Sinh nhật đáng nhớ(Oikawa)
-Y/n !Em tắm rồi à?
Giọng nói của một người con trai cất lên,y/n chẳng ngoái đầu lại mà dán mắt vào màn hình máy tính trả lời vọng lại
-Em tắm rồi!
Thế bầu không khí lại trở nên yên tĩnh,đã được 3 ngày như thế rồi.Chẳng hiểu sao,dạo này cô và anh lại rất ít khi nói chuyện với nhau.Cảm giác như khoảng cách giữa cả hai đang ngày một lớn.
Y/n đã quyết định hôm nay sẽ chủ động bắt chuyện với anh nhiều hơn.Nhưng khổ thay,công việc hôm nay rất nhiều nên y/n không có nhiều thời gian rảnh .Sau khi kết thúc cuộc trò truyện kia,tầm tiếng sau,y/n mới xong xuôi tất cả.Cô vội quay sang phía giường định xin lỗi anh.Nhưng lại không thấy anh đâu,chỉ thấy chiếc giường và một căn phòng trống trải.Y/n vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh
-Oikawa!Anh có trong đó không?
Mọi thứ yên tĩnh lạ thường,bên trong trống không.Y/n liền đoán rằng anh đã giận dỗi mà trốn đi đâu mất rồi.Cô đi xuống lầu để xem,nhưng kết quả vẫn như thế.Mọi thứ vắng lặng.Cô liền cầm điện thoại lên gọi cho anh
Tiếng chuông reo chờ cuộc gọi cứ vang văng vẳng trong nhà.Thế nhưng cô vẫn chưa nhận được một giọng nói nào từ đầu dây bên kia.
-Chết rồi!Anh ấy đi đâu được cơ chứ?Lại giận mình rồi!Cả hai dạo này rất lạnh nhạt với nhau.
Gắng nuôi lấy niềm hi vọng,y/n lại gọi cho anh thêm một vài lần nữa.Tuy nhiên kết quả vẫn như cũ.Y/n nóng lòng muốn biết anh đang ở đâu.Vì cũng là lỗi của cô,là do cô đã quá tập trung vào công việc cả một ngày chủ nhật mà chả thèm quan tâm đến Oikawa.
Nỗi lo lắng ngày một lớn,y/n chẳng thể chờ được nữa,cô vội mặc quần áo vào và chuẩn bị ra ngoài để tìm anh.Vừa nắm tay cửa thì nó lại bị kéo ra.Oikawa xuất hiện trước mắt cô.Y/n vừa trông thấy anh thì liền ôm chầm lấy anh:
-Oikawa!Anh đi đâu vậy!Anh có biết em lo cho anh lắm không?Em xin lỗi,là do em,là do em đã quá ham công tiếc việc mà bỏ bê anh.Em xin lỗi!Anh đừng giận em!
Y/n ôm khư khư anh vào lòng,miệng cứ liên tục xin lỗi.Oikawa chỉ lặng im nhìn cô rồi đột nhiên:
-Happy birthday to you!Happy birthday to you!Happy birthday ,Happy birthday!Happy birthday to you!
Oikawa cất tiếng hát,y/n khựng người ngước mặt lên nhìn anh:
-Cái..
-Chúc mừng sinh nhật em!Y/n!
Trên tay anh cầm một chiếc bánh kem,miệng nở nụ cười nam thần.Từ buồn bã chuyển sang bất ngờ,y/n không thể che giấu nổi cảm xúc ấy.Cô lùi bước,tay che miệng chữ o vì trầm trồ.
-Anh...em...em không nhớ luôn đấy!
-Ngốc ạ!Đến sinh nhật mà còn không nhớ!Làm sao mà nhớ sinh nhật anh đây!
Oikawa cốc nhẹ vào trán y/n,cô lấy tay xoa xoa,vẻ mặt tinh nghịch đáp:
-Em nhớ!Em nhớ đấy!Sinh nhật của anh ngày 20 tháng 7 này!
Oikawa nhìn cô rất lâu làm y/n chẳng hiểu gì,mắt chớp liên tục nhìn anh.Sâu trong ánh mắt anh,như đang chứa đựng thứ cảm xúc nào đó khó tả.Đột nhiên anh ôm lấy cô vào lòng
-Y/n ngốc!Chỉ biết nhớ sinh nhật của người khác mà thôi!Chẳng biết quan tâm bản thân mình gì hết cả!Đừng mãi suy nghĩ cho riêng anh,bản thân em là ưu tiên hàng đầu!
-Oikawa...
Y/n chỉ gọi tên anh,đôi tay ôm lấy tấm lưng rộng kia.Cảm giác ngẹn ngào đang ứ động ngay cổ họng cô.Khoé mắt đỏ lên,sống mũi bắt đầy cay.Cô nhận ra bản thân sắp khóc mất rồi.
Phải.Từ lúc yêu anh đến tận bây giờ,cô luôn luôn sợ rằng anh sẽ bỏ cô,rời xa cô.Cũng chỉ vì trải qua nhiều lần tan vỡ trong tình cảm.Đối phương luôn lựa chọn ra đi,thậm chí là tệ bạc với cô vì lí do hết sức vô lí.
-Yêu đương mà không cho làm chuyện đó thì làm sao mà gắn chặt tình cảm!Chia tay đi!
Cô vốn e dè trước vấn đề này nên chưa thể sẵn sàng trong chuyện đó.Và họ đã không đủ kiên nhẫn mà lựa chọn rời đi.Cho dù cô có hiểu chuyện,quan tâm,tận tình với họ bao nhiêu.Cuối cùng họ vẫn nhẫn tâm mà quyết định
-Chia tay đi!
Cái khoảnh khắc họ nói ra câu nói ấy,y/n không hề níu kéo hay khóc lóc.Vì cô biết họ không hề thực lòng với cô.Nhưng cô thì thật lòng với họ cơ mà.Cô biết bản thân có khóc lóc hay níu kéo cũng chỉ là đang hạ thấp giá trị của bản thân.
Tuy nhiên cô vẫn sợ,vẫn rất sợ cái câu nói ấy.Chính vì thế mà khi quen Oikawa,y/n luôn tận tình,hiểu chuyện và quan tâm anh rất nhiều.
-Em khóc à?
-Oikawa à...anh đừng ...anh đừng giận em...
-Ngốc ạ!Anh không giận em vì chuyện đó!Mà là vì em không biết suy nghĩ cho bản thân!Em là người yêu của anh,em vui thì anh cũng sẽ vui,em buồn anh cũng buồn.Vì vậy,đừng bao giờ bỏ bê bản thân rơi vào những lúc buồn bã,lo sợ đến thế!Em muốn anh vui vẻ thì trước tiên em phải khiến cho bản thân vui trước đã.Chỉ thế thôi!
-....hức...em...Oikawa...anh chính là ...người mà em rất yêu...vậy nên...đừng ghét bỏ em....
-Sao mà..!Thật là!Đừng khóc nữa,mừng tuổi mới đây này!
Nói rồi anh lau nước mắt cho cô,miệng cười toe toét
-Em coi kìa!Như một con mèo mít ướt vậy đó!Mặt mũi tèm lem hết rồi!
-Anh trêu em!
Y/n đánh nhẹ vào người anh,rồi bật cười.Oikawa lấy chiếc bánh kem màu vàng.Là màu mà cô thích,nó còn ghi cả dòng chữ "tặng y/n,cô người yêu bé bỏng của anh",từ bất ngờ này sang bất ngờ khác,y/n nhìn anh.Oikawa đốt nến lên rồi nói:
-Em cầu nguyện đi!
-Vâng!
Dứt câu,cô nhắm mắt lại,hai tay đan vào nhau,vẻ mặt rất hạnh phúc.Oikawa ngắm vẻ mặt trong sáng đáng yêu của cô,không thể cưỡng lại mà hôn nhẹ lên má cô.Y/n mở mắt ra thổi nến rồi quay sang anh nói
-Anh hôn lén em,trừ 1 điểm!
-Hừ trừ 1 điểm,rồi cộng 1000 đúng không?
-Xí!
-Mà em ước cái gì vậy?
-Không thể nói được!
-Sao lại không?Nói anh nghe đi!
Oikawa nắm lấy tay cô mà nài nỉ,y/n mỉm cười đầy tinh nghịch trả lời
-Không được!Nếu nói ra thì sẽ hết hiệu nghiệm đó!
-Hừ!Em thật là ki bo!
-Anh nói em ki bo à!Hồi nào chớ!
-Được rồi bỏ đi!Chúc mừng sinh nhật em!Sinh nhật vui vẻ,hạnh phúc.Và đặc biệt là khi sang tuổi mới hãy yêu thương bản thân hơn,hiểu chưa?Chúng ta ăn bánh kem!
Nói rồi anh cắt bánh và đưa cho cô một đĩa.Trên môi nở nụ cười toả nắng.Y/n mê đắm nụ cười ấy,trong lòng thầm nghĩ
"Anh biết em ước gì không?Em ước được ở bên cạnh anh mãi mãi,để được trông thấy nụ cười này.Để được anh yêu thương,quan tâm và dành những hành động dịu dàng với em.Em ước anh có thể sống vui vẻ,khoẻ mạnh và thành công,người em yêu Oikawa Tooru!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro