Bạn mới
Sang đến chiều trời đã tạnh mưa, má Phước đưa cậu đến nhà cô bạn thân kia. Trên đường đi má cậu liên tục nhắc nhở cậu phải vâng lời người đó trong suốt ba ngày cô vắng nhà. Cậu theo sát cô, thỉnh thoảng đáp lại vài ba câu.
Họ dừng lại trước một gian nhà nhỏ, bao quanh bởi những cây cam, cây bưởi nặng trĩu quả. Một người phụ nữ trạc tuổi má cậu, trên vai cõng một đứa bé tầm ba tuổi, niềm nở chào đón họ. Đằng sau cô là hai cô cậu bé, có lẽ là mấy bạn cùng tuổi mà má cậu nhắc đến. Cậu bé kia trông cao hơn cậu, cũng cười vui vẻ vẫy tay chào cậu cùng má. Còn cô bé thì rụt rè hơn, chỉ trốn sau lưng người kia, chỉ hé đôi mắt nhìn vị khách mới đến.
- Cơn gió nào mang bà tới đây vậy Lan? - Người phụ nữ kia bắt đầu nói.
- Tui có chút chuyện muốn nhờ cô Hai á. Bà có thể trông hộ tui thằng con không?
- Được. Được chứ. Cơ mà bà đi đâu à?
- Ừ, tui đi viếng một người...
- Đi viếng á? Ai có thể khiến bà rời khỏi đây cơ chứ?
Đợi đã, không lẽ anh ta...?
- Ừ...
- Xin chia buồn với bà....
- Không sao, tui ổn hơn rồi.
- ...Vậy gửi lời chia buồn tới gia đình anh ta giùm tui nhé.
- Được. Vậy tui gửi thằng bé này ở đây nhé.
- Bà chuẩn bị đi luôn rồi à?
- Ừ - Cô gật đầu đáp, khẽ đẩy Phước tiến gần đến cô Hai, nói với cậu - Ở đây ngoan nhé, đừng phá cô Hai, biết chưa?
- Vâng ạ...
Phước gật đầu, tiến đến gần hai bạn nhỏ kia rồi chào tạm biệt má cậu. Cô cũng vẫy tay tạm biệt cậu.
Phước nhìn má mình đi xa, đến khi không còn thấy được hình bóng của cô nữa thì cậu mới thôi.
Cô Hai khẽ vỗ lưng Phước, thu hút sự chú ý của cậu. Cô nhìn cậu đầy trìu mến, cười nói:
- Chào Phước nhé, cô là bạn của má con, cứ gọi cô Hai là được rồi.
- Chào cô Hai ạ.
- Vậy, con vào nhà nhé, ở ngoài lâu bị cảm đó.
- Vâng ạ.
Cuối cùng, Phước ngồi cùng với đám trẻ cùng tuổi trong khi cô Hai bận bịu nấu cơm trong bếp. Lúc đầu, chả đứa nào ho he nói câu gì, chỉ nhìn nhau chằm chằm như đang ngầm đánh giá đối phương. Chỉ cho đến khi cậu bé kia bắt chuyện, bầu không khí mới bắt đầu bớt ngượng ngùng:
- Chào cậu. Tui tên là Lâm Văn Bình. Nhỏ cạnh tui là Lâm Thanh Trúc. Chúng ta có học cùng trường ấy, nhưng chắc cậu không nhận ra bọn tui đâu.
- Chào cậu. Tui tên là Phước. Huỳnh Lập Phước. Tui không nhận ra mình cùng trường. Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi sao?
- Rõ ràng. Cái lần có con chó gần trường rượt nhỏ Trúc, là cậu đuổi nó đi còn gì.
- À...Tui còn chả nhớ mình giúp ai lần đó.
- Sau vụ đó nhỏ này hâm mộ cậu lắm đó nha.
- Này! Cậu đừng nói thế!
Cô bé Trúc hơi đỏ mặt vì ngượng, nhéo nhẹ tay Bình như đang trách móc cậu vì mấy lời nói đó. Bình làm bộ làm tịch như thể nó đau chết đi sống lại, giơ hai tay đầu hàng cô bạn nhỏ này. Phước phì cười nhìn hai người đùa nhau, hỏi:
- Hai người thân thiết nhỉ? Cơ mà hai người không phải anh em à?
- Thì...Bọn tui.. - Hai cô cậu nhìn nhau một hồi rồi lại quay ra nhìn Phước, đồng thanh nói - Trông bọn tui có chỗ nào giống nhau không? Với lại tui không muốn giống nhỏ/lão này đâu.
"Được rồi. Rõ ràng họ giống như anh em họ hàng nhưng không phải ruột thịt", Phước đinh ninh, gật gù suy nghĩ trong khi hai "anh em" nhà kia đang cãi nhau chí choé.
- Mấy đứa đừng cãi nhau về mấy chuyện nhỏ nhặt nữa. Nhà mình có khách đấy!
Tiếng cô Hai vang vọng từ trong bếp ra, giọng nói đầy bất lực vì đã quá quen với cảnh chó mèo cắn nhau này.
Hai người kia ngay lập tức dừng cãi nhau, liếc nhau một cái rồi quay mặt sang hai hướng khác nhau. Vẻ mặt viết lên ba từ "Tui dỗi rồi". Phước chứng kiến cảnh gà bay chó sủa này cũng bó tay, chỉ lắc đầu cười trừ.
Cô bé Trúc hơi hé mắt, quay sang nhìn Phước. Mặt cô bé đỏ bừng, chả biết vì ngại ngùng hay gì khác, ngập ngừng mãi mới bắt đầu nói:
- Cậu tới đây được mấy năm rồi?
- Tầm hai năm. Mà sao cậu biết tui không phải người ở đây vậy?
- Tui chơi cùng tất cả đám trẻ ở đây từ năm tui lên bốn nên ai tui cũng biết. Có mình cậu là năm ngoái tui mới gặp thôi.
- Ồ...
- Trúc mới đầu trông nhát vậy thôi chứ cậu tiếp xúc lâu là sẽ thấy nó chả có tí nào giống con gái đâu.
- Tui bảo đừng trêu tui mà!!!
- Tui thích đó!!
Trúc và Bình lại nhìn nhau chằm chằm không chớp mắt, chả đứa nào chịu thua đứa nào. Trong mắt Phước chúng như hai con mèo xù lông đang chuẩn bị lao vào choảng nhau vậy. Vì thế, Phước quyết định chen vào giữa hai con người này:
- Hai người ở với cô Hai được bao lâu rồi?
- Má nhận nuôi bọn tui từ bảy năm trước. Mới gần đây nhận nuôi thêm một thằng bé bị ba má bỏ rơi nữa. Bà ấy rất chiều chuộng bọn tui.
"Bỏ rơi sao...?", Phước trầm mặc suy nghĩ. Đôi lúc cậu cũng tự hỏi không biết liệu ba má ruột mình có bỏ rơi cậu hay không. Những kí ức hồi còn ba bốn tuổi của cậu còn quá mờ nhạt, vậy nên cậu chưa bao giờ nhớ được tại sao cậu lạc mất họ.
- Ê! Trái đất gọi Phước! Cậu đang nghĩ gì vậy? - Bình hỏi.
- À. Không. Không có gì đâu. Chỉ nhớ má tui chút thôi.
- Lần đầu xa má à mà trông buồn ghê vậy?
-....
- Nhưng mà thôi không sao! Với tui và nhỏ Trúc, đảm bảo cậu sẽ không buồn nữa đâu anh bạn.
Bình khoác vai cậu, giọng nói đầy vẻ háo hứng xen lẫn sự vui vẻ thường thấy của mấy cậu học sinh, đối lập hẳn với vẻ hơi trầm tính khi tiếp xúc với người ngoài của Phước. Cậu không mấy quen kiểu tiếp xúc này, nhưng nó cũng không tệ cho lắm. Nhưng trọng điểm là...
- Bạn?
- Đúng rồi. Bạn mới của tụi tui. Nữa về với má cậu rồi thì nhớ thỉnh thoảng sang đây chơi cùng tụi này nhe.
- Ừ. Tất nhiên rồi, mình là bạn mà.
Phước cười niềm nở, trông vẻ thoải mái hơn nhiều so với lúc nãy. Ánh mắt cũng toát lên vẻ vui sướng khi có thêm bạn mới. Tất cả đều thu vào mắt của bé Trúc. Cô bé quay mặt đi, khuôn mặt lại ửng hồng. Dường như Bình cũng nhận ra điều gì đó, nhưng cậu ta chỉ mặc kệ. Dù sao cậu cũng không muốn bị phạt vì trêu Trúc quá nhiều đâu. Nhưng mà Bình cũng phải công nhận rằng Phước cười lên trông khá đẹp (Tất nhiên không đẹp bằng cậu ta).
Bọn nhỏ chơi cùng nhau cho đến tối, khi cô Hai nấu xong cơm tối. Chúng giúp cô Hai xếp đồ để ăn tối. Cùng nhau trò chuyện cho tới giờ đi ngủ.
Phước ở cùng phòng với Bình. Bình khi vừa đặt người xuống giường đã chìm vào giấc ngủ. Còn Phước, cậu ngồi thẩn thơ nhìn lên trăng đêm nay, nghĩ về người má đi xa nhà của mình. "Không biết má đang làm gì nhỉ? Má có đến đó an toàn không?", Phước tự hỏi trong lòng. Bỗng có bàn tay đặt lên vai Phước làm cậu giật mình. Hoá ra là cậu Bình đang muốn nhắc cậu đi ngủ.
- Ngủ đi cậu bạn. Mai chúng ta phải đi học đó. Nếu tui dậy muộn má tui tét mông tui mất.
- Ừ. Tui biết rồi.
Phước nằm lên giường, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, thầm cầu mong má sẽ bình an vô sự trong chuyến đi lần này. Rồi cậu cũng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Ở một nơi khác, cô Lan ra khỏi bến xe liền bắt gặp người quen. Đó là cô Mây - chị gái của người cô thầm thương trộm nhớ bao năm qua. Trông cô chị tiều tuỵ hơn nhiều so với lần gặp ba năm trước của bọn họ. Mái tóc đã ngắn hơn dạo trước, đôi mắt cũng chẳng còn có vẻ gì là tràn đầy sức sống như thuở đó nữa. Đủ hiểu sự ra đi của người em trai đã đem lại bao nhiêu đau khổ cho cô.
- Chào chị ạ.
-...
Cô Mây nhìn cô, nhẹ gật đầu cho có lệ rồi nói đúng một câu cộc lốc:
- Đi theo tôi.
- Vâng ạ.
Cô Mây dẫn cô đi bộ khá lâu, nhưng từng bước cô Mây đi vẫn rất nhanh nhẹn, nhẹ nhàng trong khi đó cô Lan dường như đã thoáng mệt. Cô muốn trò chuyện với cô chị này đôi lúc nhưng lần nào cũng bị ngắt lời hoặc thậm chí bị lơ đẹp mặt luôn. Vì thế cô Lan cũng chẳng dám nói gì nữa, chỉ im lặng chăm chú đi theo từng bước chân của cô Mây. Họ dừng chân ở một gian nhà nhỏ. Trước nhà có mấy người đang giăng bạt đám ma.
Cô Mây thản nhiên bước vào trong nhà, khẽ chào người đàn ông rồi quay trở về phòng. Theo sau là cô Lan, cô cũng chào người đàn ông đó rồi tiến gần đến đứa trẻ cạnh đó. Cô hơi cúi người xuống, để bản thân mặt đối mặt vời cậu bé. Đứa trẻ ngước mặt nhìn cô, đôi mắt trong veo đối lập với cái không khí đầy ảm đạm này. Cô đưa tay định xoa đầu cậu nhưng cậu bé ngay lập tức giật mình và trốn sau người đàn ông. Cô Lan ngượng ngùng nói:
- Bé Vũ?
- Cô là ai vậy...?
- Con không nhận ra cô sao?
Đứa trẻ lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi. Cậu ngước lên nhìn người đàn ông, khẽ hỏi:
- Bố ơi, cô này là ai vậy ạ?
- Một người bạn của bố. Cô ấy tên là Lan. Cô ấy đến viếng chú nằm trong kia đó. - Người đàn ông từ tốn nói với cậu, nhìn cô Lan, người đang vô cùng hoang mang.
- Ồ. Ra là vậy - Đứa trẻ vẫn trốn sau người đó, khẽ cất tiếng chào cô Lan.
- Mà cũng đến giờ rồi, con đi ngủ đi nhé. Mai có khá nhiều việc nên chắc bố không chơi được với con. Con sang nhà anh Huy chơi nhé.
- Vâng ạ. - Đứa trẻ gật đầu, quay về phòng ngủ của mình. Trước khi đi cậu còn ngoái lại nhìn cô một lúc xong mới rời đi.
Chỉ sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, người đàn ông mới mời cô ngồi xuống bàn trà ở ngoài phòng khách để nói chuyện. Người đàn ông nhìn cô, bắt đầu nói:
- Không nghĩ cô Lan sẽ đến sớm như vậy.
- Tôi muốn đến sớm nhất có thể, tôi cũng muốn giúp.
- Cảm ơn vì sự nhiệt tình của cô. Nhưng chúng tôi xoay sở được
-...Vậy bé Vũ...Sao thằng bé không nhận ra tôi vậy? Trông thằng bé như chẳng nhận ra ai trừ anh cả.
- Thằng bé mất trí nhớ rồi.
- Đợi đã, sao lại...?! Thằng bé bị thương sao?
- Không. Bác sĩ nói rằng thằng bé không bị làm sao cả. Nhưng khi chứng kiến cảnh đó...thằng bé bị đả kích quá lớn. Dường như não của Vũ đã cưỡng ép quên đi cảnh tượng hãi hùng đấy cùng những kí ức liên quan đến em ấy như một cách để bảo vệ chính bản thân nó.
- Vậy có nghĩa là bé Vũ không nhận ra người đang nằm trong kia là ba ruột của mình ư?
- Không - Người đàn ông thở dài - Bằng cách nào đó, khi tỉnh dậy, thằng bé đã rất hoảng loạn. Nó liên tục nhìn xung quanh, cho đến khi thấy tôi. Thằng bé đã cố gắng đưa tay ra, mặt rớm nước mắt, liên tục gọi tôi là bố, rồi đinh ninh rằng tôi là bố ruột của nó. Thật kì lạ phải không? Bác sĩ cũng không hiểu tại sao thằng bé lại như vậy.
- Ừm...- Cô Lan gật đầu, nhìn chằm chằm vào chén trà nhỏ với vẻ mặt đầy trầm tư, cô cảm thấy trong tim mình đang nhói đau, như có cây kim đang đâm vào trái tim cô vậy. Mãi sau cô mới có thể cất được giọng nói - Đứa trẻ tôi nghiệp. Bác sĩ có nói khi nào thằng bé nhớ lại không, anh Trí?
- Không. Bác sĩ nói rằng việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, thằng bé có thể nhớ lại mọi chuyện bất cứ lúc nào. Cách có khả thi nhất, là đưa thằng bé tới nơi thật sự để lại ấn tượng, hoặc một ai đó, một điều gì đó có thể gợi nhắc thằng bé về quá khứ.
- Anh không định làm thế phải không?
- Ừ. Ít nhất, ở thời điểm hiện tại, việc thằng bé quên đi chẳng phải điều tốt hay sao? Thằng bé sẽ không phải dằn vặt đau khổ vì điều đó.
- Anh có thể giấu bây giờ, nhưng không thể giấu cả đời được đâu. Sớm muộn gì thằng bé cũng nhớ lại thôi.
- Tôi biết điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng giấu nó lâu nhất có thể. Chí ít là cho đến khi thằng bé đủ trưởng thành để hiểu, học cách buông bỏ quá khứ và-
Người đàn ông ngưng lại, anh ta dường như nhận thấy mình đang lỡ lời. Cô Lan nhìn người đàn ông, gặng hỏi:
- Ý anh là sao?
- À không....Quên lời tôi vừa nói đi.... Không có gì đâu...
Họ rơi vào im lặng, chẳng nói gì với nhau nữa. Người đàn ông dẫn cô vào phòng nghỉ cho khách rồi cũng về phòng của mình để nghỉ ngơi. Sau cùng, ngày mai sẽ là một ngày rất bận rộn đối với họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro