Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Nơi Kí Ức Đọng Lại

Việt Phương lau nước mắt, sau đó nắm lấy điện thoại, trước khi bà Thu Hà bắt máy, cô đã cố áp chế giọng nghẹt mũi của mình, cô hỏi:
- Mẹ! Nếu như số phận có thay đổi. Người có số mệnh xấu là con, thì mẹ có làm như năm xưa không? Tráo đổi thân phận để thay đổi số phận của hai đứa.
- Con đã đọc tờ giấy mẹ để lại cho con không? – Bà Thu Hà từ tốn hỏi cô.
- Con đã đọc rồi .
- Con hiểu ý mẹ nói hay không?
- Con hiểu.
- Vậy thì Việt Phương con nghe đây, sau khi nói chuyện với con, mẹ đã suy nghĩ cả đêm. Có lẽ trước đây mẹ sai lầm khi đã làm như thế. Hiện tại, mẹ không mong gì hơn là con được hạnh phúc, có lẽ mẹ vì muốn chuộc lại sự sai lầm của mình đối với con, muốn bù đắp cho con bằng cách nhìn thấy con hạnh phúc. Nhưng bất luận là con hay Việt Tình năm đó có số mệnh không tốt, dù lần nữa cho mẹ quay lại quá khứ, mẹ vẫn chọn cách làm này. Bởi vì mẹ yêu các con.
- Mẹ…- Việt Tình xúc động kêu lên – Nếu như, nếu như… không có sự hòa hợp giữa bất hạnh và may mắn, mà là thay đổi số mạng của cả hai thì sao ạ. Giống như người đoản mạng là con …
Nói đến đây, cô khẽ run, mắt nhắm lại nghĩ đến cái khối u trong đầu mình.
- Việt Phương, đã xảy ra chuyện gì hả con? – Bằng linh cảm của một người mẹ, bà Thu Hà bỗng sợ hãi hỏi.
- Không có gì đâu mẹ - Việt Phương mở mắt giữ bình tĩnh đáp – Chỉ là nhìn tờ giấy mẹ để lại, trong lòng con bỗng xúc động nên hỏi thế thôi – Im lặng ba giây, cô nói tiếp – Nếu như con nắm giữ hạnh phúc của mình, vậy Việt Tình thì sao, mẹ không lo sợ cho chị ấy…- Cô dừng lại lời nói, không biết giờ đây nên gọi Việt Tình là chị hay em nữa.
- Có người nói, đứa bé ra sau, thật chất là đứa bé hình thành trước, cứ để Việt Tình là chị gái của con đi – Bà Thu Hà nhẹ nhàng nói – Lúc nghe Việt Tình bị tai nạn, mẹ rất lo lắng, trong lòng như có lửa đốt, mẹ sợ hãi cái cảm giác mất mát đi một phần máu thịt của mình. Khi biết sự việc là vì hai chị em cùng yêu một người con trai và vị vậy Việt Tình mới xảy ra tai nạn, nỗi sợ hãi khiến mẹ mất đi bình tĩnh mà đánh con một cái tát tai. Nhưng dù con có tin hay không ? “ Đánh con đau lòng mẹ”. Mẹ đã suy nghĩ thật nhiều về chuyện tình tay ba của hai chị em con cùng Jony. Một trong hai đứa, ai đau khổ mẹ đều không muốn. Thế nhưng mẹ nhận ra rằng, tình yêu không phải món hàng để dâng tặng. Dù con có chấp nhận nhường tình yêu đó lại cho Việt tình, thì cũng chưa chắc rằng Jony vẫn chọn ở bên con bé. Cho nên, chỉ cần cậu ấy yêu con, mẹ sẽ ủng hộ con.
Lời bà Thu Hà nói xong, Việt Phương như có kim đâm vào tim đau nhói nhưng nỗi đau lại xen lẫn hạnh phúc. 
- Con cám ơn mẹ. 

Thiên Phong ngồi trầm mặt bên ly rượu thật lâu. Từ lúc Việt Tình xảy ra chuyện, chứng kiến cái tát tai in trên má Việt Phương, anh cảm thấy như cái tát tai đó đánh vào trái tim mình, đau nhói. Ánh mắt đau đớn của Việt Phương khiến anh thấy đau, nếu như có thể đánh đổi, anh chấp nhận chịu thay cô. Thế nhưng, nếu như anh bước đến bên cạnh cô thì gia đình cô sẽ thế nào.
Tuy cuộc sống hiện tại của Việt Phương, anh hoàn toàn không hiểu hết, nhưng mà trong quá khứ, cô luôn khát khao mái ấm gia đình. Anh sợ rằng vì chính bản thân anh mà khiến mái ấm gia đình cô bị vỡ vụn ra.
Anh rất sợ điều đó. 
Cô đã nhận ra anh, nhận ra anh là cậu bé năm xưa , ánh mắt cô nhìn anh trong giây phút đó, anh không sao quên được. Là niềm hân hoan khi gặp lại, là hạnh phúc tràn về.
Nhưng sự việc đã xảy ra như thế, anh không biết Việt Phương sẽ chọn ai. Anh hay gia đình của cô. Nếu cô chọn anh, xích mích gia đình sẽ xảy ra, cô khó lòng đối mặt với Việt Tình. Nếu cô chọn gia đình…Thiên Phong nhắm chặt mắt thở dài.
- Tính tong….
Tiếng chuông cửa phá hủy phút trầm tư của anh. Thiên Phong mở mắt, đưa tay vuốt mặt rồi uể oải đứng lên mở cửa.
- Mẹ… - Thiên Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên khi trước mắt anh là người phụ nữ có vẻ ngoài mượt mà sang trọng nhưng đôn hậu với nụ cười yêu thương nhìn anh.
Bà giơ tay ôm chầm lấy anh khẽ gọi:
- Con trai, mẹ thật là nhớ con.
- Sao mẹ về mà không báo con hay Bảo đến rước. 
- Như vậy thật rườm rà, phiền các con quá – Bà vui vẻ khoát tay Thiên Phong đi vào nhà.
- Ba con đâu? Ba có về cùng mẹ không?
- Không có ông ấy ít bữa nữa mới về, mẹ nhớ các con nên về trước – Bà lắc đầu xua tay đáp, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, và chỉ tay bảo Thiên Phong ngồi xuống bên mình.
Quen sống ở trời tây, nhưng bà vẫn đầy nét mộc mạc của người dân quê làng Việt Nam. Nét đẹp của bà tự nhiên, thanh thoát không chưng diện, nhưng cũng phóng khoáng vô cùng, Thiên Phong thích nhất điều này ở bà. 
- Để mẹ xem, không có mẹ chăm sóc, con có ốm đi chút nào hay không ? – Bà xoay sang Thiên Phong bẹo má anh rồi ngó nghiêm quan sát.
- Mẹ… - Thiên Phong cảm thấy hơi xấu hổ trước sự quan tâm của bà. 
Bà bật cười lớn, lôi túi hành lí của mình ra và nói:
- Thằng bảo đã gọi điện, nhờ mẹ đem cho con mấy thứ đồ.
- Bảo…- Thiên Phong hơi ngạc nhiên, Bảo xưa nay ít nói chuyện với mẹ của mình, còn ít nói hơn với ba của anh, vậy mà chủ động gọi cho bà, lại là nhờ đem đồ giúp anh.
Nhưng Thiên Phong chưa thắc mắc xong, điện thoại của anh đã đỗ chuông.
- Thiên Phong ! Em cho anh nữa tiếng tìm em, nếu trong nữa tiếng anh tìm thấy em, xem như định mệnh lần nữa cho ta gặp nhau. Còn nếu không…
Việt Phương bỏ lỡ câu nói của mình.

 Thiên Phong nghe những lời của Việt Phương đang nói trong tâm trạng hỗn loạn. Tiếng tút tút ở đầu dây bên kia đột ngột vang lên khiến Thiên Phong đứng ngơ ngạc, anh chầm chậm đưa điện thoại trước mặt mình, rồi thừ người nhìn nó chuyển sang màn hình chính.

“ Thiên Phong” – Cô ấy gọi anh là Thiên Phong, Việt Phương gọi anh là Thiên Phong, là Thiên Phong không phải Jony.
Cô ấy chịu gọi anh là Thiên Phong, không giả vờ như chưa từng biết chuyện, điều đó có nghĩa là…Thiên Phong thấy run run, tay xiết chặt cái điện thoại, nếu không trước cảm xúc quá mạnh của anh, anh sợ sẽ đánh rơi nó .
Nhìn ánh mắt khổ sở của Việt Phương khi chứng kiến tai nạn của Việt tình, anh lại chứng kiến gia đình cô trở nên rối loạn như thế, quả thật, anh sợ cô sẽ chọn cách lãng quên anh. Cố tình xem như không biết anh, xem hồi ức của họ như những hạt bụi bị gió đi ngang quét sạch không để lại vết tích nào. Cô sẽ trao anh lại cho Việt Tình bất chấp việc anh có muốn hay không? Hay là, cho dù anh và Việt Tình cắt đứt, cô cũng sẽ rời xa anh vì sự e ngại của cô.
Thế nhưng, hai chữ “ Thiên Phong” kia, lại thốt ra từ miệng cô, khiến Thiên Phong mừng phát điên. Câu nói tiếp theo của cô càng làm tim anh đập mạnh nhiều hơn. Cô là đang nói đến sẽ chấp nhận anh, là thuận theo định mệnh mà ông trời sắp đặt cho họ. 
Họ dùng khoảng thời gian hơn mười năm để quen biết và nhớ nhau, nhưng chỉ dùng 30 phút để làm nên định mệnh của họ.
30 phút …
Liệu khoảng thời gian này là ngắn hay dài cho tình cảm bấy lâu nay của họ.
Anh có thể tìm ra cô trong vòng 10 phút hay không? Nếu như anh tìm ra, thì đúng như cô nói , đó là định mệnh. Cho dù là Việt Tình hay ai đi nữa cũng không thể ngăn cản họ đến bên nhau. Nhưng nếu anh không tìm ra cô, vậy thì, dù anh có làm gì, cô cũng sẽ lùi bước.
Có phải, cô là đang thử thách anh hay không? 
Làm sao anh có thể tìm ra cô trong vòng 30 phút. 
Họ có rất nhiều nơi kỷ niệm, từng gốc tre, bụi cỏ đều có dấu chân kỷ niệm của họ. nếu phải tìm, anh biết phải tìm ở đâu? Làm sao trong vòng 30 phút, anh có thể tìm ra cô.
Bà Kim Phượng, mẹ của Bảo vừa bày biện những đồ vật mà Bảo kêu bà đem về cho Thiên Phong dùm anh, ngẩng đầu định lên tiếng nói thì thấy Thiên Phong đứng ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại, bà lấy làm lạ, bèn lên tiếng gọi khẽ:
- Jony!
Nhưng Thiên Phong không trả lời. Bà gọi thêm một lần rồi một lần, vẫn thấy Thiên Phong đứng yên không đáp.
Bà Kim Phượng, trong lòng lo lắng, đột nhiên buộc miệng gọi khẽ một cái:
- Thiên Phong, con sao vậy?
Dường như cái tên Thiên Phong mới chính là cái tên quen tai của Thiên Phong, dù rằng hơn mười năm, anh đều gnhe người ta gọi mình là Jony. Cho nên khi bà Kim Phượng gọi hai chữ Thiên Phong, anh lập tức tĩnh trí, quay đầu nhìn bà.
- Con không sao chứ?
Thiên Phong lắc lắc đầu, bỗng anh nhìn thấy những vật mà bà Kim Phượng đặt trên bàn. Thiên Phong run run nhìn chúng không chớp mắt rồi tiến lại gần. Con diều đám trẻ tặng anh trước khi đi, vài món đồ chúng tự làm … rất nhiều những kỷ vật nhỏ nhắn được đựng trong một chiếc hộp giống như hộp châu báu. Và … cỏ bốn lá của Việt Phương, món quà kỷ niệm ý nghĩa nhất của anh.
- Mẹ, những thứ này ở đâu mà có vậy?
- Là Bảo cất giữ, nó gọi điện bảo mẹ đem về đưa cho con – Bà Kim Phương hơi giật mình trước thái độ kích động của Thiên Phong. 
- Bảo sao? – Thiên Phong lặng người, khi nghe bá Kim Phượng nói, hóa ra lâu nay, Bảo đã cất giữ những thứ này thay anh. Có lẽ, khi anh mất trí, ngoài tấm hình của anh và Việt Phương, anh sẽ xem những thứ này trở nên bình thường như bao món đồ khác và vất bỏ. Cũng may có Bảo cất giữ cho anh mới không bị mất.
Thiên Phong đưa tay nắm lấy miếng kiếng bao tập ép cỏ bốn lá lên trong tay mừng rỡ, anh nghĩ đã biết cô ở đâu rồi.
“ Cỏ bốn lá may mắn, cỏ bốn lá may mắn” , Thiên Phong cầm chặt và gọi nó, thầm gnhi4:” Hy vọng mày đem lại may mắn cho tao”
- Con cám ơn mẹ - Thiên Phong ánh mắt rạng ngời nhìn bà Kim Phượng nói rồi quay người chạy nhanh đi tìm Việt Phương.
- Thiên Phong – Bà Kim Phượng gọi anh, nhưng đáng tiếc anh đã đi thật nhanh và không còn nghe thấy tiếng bà gọi.
Thiên Phong dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mình để chạy đến gặp Việt Phương, cỏ bốn lá may mắn nhắc nhở anh rằng, cô đang ở bờ ruộng, nơi họ nói lời chia tay. Nơi mà cô tặng anh cỏ 4 lá.
Đoạn đường không dài, nhưng cũng không ngắn, nhưng đường ruộng vốn khó đi, ban đêm càng khó đi hơn nữa. Thiên Phong chạy trầy trật, xém té xuống ruộng mấy lần mới chạy đến được nơi đó.
- Việt Phương – Thiên Phong chạy gần đến bèn đưa tay lên miệng tạo âm thanh mà gọi cô.
Nhưng không gian vắng lặng như tờ chỉ có tiếng ếch kêu ồn ột đáp trả lời anh. 
Thiên Phong đưa mắt nhìn khắp nơi, quả thật xung quanh mênh mông như không bóng người. Cảm giác hụt hẫng trần ngập trong anh, Thiên Phong cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Cô không có ở đây.
Thiên Phong cắn chặt môi, anh quyêt định chạy đi tìm cô, dù cô ở đâu, anh cũng tìm được cô. Vừa tìm, anh vừa gọi cho cô, hy vọng, có thể tìm được ra cô. Nhưng đáng tiếc, Việt Phương đã tắt máy.
Sau khi tìm kiếm hồi lâu, anh nhìn đồng hồ trên tay mình, thời gian đã chẳng còn lại bao nhiêu lâu nữa, vỏn vẹn còn đúng 5 phút mà thôi. 
5 phút, có thể tìm kiếm ra một người trên mảnh đất rộng lớn này hay không?
Anh bắt đầu hoài nghi cô đang trốn tránh anh, chỉ là cô muốn làm anh thối chí mà rút lui, thì anh nhận được một tin nhắn:
“ Em đang ở nơi cô đơn nhất và cũng là nơi hạnh phút nhất của mình.”

Việt Phương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hôm nay trời có rất nhiều vì sao, mặt trăng cũng vô cùng sáng. Thế nhưng, gió thổi rất mạnh, mạnh đến mức, Việt Phương phải run lên. Cô đưa tay ôm lấy hai bên vai mình xoa xoa để xua tan bớt cơn lạnh. Miệng khẽ hát nho nhỏ :
“ Con chim nhỏ nhảy lóc cóc bên đường.
Thơ thẩn và thẩn thơ một mình.
Muốn bắt sâu, sâu lẩn trốn.
Muốn tìm gió, gió lăng thinh.
Muốn gọi mây, mây bay xa.
Chim nhỏ ơi! Chim nhỏ ơi.
Cô độc thế! Cô độc thế.
…….
Tay cô xiết chặt chiếc điện thoại đã tắt màn hình tối thui của mình. Cô không muốn nhận điện thoại của Thiên Phong. Cô không muốn mình cầm lòng không được mà trả lời anh. Giống như cô không chịu nổi sự cơ đơn và lạnh lẽo như hiện giờ mà nhắn tin vào điện thoại cho anh.
Cô đưa đồng hồ trên tay mình lên xem, đây là chiếc đồng hồ ba cô tặng cho cô lúc đậu đại học. Tuy so với Việt Tình, chiếc đồng hồ này chẳng phải là món quà đắt già gì, nhưng cô quý nó vô cùng. Thời gian đã trôi qua gần hết rồi, chỉ còn lại đúng 10 giây nữa mà thôi. 
Việt Phương khẽ cười, cô đã đưa một bài toán khó cho Thiên Phong. Giờ này anh chắc vẫn còn đang đi tìm cô. Cô biết anh sẽ đi tìm cô. Thế nhưng thời gian sắp trôi qua, thời khắc được cho là định mệnh của họ cũng sắp rồi xa. Họ không thể đến bên nhau.
Việt Phương đưa mắt nhìn đồng hồ khẽ đếm ngược thời gian: 10 … 9…8…
Cứ một giây trôi qua, lòng cô lại lạnh thêm một chút, nỗi thất vọng cùng tuyệt vọng không ngừng tăng lên, đầy ứ, che lấp khiến tim cô khó chịu.
Cón 3 giây cuối cùng, cô thở dài buông tay xuống, không muốn đếm tiếp nữa. Hai dòng nước mắt tuôn rơi mặn chát, khiến tim cô quặng đau.
- Sao em lại khóc?
Giọng nói có chút khèn đục, hơi đứt quảng hòa lẫn với tiếng thở đầy mệt nhọc kèm theo bóng người to lớn đứng cách cô một cánh cửa, ánh mắt nhìn cô yêu thương hỏi.
Cô giật mình, ngẩng phắt đầu lên, giương đôi mắt mờ đục vì nhòe nước mắt của mình nhìn về phía Thiên Phong.
Anh đã đến!
Cô đưa tay lau khô nước mắt trên mặt mình, cô muốn xác định rõ, anh có phải là một giấc mơ hay một ảo tưởng mà cô trong giây phút tuyệt vọng và mong chờ đã tạo ra hay không.
Không hiểu vì sao nước mắt nhiều như thế, cô không ngừng đưa tay lau nước mắt, đến khi cô nhìn lại thì không thấy bóng dánh anh ở ngoài cửa nữa. Cô khẽ bật cười cho chính bản thân mình, hóa ra đang ảo tưởng. Nhưng một giọng nói bên cạnh cô vang lên đầy sự châm biếm nhưng vẫn tràn ngập yêu thương:
- Em vừa khóc đó, lại cười đó. Nụ cười trong kinh dị vô cùng.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười cười, đưa chiếc đồng hồ trên tay lên gõ gõ ngầm bảo “ Anh đến đúng giờ”. Sau đó nắm lấy bàn tay đầy nước mắt của cô. Tay cô vốn lạnh, nước mắt có làm ấm một tí, nhưng vẫn lạnh, thế nhưng khi anh đan tay anh vào tay cô thì nó lập tức ấm lên. Trái tim cô đơn quạnh quẽo của cô bỗng thấy ấm áp trở lại. Nỗi buồn trong lòng cũng bị đánh bay đi, cô muốn trêu anh, bèn hất tay anh ra và nói:
- Anh đến trễ rồi.
- Anh đâu đến trễ. Anh đến sớm tận 10 phút mà – Thiên Phong cãi lại, mặc dù hơi thở của anh vẫn chưa lấy lại nhịp điệu vốn có của nó.
- Rõ ràng anh đến trễ mà – Việt Phương cong môi bảo.
- Không tin, anh chứng minh cho em xem – Thiên Phong hất mặt nhìn cô bảo.
- Chứng minh – Việt Phương nghi ngại nhìn Thiên Phong.
Anh liền lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô xem giờ lúc cô gọi cho anh. Sau đó, bỏ điện thoại vào túi, rồi chìa đồng hồ của mình trước mặt cô. Đúng là sư tận 10 phút.
Việt Phương hơi hoang mang, chẳng lẽ cô ngồi đợi một mình nên thấy thời gian trôi qua nhanh quá, khóc nhiều khiến mắt cô hoa lên mà không nhìn kỹ đồng hồ. Cô bèn nhìn lại đồng hồ mình một lần nữa, nhưng Thiên Phong đã nắm lây tay cô và nói:
- Kể từ lúc xuống sân bay, chúng ta gặp nhau. Sau đó, anh chạy lướt qua em, rồi gặp nhau ở siêu thị, còn bị em chọi chai nước lên xe. Hoàng Tuấn đã nói với anh, biết đâu chúng ta có duyên phận với nhau. Thật tình lúc đó anh không tin đâu, nhưng bây giờ anh hoàn toàn tin rồi. Tin rằng chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.
- Thật sao? Chúng ta có thể sao?
- Có thể - Thiên Phong đáp chắc nịt đầy tự tin.
- Nếu như em chẳng may chết sớm thì sao? – Việt Phương cắn môi cố không để nỗi sợ hãi bao lấy mình.
- Đồ ngốc – Thiên Phong ôm lấy cô khẽ mắng – Sẽ không có chuyện đó đâu. Cô gái bướng bĩnh như em, ngoài anh ra, chẳng ai muốn rước đâu. Ông trời thông minh lắm, đem em lên đó sớm, bị sự bướng bỉnh của em làm cho đau đầu thì sao.
Việt Phương bật cười trước mấy lời của Thiên Phong nhưng lại thấy ấm áp vô cùng, cô đưa tay vòng ôm lấy cổ anh, tầm mắt chiếu đến cái đồng hồ. Cái đồng hồ, rõ ràng đã quá giờ rồi.
Việt Phương vội nắm lấy tay Thiện Phong so đồng hồ của anh, rõ ràng đồng hồ anh chạy chậm hơn đồng hồ cô 10 phút. Cô cau mày bảo:
- Đưa điện thoại anh cho em.
Thiên Phong biết sự việc đã bại lộ, anh cười hì hì lúng túng nói:
- Thật ra, anh nghĩ đến việc em bỏ nhà rồi trốn sau nhà của anh, rồi tụi mình gặp nhau. Anh nhớ em từng kể, lúc đó em rất cô đơn và sợ hãi. Anh còn nhớ, em đã nói hạnh phúc nhất của em là khi đó được gặp anh, cho nên anh đoán em ở đây. Thật ra lúc đầu anh đoán nhầm, anh ra cánh đồng lúc chúng ta chia tay nhau tìm em vì nhìn thấy cái cỏ bốn lá này – Thiên Phong lấy từ túi ra cái kiếng cỏ bốn lá mà Việt Phương làm cho anh – Nhưng em không ở đó. Anh tìm kiếm trong tuyệt vọng, cho đến khi nhận được tin nhắn của em. 
- Thật ra khi em gọi điện thoại cho anh. Em đúng là đang đứng ở cánh đồng cỏ đó. Nhưng mà, đó là nơi chúng ta chia tay nhau, là nơi em hằng ngày đứng chờ đợi, chờ đợi lời hứa quay vê của anh.
Thiên Phong bỗng thấy nhói lòng, anh có thể hình dung vóc dáng bé nhỏ của cô đứng đợi anh mỗi ngày dù nắng hay mưa.
- Nhưng anh không quay về. Đó là hồi ức buồn nhất, nơi buồn nhất của em. Cho nên em chọn nơi khác chờ đợi anh – CÔ nói tiếp.
- Anh sợ mình đoán nhầm, sợ mình không đủ thời gian để tìm em, cho nên…- Thiện Phong gãi đầu.
- Cho nên anh định ăn gian – Việt Phương trừng mắt nhìn anh.
- Anh đâu có nói là mình ăn gian…- Thiên Phong cãi lại.
- Còn không chịu thừa nhận… - Việt Phương liền cù lét anh, khiến Thiên Phong bị nhột cười rất nhiều, cả hai vui vẻ cười đùa hạnh phúc cho đến khi cánh cửa sau nhà anh bật mở.

Việt Phương và Thiên Phong ngừng đùa giỡn quay đầu nhìn phía sau lưng mình , bà Kim Phượng lẫn Việt Tình xuất hiện từ sau cánh cửa. 
- Mẹ…- Thiên Phong gọi khẽ một tiếng chào khi thấy bà Kim Phượng.
Bà Kim Phượng ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thiên Phong đang vòng tay ôm lấy Việt Phương , Việt Tình cũng thấy vậy mà tức giận nói không nên lời:
- Các người…các người…
Thiên Phong đỡ Việt Phương đứng dậy, anh xiết chặt tay cô trấn an, Việt Phương hơi lo lắng khi thấy Việt Tình với người phụ nữ mà Thiên Phong gọi là mẹ kia khoát tay nhau cùng đi ra. Cô nghĩ, mấy năm làm bạn gái của Thiên Phong, chắc Việt Tình đã quen với mẹ Thiên Phong, thái độ thân mật chứng tỏ bà yêu quý Việt Tình. Đột nhiên trong lòng cô thấy lo lắng, nhưng cái xiết tay của Thiên Phong khiến cô thấy ấm áp và yên tâm nhiều hơn. Cô đưa mắt nhìn anh, mĩm cười nhẹ nhàng, Thiên Phong cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt họ trao nhau cái nhìn âu yếm, miệng mĩm cười, giống như thế giới lúc này vốn chị là của hai người họ, không hề có một ai khác khiến họ bận tâm.
- Bốp…
Cái tát bất ngờ của Việt Tình đáp vào mặt Việt Phương khiến cơ thể đang yếu dần của cô loạng choạng ngã xuống, nhưng Thiên Phong nắm chặt tay cô nên Việt Phương ngã vào lòng anh. Thiên Phong giữ chặt cô, anh trừng mắt giận dữ nhìn Việt Tình. Chỉ thấy gương mặt bừng bừng tức giận của Việt Tình đang giơ cao tay như muốn đánh Việt Phương tiếp. Thiên Phong nhanh nhẹn giơ tay chụp lấy tay Việt Phương, ngăn bàn tay đang muốn đánh Việt Phương lại, anh nạt lớn:
- Em làm gì vậy.
- Anh buông tay em ra, em phải đánh nó – Việt Tình gào thét – Tại sao nó có thể đối xử với em như vậy chứ? Tại sao nó lại cướp bạn trai của chị mình chứ. Em biết nó giận em từ nhỏ đến lớn được ba mẹ yêu thương hơn nó, nên mới cố tình cướp anh từ tay của em như thế thôi. 
- Em bình tĩnh lại đi – Thiên Phong hất tay Việt Tình ra quát cô.
- Bình tĩnh – Việt Tình nghẹn ngào nhìn Thiên Phong nói – Anh nghĩ em giờ phút này có bình tĩnh được hay không? Em có gì không bằng nó, vì sao anh cứ nhất mực chọn nó mà không chọn em cơ chứ. 
- Xin lỗi – Thiên Phong trầm mặt cúi đầu khẽ nói – Em là một cô gái tốt, chỉ tiếc là…
Việt Phương cảm thấy đầu óc chếch choáng khó chịu, nhưng cô biết không phải là vì cái tát của Việt Tình, căn bệnh đang bắt đầu hoành hành cô. Cô bất lực dựa vào Thiên Phong, tay xiết chặt lấy áo anh để giữ vững bản thân mình. Thiên Phong cảm nhận cô có khác lạ anh cuối đầu nhìn cô hỏi:
- Em không sao chứ?
- Không sao – Việt Phương thểu thào lắc đầu đáp.
Cô cố mĩm cười để anh thấy an lòng, Thiên Phong nhìn cô nghi ngại rồi quay lại Việt Tình nói rõ:
- Việt Tình, em biết rõ tình cảm của chúng ta là không thể nào mà. Ngay cả khi anh chưa về nước, tình cảm của anh đối với em chẳng hơn các cô gái khác bao nhiêu, anh chỉ cho em cái chức danh bạn gái, ngoài ra không có gì cả. Hoàn toàn không? Tất cả không phải là lỗi của Việt Phương, dù không gặp lại cô ấy, tình cảm chúng ta cũng sẽ nhạt dần, chia tay là chuyện không tránh khỏi.
- Sẽ không đâu? – Việt Tình gào lên – Em biết rõ, anh sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ cô gái nào. Em chính là chọn lựa tốt nhất của anh chẳng phải như vậy sao. Mọi chuyện thay đổi là do Việt Phương gây ra. Anh nghĩ, Việt Phương vẫn chờ đợi anh hay sao? Lúc đó, nó chỉ là một con nhóc 9 tuổi mà thôi. Dù cho nó có suy nghĩ thế nào, thì cũng chẳng thế phát sinh tình cảm như thế, nó còn chưa hiểu thế nào là tình yêu mà. Nó bắt đầu nói lên tình cảm với anh thế nào? Chẳng phải bắt đầu từ lúc biết anh là bạn trai của em hay sao? Anh có biết, nó ghét em, nó rất ghét em. Là lúc nhỏ em có lỗi với nó, nó để bụng và bây giờ giở trò để em khổ sở. Bề ngoài nó tỏ ra ngoan hiền, nhưng anh có biết nó như thế nào không? Nghịch phá hỗn xược khiến người ta mắng vốn rất nhiều. Việt Phương đã bớt choáng voáng, cô bắt đầu thở dễ dàng hơn, cơn buồn nôn cũng giảm dần rồi. Cô đưa mắt nhìn Việt Tình, nhìn chị gái mình đang ra sức chứng minh tình cảm của cô đối với Thiên Phong, trong lòng cô thấy lạnh vô cùng. Cái cảm giác tình chị em bỗng dần phai nhòa.
- Sao em có thể nghĩ về em gái mình như vậy – Thiên Phong không hài lòng nhìn Việt Tình, cô càng nói càng quá đáng.
- Chị ấy nghĩ không sai đâu? Tôi ghét chị ấy – Việt Phương lạnh giọng nói – Là tôi cố tình trả thù đó.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Việt Phương, Việt Tình cũng hơi bất ngờ trước sự thừa nhận của Việt Phương. Cô chỉ là muốn làm xấu mặt của Việt Phương trong lòng của mẹ Thiên Phong mà thôi, dù sao, cô và bà cũng có giao tình mấy năm nay, ít nhiều gì thì lời của cô nói, bà sẽ tin. Và như thế, ấn tượng về Việt Phương sẽ xấu, dù cho Việt Phương có nói ra sự thật thì trong lòng bà cũng sẽ nghi ngờ. Mà ấn tượng đã không tốt thì thường có lợi cho cô nhiều hơn.
Bà Kim Phương hơi chau mày nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái có tên Việt Phương, rất có nhiều nét giống như Angela, bà thích cái tên việt của cô hơn - Việt Tình - Nghe rất hay, liên tưởng như người Việt Nam đầy tình nghĩa. Cô gái Việt Phương này khá giống với Việt Tình, nhìn vào có thể nhận ra hai người họ là chị em của nhau. Nhưng cô gái Việt Phương này so về nhan sắc và phong thái, quả thật không bằng Việt Tình, có điều gương mặt cô mang vẻ chân chất hơn, mặt dù cô vừa dùng một giọng đanh đá thừa nhận những lời Việt Tình vừa nói là sự thật.
Hơn nữa, cái tên Việt Phương này, bà đã nghe rất nhiều lần từ miệng của Bảo, đứa con trai ruột mà dù bà có làm thế nào, cũng không có được sự tha thứ của nó. Nhưng đêm tối, khi Bảo đã ngủ say, bà thường lén lút đi vào thăm. Bao nhiêu ân hận, dày vò bà hàng đêm vì đã không chịu được sự khổ sở mà rời bỏ gia đình ra đi như thế, bỏ lại đứa con trai chưa được 10 tuổi của mình ở lại. Rồi khi bà hay tin người chồng cũ chết, nỗi đau khổ đó càng tăng them khi gia đình chỉ còn lại đưa con trai nhỏ và người mẹ chồng già yếu bệnh tật. Bà muốn về thăm họ, muốn đưa họ đến sống cùng bà, nhưng bà lại sợ … sợ họ không tha thứ cho bà. Cho nên bà chỉ có thể âm thầm nhờ người quen gửi tiền đến chọ họ, thế nhưng Bảo nhất quyết không chấp nhận tiền của bà gửi đến, bà biết con trai bà hận bà biết bao nhiêu.
Cái tên Việt Phương thường xuất hiện trên môi của Bảo mỗi đêm về, bà biết, người mang cái tên này cực kì có ý nghĩa với con trai mình. Bà biết, Bảo về đây cũng chính là vì cô gái này. 
Thiên Phong hơi nghiêng đầu nhìn Việt Phương đầy khó hiểu.
Việt Phương thấy họ nhìn mình, cô khẽ cười đầy giễu cợt nói:
- Nếu như chị đã biết, vậy thì em cũng không cần đóng kịch nữa rồi . Đúng vậy, là em ghét chị, ghét cái cách chị lừa em tham gia trò chơi tráo đổi thân phận của chúng ta, để rồi em luôn là người chịu đòn oan. Ghét cái việc chị khiến mẹ thấy em phiền phức rồi bỏ rơi em lại cho ông bà nội nuôi. Nói tóm lại em ghét chị, à không, là em hận chị mới đúng chứ. 
Cô quay sang nhìn Thiên Phong, ánh mắt anh đang dán chặt lên người cô, nghe từng lời cô nói. Cảm giác như bị kim đâm vào tim đau nhói, nhưng Việt Phương vẫn nói:
- Thật ra, cho dù anh có là Thiên Phong hay không, em vẫn sẽ …
- Vẫn sẽ thế nào? – Thiên Phong lên tiếng cắt ngang lời cô, ánh mắt anh nhìn cô có chút phẫn nộ cùng đầy sự hoài nghi.
Việt Phương khẽ cắn môi, cô không thể nói ra tiếp mấy lời tàn nhẫn để làm tổn thương trái tim của anh. Cô né tránh ánh mắt của anh, bối rối lung túng.
- Em không nói được. Vậy để anh nói cho nhé. Vẫn sẽ tiếp cận, rồi cướp anh khỏi tay Việt Tình, có đứng không? – Thiên Phong khẽ cười nhìn cô mĩa mai
- Đúng vậy – Việt Phương nhìn anh cương quyết đáp. Cô chấp nhận để anh chán ghét mình. Cô cảm thấy đầu bắt đầu nhức nhối như muốn nổ tung ra, người khó chịu đến nỗi lạnh toát toàn thân. 
- Có một thứ duy nhất em không biết, đó là nói dối. Lời nói dối trắng trợn như thế, em nghĩ anh ngốc nghếch đến mức không nhận ra hay sao? – Thiên Phong có chút tức giận khi đến giờ phút này, cô còn chơi trò đùa này với anh.
Biết mình không qua mắt được Thiên Phong, Việt Phương hơi xấu hổ, cô đỏ mặt cúi đầu ngọng ngịu hỏi lại anh:
- Dể nhận thấy đến vậy sao?
Thiên Phong bật cười trước câu hỏi ngô ghê của cô, anh đưa tay gõ đầu cô mắng:
- Không phải dễ nhận đến thế, mà là anh tin em. Anh không biết, em lại muốn chơi trò gì nữa , nhưng mà, dù em có nói gì, anh cũng tin vào tình cảm của em đối với anh là thật.
- Thử thách tình yêu một chút. Xem anh có nghi ngờ em hay không thôi – Cô khẽ cười đáp lời anh. 
Khi cô quyết đối mặt với tình cảm của mình, muốn tìm sự hạnh phúc cho bản thân, cô đã để anh đi tìm cô, cô muốn xem sợi dây duyên nợ của anh và cô là kết hợp hay không. Và anh đã tìm được cô, nhưng đồng thời cô cũng phát hiện ra rằng, dường như căn bệnh càng lúc càng đến gần. Trong giây phút tích tắc ấy, cô đã nghĩ, nếu như khối u của cô là khối u ác tính, nếu như cô không qua khỏi thì sẽ thế nào? Nếu như cô chết, anh sẽ có biết bao đau khổ. Việt Tình đã cho cô cơ hội, cô hội để anh quên cô , để anh có thể hận mà quên cô.
Vậy mà, anh bất chấp những thừa nhận của cô mà chọn cách tin tưởng cô. Khoảnh khắc ấy, cô không muốn đánh rơi tình yêu của mình. Dù rằng, khối ú đó là ác tính hay là lành tính, cô cũng muốn để bản thân được bên anh, được hạnh phúc dù là khoảng thời gian có ít ỏi. 
- Lại thử thách – Thiên Phong rầu rĩ than thở, nếu lúc nãy anh không tìm được cô, không biết sẽ thế nào. Anh nắm lấy tay cô thật chặt, nhìn cô hỏi – Vậy giờ anh đã qua thử thách chưa?
- Rồi. Sau này anh có hối hận, em cũng không buông tay anh ra đâu – Cô cũng nắm chặt tay của Thiên Phong, bàn tay nóng ấm, cảm nhận niềm hạnh phúc đang chạy vào tim.
Thiên Phong kéo sát Việt Phương vào long mình, vòng tay ôm eo cô, anh xoay ngưới nhìn bà Kim Phượng lớn tiếng giới thiệu:
- Mẹ, con giới thiệu với mẹ. Đây là Việt Phương, cô ấy là người mà con yêu.
- Bác …- Việt Tình tuyệt vọng gọi bà cầu cứu.
Bà Kim Phượng nhìn Việt Phương, đây là cô gái mà cả hai đứa con trai bà cùng yêu. Dù Thiên Phong là con riêng của chồng, nhưng bao lâu nay, bà luôn xem Thiên Phong như con ruột của mình. Có điều, bà nợ Bảo, bà muốn bù đắp cho Bảo. Bảo từng hận Thiên Phong, bà biết rõ điều này nhất, nếu như bây giờ cả người con gái mà Bảo thích cũng bị Thiên Phong cướp lấy. 
Bảo là con ruột của bà, làm mẹ , có thể không nghĩ đến bản thân, nhưng ai không ích kỷ vì con mình.
- Tối rồi, chuyện này gác lại ở đây đi. Đợi đến sang mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Hai chị em được Thiên Phong đưa về nhà, Việt Tình hậm hực đi trước, cô cứ nhìn thấy bàn tay hai người họ nắm chặt lấy nhau thì khó chịu vô cùng.
Việt Phương thở dài, cũng có chút áy náy với Việt Tình, trong lòng cũng có chút buồn bã. Thiên Phong xiết tay cô khẽ nói:
- Đừng lo. Cô ấy chỉ là cố chấp mà thôi. Rồi cô ấy cũng sẽ chấp nhận được chuyện này. Việt Tình xưa nay luôn là người thông mình để hiểu rằng mọi thứ đã không còn có thể níu kéo nữa. Cô ấy cũng đủ mạnh mẽ để thoát khỏi nỗi đau.
- Thiên Phong! Em không muốn về nhà bây giờ - Việt Phương bỗng dừng chân đứng lại và nói. Cô cảm thấy đầu rất đau, màn đêm trước mặt cô dù được ánh trăng soi tõ nhưng vẫn cứ nhòe đi thấy rõ. Cô rất sợ...Có lẽ cô hơi bi quan, biết đâu khối u của cô là lành tính, mà dù là u ác tính, nếu phát hiện sớm sẽ có thể điều trị. Nhưng cái cô sợ chính là không thể điều trị giống như bạn của cô, vừa phát hiện bệnh không bao lâu đã qua đời.
Con người khi đối diện với cái chết luôn trở nên hàn nhát là như thế. Cho nên trước khi bản thân suy sụp, cô muốn được ở bên cạnh anh , muốn có thêm nhiều hạnh phúc.
Thiên Phong quay đầu nhìn cô, anh khẽ cười. Anh chờ khoảnh khắc này đã lâu, cho nên anh muốn được ở bên cô nhiều hơn, không muốn rời xa.
Hai người đi đến cái chòi mà họ thường tụ tập, ngồi tựa sát vào nhau nhìn ra bầu trời đầy sao. Cô tựa vào vai anh, hai mắt khẽ nhắm, một sự bình yên và ấm áp. Sự mệt mỏi trong mối quan hệ chị em rạn nứt, mối bận tâm về gia đình, căn bệnh cô sẽ trải qua, cũng bị sự bình yên này xoa dịu.
- Thiên Phong. Kể em nghe những chuyện ngày trước của anh đi - Việt Phương lên tiếng yêu cầu, cô muốn biết khoản thời gia họ xa nhau, anh sống thế nào.
- Em muốn gnhe chuyện nào?
- Chuyện sau khi anh rời đi.
Thiên Phong ngã người nằm xuống, cũng dìu Việt Phương nằm xuống theo, anh trầm ngâm kể lại những ngày mình vừa rời khỏi mảnh đất này và bị mất đi ký ức.
- Khi anh vừa về đến nhà, mới biết ba anh sắp đưa gia đình đi định cư. Anh quyết liệt phản đối, anh chẳng muốn đi khỏi nơi này chút nào cả. Ba anh giữ anh trong nhà, mặc cho anh cầu xin, cũng không bất cứ phương tiện liên lạc nào. Sau đó thì Bảo đến, anh cũng ngạc nhiên vô cùng, anh có nghe nói chuyện đứa con trai của mẹ kế sẽ đến, đứa bé đó nhỏ hơn anh 1 tuổi, chỉ là không ngờ đứa bé đó lại là Bảo.
Thiên Phong khẽ nhắm mắt lại, cố nhớ lại khoảnh khắc khi hai người họ gặp nhau. Ánh mắt Bảo nhìn anh kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ lẫn bi thương, Bảo hét lên mắng anh đã lừa dối, sau đó bỏ chạy và anh vội đuổi theo.
- ...Tai nạn xảy ra, anh không còn biết gì nữa. Khi anh tĩnh dậy, anh đã thấy mình ở đó. Tuy mọi thứ có chút bỡ ngỡ, nhưng anh lại chẳng thấy xa lạ chút nào. Cứ thế chấp nhận một cuộc sống mới, gia đình êm ấm, có ba, có mẹ và em trai. Chỉ có điều, Bảo hoàn toàn xa cách với anh. Điều này cũng khá bình thường với cuộc sống bên đó, cho nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều. Anh đối với mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ, không chút quen thuộc, chỉ trừ bức tranh nhỏ của anh và em. Khi vừa nhìn thấy nó, anh có cảm giác rất mạnh, một cảm xúc khó gọi thành tên. Anh thắc mắc cô bé trong bức tranh đó là ai? Nhưng lại chẳng có câu trả lời, vì thế ấn tượng về cô bé đó càng sâu đậm, khiến anh không thể nào quên được. Cho đến khi gặp Việt Tình. Hôm đó, cô đem album hình của mình ra để cho một người bạn làm hình giúp, anh vô tình nhìn thấy, rồi sau đó...
Thiên Phong không kể tiếp, Việt Phương cũng đã hiểu câu chuyện sau này của họ. Cô cũng không tra hỏi, im lặng tựa đầu vào tay anh. Lắng nghe tim đập của cả hai.
- Mẹ anh... mẹ Bảo, có lẽ rất thích Việt Tình.
- Có lẽ vậy. Anh trước giờ với mọi thứ luôn lãnh đạm, cho nên khi biết Việt tình là bạn gái anh, mẹ rất vui, cho nên rất quý Việt Tình - Thiên Phong khẽ đáp rồi trấn an cô - Đừng lo, anh sẽ giải thích cho mẹ hiểu. Tuy là mẹ kế, nhưng xưa nay bà luôn yêu thương anh. Nếu anh không hồi phục ký ức, có lẽ anh vẫn xem bà là mẹ ruột của mình. Anh tin, bà sẽ không xen vào hạnh phúc của anh đâu.
Cô khẽ gật đầu mĩm cười. Dù thế nào, cô cũng đã chọn sự nắm chặt không buông.
Họ nằm bên cạnh nhau như thế, im lặng nghe hơi thở và nhịp tim đập cùng tiếng gió lùa lạnh lẽo. Cùng cảm nhận giây phút của tình yêu ra sao.
- Tình yêu cũng giống như những ngọn lửa trong gió, gió cũng dập tắt lửa cũng có thể thổi bùng ngọn lửa. Anh nói xem, anh là ngọn gió nào – Việt Phương gối đầu trên cánh tay Thiên Phong , khẽ nghiêng người chui rúc vào lòng anh, tìm kiếm hơi ấm trong đêm lạnh. 
Thiên Phong choàng tay kéo người cô sát vào người anh hơn, tay vòng ngang eo cô sợ cô bị lạnh, muốn ôm chặt cô để cái lạnh không bám lấy cô. Anh ngẫm nghĩ một chút mới trả lời cô:
- Tình yêu mãi mãi là điều bí mật. Hãy cứ tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến, dù chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc đời. Mặc kệ cho tương lai sau này thế nào, anh vĩnh viễn trân trọng khoảnh khắc này. Cho nên anh là cơn gió nào không quan trọng, cái quan trọng là ngọn lửa đó có muốn tắt hay không?
- Thiên Phong…
- Ừ…
- Thiên Phong…
- Em nói đi.
- Tên anh rất đẹp, em thích gọi cái tên này. 
Việt Phương dang tay ôm lấy anh, cô ngẩng đầu lên kề sát gương mặt anh, đem hơi thở của bản thân hoà nhập với hơi thở của anh. Cô đưa tay lần tìm kiếm trên gương mặt anh: má, mũi, và môi…
Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên những đầu ngón tay, tim anh khẽ run nhẹ, anh xoay người cúi đầu nhìn gương mặt cô, ánh mắt cô, nỗi khát khao bùng lên trong lòng anh . Anh nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, cánh mũi rồi chậm lại trên cánh môi của cô. Môi cô mềm, lại mang tư vị lạnh của gió đêm, nhưng lại ấm lên khi môi anh chạm đến. Nụ hôn của hai trái tim kết hợp, ngọt ngào và say đắm. Cô đáp lại nụ hôn của anh trong nồng nàn.

Luyến tiếc rời khỏi bờ môi của Việt Phương, Thiên Phong khàn giọng nói:
- Nếu như lúc đó anh chọn lựa không tin em thì sao?
Việt Phương nghe anh hỏi, cô cắn môi cuối đầu, bởi vì nếu như lúc đó anh không tin cô, cô sẽ buông tay.
- Vì sao lại như thế? Em chắc chắn sẽ không ngốc nghếch muốn thử anh bằng cách như thế - Thiên Phong đưa ra nhận định của anh. Thật ra, ngay từ đầu anh biết cô cố tình nói như thế, cho nên mới tỏ vẻ thân mật với cô trước mặt mẹ, đánh tan ánh mắt của bà khi nhìn Việt phương qua mấy lời Việt Tình nói.
- Ôm em đi - Việt Phương rùng mình một cái rồi khẽ bảo.
Thiên Phong đưa tay ôm chặt cô thêm nữa, như ép chặt cô vào lòng anh, muốn đem cô vào tận sâu trong trái tim. Bị ép chặt thế nhưng Việt Phương lại không thấy khó chịu, nằm trong vòng tay vững chắc của Thiên Phong, được anh bảo vệ che chở, cô cảm thấy mình có thể đối mặt với mọi thứ.
- Thiên Phong, bác sĩ bảo trong não em có một khối u. 
Thiên Phong giật mình, anh nới lỏng vòng tay nhìn trừng trừng vào Việt Phương. Hóa ra anh nhìn thấy sắc mặt cô không tốt không phải là vì cô ngồi quá lâu trước trời gió, hóa ra khi cô vịnh lấy anh, người run run, không phải vì sợ. 
"U não " - Anh từng đọc một bài báo về căn bệnh này , anh nhớ đại khái nói về bệnh này :"Người bệnh u não thường bị liệt, tử vong đột ngột hoặc mắc chứng động kinh triền miên. Nếu là u lành, sự lớn lên của nó sẽ chèn ép dây thần kinh trung ương các cơ quan khác, chẳng hạn nếu ép thần kinh cơ quan hô hấp sẽ làm bệnh nhân ngừng thở, ép thần kinh tủy sống sẽ gây liệt người...Còn u não ác tính có tóc độ phát triển và mức độ xâm lấn nhanh, dễ cướp đi tính mạng người bệnh. U não nguy hiểm lại không có triệu chứng rõ ràng: đau đầu, thân thể yếu đi, mờ mắt bình thường. bệnh chỉ có thể phát hiện qua khám lâm sàng và chuẩn đoán hình ảnh. Do đó, u não được xếp vào loại bệnh nguy hiểm nhất đối với tính mạng con người. "
- Bao lâu rồi - Sắc mặt anh tái nhợt nhìn cô gặn hỏi.
- Bao lâu gì? - Cô tròn mắt nhìn anh hỏi lại.
- Em biết mình bị bệnh bao lâu rồi? 
- Vừa mới thôi - Việt Phương trầm ặt đáp, Thiên Phong có chút nhẹ nhỏm thì Việt Phương lại nói tiếp – Nhưng thật ra, triệu chứng của bệnh đã xuất hiện cũng khá lâu rồi, chỉ là những triệu chứng đó chỉ xuất hiện một chút rồi qua, cho nên em không để ý.
Thiên Phong nâng người ngồi dậy kéo theo cả Việt Phương, anh nhìn cô một cách hốt hoảng hỏi. 
- Có phải bây giờ em thấy nhức đầu hay không?
- Gương mặt anh giờ ra sao em cũng không nhìn rõ – Việt Phương đưa tay chạm vào gương mặt của Thiên Phong, quả thật giờ phút này, mắt cô mờ hẳn đi, như có một lớp màng ở phía trước, không nhìn rõ thứ trước mặt mình nữa. Cả người cô run lên một cách sợ hãi, hai dòng nước mắt rơi xuống nóng hổi trên gương mặt cô.
Thiên Phong sợ hãi ôm chặt cô, anh dỗ dành trấn an cô:
- Không sao đâu. Không sao đâu. Chúng ta lập tức đi bệnh viện kiểm tra. Lập tức chữa trị thì không có gì đáng lo nữa.
- Nếu như không chữa được thì sao? – Giọng cô nấc nghẹn hỏi.
- Sẽ không đâu. Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau, ông trời không nhẫn tâm như vậy đâu – Giọng Thiên Phong khan đi trong đau đớn và lo lắng. Từ trước đến giờ, anh luôn là người điềm tĩnh, thế nhưng lại bị những giọt nước mắt của cô mà hoang mang . Anh đưa hai tay bê lấy gương mặt cô, để mặt cô đối diện, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng và dồn dập vì kích động của anh – Dù thế nào, anh cũng sẽ không để em lẻ loi một mình đối mặt với căn bệnh này đâu. Hãy dựa vào anh, hãy để anh cùng vượt qua nỗi đau này.
Việt Phương khẽ cười trong nước mắt, cô nói:
- Có biết vì sao em quyết định nhận lại anh hay không? 
Rồi không để anh trả lời, cô dựa vào anh mà nói tiếp:
- Bởi vì em ích kỷ, dù không biết cái gì đang chờ đợi mình phía trước, vẫn muốn có anh bên cạnh. Ích kỷ không muốn biết nếu như em chết, anh sẽ đau khổ thế nào. Mặc kệ sự đau khổ khi chỉ còn lại một mình của anh, vẫn mong muốn có anh bên cạnh. Cả đời này cho đến chết, em sẽ không buông anh ra đâu.
- Cả đời này cho đến chết, anh cũng chỉ yêu mình em. Chỉ có em thôi.
- Mãi mãi…
- Mãi mãi…

Việt Tình đi vào nhà, cô mới nhận ra, Thiên Phong và Việt Phương không còn lẽo đẽo đi theo phía sau của cô. Trong long bực tức, cô đẩy mạnh cánh cống rồi đi vào. Không ngờ vừa vào đến sân thì đã thấy bà Thu Hà đang ngồi u sầu trên cái bàn đá turo71c sân nhà. 
- Mẹ…
Việt Tình bật tiếng gọi thê lương rồi nhào đến bà Thu Hà khóc nức nở.
- Chuyện gì vậy con?
- Mẹ, con khổ quá mẹ ơi.
- Là chuyện gì, hãy kể cho mẹ nghe – Bà xót xa khi nghe con gái khóc.
- Mẹ à, Việt Phương nó … nó cướp bạn trai của con rồi, nó thật sự cướp bạn trai của con rồi. Hôm nay nó và anh ấy đã công khai thừa nhận trước mặt mẹ anh ấy rồi. Mẹ nói con phải làm sao đây. 
Bà Thu Hà thở dài nhắm mắt xót xa, đúng là quá oan trái, hai đứa con gái, long bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Bảo bà chọn ai bỏ ai bây giờ. 
Lần đầu tiên Việt Phương chủ động gọi cho bà, từng lời nói của Việt Phương khiến cõi long bà lo lắng, trong lời nói có chút gì đó bi thương và sợ hãi. Cho nên bà vội vã chạy về đây, bỏ mặc cuộc họp ngày mai, ngồi đợi hai đứa con gái trở về, ba mẹ con, cùng nói hết nỗi long của mình.
Bà vuốt tóc Việt Tình, giọng bà đầy sự mệt mỏi hỏi:
- Từ trước tới giờ, mẹ có để con thiệt thòi chưa?
Việt Tình ngừng khóc khó hiểu nhìn mẹ, tự nhiên bà lại hỏi cô một câu chẳng ăn nhập gì với tiếng oán than của cô, nhưng vẫn trả lời bà:
- Con biết mẹ thương con nhất, cho nên từ nhỏ đến lớn, con thích gì, mẹ đều mua cho con cả. Cho nên con cũng yêu mẹ nhất.
- Mẹ chưa từng có lỗi với con phải không?
Việt Tình thấy mẹ mình hôm nay thật kỳ quặc, cô khó hiểu nhìn bà lần nữa.
- Mẹ! Mẹ sao vậy? Sao hôm nay hỏi con những câu kỳ cục như thế chứ?
- Việt Tình! Từ trước đến giờ, con luôn được mẹ thương yêu, muốn gì được đó. Còn Việt Phương, em con luôn thiệt thòi, mẹ có lỗi với em con rất nhiều. Cho nên lần này, con hãy chịu thiệt thòi nhường Jony lại cho Việt Phương đi.

 - Mẹ, mẹ đang nói gì vậy. Sao mẹ có thể bắt con làm như thế chứ? – Việt Tình đứng bật dậy hét lên lồng lộng giữa đêm tối khiến mọi người trong nhà nghe thấy hốt hoảng chạy ra.

- Chuyện gì? Có chuyện gì vậy bây – Bà Hai là người đi ra đầu tiên nhìn thấy Việt Tình đang dung ánh mắt tức giận nhìn mẹ mình.
- Trước giờ mẹ luôn thương con mà, về đây mới có mấy bữa thôi, mà mẹ đã nghiêng về Việt Phương rồi. Sao mẹ lại có thể nói ra mấy lời bất công như thế.
- Ở đâu có cái kiểu ăn nói như thế với mẹ mày hả - Chú Nhân chạy ra thấy thái đỗ hỗn xược của Việt Tình bèn lên tiếng mắng.
- Bất công. Con nói mẹ bất công với con. – Bà Thu Hà đứng bậy dậy quắc mắt nhìn Việt Tình – Mẹ bất công với con, mẹ bất công với con cho nên người chịu đòn , người luôn bị phạt là Việt Phương, trong khi người đáng bị phạt là con mới đúng. Mẹ bất công với con mà người mẹ té xuống sông là Việt Phương, nhưng mẹ vẫn theo lời con là người bị té xuống sông là con, sau đó cứ thể để Việt Phương ở nhà nội mà đem con về nhà. Mẹ đúng là bất công, nhưng không phải với con, mà là với Việt Tình.
Việt Tình tái mặt, cô ghiến răng nói:
- Thì ra, để có được anh ấy, nó đã nói ra hết sự thật cho mẹ nghe.
- Việt Phương không có nói lấy một lời nào hết – Bà Thu Hà khẳng định chắc nịch – Mẹ là mẹ của hai đứa, lẽ nào không nhận ra con mình hay sao. Dù hai đứa có giống nhau như đúc, thậm chí ba con không thể nhận ra, nhưng mẹ không bao giờ nhầm lẫn. Con có một nốt ruồi nhỏ phía sau gáy, còn Việt Phương thì không. 
Việt Tình đưa tay sờ sau gáy, tuy cô không biết nốt ruồi nhỏ này xuất hiện từ bao giờ, nhưng quả thật phía sau cô có một nốt ruồi nhỏ. Cô nhìn mẹ trân trối, những lời mẹ nói là sự thật, vậy thì…
- Nhưng mà… là mẹ chọn bỏ rơi Việt Phương chứ không phải con. Lúc đó, con chỉ là một đứa trẻ mà thôi, làm sao con biết mẹ sẽ vì vậy mà bỏ Việt Phương ở lại với ông bà nội chứ. Sao có thể ích kỷ vì chuyện lúc nhỏ mà đỗ tất cả lỗi lầm lên con như thế chứ. Sao lại bắt con gánh chịu sự bất công do mẹ tạo ra chứ?
- Bốp…
Cái tát tai giáng lên mặt của Việt Tình khiến tất cả mọi người có mặt ở đó: ông Hai, bà Hai, chú Nhân, chị Nga, và nhóc Bảo đều kinh ngạc đến sửng sốt. Việt Tình sững sờ đưa tay ôm má, giương mắt nhìn bà Thu Hà. Gương mặt bà đầy nỗi đau đớn, là lỗi của bà, nhưng lỗi này cũng vì tình yêu thương con cái mà ra, bà làm như vậy tất cả cũng đều là vì Việt Tình. Vậy mà Việt Tình lại cho bà ích kỷ, đứa con gái này khiến bà đau long khôn xiết.
- Mẹ đánh con, xưa nay mẹ chưa hế đánh con, vậy mà…
- Một cái tát đối với cô là quá nhẹ - Bảo từ ngoài công bước vào giận dữ nói – Cái tát đó là gì so với những nỗi đau mà Việt Phương phải nhận chứ. Từ nhỏ, cô được yêu thương chiều chuộng, trong khi Việt Phương cô đơn lẻ loi ở nơi này. Bao nhiêu tình thương, cô đều giành hết, Việt Phương có những gì chứ hả. Cô ấy chỉ có mong có một mình Thiên Phong mà thôi. Mất Thiên Phong , cô còn rất nhiều người khác, còn Việt Phương cô ấy chỉ có mỗi Thiên Phong mà thôi, ở bên Thiên Phong, cô ấy cảm thấy bớt cô đơn và thấy hạnh phúc hơn. Chỉ là một ước mơ nho nhỏ mà thôi, cô cũng không thể nhường cô ấy hay sao. Nói cho cô biết, Việt phương cô ấy đã mắc căn bệnh u não chưa rõ là gì. Nếu như cô ấy chết, chắc cô mới vừa long hả dạ đúng không?
Lời chế giễu của Bảo như tiếng sét bên tai Việt Tình, cô há hốc miệng nhìn Bảo, như không tin vào tai mình. 
- Bảo! Con vừa nói gì? Việt Phương nó…- Chú Nhân nhìn Bảo lên tiếng trước.
Bảo nhìn mọi người thở dài một cái rồi mới nói:
- Hồi trưa cô ấy bị ngất, cho nên con đưa cô ấy đi bệnh viện. Trước đó, Việt Phương có nói dạo này cô ấy hay đau đầu, có lúc mắt như muốn mờ đi. Lúc đó, Việt Phương cho rằng mình suy nghĩ nhiều quá nên mới đau đầu mệt mỏi mà hoa mắt. Nhưng khi vào bệnh viện, con có kể cho bác sĩ nghe qua, bác sĩ đã khám và chụp X quang cho cô ấy và phát hiện trong não có một khối u chưa rõ là lành tính hay ác tính. Bác sĩ đề nghị Việt Phương nhập viện để kiểm tra kỹ hơn, nhưng cô ấy không chịu. Con có khuyên cô ấy, nhưng Việt Phương bảo là cần thời gian để chấp nhận, lỡ như cô ấy bị u ác tính không thể trị khỏi. Con đoán Việt Phương sẽ đi tìm Thiên Phong, vì chỉ có ở bên anh ấy, Việt Phương mới thấy lòng thanh thản mà dũng cảm đối mặt với điều xấu nhất.
Tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy lo lắng không ngừng. Bà Thu Hà bưng mặt ngồi sụp xuống đất khóc. Hối hận, ăn năn là những gì đang diễn ra trong long bà. Vì sao bà lo sợ cho đứa con gái này, bà chở che bao bọc, tìm mọi cách để nó thoát khỏi số phận xấu của mình đến mức lơ là, bỏ mặc đứa con kia của mình. 
Hoá ra, sự thay đổi thân phận của hai đứa, không phải là để hoà hợp cho số mạng hai đứa, mà là chuyển đổi số mạng cho nhau. Là bà đã hại Việt Phương rồi.
- Hiện giờ Việt Phương đang ở đâu, con có biết không? – Ông Hai bình tĩnh hỏi Bảo.
- Con vừa về nhà, thì gặp mẹ con. Bà ấy đã nói mọi chuyện với con, cho nên con mới đến đây xem Việt Phương thế nào. Việt Phương cô ấy chưa về nhà sao? – Bảo kinh ngạc hỏi – Dường như tình hình của cô ấy tệ hơn rất nhiều. Con muốn đến là để thuyết phục cô ấy ngày mai đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.
- Việt Phương đang ở bên cạnh Thiên Phong – Việt Tình vội vàng nói, lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác choáng voáng lo lắng vì đứa em gái.
- Mau gọi điện thoại cho Thiên Phong đi – Bà Thu hà liền giục.
Bảo vội lấy điện thoại gọi cho Thiên Phong, nghe xong,anh tái mặt, rồi nói với mọi người:
- Việt Phương đã nhập viện rồi.

Khi Việt Phương tĩnh dậy, trước mặt cô là không gian mờ ảo, cô không biết là mình đang ở đâu, nhưng có một bàn tay nắm chặt lấy tay . Cô nhận ra bàn tay này , bàn tay ấm áp khiến cơn sợ hãi trong lòng cô dịu lại.
Bàn tay đặt trên một tấm drap, tấm drap sạch sẽ, cùng mùi ete đủ để cô nhận biết mình đang nằm trên giường bệnh. Cô khẽ cử động bàn tay còn lại, để cảm nhận không gian mình đang ở. Cô chỉ thấy lờ mờ , ngay cả bàn tay trước mặt cũng chẳng thấy rõ ràng. 
- Trời chưa sáng hẳn đâu, em sẽ khó thấy đường lắm - Thiên Phong đã thức dậy từ bao giờ, anh đứng lên, ngồi bên cạnh mép giường, nắm lấy bàn tay đang giơ ra trước mặt của cô nhẹ nhàng nói - Em thấy thế nào rồi. Để anh mở đèn lên cho em.
Bác sĩ sở cô khi thức dậy, mắt sẽ không thích ứng được nên mới yêu cầu tắt đèn như thế. 
- Không cần đâu - Việt Phương vội nắm lấy bàn tay chuẩn bị rời đi của Thiên Phong. Cô rất sợ, sợ rằng khi đèn sáng, cô vẫn không nhìn thấy gì, vậy thì cứ để bóng tối như thế này đi. Cô cảm giác bóng tối sẽ giúp cô dễ chịu hơn.
Thiên Phong khẽ ừ trong cổ họng, anh nắm chặt tay cô rồi ngồi lại, giọng dịu dàng hỏi:
- Em thấy sao rồi?
- Em hơi nhức đầu - Cô chỉ nhớ cơn choáng voáng khó chịu trước khi ngất đi trong vòng tay anh khi ở nhà chòi.
- Để anh gọi bác sĩ - Thiên Phong lo lắng lần nữa muốn đứng lên. Thật sự, anh như muốn phát điên khi Việt Phương ngất trong chính vòng tay của anh, anh bế thốc cô lên, gồng người chạy ra đường tìm người giúp đỡ đưa cô vào bệnh viện ngay lập tức. 
- Đừng - Cô lại giữ chặt anh ngăn lại, khẽ nâng người lên như muốn ngồi dậy. Thiên Phong thấy vậy liền đứng dậy xoay người, nâng cô lên, để cô tựa vào lòng mình. Dựa vào lòng Thiên Phong, Việt Phương cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô cười cười nói:
- Em thích cảm giác này. Em muốn được ở bên cạnh anh, đừng rời khỏi em.
- Ngốc, anh sẽ không đi đâu hết, chẳng phải anh đã nói sẽ ở bên cạnh em mãi mãi hay sao. 
- Kể em nghe một câu chuyện đi có đượ c không, cảm giác thật buồn tẻ - Cô ngồi trong lòng anh, đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ chí thấy thứ ánh sáng mập mờ không rõ ràng, giống như trước mắt cô có rất nhiều lớp màng ngăn cách ánh sáng lọt vào.
- Được - Thiên Phong ôm chặt cô, anh dựa lưng vào tường, để hai người được thoải mái hơn bắt đầu kể câu chuyện - Có một đôi tình nhân nọ, họ yêu nhau và hẹn ước kết hôn. Cô gái rất thích ngắm bầu trời đêm, hai người hay tựa vào nhau nhìn lên bầu trời. Một hôm chàng trai nói:
" Tình yêu của anh dành cho em giống như vì sao trên bầu trời kia, anh mãi mãi là vì sao trên bầu trời của em"
Cô gái nhìn ngôi sao nhỏ bé, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, chẳng thấy hấp dẫn và đẹp lung linh như ánh trăng tròn bên cạnh. So với mặt trăng đẹp kiêu sa kia, ngôi sao nhỏ bé thật thấp kém hèn mọn. Cô gái thấy trong lòng không vui, cảm thấy chàng trai chưa yêu cô đủ như tình yêu mà cô cần. 
Chuyện gì đến cũng đến, cô nói lời chia tay với anh khi có một chàng trai khác đeo đuổi cô, anh ta nói sẽ tặng cô mặt trăng trên trời cao kia. Chàng trai chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng người yêu rời đi và khẽ nói:
" Anh mãi mãi là ngôi sao trên bầu trời của em"
Cô gái cuối cùng cũng làm đám cưới với người con trai kia. Nhưng ngày tháng qua mau, một ngày nọ, chàng trai kia bỏ rơi cô chạy theo một người con gái khác. Trong lúc cô đau khổ, chàng trai đã đến vỗ về và làm chỗ dựa cho cô. Anh chưa từng thay đổi tình yêu của mình dành cho cô.
Nhưng năm sau đó, họ có với nhau nhiều măc con và sống hạnh phúc.
Và ngày ngày họ lại cùng ngắm trời đêm, cô nhìn mặt trăng lần lượt thay đổi khi tròn khi méo, cô mới biết, trăng kia tuy đẹp kiêu sa khiến người ta yêu thích, nhưng nó lại là thứ hay thay đổi. Còn ngôi sao kia tuy nhỏ bé, cũng chẳng rực rỡ, nhưng lại trường tồn mãi mãi theo thời gian.”
Kể xong, Thiên Phong dung tay mở long bàn tay của Việt Phương ra, vẽ vào tay Việt Phương một ngôi sao, sau đó áp tay mình vào bàn tay đang xòe của cô, từng ngón tay đan vào nhau thật chặt. Giống như lời hứa mãi mãi không xa rời của anh dành cho cô.
Ở bên ngoài cửa, Việt Tình khẽ thở dài, cô quay đầu lại nhìn Bảo khẽ nói:
- Cậu nói đúng, tình yêu gượng ép không phải là tình yêu. Cái gì có thể trói buộc, nhưng tình yêu thì không. Tôi đã quá ích kỷ, long ích kỷ khiến tôi mất đi tình chị em. Nhưng tôi không muốn mất đi đứa em gái.
Bảo khẽ cười gật đầu, cả hai rời đi nhẹ nhàng.
3 tháng sau
Trên một cách đồng, trải dài một màu vàng của những hạt lúa nặng trĩu. Trời chiều mát rượi, mọi người rủ nhau ra cánh đồng quay quần như lúc nhỏ.
- Này, này, nướng xong chưa vậy hả - Tiếng Hiển the thé kêu lên đầy vẻ mong đợi.
- Ông háo ăn vừa vừa thôi, chờ đi, còn lâu lắm – Hải đang lui cui vùi rơm vào trong cái mô đất họ đào để nướng mấy con cá được xỏ qua cành trúc, mùi nướng thơm lừng cả khoảng đất trống của cánh đồng – Muốn ăn thì mau lại đây phụ giúp tui lấy rơm coi.
- Sao không bảo Nam phụ ông – Hiển lười biếng ngồi ngáp ngắn ngáp dài đáp.
- Thằng Nam đi lấy rơm rồi, ông chờ chút đi – Bảo đang xiên mấy con cá rô đồng vừa bắt được chuẩn bị cho đợt nướng tiếp theo nói vọng tới.
- Đồ làm biếng kia, muốn ăn mà không muốn làm à – Hải lườm Hiển một cái mắng.
- Biết sao được, ở nhà được vợ chăm sóc quen rồi – Hiển phe phẩy cọng cỏ trên tay hí hửng đáp, khẽ liếc nhìn Thắm đang bận rộn cùng Thảo gọt trái cây.
- Mau đi xách một thùng nước sạch ra đây, lát mọi người có nước rửa tay rửa miệng – Thắm nghe vậy liền lên giọng sai bảo.
Nam vừa tới, trên tay là một bó rơm vàng dài, bật cười nói:
- Ai vừa bảo được vợ chăm sóc quen rồi vậy ta. Hóa ra là sĩ diện đàn ông.
- Mấy ông thì biết cái gì chuyện vợ chồng người ta mà nói – Hiển hơi ngượng liền lên giọng bảo.
- Thế kể chuyện vợ chồng hai người cho tụi này biết đi – Hải cười gian nhìn Hiển yêu cầu, lời lẽ đầy ám muội.
Thắm ngượng đỏ mặt nhìn Hiển trách:
- Còn già cái mồm, mau đi xách nước.
Mọi người nhìn Hiển khổ sở đứng dậy đi xách nước mà cười vang trêu chọc tiếp.
Thiên Phong và Việt Phương cũng nhìn nhau khẽ cười, sau đó nhìn vào bức tranh cả hai cùng hợp tác vẽ. Một bức tranh cảnh chiều đồng quê yên ả, với những đứa trẻ năm nào cùng chơi dưới cánh đồng. Êm đềm và thơ mộng.
- Giờ thì anh có thể nhẹ nhỏm thật rồi – Thiên Phong buông bút vẽ xuống, hít vào một hơi thật thoải mái nói.
Sau những giây phút hoảng sợ, thì cuối cùng bác sĩ cũng thông báo khối u trong não cô là khối u lành. Không gây hại đến tính mạng của cô, chỉ là khối u chèn lên vài sợi dây thần kinh của cô, nhất là dây thần kinh thị giác khiến mắt cô mờ đi không thấy đường. Có điều, có một số khối u nhỏ không thể cắt bỏ, phải tiến hành xạ trị để triệt tiêu những khối u đó, và giờ thì Việt Phương đã khỏi hẳn hoàn toàn. Cho nên hôm nay cả nhóm ra đây ăn mừng.
- Việt Tình lúc sang có gọi điện chúc mừng em - Việt Phương bèn nói, từ lúc biết khối u trong đầu cô là khối u lành, Việt Tình đã cùng cô nói chuyện suốt một đêm, đó là lần đầu tiên hai chị em cùng tìm thấy nụ cười. Sau đó, Việt Tình quyết định qua mỹ làm việc, vẫn là công ty của ba Thiên Phong, ông cũng rất quý tài năng của Việt Tình. 
- Cô ấy sao rồi?
- Chị ấy nói mình rất tốt, dù sao cũng đã sống ở đó mấy năm cho nên không cảm thấy lạc lỏng . Mà Bảo và bác gái sao rồi, nghe nói họ đã làm lành đúng không?
- Làm lành rồi – Thiên Phong gật đầu – Ba anh vốn muốn Việt Tình là con dâu của mình, nhưng mẹ đã thuyết phục ba, nói giúp chuyện chúng ta, cho nên Bảo không còn giận bà nữa.
- Thật là tốt quá – Việt Phương khẽ cười hít sâu không khí trong lành mà họ đang có, thật là tốt khi cô có thể lần nữa ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp của quê hương.
Thắm đột nhiên cảm thấy buồn nôn khó chịu, cô lấy tay che miệng chạy sang một góc ói lien tục không ngừng. Thảo hốt hoảng chạy đến xem :
- Thắm không sao chứ?
Rồi cô quay sang mọi người gọi ta.
- Mọi người ơi, Thắm hình như không ổn thì phải.
- Không phải đâu – Thắm vội lắc đầu xua tay, cô ngượng ngùng nhìn mọi người nói khẽ - Mình sắp có em bé rồi thì phải.
- Thật sao? – Hải, Nam và Thảo cùng sửng sốt nhìn cô hỏi.
- Mình cũng không chắc lắm, nhưng hình như là vậy – Thắm gật đầu cười nhẹ nhàng đáp.
Hiển vừa khệ nệ xách một thùng nước vừa đi lấy hổn hển xách ra, Hải liền quay lại nhìn Hiển hô to:
- Này, ông bố trẻ. Chúc mừng sắp được thăng chức nha.
- Ông nói gì? – hiển không hiểu gì liền hỏi lại.
- Ông sắp làm ba rồi – Nam cười giải thích.
- Cái gì? Tui sắp làm ba rồi. Thật sao? – Hiển sửng sốt lẫn vui mừng kêu lên.
- Đúng rồi – Thảo gật đầu xác nhận.
- Hoan hô, mình sắp làm ba rồi – Hiển quăng luôn thùng nước cực khổ mới xách ra, anh lao nhanh về phía Thắm hò reo.
Thiên Phong và Việt Phương cũng hớn hở chạy lại chúc mừng, ai cũng giành đặt tên cho đứa bé, và ai cũng muốn làm cha mẹ nuôi của nó.
Bức tranh đồng quê của Thiên Phong và Việt Phương cùng vẽ lay nhẹ trong gió chiều. Phảng phất hương vị đồng xanh tuyệt diệu.

_____________________________________________________________________

                                                                  THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: