Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chiếc vòng tay

    Người phụ nữ kia im lặng, lại nhìn chằm chằm phong thư kia. Sau một hồi, cô bắt đầu cầm nó lên, cẩn thận xé ra từng chút một như thể đang mở một món quà vô giá. Hiện ra trước mắt Phước là một tờ giấy nhỏ được gấp gọn cùng với một cái vòng đeo tay. Khác với vòng đeo tay của người lạ mặt kia, chiếc vòng này trông có vẻ mỏng hơn, và cũng không mang màu đỏ sặc sỡ. Đó là một chiếc vòng có màu vàng nhạt, đính đá hình hoa hướng dương tuyệt đẹp. Người phụ nữ nhìn chằm chằm chiếc vòng đeo tay, trông như không tin được những gì mình đang thấy. Cô cứ lật trái lại lật phải rồi lại giơ chiếc vòng lên cao, hướng ra chỗ ánh sáng. Cứ lặp đi lặp lại một hồi sau, người phụ nữ mới dừng lại. Bây giờ cô mới chú ý đến tờ giấy nhỏ trong phong thư, cô mở lá thư ra, bắt đầu đọc những dòng chữ được viết trên đó. Phước không thể nhìn thấy những gì viết trong thư vì má cậu để rất gần mặt, như để đọc đúng từng câu từng chữ. Cậu chỉ nghe thấy má mình lẩm bẩm đọc dòng chữ nào đó trên bức thư "Một chiếc vòng dành tặng cho người bạn tốt của tôi". Má cậu lại rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống thấm đẫm trên lá thư, nhưng lần này có vẻ không có dấu hiệu hoảng loạn hay đau khổ, khá tốt, có vẻ bức thư của người kia cuối cùng cũng khiến mẹ cậu ổn định hơn đôi chút.
   Người phụ nữ vừa mỉm cười vừa lau nước mắt đang chảy dài trên mặt, gập lại bức thư và cất chúng vào phong thư. Xong, cô lại tiếp tục ngắm nghía chiếc vòng tay mới của mình, thi thoảng lại đặt nó gần ngực đầy trân trọng. Bầu không khí căng thẳng dường như cũng dịu đi đôi phần, như thể cô đã trút bỏ được một phần gánh nặng trong tâm hồn mình vậy . Mặc dù Phước tò mò không biết người kia đã viết những gì, nhưng dù sao má cậu cũng thấy ổn hơn, đó mới là chuyện quan trọng. Cậu thầm gửi lời cảm ơn tới người giấu mặt kia, hi vọng rằng người đó yên nghỉ nơi chín suối.
- Đẹp không?
- A! Dạ?
- Con thấy má đeo chiếc vòng này đẹp không?
- Đẹp ạ. Con thấy hợp với má lắm ạ!
- Cảm ơn con nhé.
  Người phụ nữ mỉm cười, ngắm nghía chiếc vòng mới trên cổ tay của mình. Cô ấy bây giờ trông tươi tỉnh hơn khá nhiều, lại trở về cái dáng vẻ điềm đạm ngày thường, cứ như thể cô và người phụ nữ hoảng loạn cách đây một giờ trước là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Mặc dù không thể đọc được suy nghĩ của mẹ nhưng Phước tin chắc rằng cô hẳn là đang hồi tưởng lại cái quá khứ tốt đẹp mà cô từng trải qua. Vì thế, cậu quyết định sẽ giữ im lặng, cho cô một chút không gian riêng tư. Nhưng chỉ một lúc sau, người phụ nữ lại cất tiếng hỏi cậu bé:
- Con có thắc mắc tại sao má nhận ra người lạ đó chỉ bằng chiếc vòng tay không?
-...Dạ. Có ạ.
- Thực ra thì, vòng tay chỉ đỏ không hẳn là hiếm. Con có thể mua ở cửa hàng, cũng có thể xin từ chùa. Nhưng điều làm chiếc vòng chỉ đỏ kia đặc biệt chính là phiến đá đính trên đó.
- Con thấy mấy chiếc vòng đính đá kiểu vậy cũng khá nhiều mà ạ?
- Đó chính là lí do nó đặc biệt. Đá cỏ bốn lá đấy là do đích thân gia chủ của gia đình đó chọn thợ lành nghề giỏi nhất ở đấy làm. Hơn nữa, viên đá còn được đúc từ đá ngọc bích đó.
- Vậy là nhà chú ấy siêu giàu luôn ạ? - Đôi mắt Phước sáng lên như đèn pha, như thể đang mường tượng ra viễn cảnh về một căn nhà đầy ắp tiền, nhiều đến nỗi có thể bơi trong bể tiền đó vậy. Điều đó khiến người phụ nữ cười khúc khích, dù sao cô cũng quá quen với cái trí tưởng tượng bay cao bay xa về cuộc sống sung túc của cậu con trai rồi. Cô véo nhẹ một bên má của cậu, giọng đầy cưng chiều:
- Có vẻ ai đó lại để tâm trí bay hơi xa rồi đó nha. Cẩn thận đi xa quá là không về được đâu đấy.
Phước cũng cười theo má, đáp:
- Con mà đi xa thế thì má ở nhà sẽ buồn lắm. Con sẽ không để má ủ rũ vì nhớ con đâu.
- Chỉ nịnh là giỏi thôi.
- Hehe
- Được rồi, trở về chuyện chính. Thì, nhà chú ấy mấy đời nay đều làm ăn buôn bán khấm khá. Cơ mà, hiện tại cũng chẳng ai biết nhà họ có bao nhiêu tài sản trong tay cả. Chỉ biết là gia chủ rất cưng chiều hai người con của mình thôi. Nhìn chiếc vòng ngọc bích của cô chị cả cũng đủ hiểu rồi.
- Woah. Nghe có vẻ hai người đó sống rất sung sướng. Vậy giả sử con cũng thuộc gia đình như vậy thì con cũng sẽ được yêu chiều như vậy luôn ạ?
- Má không chắc về điều đó...nhưng mà con không có cơ hội đó đâu, má còn chả có đồng nào trong người đây này.
- Con biết mà ạ! Chỉ là giả sử thôi ạ.
- Ừm.
Người phụ nữ nhìn cậu con trai mới mười tuổi của mình với đôi mắt dịu dàng. Cô cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, chỉ im lặng vuốt tóc cậu. Phước ngước lên nhìn cô, nhẹ giọng nói:
- Má ơi, nếu ngày nào đó nhà mình trở nên giàu có thì mình cùng đi du lịch đây đó nha má.
- Ừ, chắc chắn rồi.
- Vậy thì con sẽ học thật giỏi để sau này khi con lớn, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho má, rồi con sẽ mua thật nhiều vòng tay đẹp cho má thoải mái lựa chọn luôn.
- Chà, nay con trai má tự dưng hiếu thảo dữ vậy? Cơ mà má cũng mong chờ tới ngày đó, con yêu. Nhưng đừng tạo áp lực cho bản thân nhé.
- Vâng ạ!
Phước nhìn má mình với ánh mắt đầy quyết tâm. Dường như điều đó đã trở thành mục tiêu phấn đấu tiếp theo của cậu - trở nên giàu có và trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ của mình. Nhưng cậu vẫn chưa hết thắc mắc về cuộc nói chuyện giữa má cậu với người lạ kia. Dù sao má cậu cũng thoải mái nói chuyện hơn rồi nên cậu cũng muốn hỏi đôi điều.
- Mà má ơi? Con hỏi câu nữa nhé.
- Ừ, sao vậy con?
- Nếu chiếc vòng đó là giống của người má thương...thì sao nó lại ở trên tay của bác kia ạ?
- Chuyện đó...má cũng không rõ lắm. Nhưng người thương của má từng nói rằng, khi trước gia chủ có nhờ làm thêm một chiếc vòng chỉ đỏ giống y hệt như của chú ấy. Nghe nói là để tặng cho người mà chú ý nghĩ là đặc biệt nhất.
- Vậy vì sao bác kia lại được nhận chiếc vòng còn lại ạ? Ý con là. Con tưởng chú ý sẽ tặng chiếc vòng cho một người phụ nữ nào đó chứ ạ? Ví dụ như má của nhóc Vũ gì đó chẳng hạn?
- Má cũng không rõ nữa. - Người phụ nữ tránh ánh mắt của cậu, tìm cách đánh lạc hướng chủ đề - Chỉ nhớ người má thương nói bác kia là người chú ấy tin tưởng nhất thôi.
- Ồ...
- Nhưng người ấy cũng có nói là, khi có người nhận được chiếc vòng còn lại, điều đó cũng có khả năng là...thông báo ngầm...rằng chú ấy không còn trên cõi đời này nữa.
- Nghe kì quặc vậy ạ? Làm sao chú ý biết trước thời điểm xảy ra khả năng đó là lúc nào mà tặng lại ạ?
  Phước nhìn mẹ mình, bày ra vẻ mặt khó hiểu, có lẽ cậu đoán chắc rằng mẹ cậu biết điều gì đó trong chuyện này. Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự né tránh của cô:
- Điều đó khá khó nói, giờ chắc con không hiểu được đâu.
- Vâng ạ...- Phước có chút hụt hẫng, nhưng nếu đó là chuyện mà mẹ cậu không muốn nói đến thì hẳn là chuyện không tốt. Và, cậu cũng chẳng muốn làm khó mẹ mình nên liền chuyển qua hỏi câu khác.
- Vậy thì câu hỏi lúc má mới gặp bác kia thì sao ạ, cái gì mà "Chẳng lẽ hai người...", ý má là sao ạ?
- Thực ra thì...má thà nhận được tin rằng người má thương quyết định ở bên một người nào đó-người mà chú ý yêu thương nhất, còn hơn là nghe tin người đó mất con ạ. Nhưng có lẽ lần này điều má sợ nhất đã xảy ra rồi...- Người phụ nữ ngập ngừng - Chỉ vậy thôi....Còn câu hỏi nào nữa không?
- A, còn một câu hỏi cuối cùng nữa ạ.
- Con vẫn chưa thấy nhức đầu với mớ thông tin lộn xộn này à?
- Chưa ạ! Con tò mò nhiều thứ lắm ạ.
- Rồi rồi, nhà bác học tương lai, con muốn biết điều gì nữa?
- Con thấy lúc nãy má có nói là mai má sẽ đi viếng đám ma ý ạ? Má tính đi mấy ngày ạ?
- Con nói má mới để ý...Má tính đi tầm ba ngày á. Người kia ở cách đây 1 tỉnh lận. Con ở nhà ngoan nhen.
- Ể, vậy má định bỏ con ở nhà một mình ấy ạ? Trong ba ngày lận luôn ạ?!
  Phước hỏi má mình, nhìn cô rồi tỏ vẻ đáng thương như mấy chú cún con sắp phải rời xa chủ. Còn người phụ nữ thì lại trầm ngâm suy nghĩ, đôi mày hơi nhíu lại như đang suy tính về chuyến đi lần này. Cô không muốn cậu con trai nghỉ học nhưng cũng chẳng muốn để cậu một mình. Nghĩ mãi một lúc, cuối cùng đôi mày đó đã giãn ra, có vẻ cô đã có kế hoạch gì đó cho cậu con trai nhỏ. Cô nói:
- Má không muốn con nghỉ học theo má sang tỉnh khác, nhưng tất nhiên má sẽ không để con trai má ở nhà một mình đâu. Để nữa chiều má dẫn con sang gặp bạn thân của má nhé.
- Không!!! Con muốn đi với má cơ!
- Con đừng bướng bỉnh - Cô gõ trán cậu - Má không muốn con đi cùng, lúc quay về con sẽ không theo kịp các bạn trên lớp đâu. Với lại, ở đó chắc chắn sẽ rất đông, nhỡ đâu có kẻ nhân cơ hội trà trộn rồi bắt cóc con thì má biết tìm ở đâu đây?
-Vâng ạ. Con biết rồi ạ...
  Vừa nghe đến "tên bắt cóc", Phước rùng mình, lập tức đồng ý, thôi thì cậu thà ở nhà người bạn thân mà má tin tưởng trong dăm ba bữa còn hơn là để bị bắt cóc đem bán hay gì đó.
- Vậy nhé, chiều má dẫn sang. Mà cũng đừng lo, bên chỗ cô ý lắm bạn bằng tuổi con lắm, con sẽ không thấy cô đơn đâu. Nha.
- Vâng ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro