(H) Chap 207+208
Ngữ cảnh: Mặc Nhiên lo sợ việc mình bị phát hiện đã trùng sinh
"... Sư tôn..." Mặc Nhiên ngập ngừng một chút, giọng mũi hơi nặng, "Ta không ngủ được. Có thể vào trong ngồi một chút được không?"
Sở Vãn Ninh liền tránh sang một bên, Mặc Nhiên bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại. Có lẽ bởi vì khí tức bất an của hắn quá dày đặc, dày đặc đến nỗi dù cho không nói một lời, Sở Vãn Ninh vẫn có thể cảm thấy được nội tâm của hắn có gì nôn nóng. Y hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Nhiên không lên tiếng, yên lặng nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên đi tới trước cửa sổ, hai tay khép lại, đem cửa sổ đóng chặt.
"Ta..." Mặc Nhiên mới mở miệng, tiếng nói khàn khàn, bỗng nhiên nỗi lòng dâng lên, trong bụng nổi lên một cảm giác điên cuồng xúc động, "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Liên quan tới Từ Sương Lâm?"
Mặc Nhiên lắc đầu, do dự một hồi, gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn giống cái lưỡi của loài rắn độc, đỏ tươi, vặn vẹo. Sắc mặt của hắn quá rối loạn. Sự bình tĩnh trong ánh mắt cũng không có nhiều. Sở Vãn Ninh run lên một hồi, giơ tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt của hắn.
Thế nhưng đầu ngón tay mới chuẩn bị chạm vào, Mặc Nhiên liền bỗng nhiên nhắm mắt lại, lông mi của hắn run rẩy, hầu kết nhấp nhô, nhìn trông như con bọ cạp ngủ đông, hắn xoay người, hàm hồ nói một câu: "Thật xin lỗi."
"..."
"Có thể tắt đèn hay không?" Mặc Nhiên nói, "... Nhìn thấy ngươi, ta nói không nên lời."
Sở Vãn Ninh mặc dù không biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, nhưng y từ trước tới nay chưa từng thấy Mặc Nhiên trong bộ dạng này, làm y sởn gai ốc, giống như có thứ gì hủy thiên diệt địa sắp sửa rơi xuống.
Sở Vãn Ninh không nói gì, đứng im một chỗ, nhẹ gật đầu. Mặc Nhiên liền đi tới trước cây nến, hắn nhìn chằm chằm vào ánh nến một hồi, sau đó đưa tay, tắt đi cái ánh sáng cuối cùng trong phòng
Căn phòng thoáng chốc chìm trong bóng tối.
Nhưng do trước đó Mặc Nhiên nhìn chằm chằm vào ánh nến một lúc lâu, trước mắt hắn vẫn còn đung đưa hư ảnh, từ màu da cam đến ngũ quang thập sắc, từ cụ thể đến mơ hồ.
Hắn đứng ở chỗ cũ, đưa lưng về phía Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh không thúc giục, chờ hắn mở miệng.
(Chương 208)
Mặc Nhiên mấy lần muốn mở lời, nhưng lại chỉ giật giật bờ môi. Huyệt Thái Dương của hắn đau tê dại, máu trong huyết quản chảy rần rật, nhưng hắn cảm thấy cơ thể mình không nóng, mà là lạnh, là băng. Hắn đấu tranh tư tưởng, mười đâu ngón tay đều lạnh thấu.
"Sư tôn."
"..."
"Kỳ thật... Ta..." Hắn cuối cùng mới chịu mở miệng. Nhưng mới chỉ nói được ba bốn chữ, lại rối loạn, không nói được nữa
Tại sao hắn phải nói?
Sự tình kia cũng là của kiếp trước, hắn đã tự sát ở điện Vu Sơn, hắn đã chết rồi, hắn chỉ là mang theo trí nhớ của kiếp trước thôi... Vì sao phải khai tội?
Nói ra, lương tâm của mình thống khoái, nhưng đấy liệu có phải là lựa chọn chính xác?
Hiện giờ mọi chuyện đều tốt. Tiết Mông sẽ cười với hắn. Sở Vãn Ninh là của hắn. Bá phụ bá mẫu đều mạnh khỏe, Sư Muội vẫn còn sống... Không có gì quan trọng hơn những điều này. Dù là cả một đời áy náy, cả một đời làm đào phạm, hắn cũng không muốn tự tay phá hủy tất cả những thứ tốt đẹp mà hắn đang có trước mắt.
Nhưng hắn lại cảm thấy hắn phải nói.
(lược một đoạn)
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, hắn đang run rẩy, giữa hai hàng lông mi có chút ướt át.
Hắn không sợ chết, hắn đã chết một lần. Nhưng trên đời này kỳ thật vẫn còn thứ khiến hắn lưu luyến, sợ mất đi. Hắn đời trước đã chịu đủ rồi, chính là vì không còn những thứ kia, hắn mới lựa chọn tự sát. Mấy năm nay, đặc biệt là đời này, sau khi Sở Vãn Ninh chết, hắn vẫn luôn đem hết toàn lực mà chạy vội, ý đồ vứt bỏ phía sau con quái vật ẩn náu trong tim. Nhưng hiện tại hắn lại bị buộc tới góc chết.
Nó giương vuốt trên yết hầu hắn.
Chúng bạn xa lánh, muôn đời thóa mạ.
Hắn trốn không thoát...... Hắn trốn không thoát......
Mặc Nhiên khóc, không tiếng động, giọt nước mắt trôi xuống dưới, lăn nhanh, rơi xuống mặt đất
Hắn cực lực đè nén sự run rẩy trong thanh âm của mình. hắn nói: "Thật xin lỗi... Ta... Ta không biết phải nói như thế nào... Ta kỳ thật... Ta..."
Bỗng nhiên một đôi tay rắn chắc mà cân xứng từ sau lưng ôm lấy người hắn.
Mặc Nhiên bỗng dưng mở mắt ra, hắn ý thức được Sở Vãn Ninh đi tới, từ phía sau ôm lấy hắn.
" Nếu ngươi không muốn nói, thì đừng nói." Giọng Sở Vãn Ninh từ vai hắn truyền đến, "Ai cũng có bí mật của mình... Ai cũng có thể phạm phải lỗi lầm."
Mặc Nhiên giật mình.
Không ngờ Sở Vãn Ninh hiểu.
Hắn đã hiểu... Chẳng lẽ nào Sở Vãn Ninh lại nhìn không thấu? Y đã quá nhiều lần nhìn thấy Mặc Nhiên hoảng sợ nhận lầm, thật lòng, giả ý, không cam lòng, khẩn thiết.
Y mặc dù không biết Mặc Nhiên đến tột cùng đã phạm phải sai lầm gì, nhưng y biết Mặc Nhiên nhất định là muốn thẳng thắn nói về chuyện cũ, nhưng kì thật cũng thẳng thắn không muốn nói lại chuyện cũ.
"Sư tôn..."
"Nếu như chuyện đó làm ngươi bất an, ngươi muốn nói cho ta, vậy thì cứ nói ra. Ta sẽ nghe." Sở Vãn Ninh nói, " Nhưng nếu như ngươi cảm thấy nói ra rất thống khổ, thì ngươi không cần mở miệng, ta cũng sẽ không tiếp tục truy vấn... . Ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy."
Mặc Nhiên tim như bị đao cắt.
Hắn lắc đầu một chút, không phải...
Ngươi không nên nghĩ đơn giản như vậy... Mọi chuyện không có đơn giản như vậy...
Ta đã ngắt cành hoa không nên ngắt. Ta đã giết người, máu chảy thành dòng, vạn dặm xương khô. Ta đã hủy hoại hơn phân nửa Tu Chân giới, ta đã hủy hoại ngươi.
Hắn cảm giác như mình sẽ một lần nữa hỏng mất.
Ta đã hủy hoại ngươi, Sở Vãn Ninh!
Ngươi tại sao phải an ủi một tên đao phủ... Tại sao phải trấn an người sẽ đem đao đâm vào tim mình. Ngươi tại sao lúc trước khi chết lại thỉnh cầu ta bỏ qua chính ta?
Khi đó, tại sao ngươi không giết ta...
Hắn run rẩy, không chỗ nào là không run. Sở Vãn Ninh giật mình lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy có giọt nước ấm áp rơi lên trên mu bàn tay mình, y thấp giọng thì thào: "Mặc Nhiên..."
"Ta muốn nói."
"Vậy ngươi nói đi."
Mặc Nhiên rất hỗn loạn, hắn lắc đầu, lại nói: "Ta... Ta không biết nên nói thế nào..."
Từ trước tới giờ, hắn một mực khống chế tiếng nói rất tốt, cho đến lúc này giọng mới có chút nghẹn ngào.
"Thật... Ta thật không biết nên mở miệng ra sao..."
"Vậy thì đừng nói." Sở Vãn Ninh buông hắn ra, lôi kéo hắn, để hắn xoay người lại. Trong đêm tối, y vuốt ve gương mặt của hắn. Mặc Nhiên cố né tránh, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn kiên quyết chạm vào, bưng lấy khuôn mặt của hắn. Ướt át, nước mắt đã trôi từ lâu.
Sở Vãn Ninh nói: "Đừng nói nữa."
"Ta..."
Bỗng nhiên hương hải đường đột ngột tới gần. Sở Vãn Ninh hôn hắn. Lần này tựa hồ là lần thứ nhất y chủ động hôn Mặc Nhiên. Không lưu loát, vụng về, y dán môi vào hắn, ngậm lấy một chút xíu, cạy mở khoang miệng đắng chát, đầu lưỡi trượt vào, lật quấy, quấn quanh.
Hỗn loạn, bất an, điên cuồng.
Mặc Nhiên cũng không hiểu vì sao. Ước chừng tình yêu đã xóa nhòa tất cả khổ đau. Ước chừng người và thú cuối cùng cũng giống nhau, Khi đang giao hợp thì cái gì cũng có thể ném sau lưng. Khi đã sa vào dục vọng thì chỉ có vui thích là chân thật.
Cho người bất lực, cùng thương hại.
Cho người trong tuyệt cảnh, cùng một lát thở dốc.
Không ai nói một câu nào, hôn đến triền miên. Sở Vãn Ninh cảm nhận được Mặc Nhiên bởi vì mình mà nổi lên dục vọng. Cách quần áo đỉnh lấy y vài lần. Y do dự một chút, đưa tay định vuốt ve hắn, thế nhưng Mặc Nhiên lại đem ngón tay y nắm lấy, biến thành mười ngón đan xen: "Thế này là đủ rồi."
Hắn đem y ôm vào trong ngực. Chỉ có người trước mắt mới có thể trấn an nỗi đau của hắn.
Mới có thể thanh tẩy tâm hồn hắn.
"Không cần làm gì nữa, thế này là đủ rồi..."
Sở Vãn Ninh giơ tay lên, sờ lên mặt của hắn, không khỏi vì câu nói đó mà cảm thấy đau lòng: "Sao ngươi lại ngốc như vậy?"
Mặc Nhiên nắm chặt lấy tay còn lại của y, hai bàn tay đan xen vào nhau. Hắn dựa vào cái trán của Sở Vãn Ninh, thủ thỉ: "Nếu ta từ sớm đã ngốc như vậy, thế mới tốt."
Sở Vãn Ninh thấy rốt cục không khuyên được hắn, cũng chẳng biết nên nói như thế nào, đành phải vụng về cọ chóp mũi vào gương mặt của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn.
Lúc y làm những chuyện này, rõ ràng hai tai đều đã đỏ lên, nhưng lại kiệt lực tỏ ra mình còn đang rất bình tĩnh, rất thong dong. Y chủ động hôn Mặc Nhiên, chủ động ôm, chủ động làm mấy chuyện lúc trước không quen làm.
"Sư tôn..." Mặc Nhiên né tránh, sau khi hôn, hô hấp dần dần có chút gấp rút, "Dừng lại đi...Ta không muốn như vậy."
"Vẫn luôn là ngươi chủ động làm những thứ này." Sở Vãn Ninh tránh tay của hắn ra, ôm lấy cổ hắn, "Hôm nay ngươi nghe ta."
"Sư tôn..."
Sở Vãn Ninh thấy hắn giống một chú chó với đôi mắt sáng ẩm ướt, chụp chụp xoa đầu hắn, giọng nói và cử chỉ đúng là chưa bao giờ trấn an cùng ôn nhu như thế này: "Ngoan."
Không có đèn đuốc,cho nên bọn họ ở bên tường vuốt ve. Hôn từ ôn nhu đến kịch liệt, từ kịch liệt đến khát khô, từ khát khô đến liều chết triền miên, tràn đầy sự gấp rút của thú tính giống đực.
"Sư tôn... Vãn Ninh..."
Mặc Nhiên không ngừng gọi tên của hắn, thương tiếc, yêu quý, cuồng nhiệt, áy náy.
Chỉ cần Sở Vãn Ninh cho hắn một chút yêu thương, đó chính là tình dược mãnh liệt nhất trên thế gian này.
Hắn rốt cục không còn suy nghĩ nhiều, đem Sở Vãn Ninh dựa lên tường, chống đỡ lấy y, phát hung ác mà hôn y, xoa xoa nắn nắn. Đến cuối cùng hai người đều thở dốc liên tục, nhịp tim kịch liệt. Hắn phát điên, khóe mắt đều đỏ, Sở Vãn Ninh sau khi hôn thì nhíu lông mày lại, nói: "Đèn..."
"Không phải đã tắt?"
Hắn tiếp tục hôn y, hôn vành tai y, cái cổ y. Hắn nghe được Sở Vãn Ninh ghé vào lỗ tai hắn, kiềm chế không rên rỉ dục vọng, thấp giọng nói: "Không phải, thắp đèn lên..."
Mặc Nhiên khẽ giật mình.
Sở Vãn Ninh nói: "Ta muốn nhìn thấy ngươi."
Đèn sáng lên.
Bóng tối không còn nữa.
Sở Vãn Ninh mắt phượng sáng tỏ, thanh tịnh, bướng bỉnh mà kiên định, che một tầng dục vọng. Gương mặt dường như băng sương như ngày thường, nhưng bên tai lại là đỏ, sinh động.
Y nói: "Ta muốn nhìn thấy ngươi."
Mặc Nhiên đột nhiên cảm giác trái tim mình quặn đau như muốn chết. Hắn bẩn thỉu, thủng trăm ngàn lỗ, đã từng lãnh khốc đến cực điểm, làm sao còn có thể tồn tại trong ánh mắt người này?
Hắn ôm y, hôn y, đem tay Sở Vãn Ninh nhấn ở ngực mình, trên vị trí có tiếng đập nhịp nhàng.
Hắn nói: "Ghi nhớ vị trí này."
"..."
"Nếu có một ngày, ta tội không thể xá." Mặc Nhiên thấp giọng thì thầm, chóp mũi cọ lấy mũi Sở Vãn Ninh, "Tự tay giết ta, ở nơi này."
Sở Vãn Ninh chấn động mạnh, không thể tin, nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì không đấy?"
Mặc Nhiên cười, trong tươi cười có sự tuấn mỹ cùng thành khẩn của Mặc tông, cũng có tà khí cùng điên cuồng của Đạp Tiên Quân.
" Linh hạch của ta vì ngươi mà kết thành, trái tim ta cũng là của ngươi. Nếu có một ngày ta không thể không chết, hai thứ này đều nên quay về bên ngươi, ta mới có thể..."
Hắn không nói tiếp.
Cho tới bây giờ, trong mắt Sở Vãn Ninh chưa từng xuất hiện kinh ngạc cùng sợ hãi đến mức này, điều này làm hắn không thể nói tiếp.
Mặc Nhiên cuối cùng rủ mắt xuống, cười khổ nói: "Đùa thôi. Ta nói như vậy, chỉ là muốn cho ngươi biết..."
Hắn ôm chặt lấy y.
Cũng không biết còn có bao nhiêu cơ hội như vậy nữa.
"Vãn Ninh..."
Ta yêu ngươi, muốn ngươi, không thể rời ngươi đi.
Muốn nói thật nhiều, nhưng lại giống kiếp trước, lại không thể nào mở miệng.
Sở Vãn Ninh vẫn còn đang mờ mịt và kinh ngạc, y không biết một người đến tột cùng phạm phải tội lỗi lớn như thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng Mặc Nhiên lại hôn y, ý thức của y liền hỗn loạn sụp đổ. Y không phải loại người có định lực kém như vậy. Nhưng có lẽ không nên trách tại Mặc Nhiên hôn, chính y cũng không muốn suy nghĩ quá sâu xa.
Nhiệt tình bên trong có tuyệt vọng, giống như trong ngọn lửa nhỏ vào chảo dầu.
Cùng nhau cuồng nhiệt dây dưa một hồi, còn chưa tới trên giường, quần áo đã bỏ đi hơn phân nửa. Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên đè lên trên giường, nằm giữa gối đệm. Không ngại ngùng cùng mới lạ như lần đầu tiên, nam tính đối với dục vọng hành động đơn giản mà thô bạo.
Đồ lót của y rất nhanh bị lột ra, Mặc Nhiên vùi đầu hôn y, ngậm mút y. Sau một lát, đưa mắt lên xem. Dưới ánh đèn, ánh mắt Sở Vãn Ninh tan rã, cái cổ ngẩng lên, hơi thở dốc.
Còn có thể triền miên như thế này mấy lần nữa?
Hai lần? Một lần?
Lập tức đi Giao Sơn, có lẽ lập tức sẽ gặp ngay kẻ đứng sau màn. Nếu như người kia kì thật sử dụng Trân Lung thế cuộc, người duy nhất có thể phá giải, cũng chỉ có hắn.
Rồi tất cả mọi chuyện về hắn sẽ bị điều tra ra.
Nhưng khi đang triền miên dây dưa, hắn lại vỗ về sư tôn của hắn, cũng gần như vỗ về tuyệt vọng của mình. Hắn nói, về sau còn có rất rất nhiều cơ hội.
Bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Tựa như ái dục triền miên, từ đêm tối đến ban ngày, hắn muốn một đêm nhiều lần khi dễ y, ngủ say trong tư thế vẫn còn dây dưa lẫn nhau. Đến lúc tờ mờ sáng, khi ban mai chiếu vào, hắn ở trong y ôn nhu thức tỉnh, ở giữa đệm giường bạch nhật tuyên dâm, bẩn đến cực điểm, yêu đến cực điểm, khát khao tới cực điểm.
Mặc Nhiên đem bọn hắn nắm ở cùng một chỗ vuốt ve, cùng một chỗ thư giải.
Sở Vãn Ninh trong mắt phượng tràn đầy dục vọng cùng sương mù, theo động tác của Mặc Nhiên, bờ môi khẽ nhếch thở dốc, ánh mắt dần dần hỗn loạn mà mê ly.
Đang chìm say ở giữa, chợt nghe được bên ngoài có người gõ cửa.
Sở Vãn Ninh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, mặt đỏ phừng phừng. Mặc Nhiên lập tức che miệng của y, không cho y lên tiếng. Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng cái tay còn lại của hắn vẫn cháy bỏng mà kịch liệt luật động, kích thích mình, cũng kích thích người nằm dưới mình.
Sở Vãn Ninh muốn lắc đầu, nhưng Mặc Nhiên lực đạo quá lớn, áp chế, hắn không động đậy được, chỉ có thể lộ một đôi mắt phượng, vừa sảng khoái vừa khổ đau, vừa ôm hận vừa buồn nản.
"Sư tôn, ngươi ở đâu?"
Nghe được âm thanh kia, Sở Vãn Ninh càng thêm tức giận, trừng mắt với Mặc Nhiên, một cái tay nhẹ nhàng gõ gõ ván giường.
Mặc Nhiên nuốt nước miếng, hầu kết gợi cảm nhốn nháo, tiếng nói khàn khàn: "Ừm. Ta biết, Tiết Mông."
"Sư tôn?" Đợi một hồi, vẫn là không ai đáp ứng, Tiết Mông lẩm bẩm nói, "Kỳ quái, rõ ràng đèn vẫn sáng ... Sư tôn?"
Xem ra Mặc Nhiên căn bản không có ý định để ý đến hắn, vẫn như cũ nằm trên người Sở Vãn Ninh, đắm chìm bên trong ái dục . Trong phòng quá mờ, hắn thậm chí tưởng lầm cái ánh mắt tức giận của Sở Vãn Ninh là ướt át tình triều.
"Sư tôn?"
Bên ngoài đồ đệ không có ý định đi, trên giường đồ đệ cũng không có ý định ngừng, Sở Vãn Ninh bị hai người bọn họ ép đến không còn cách nào. Một phát hung ác cắn ngón tay Mặc Nhiên một ngụm. Mặc Nhiên ăn đau, lúc này mới rút tay ra, mắt đen bên trong hình như có một tia ủy khuất.
Tiếng nói hắn trầm trầm: "Ngươi cắn ta đau quá..."
"Đau chết ngươi cũng được." Sở Vãn Ninh thở dốc một hơi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nói vọng ra ngoài cánh cửa, "Ta đã ở trên giường, có chuyện gì?"
"A, không sao không sao." Tiết Mông nói, "Chính là ta... Ta ngủ không được, có chút tâm sự, muốn nói cùng sư tôn..."
Hắn âm thanh dần dần nhẹ xuống, quả thực có thể tưởng tượng bộ dáng phượng hoàng nhi cúi đầu ở ngoài cửa
Sở Vãn Ninh: "..."
Chuyện gì? Một đêm làm sao cả hai đứa đều có chuyện muốn tâm sự?
Sở Vãn Ninh không yên lòng, vỗ vỗ Mặc Nhiên vẫn đang đè trên người y, nói nhỏ: "Đứng dậy, nhanh mặc quần áo."
Mặc Nhiên lập tức mở to hai mắt, mặt như chó cún: "Ngươi muốn để hắn vào trong?"
"Nghe tiếng hắn nói có vẻ có chuyện gì không ổn..."
"Vậy ta đi đâu?"
"..." Sở Vãn Ninh mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn là nói, " Ngươi mặc quần áo tử tế, chui xuống dưới gầm giường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro