26.
Phạm Bảo Khang bần thần ngồi nhìn đống đổ ngổn ngang mà Thành An bày ra rồi để lại trước mặt mình. Trong lòng bỗng cảm thấy một cảm xúc kì lạ dâng lên, Bảo Khang chẳng biết diễn tả nó ra sao.
Buồn?
Tức giận?
Hay là gì?
Anh không biết. Bảo Khang chỉ biết rằng hiện tại anh thấy vô cùng, vô cùng khó chịu. Những đồ vật vô tri mà thậm chí anh còn không nhớ đến, Thành An lại lưu giữ từng món một.
Bảo Khang lặng người. Anh ban đầu đã vô cùng bất ngờ khi nhận lại những món đồ nhỏ nhặt, tưởng chừng như vô nghĩa. Nhưng khi nhìn kỹ từng món, Khang bắt đầu hiểu rằng Thành An đã để tâm đến từng khoảnh khắc chung, từng chi tiết nhỏ bé trong cuộc sống. Sự bất ngờ dần chuyển thành sự bối rối, xen lẫn một cảm giác nghẹn ngào.
Bảo Khang thấy hối hận. Anh tự trách bản thân vì đã không trân trọng tình cảm sâu sắc ấy. Nhìn theo bóng dáng Thành An chạy đi, anh cảm thấy trống rỗng. Một phần nào đó trong Khang muốn gọi nó lại, nhưng lại không dám, không biết phải nói gì để xoa dịu nỗi đau mà anh gây ra.
Cuối cùng, chỉ còn lại sự day dứt và một khoảng lặng dài, như thể anh vừa đánh mất một điều gì đó rất quý giá mà không bao giờ có thể lấy lại được.
.
Bảo Khang ôm đồ lững thững ra về. Anh ngồi trên xe, bàn tay nắm lấy tay lái nhưng không thể tập trung. Những con đường quen thuộc bỗng trở nên lạ lẫm, như chìm trong màn sương mờ ảo. Gió thổi mang đến cái lạnh nhè nhẹ, nhưng tâm trí anh lại nặng trĩu. Mỗi lần dừng lại ở đèn đỏ, ánh mắt Bảo Khang vô thức rơi xuống những món đồ nhỏ xếp gọn phía trước. Những món đồ ấy, dù giản dị, lại chứa đựng cả một thế giới đầy tâm tư mà một cậu bé đã âm thầm xây dựng.
Một cảm giác trống trải và hối hận len lỏi, khiến anh chỉ muốn về đến nhà thật nhanh để thoát khỏi cái cảm giác nặng nề này, nhưng cũng không biết làm thế nào để đối diện với nó.
.
Ngồi trong bóng tối, hơi thở Bảo Khang trở nên chậm rãi, nặng nề. Những món đồ nhỏ được nó trả về vẫn nằm im lặng bên cạnh, nhưng dường như chúng lại đánh thẳng vào tâm trí của anh.
Anh nhớ từng nụ cười tinh nghịch của Thành An, từng ánh mắt bướng bỉnh nhưng luôn sáng bừng, nhớ cái bộ dạng nhảy tưng tưng khi nũng nịu như con thỏ của nó, nhớ những giọt nước mắt hạnh phúc khi ăn bữa cơm gia đình ra sao, nhớ từng vết thương mà chính nó gây ra chỉ để muốn gặp anh và cả...
Nhớ khuôn mặt cam chịu, không hé nửa lời khi nhận cú đánh từ anh.
Rõ ràng Thành An có thể đánh trả. Nó là đứa đầu gấu có tiếng mà. Nhưng nó không làm thế, vì nó biết bản thân sai mất rồi.
Bảo Khang thì không. Anh chấp nhặt với một đứa nhóc mới lớn. Đánh nó, nói nó ghê tởm, xa lánh nó. Mãi đến tận bây giờ, anh mới nhận ra chính mình cũng trẻ con đến nhường nào.
Tim anh bất giác thắt lại khi nhận ra, không chỉ Thành An là người luôn để ý đến từng chi tiết trong cuộc sống của anh, mà chính Khang cũng đã quen thuộc với sự hiện diện của nó từ lúc nào.
Một nỗi sợ mơ hồ dâng lên – liệu có phải anh đã để lỡ mất điều gì đó quá quý giá? Cảm giác này không đơn thuần chỉ là áy náy, mà là sự trống trải của người vừa nhận ra điều gì đó quan trọng hơn cả những gì họ từng nghĩ.
Từ góc nhà, mèo con tên Gừng chạy đến. Nó dụi dụi vào lòng anh.
Giống nhóc con kia thật.
Mèo nhỏ thoát khỏi vòng tay, chuyển sang cắn cắn gấu quần của Bảo Khang, tay khều khều anh như muốn nói gì đó.
Xin lỗi, tao không hiểu tiếng mèo.
...
Và rồi, một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí: liệu có còn kịp để giữ lấy đứa trẻ ấy, hay tất cả đã quá muộn?
Bảo Khang khẽ thở dài. Anh không muốn để cảm giác nuối tiếc này kéo dài. Có lẽ, lần này, anh sẽ là người tìm đến.
Trước khi quá muộn.
___
Trước tui có nói là chuyện sắp hết, nhưng mà có lẽ nó sẽ dài hơn chút rồi :)))))) Tại tui kéo nó lê thê quá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro