiên
"A..."
Bỗng nhiên phần bụng hắn căng cứng, cột sống như có lôi điện xuyên qua.
Mặc Nhiên đầu tiên theo bản năng bởi vì sảng khoái mà nhắm chặt con mắt, khớp xương rõ ràng tập trung nắm chặt cái gáy của Sở Vãn Ninh. Cơ bắp căng đầy, lồng ngực kịch liệt phập phòng.
"Vãn Ninh..."
Khóe mắt có nước chảy ra, là kích thích, hay là cảm kích?
Là thống khổ, hay là vui thích...
Cũng không rõ ràng.
Khí quan giống đực của hắn ở trong miệng người mình yêu thương, không thể át chế, gắng gượng nở lớn, gân mạch nổi lên rõ ràng, trông cực kỳ bạo ngược đáng sợ, rất có tính xâm lược.
Sở Vãn Ninh căn bản không dung nạp được cái thứ lớn như vậy, nhưng y vẫn cố bắt chước việc Mặc Nhiên đã làm, liếm láp phần đầu của tính khí. Xấu hổ đến toàn thân run rẩy, nhưng ái dục lại làm cho lồng ngực y ấm áp. Y cố hết sức đem cái quy đầu to lớn kia cùng trụ thể ngậm xuống. Thế nhưng ngậm đến một nửa, đã kẹt cứng trong cổ họng, lửa nóng xúc cảm cùng cái vị nhàn nhạt hơi tanh đâm vào làm y muốn nôn khan.
Mặc Nhiên cực kỳ đau lòng, hắn vội vàng nói với Sở Vãn Ninh: "Bảo bối, không cần, mau..."
Lời còn chưa dứt, lại nhịn không được kêu rên.
Bởi vì cái tính bướng bỉnh không chịu chịu thua của Sở Vãn Ninh, ở trên giường cũng như thế, hắn bắt đầu động tác, bắt đầu mút vào rút ra đút vào... Mặc Nhiên lúc trước cũng không phải chưa từng trải qua, lúc còn là Đạp Tiên Quân lại càng không phải. Nhưng khi những nam nữ hoa văn đủ kiểu hầu hạ hắn, hắn đều không cảm thấy tâm động.
Thế nhưng Sở Vãn Ninh nằm ở giữa háng hắn, hôn hắn, ngậm mút hắn.
Mặt hắn tái nhợt, sau lại đen như đít nồi, lúc thì ngũ quang thập sắc, lúc thì đại địa bất hảo.
Quá kích thích.
Mặc Nhiên không thể tự khống chế, hơi ngửa đầu ra phía sau, thấp giọng thở hổn hển, cánh tay thon dài cân xứng không ngừng vuốt ve mái tóc của Sở Vãn Ninh, phát ra tiếng kêu rên gợi cảm mà trầm trầm.
Vãn Ninh của hắn, sư tôn của hắn...
Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn.
Nam nhân tuấn tú bậc nhất trên đời này...
Bạch bích hoàn mỹ Sở Vãn Ninh, nguyện ý vì hắn làm chuyện này.
Không dùng thuốc,cũng không bức bách.
Là cam tâm tình nguyện...
Mặc Nhiên hốc mắt ẩm ướt, lông mi đen nhánh run nhè nhẹ.
Là cam tâm tình nguyện.
Sở Vãn Ninh kỹ xảo không tốt, lực đạo cũng không đúng, thậm chí có khi hàm răng chưa để ý, sẽ làm đau hắn, nhưng hắn cơ hồ không thể cưỡng chế kích thích từ Sở Vãn Ninh ở phía dưới. Cuối cùng lúc bắn ra, khóe mắt hắn đã có chút nước mắt nóng ướt rồi.
Hắn một tay kéo Sở Vãn Ninh vào ôm, ôm chặt trong ngực, không ngừng hôn lấy y, chỉ cảm thấy sao đau lòng lợi hại đến thế, lại cảm giác ấm áp đến vậy.
"Vãn Ninh..." Hắn ghé vào lỗ tai y thì thầm, "Vãn Ninh..."
Mắt phượng Sở Vãn Ninh nhìn đôi mắt đen nhánh tràn đầy dục vọng của hắn một cái, lập tức xấu hổ mà rủ mi, nửa ngày sau mới khàn khàn nhẹ giọng hỏi câu: "Ngươi có thích không?"
Một câu ôn nhu, khắc cốt ghi tâm.
Đau đớn càng nhiều.
Mặc Nhiên chăm chú ôm lấy hắn, chậm rãi nói: "Thích."
Tai Sở Vãn Ninh lại càng thêm đỏ, được tán thành, mà lại không lên tiếng.
Mặc Nhiên không ngừng vuốt ve tóc của y, nói khẽ: "Chỉ thích ngươi... Thích nhất ngươi... Vãn Ninh."
Đời này không có người nào tốt hơn ngươi.
Ngoại trừ ngươi, ai cũng không thể làm tâm ta rung động
Sư tôn.
Ta yêu ngươi cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro