hương trầm ngọc nát
cố gắng trải qua một kiếp người chưa bao giờ là dễ dàng đối với kurokawa izana, anh- một thiếu niên mới lớn vừa tròn 20 tuổi, một độ tuổi quá đỗi thích hợp để có thể làm những điều phi thường hơn nhưng nó lại bị chôn vùi bởi cái gọi là "giam giữ" của người em trai không cùng huyết thống này của mình
anh chẳng quan tâm đến những gì người em trai "đáng yêu" của anh đã làm với anh, mặc kệ nó ngang nhiên tự cao tự đại, mặc kệ nó làm ra những việc sai trái với luân thường đạo lý, anh chẳng buồn quan tâm nữa rồi, bởi cơ thể anh đã quá cạn kiệt năng lượng và dường như có thể gục bất cứ khi nào nếu có thể
vì nó đã hành xử vượt qua cái mức được gọi là "anh em" từ khi thành công "đoạt" được izana từ tay của gã- hitto kakucho
gã giống như một tên điên khi chẳng tìm ra được anh và dường như gã có thể đập vỡ mọi thứ xung quanh mình nếu nó làm gã cảm thấy chướng mắt, vợ của gã, đột nhiên biến mất không để lại một dấu vết điều này đã khiến gã đau đầu đến mất ngủ nhiều tuần liền
nó nhếch mép nhìn vào màng hình máy tính, tay vuốt ve mái đầu trắng của người con trai đang dùng đùi nó làm gối đầu để chợp mắt, nó hài lòng với những điều này và nó yêu cái sự ngoan ngoãn bất thường này của anh, izana khẽ mở mắt nhìn vào màng hình máy tính, môi bất giác nghiến chặt khi nhìn thấy kakucho
kakucho...trong gã thật điêu tàn...
nó đặt tay lên má phải của anh liền nhận lại được phản ứng đáng yêu của người kia, anh nắm lấy tay nó, tựa mặt mình lên đó và điều này đã làm nó bật cười kéo anh ngồi dậy đối diện với mình, nó chồm người đặt lên đôi môi hồng hào của đối phương một nụ hôn ngọt ngào
izana nhắm tịt hai mắt khi nó ép anh vào nụ hôn sâu hơn, izana hôn không giỏi, nhưng cũng đủ làm nó thích thú bởi kĩ thuật hôn này, nó luồn tay ra sau gáy anh, lưỡi cố vờn lấy chiếc lưỡi rụt rè của izana và kéo anh vào một nụ hôn sâu
izana có hơi hụt hơi
nó không quan tâm lắm, nó muốn hôn anh đến khi nó thỏa mãn, izana mặt mày đỏ bừng cố đẩy nó khỏi người mình, tay quơ quào cấu vào lưng nó, mikey hơi nhíu mày khó chịu
có vẻ như anh làm đau nó rồi?
"bae, anh làm em đau đấy"
anh không trả lời nó, hơi dịch người sang một bên né đi cái ôm của mikey, nó nhíu mày, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt điển trai của nó, mikey nắm chặt cánh tay của anh ghì chặt khiến izana rên lên vì cơn đau ở cổ tay
nó mỉm cười, đẩy ngã anh xuống sofa, nó nằm đè lên anh và cố tình chen một chân vào giữa hai chân izana, cạ sát, thành công khiến người bên dưới biểu lộ vẻ ngượng ngùng câu nhân, izana rất đẹp, phải nói là vô cùng đẹp, vẻ đẹp của anh khiến mikey nghiện ngập như một ma túy đá vậy, nó tuyệt đối sẽ không để anh rời xa mình nữa
tuyệt đối không
izana hơi cựa quậy, muốn trốn khỏi sự trêu đùa của nó, nhưng dễ dàng vậy sao? ồ tất nhiên là không, nó vòng tay ra sau eo anh, nhấc bổng anh dậy, bàn tay hư hỏng của nó dần mò mẫm vào quần lót của anh vuốt ve phía sau chiếc mông mịn màng ấy, không bôi trơn, nó cứ thế mà cho hai ngón tay vào trong hậu huyệt anh mà chọc ngoáy, izana thét lên vì cơn đau từ phía sau, cả người run rẩy cố gắng giữ vững đầu gối không bị ngã khụy xuống
nước mắt vì bị ức hiếp mà rơi khỏi vị trí của nó, anh cảm thấy thật đau, tiếng rên rỉ cất lên, nó nhìn thấy gương mặt của người bên trên giờ đây đã nhuộm đỏ một màn sương mờ do cơn khoái lạc gây ra, nó khoái chí cuối xuống hôn lên chiếc cổ mịn của anh, một nụ hôn nhẹ nhàng đầy sự chiếm hữu...
izana nhắm khẽ đôi mắt ứa lệ, anh thật muốn ngủ một giấc yên bình mãi mãi, cái anh muốn là một mái ấm, một ngôi nhà hạnh phúc tràn ngập tiếng cười, chứ không phải như bây giờ, tiều tụy đến xót xa
nhục nhã...
đó là những gì anh cảm nhận được, kakucho, manjiro, chẳng ai có thể cho anh một mái ấm, giấc mộng của anh, trong phút chốc liền biến tan theo sự nghiệt ngã của cuộc sống, anh vĩnh viễn sẽ chẳng có thể cảm nhận được nó
.
.
.
.
"người thật biết trêu đùa ta...giáo sư, ta đã làm gì để phải chịu những việc đớn hèn cả đời như vậy?"
anh ngồi trên chiếc giường rộng lớn, đôi mắt vô hồn hướng về khoản không vô định khiến lệ sầu ai vương giữa màn đêm u uất
hãy nhìn xem, trăng đêm nay thật sáng...
đôi mắt vô hồn giờ đây cũng thật mệt mỏi, à...vẫn là nên ngủ một giấc thật ngon nhỉ? anh xoay người, nằm ngay ngắn trên giường, cơn buồn ngủ rất nhanh đã kéo anh vào giấc mộng, một giấc mộng không bao giờ có sự đổ vỡ
manjiro đã trở về sau một ngày đi làm, nó vội vã chạy lên phòng muốn gặp người nó thương. cửa phòng bật mở, bên trong là hình bóng của người con trai đó, trông anh thật đẹp khi đã chìm trong mộng đẹp
nó tiến đến, đưa tay chạm vào gương mặt ấy, nhưng...có vẻ trời lạnh quá, khiến anh dần trở nên lạnh hơn rồi thì phải, nó run rẩy chạm vào mũi izana rồi lại bất ngờ rút tay về
đến bây giờ nó mới nhìn ra lọ thuốc an thần vẫn còn nằm vương vãi những viên thuốc đủ kiểu trên mặt đất, trong chúng thật bắt mắt
nó đơ người, sợ hãi khi nhìn nét mặt an nhàn của người kia, nước mắt vì không kìm được mà rơi lã chã trên gương mặt điển trai của nó, ôm lấy người đang chìm trong giấc mộng vĩnh viễn đó, nó chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chặt lấy anh, nó không thể ngừng khóc, không thể dừng được việc liên tục gào thét tên của người trong lòng
nó hối hận, hối hận vì đã tổn thương anh, hối hận vì đã giam lỏng anh
bế xốc người anh lên, nó gọi điện cho kẻ đã bị nó dày vò tinh thần trong suốt thời gian qua, nó nhìn gã, ánh mắt vô hồn vẫn còn đọng lại hơi nước, izana được đặt ở một vị trí khác, người mà anh đã rất nhớ
kakucho ôm lấy anh, không nói được lời nào ngoài việc trơ mắt nhìn người trong lòng, gã khụy xuống nền đất dơ bẩn đầy lạnh lẽo, siết chặt cơ thể nhỏ bé của anh vào lòng
gã mất anh rồi...nó cũng mất đi người anh trai này rồi, họ đã hại chết người họ yêu rồi
izana
cầu xin mày đừng đi
trở về đi có được không?...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro