Hương Thảo 1
NGÀY MƯA NGỪNG RƠI
Bức ảnh khiến cậu có cảm giác Vy đang ở bên cạnh, ánh mắt hiền, nụ cười vẫn rất đáng yêu. Và cậu tin rằng: Vy luôn ở bên cạnh cậu.
Nghêu ngao hát một bài ca ưa thích là việc đầu tiên Vy làm khi ngồi lên sau xe Duy. Việc này được Duy liệt vào danh sách những việc vô cùng ngớ ngẩn của cô bạn thân (ít nhất là đối với cậu). Hôm nay cũng vậy, Vy ngồi lên sau xe và lại nghêu ngao, lần này là bài "From Sarah with love". Duy vừa đạp xe vừa nói với Vy (bằng một giọng rất ư là... chém gió):
- Hôm nay cậu hát hay quá.
- Thật à, sao hôm nay mới thấy cậu khen một câu thế?
Duy ngúng nguẩy :
- À, vì hôm nay tớ mới biết hóa ra ngày nào cậu cũng hát.
Duy vừa dứt lời liền bị Vy đấm thùm thụp vào lưng đến kêu trời kêu đất lên. Hôm nay là thứ bảy, một ngày nắng đẹp, đáng nhẽ ra Duy có thể ngồi hàng giờ trước máy tính chơi game nếu không bị cô bạn kéo đi.
- Nào tiểu thư, hôm nay tớ mất toi buổi ngồi máy rồi đấy, đi đâu nào?
Vy nhíu máy, đặt ngón tay lên cằm ra chiều suy nghĩ:
- À, xem nào... Từ lúc ngủ trưa dậy đến giờ tớ vẫn chưa ăn gì, mình đi ăn trước nhé, ra 123 đi.
- Mất công thế, vào hàng bún chả hay cơm bình dân ăn luôn có nhanh hơn không?
- Không ý kiến, không thắc mắc, không cãi. Tớ nói rồi, đi đi.
Duy hì hục đạp xe lên phố Huế, chỉ 15 phút sau, cả hai đã yên vị tại bàn ở nhà hàng.
- Nào tiểu thư, ăn gì?
- À, mì sốt bò xay và một cốc nước ép táo, còn cậu?
- Mì hải sản và Lavie.
Đồ ăn ra sau vài phút, Duy cắm cúi ăn, trong đầu cậu lúc này chỉ nghỉ về game, vài trận bóng gần đây, tua lưu diễn của ban nhạc rock yêu thích mà không nhận ra Vy đang nhìn mình. Ngẩng lên với lấy cốc nước, Duy bất chợt chạm phải ánh mắt cô bạn, một ánh mắt rất khác, rất lạ và không còn nét đanh đá “cố hữu”.
- Nhìn gì thế? Sao không ăn đi?
Chỉ trong phút chốc, ánh mắt Vy liền thay đổi lại như cũ:
- Từ từ, nhìn cậu kìa, ăn như bị bỏ đói ý, cậu có ăn xong nhanh thì cũng phải ngồi đợi tớ xong thôi.
- Thế cậu định ngồi ở đây 2 tiếng chắc?
- Không đến, nhưng chắc cũng phải tiếng rưỡi.
- Ọc, được rồi tiểu thư, hay bắt bẻ quá, ăn từ từ là được chứ gì?
Sau nửa tiếng ăn uống và cãi vã về đủ vấn đề, cả hai đã ra khỏi quán. Vy ngồi lên xe, nhưng không nghêu ngao "From sarah with love", cũng không một bài hát nào cả, điều đó khiến Duy ngạc nhiên:
- Sao thế? No không hát nổi à?
- Không. Vì tớ thấy cậu không thích, nên từ giờ tớ sẽ không hát nữa.
Câu trả lời của cô khiến Duy càng ngạc nhiên hơn, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều thêm, liền tảng lờ sang chuyện khác:
- Đi shopping hay xem phim hả tiểu thư?
- Hôm nay tớ lại không có hứng làm mấy việc đấy, đến chỗ nào mát mẻ nhiều cây xanh đi, tớ muốn thư giãn một tí.
Duy đạp xe đi, không còn tiếng hát, bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng quá độ, Duy bất giác cảm thấy khó chịu với cái bầu không khí ấy, có lẽ từ rất lâu, lâu lắm rồi, cậu đã cảm thấy quen với việc ngồi trên xe và đằng sau là tiếng hát của Vy.
***
Chiếc xe vòng ra lăng Bác, rẽ vào qua vườn hồng, rồi dừng lại trước một hàng cây cao. Gạt chân chống, dựng xe đứng lên, rồi cả hai ngồi cùng ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt dưới hàng cây.
- Sao thế? hôm nay cậu lại không muốn đi xem phim hay shopping à ?
- Uhm… Ngày hôm nay trời đẹp nên tận hưởng, chứ ai suốt ngày ngồi nhà chơi điện tử như cậu.
Duy nhìn Vy, cười ha hả lên rồi hỏi :
- Thế tối nay có đi chợ đêm nữa không ?
- Tối nay á, uhm... Chưa biết, nếu đi tớ sẽ phone cho cậu.
Vy ngước mắt lên nhìn bầu trời, nghiêng đầu tựa vào vai Duy. Cậu quen với việc này rồi, cô bạn tiểu thư của cậu tính tình tuy đanh đá, ngang tàng, nhưng thật sự cô vẫn rất đáng yêu, nhiều lúc còn hiền ấy chứ (một cách kì lạ), vì dù sao thì ẩn trong con người cô tiểu thư ấy vẫn là tâm hồn của một người con gái. Hai người cứ ngồi như thế rất lâu, cho đến khi chiều tà dần buông xuống. Duy quay sang định giục Vy về, cậu chợt thấy cô bạn đang tựa vào vai mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Duy nhìn cô, lần điều tiên cậu nhìn Vy kĩ đến thế, cậu nhận ra rằng Vy thật xinh, có lẽ cậu sẽ phải giật mình nhận ra rằng cô tiểu thư ngày nào cũng ở bên cậu ấy lại xinh như vậy. Vy khẽ nhíu mày, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Duy buột miệng:
- Vy.
Không có tiếng trả lời.
- Muộn rồi, về thôi nào.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Cậu khẽ nắm nhẹ lấy cánh tay của cô, lay lay:
- Thôi nào, gần sáu rưỡi rồi đấy, có định đi ăn tối không?
Vy ngẩng đầu lên, mắt khẽ hé mở, Duy chợt nhận ra mắt Vy đỏ hoe, sóng sánh nước.
- Sao mắt cậu đỏ thế kia? Khóc à?
Vy dụi mắt, cười:
- Cậu hâm à, sao tự nhiên tớ lại khóc được chứ?
Vy cười, nhưng Duy nhận ra nét cười khác lạ, dường như có chút gượng gạo. Nghĩ rằng là cô bạn mới ngủ dậy nên thế, Duy không quan tâm nhiều thêm, cậu đứng dậy dắt xe rồi cả hai cùng đi…
***
Những ngày tiếp theo trong tuần diễn ra một cách khác thường, 24 tiếng trở nên dài và yên tĩnh hơn. Duy cảm thấy lạ, cậu cảm thấy sự thay đổi bên trong con người của cô bạn thân, dù chỉ là thay đổi rất nhỏ. Vy ít nói hơn, ít cười hơn, ít hào hứng mỗi khi đi ăn và xem phim hơn. Cô bạn không còn nghêu ngao hát mỗi khi lên xe, không còn nằng nặc đòi cậu chở đi chụp ảnh, mua sắm, mà chỉ thích đến nơi nhiều cây để ngồi cả buổi. Duy thắc mắc nhưng cũng không hỏi thẳng, cậu chỉ tự ngồi rồi suy nghĩ mãi mà không ra câu trả lời, cả tuần cứ thế trôi qua.
Ngày thứ sáu đến. Như thường lệ Duy đạp xe đến đón Vy đi học, khi cậu đến nơi Vy đang đứng ở cửa, cô nhìn cậu, ngập ngừng:
- Duy à, hôm nay... có lẽ là ngày cuối.
Không để Vy kịp nói hết, Duy đã vội vàng kéo cô đi:
- Có gì nói sau, hôm nay tớ dậy muộn, mình trễ học rồi, đi thôi.
Vy vừa ngồi lên, Duy vội vàng đạp xe, vừa đi vừa nói:
- À, hôm nay, không, từ ngày hôm nay cậu lại hát cho tớ nghe mỗi khi lên xe nhé?
Vy ngạc nhiên, cô vẫn biết từ trước đến giờ Duy không hề thích việc cô ngồi sau cậu ấy nghêu ngao hát, thế mà hôm nay cậu lại đề nghị như vậy. Mắt Vy đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên má, cô quay đi lau nước mắt, cố không sụt sịt để Duy khỏi nghe thấy, Duy ngồi trước không hay biết cô bạn đang khóc rưng rức đằng sau, cậu nói tiếp:
- Sao thế? Xúc động không trả lời được à? Chẳng qua vì nghe tiếng cậu hát còn hay hơn tiếng còi xe trên đường mà thôi...
Duy cười vang lên, Vy cũng nhoẻn miệng cười, gạt nước mắt nhẹ cất tiếng hát, lần này là bài "Bye" của Mariah Carey. Vy vẫn hát, xe vẫn đi qua từng con phố, cứ thế, cứ thế, từng hàng nhẹ rung rinh theo, theo tiếng hát của Vy... Đến khi hai tiếng bye bye cuối cùng được ngân lên cũng là lúc chiếc xe dừng trước cổng trường. Duy đưa Vy đến cửa lớp rồi cũng quay bước về phía lớp mình, trong đầu cậu đầy những suy nghĩ mà chính cậu cũng không tài nào hiểu nổi.
Cuối giờ, Duy sang đón Vy như thường lệ. Lớp cô hôm nay tổ chức một bữa tiệc nhỏ, hình như là sinh nhật ai đó nhưng nhìn vẻ mặt mọi người thì có vẻ rất nặng nề. Trên đường về, cậu thấy cô bạn khá im lặng nên cũng không dám hỏi thêm. Đưa Vy về trước cửa, Duy nhìn cô mở cửa mà không nói gì thêm.
- Duy này... – Vy lên tiếng.
- Gì thế?
-Tối cậu rảnh không?
- Chắc có, sao vậy?
- Uhm, ở nhà đợi tớ nhé?
- Đi đâu...?
- Cứ đợi tớ đi. – Vy ngắt lời – Thôi tớ vào nhà đây, tối gặp nhé.
Vy cười, vẫy tay chào Duy rồi bước vào nhà, qua khẽ cửa, cậu chợt thấy giữa nhà có một chiếc hộp lớn và cái vali, có lẽ bố Vy lại đi công tác.
***
19h tối. Duy đang cắm mặt vào máy tính thì thấy điện thoại rung- Vy gọi. Cậu tắt máy, khoác vội chiếc áo khoác rồi lật đật chạy ra cửa. Vy đang đứng đợi cậu ở cửa ở cửa, người dựa vào song sắt, mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời. Thấy cậu ra, cô liền gắt:
- Làm gì mà lâu thế, quên cả giờ hẹn, chắc lại điện tử rồi chứ gì?
- Tớ đang định ra mà. Đi đâu đây?
- Đi dạo, cùng tớ, được chứ?
- Đi cùng cậu thì có bao giờ là không được đâu, hehe.
Họ đi bộ dọc theo phố, lang thang qua những hàng cây và những con đường, cả hai cứ im lặng sánh vai bước đi, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Duy đang mải nghĩ về thái độ kì lạ của Vy những ngày gần đây thì bất chợt cô vòng tay khoác lấy tay cậu:
- Duy này.
- Hử ?
- Nếu một ngày tớ không còn ở đây, bên cạnh cậu nữa... thì sao nhỉ?
Duy dừng bước, quay sang nhìn vào mắt của Vy. Ánh mắt của cô bạn lạ lắm, như ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm.
- Nói gì thế? - Cậu chậm rãi đáp – Chắc không có cái ngày ấy đâu, mà nếu có thì chắc cũng phải còn rất lâu, lâu lắm...
- Cậu…
- Haizz…. – Duy thở dài, ngắt lời Vy. – Về sau tớ không cho cậu đi lấy chồng đâu, cậu phải mãi là cô tiểu thư của tớ, độc quyền đấy nhé!
Cô sững sờ, ngẩng lên nhìn Duy, những dòng nước mắt khẽ tuôn, lăn dài trên má. Duy đặt đôi tay lên hai má cô, gạt nhẹ những dòng nước đang lăn:
- Haizz… Đừng khóc, cậu khóc như thế này chả đáng yêu chút nào.
Vy nhào vào lòng cậu, cô ghì chặt lấy cậu như thể sợ cậu biến mất đi. Vy khóc như một đứa trẻ phải giấu kín điều gì, nước mắt thấm ướt vai áo Duy. Cậu đứng im, đưa mắt nhìn lên trời, khẽ thở dài, trong lòng nhen nhóm sự thắc mắc…
Hôm sau, thứ bảy, trời mưa to khiến Duy phải ở lì trong nhà. Cậu nhắn tin nói với Vy hôm nay mưa không đến đón được. Không thấy báo cáo tin nhắn đã gửi, gọi điện thì không liên lạc được, bỗng dưng Duy thấy một cảm giác là lạ, lòng bồn chồn khiến cậu không thể tập trung cày game được nữa. Cậu quyết định ra ngoài – đến đâu đây? Ờ, sang nhà Vy vậy, không áo mưa, không ô, cậu đạp xe dưới trời mưa... Mười phút sau, Duy đã đứng trước cửa nhà Vy, căn nhà kín mít, không ánh điện, khóa ngoài, cánh cửa chính được dán dấu niêm phong kèm theo một tờ giấy đã bị mưa làm ướt khiến Duy không tài nào đọc được.
Cậu sững sờ đứng tựa vào cái cây trước cửa, người run run. Bỗng một tia sáng lóe lên làm Duy chói mắt, ngước lên nhìn, buộc bên trên một cành cây là một chiếc phong bì màu hồng nhàu nát cùng một chiếc gương, Duy vươn tay với lấy chiếc phong bì khẽ gỡ xuống, chiếc phong bì ướt nhẹp do mưa, bên trong đựng một tờ giấy trắng với những dòng chữ run rẩy:
“Gửi Duy,
Tớ xin lỗi vì không nói cho cậu biết về sự ra đi đột ngột này, đơn giản vì tớ không muốn mình khóc và nhìn thấy cậu phải buồn... Tha lỗi cho tớ nhé, tớ cũng rất bất ngờ với quyết định chuyển công tác của bố và cả nhà sẽ phải định cư ở Anh một thời gian khá dài. Lúc đấy tớ không biết làm gì hơn, những suy nghĩ khiến tớ nhức nhối và chỉ có thể ngồi trong phòng khóc mà thôi. Tớ sợ, sợ cái cảm giác cô đơn, không còn cậu ở bên cạnh, không còn được cậu chở đi học nữa mỗi ngày, không còn được cất tiếng hát mỗi khi lên xe... Tớ sợ, tớ rất sợ… Nhưng không thể nào làm khác đi được, phải không? Đành phải để nỗi buồn và sự sợ hãi trôi qua đi, đành coi đó như là một đánh dấu cho quãng đường trưởng thành của mình thôi... Năm năm nữa, ngày tớ trở về, không biết có còn được gặp cậu hay không, nhưng những kí ức về cậu, về hai chúng ta thì dù thế nào cũng không được quên đâu nhé!
Tớ đợi ngày gặp lại cậu, cậu đợi ngày tớ quay trở về, thế là huề nha, ngày tớ lại tiếp tục làm phiền cậu sẽ không còn xa đâu, Duy ạ.
Cô tiểu thư của cậu, Vy.”
Duy sững người. Cậu đứng như chôn chân tại đó, không biết phải bao lâu sau cậu mới có thể cử động, ngước lên nhìn bầu trời, những hạt mưa đáp xuống khuôn mặt gầy, từng dòng nước lã chã tuôn, chảy xuống. Là nước mắt hay nước mưa?
Đã bao nhiêu năm rồi Duy mới cảm thấy buồn đến thế, cảm giác trống trải, mất đi một người thân thương khiến cậu bải hoải. Cứ đứng như thế, rất lâu, rất lâu, đến khi trời tạnh hẳn cơn mưa và những hạt nắng đáp xuống. Gấp chiếc phong bì lại, Duy nhận ra bên trong phong bì vẫn còn một thứ gì đó cứng cộm lên. Mở lại chiếc phong bì ướt ra, cậu ngạc nhiên, một chiếc vòng đeo cổ lồng một cái khung ảnh hình chữ nhật nhỏ, đó chính là chiếc vòng cậu đã làm năm đêm để tặng sinh nhật Vy, bức ảnh bên trong là ảnh Vy. Duy ngây người, nhìn chăm chú bức ảnh, rồi bất giác cười, nụ cười nửa miệng luôn khiến Vy thấy khó chịu.
Bức ảnh khiến cậu có cảm giác Vy đang ở bên cạnh, ánh mắt hiền, nụ cười vẫn rất đáng yêu. Đeo chiếc vòng vào cổ, cậu vừa đi vừa lẩm bẩm bài hát "From sarah with love", vì cậu tin rằng: Vy luôn ở bên cạnh cậu.
Mưa đã tạnh từ rất lâu rồi…
******************
TIA NẮNG NHỎ
Nhắm mắt, Vi nhẹ nhàng lướt bản "Ballade pour Adeline". Bỗng, tiếng đàn chợt ngưng lại. Đôi bàn tay vẫn để nguyên trên những phím đàn. Bàn số 7, Vi vừa nhìn thấy Tùng Anh và một cô gái khác...
Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạy thôi!
1. Người con trai sinh ra từ ánh nắng mặt trời
Tí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Hà Nội một chút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều thu. Tôi tháo kính xuống, khẽ day day hai bên thái dương, xếp gọn sách vở, đứng dậy khỏi giường và bước ra ngoài hành lang. Hà Nội sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm ướt, trong vắt và mát lạnh như cảm giác được ăn một cây kem cam giữa cái nắng gắt của buổi trưa hè. Ánh nắng chiều tà nơi cuối trời hắt lên những tia sáng nhàn nhạt ẩn nấp sau tòa nhà kí túc xá, dịu dàng phủ lấy bóng dáng đầy phóng khoáng của một người con trai nơi ban công tầng năm.
Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, cái hình ảnh kì diệu ấy thực sự đã in chặt trong tim tôi một thứ cảm xúc vô cùng đặc biệt!
Thực ra, tình yêu vốn là cảm tính. Rất khó để trả lời rằng vì sao bạn yêu anh ấy hay cô ấy? Vì anh ấy đẹp trai, vì cô ấy dễ thương? Nếu thật sự bạn có thể đưa ra một lý do, thì tôi tin rằng vốn là bạn đang lầm tưởng một thứ gì đó khác là tình yêu mất rồi. Tôi nhớ có người nói rằng, tình yêu thì chỉ có duy nhất, nhưng những thứ tình cảm na ná như thế thì có rất nhiều.
Ấy… có phải bạn đang nghĩ là tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên qua đôi mắt cận 2,5 đi ốp từ một khoảng cách khá xa đấy chứ? Đừng thiếu thực tế như thế. Thực sự thì tôi chỉ cảm thấy rất ấn tượng, rất ấn tượng với hình ảnh của người con trai ấy. Cứ như anh sinh ra từ ánh nắng mặt trời, chỉ vậy thôi! Cũng có thể, chính bởi 2,5 đi ốp ấy mà thế giới qua đôi mắt của tôi lúc đó lại có chút gì đó mờ ảo và thi vị hơn chăng? Bởi vậy, dù rất tò mò người con trai ấy là ai, trông như thế nào, tôi cũng không hề có ý định lấy kính ra và đeo vào.
Khi bong bóng vỡ tan, không phải chỉ còn lại xà phòng sao?
Dưới cái ráng của hoàng hôn, hình ảnh của anh không thể nhìn rõ bởi bị ngược sáng, nhưng cứ thế mà bước thẳng vào và chiếm lấy một góc trong trái tim nhỏ bé của tôi…
***
- Này tao hỏi chút, cái phòng góc bên phải tầng 5 nhà A là phòng bao nhiêu vậy? – Tôi mơ màng hỏi.
- A510. – Một vài đứa lơ đãng trả lời.
- Mày biết cái anh đánh đàn guitar hát hay hay mà hồi đầu năm bọn tao vẫn hay bàn tán không? – Chu Linh hào hứng hỏi.
Cũng chẳng có gì là lạ khi con trai, mà nhất là những anh chàng "hot boy" một tẹo, biết đàn hát một tẹo, đẹp trai một tẹo là chủ đề truyền thống bất thành văn trong các cuộc buôn chuyện dài tập của tụi con gái độc thân như ở phòng tôi. Nhưng thường thì tôi không để ý lắm, vì vốn là cái gì không liên quan đến mình thì mình cũng chẳng quan liên (ý là quan tâm) làm gì! Nhưng ngược lại, Chu Linh thì dường như có hứng thú với hầu như tất cả con trai đạt ba yêu cầu trên ở cái kí túc xá này vậy.
- Có liên quan gì sao? – Tôi chán nản hỏi. Không phải bọn nó đã nói chuyện về cái anh chàng đàn hát guitar này suốt cả học kỳ, đến mức một đứa ít chú ý như tôi cũng phải có chút chút ấn tượng rồi sao?
- Đương nhiên rồi! – Hai mắt Chu Linh sáng rực lên. – Anh ấy là trưởng phòng A510 đó!
- Vậy sao? – Tôi nói nhưng cũng không tập trung lắm. Một thoáng ý nghĩ chợt chạy qua trí óc tôi. Có khi nào người đó chính là anh ấy không?
***
Dạo này tôi có một thói quen mới: hóng gió lúc chiều muộn. Đây là một lý do hoàn hảo để mỗi ngày đều được ngắm nhìn hình ảnh của anh, mờ ảo sau nắng chiều tà bằng đôi mắt cận 2,5 đi ốp! Dường như người con trai ấy lúc nào cũng ở đúng vị trí ấy, lúc nào cũng tỏa nắng như thế khiến người ta phải chói mắt và lặng cả người.
Người đến như chút nắng bình yên…
Cũng từng có lúc tôi chợt nghĩ rằng, có khi nào, anh cũng đang đứng đó chờ để “gặp” tôi, đúng như cái cách mà mỗi ngày tôi đều ấp ủ một niềm vui bé nhỏ khi thấy anh, ngược qua ánh nắng và xuyên qua những cơn gió lộng của buổi chiều hạ. Tôi không phải người yêu bằng mắt, thậm chí Chu Linh đã từng phán rằng, tôi có mắt cũng bằng thừa (trong cái thế giới quan hạn hẹp của nó, mắt của bạn mà không để… ngắm trai đẹp thì đều phí phạm cả!). Vì thế, tôi đã từng khá bất ngờ về chính bản thân mình khi bị thu hút bởi anh - một người con trai thậm chí không nhìn rõ mặt - chỉ bằng cái phong thái ấy, cái dáng điệu ấy, cái bình thản và êm dịu của anh dưới ánh chiều tà. Cái bình lặng khiến người ta cảm thấy có một chút gì đó vừa lạ lẫm, vừa xa cách, lại vừa bị hấp dẫn không tả nổi. (Lại là) Chu Linh cũng từng nói rằng, người thận trọng như tôi rất khó mở lòng để yêu người khác. Thực ra thỉnh thoảng tôi thấy con nhỏ này nói cũng… đúng.
- Cô nương à, làm bạn với gió và mây vẫn chưa chán sao? Ông mặt trời đã xuống núi rồi đó! – Giọng Chu Linh váng cả hành lang. – Mau đi ăn cơm thôi!
- Ừ đợi chút tao lấy ví! – Tôi vui vẻ nói rồi bước vào trong phòng.
- Hôm nay gió mát ghê! – Chu Linh khoan khoái nói. – Ơ?
Con bé này chợt kêu lên làm tôi giật cả mình:
- Sao thế? – Tôi vừa lục lọi cặp tìm ví, vừa hỏi với ra ngoài ban công.
- Kia không cái anh trưởng phòng A510 đó sao?
- Ừ thì làm sao? – Tôi lơ đãng hỏi.
- Mày biết mà, tao thích anh ấy mà! – Chu Linh nói, giọng đầy cảm xúc.
- Ừ tao biết, con trai đẹp ai mà mày chẳng thích!
Đương nhiên, nửa câu sau tôi đã kịp nuốt vào trong bụng. Nhưng tôi cũng tin là Chu Linh này thích anh chàng đó hơn các-anh-chàng-bình-thường thật, vì thường là tán dương vài ba hôm là con bé chán, riêng lần này đã nói đến cả kỳ mà nó vẫn còn hào hứng.
- Anh ấy đang đứng ở góc hành lang tầng 5 nhà A kia kìa! Trời ạ, tao uớc gì tao có thể bay lượn được như chim để phi một mạch qua đó quá! – Chu Linh mơ màng.
- Ừ! – Tôi lơ đãng. Một cái gì đó chợt “xoẹt” qua trong đầu tôi. Tầng 5 nhà A? Góc hành lang tầng 5 nhà A? Là anh? Những thắc mắc ấy gần như nổ tung trong đầu tôi.
- Đâu đâu? – Tôi chạy vội ra ban công.
- Ối giời mày ra muộn quá, anh ấy vừa vào phòng rồi! – Chu Linh ngao ngán.
- Có chắc là cái anh trưởng phòng mà mày nói không? – Tôi gấp gáp hỏi.
- Trời ạ, mắt tao không như mắt mày đâu nha. – Chu Linh thở dài rồi kéo tôi đi ra nhà ăn. – Nhanh lên kẻo chẳng còn cái gì mà măm măm bây giờ!
***
2. “Thỏa thuận ngầm” giữa hai trái tim
Tua lại 10 phút trước, ở một góc nào đó khác…
- Này Lê Anh, tao mượn quyển "Những nguyên lý cơ bản" nào! – Nam Dương từ đâu xông ra nói lớn làm tôi giật cả mình.
- Ừ đợi chút! – Bước trở lại trong phòng, tôi lật lật chồng sách tìm cho nó.
- Hôm nay gió mát thế! Từ góc này nhìn xuống sân kí túc xá đẹp thật! Thế mà giờ tao mới biết đấy! Bảo sao mày cứ thích ra đây đọc sách! – Nam Dương vươn vai sảng khoái nói.
Tôi thầm thở dài. Nó ngoài đàn hát ra thì có mấy khi quan tâm gì đâu! Cũng may trời phú cho cái vẻ sáng sủa, cộng với chút tài lẻ, thế nên trong cái trường toàn con gái này, nó… ngẫu nhiên trở thành hot boy! Nói vậy không phải ý là tôi ganh tị gì với nó, vì nói đúng ra thì nó là một thằng rất được.
- Mày cần quyển một, quyển hai hay quyển ba? – Tôi hỏi.
- Đâu tao xem nào? Tao cũng chẳng biết nữa, tao chỉ nhớ cái bìa thôi! – Nó nói vậy rồi chạy xộc vào xem.
- Trời, tao cũng chẳng nhớ nữa, cái quyển kia tao xem nó là bìa photo nên bây giờ nhìn thoáng qua chẳng nhớ nổi! Quyển nào có bài khái quát về… ấy nhỉ?– Nam Dương lật lật sách xem mục lục.
Lằng nhằng với nó mãi, phải đến năm mười phút nó mới tìm được sách và “lượn luôn cho nước nó trong”, tôi lại bước ra ban công. Em không còn ở đó nữa! Chợt thấy bị hẫng một chút… Tôi đứng lặng ở đó thêm phút chốc rồi quay trở lại phòng. Hẹn em ngày mai nhé!
Tôi không phải là một thằng đa tình, lại càng không phải kiểu người lãng mạn, tin vào thứ tình yêu sét đánh chớp nhoáng. Tôi chưa từng bao giờ nghi ngờ về điều ấy cả. Nhưng dường như em chính là ngoại lệ của cuộc đời tôi. Tôi không dám gọi nó là tình yêu (còn quá sớm, không phải sao?), nhưng em giống như thứ rượu mạnh làm người ta say. “Quen” em? Cũng khá lạ. Là một chiều Hà Nội trong vắt sau cơn mưa và tình cờ em xuất hiện trong bức ảnh không hề căn chỉnh của tôi. Mãi về sau này, tôi cứ nghĩ mãi một điều, phải chăng không phải là em tình cờ xuất hiện trong bức ảnh của tôi, mà là cảnh vật phía sau chẳng qua chỉ là để làm nền cho em. Và tôi hình như cũng đang đứng đó chỉ để chờ đợi điều ấy vậy! Trong bức ảnh bấm máy hoàn toàn ngẫu hứng ấy, hình ảnh em được bao phủ bởi chút nắng chiều tà, rực rỡ và hoàn hảo cứ như người ta cố tình lồng ghép hay chỉnh sửa. Khuôn mặt em nhìn không rõ nét bởi ảnh hơi bị rung nhẹ và góc chụp hơi chếch, nhưng cái dáng vẻ tự nhiên và thiên thần ấy vẫn khiến tôi một thoáng thất thần. Tôi đã rửa bức ảnh ấy ra và đặt vào trong ví! Đằng sau bức ảnh ghi một dòng rất nhỏ: “My angel without wings” (thiên thần không có cánh của tôi).
Dạo này tôi hay ra ban công đọc sách. Bạn cũng biết đấy, chẳng qua là cái cớ, sách đọc thì ít mà tâm hồn lơ lửng thì nhiều. Không hiểu sao tôi có cảm giác như em cũng đang đứng đó để chờ tôi. Lần nào cũng thế, khuôn mặt trắng xinh xắn với mái tóc đen dài thả bay tự nhiên trong gió luôn khiến trái tim tôi lỡ một nhịp. Nghe như có hương tình yêu lan tỏa đâu đây?... Dường như giữa chúng tôi có một “thỏa thuận ngầm” giữa hai trái tim. Dù chưa hề gặp em, cũng chẳng hề biết em, nhưng tôi cũng không muốn chủ động đi hỏi xem em là ai hay qua bên ấy để gặp em. Có thể bạn cho rằng tôi thật sự… hết thuốc chữa, nhưng tôi tin rằng, hai trái tim nếu cùng đi về hướng nhau thì nhất định sẽ tự tìm thấy nhau trên đường. Tình yêu chẳng phải là khi hai trái tim… ngẫu nhiên cùng một nhịp đập hay sao? Và sau đó là thật nhiều, thật nhiều nhịp đập chợt bị bỏ quên vì nhau!
***
3. Từ lý thuyết đến thực hành luôn luôn có sai số
- Này tao hỏi cái này! – Tôi vừa gắp thức ăn vừa ngập ngừng nói.
- Hỏi gì thì hỏi nhanh đi! – Chu Linh sốt ruột.
- Cái anh trưởng phòng phòng A510 ấy, tên là gì nhỉ? – Tôi hỏi nhỏ.
- Nam Dương. Sao thế? Định cạnh tranh với tao à? – Con nhỏ Chu Linh lè lưỡi làm mặt xấu.
- Ai thèm! – Tôi cười rồi lại tiếp tục tập trung vào món ăn. Thì ra tên anh là Nam Dương.
- Này, thôi tao hỏi nốt câu này thôi!
- Ừ sao?
- Anh ấy học năm mấy vậy mày? – Tôi tò mò.
- Sao bảo mày không thèm? – Cơ hội tốt để phản bác, đương nhiên con nhỏ Chu Linh không thể bỏ qua rồi.
Tôi cúi đầu ăn không nói gì. Biết là con nhỏ này muốn trả thù, để cho nó có cảm giác chiến thắng một chút là nó sẽ khai ra tuồn tuột ngay!
- Thôi chỗ bạn bè, tao để rẻ cho. Khao tao trà sữa đi rồi có thông tin nào tao biết tao nói hết cho! – Chu Linh cười nịnh. Con bé này đúng là dễ đối phó nhất trần đời.
- Ừ xong ngay, ăn xong đi nhé! – Tôi vui vẻ hào phóng nói.
Chỉ mất 3 cốc trà sữa, tôi gần như biết mọi thông tin về anh, bao gồm cả những cái vụn vặt nhất. Con bé này học ngành thương mại thật sự là không thể giàu nổi mất thôi!
- Ơ! – Chu Linh lại làm tôi giật cả mình. – Em chào anh!
Nó quay sang và chào một ai đó. Tôi thật sự phục sát đất khả năng ngoại giao của nó, đi đến đâu cũng thấy người quen. Đột nhiên nó lôi xềnh xệch tay tôi, nháy mắt lia lịa ý bảo nhìn người phía sau lưng tôi. Tôi lại ngộ ra thêm một chân lý mới: con bé này mà làm gián điệp thì chắc bị phát hiện đầu tiên! Để không phụ lòng nó, tôi cũng miễn cưỡng quay lưng lại nhìn người phía sau lưng và cười nhẹ. “Ai đây nhỉ?” – Ý nghĩ ấy chỉ xoẹt qua trong tâm trí tôi, chưa kịp phát thành lời thì đã anh ấy đã nói trước:
- Ơ có phải Sa Lam của ban truyền thông đây không? Hóa ra em là bạn của Chu Linh à? Chào em, anh là Nam Dương! – Anh ấy rất phong độ, nhìn tôi và cười.
Tôi thoáng chốc giật mình. Tôi từng hình dung sẽ gặp anh trong một vài hoàn cảnh nào đó khác, chứ không phải như thế này!
- Chào anh. Em là Sa Lam. – Tôi ngập ngừng nói. Kỳ thực, anh không giống với tưởng tượng của tôi lắm. Tôi cứ luôn nghĩ anh ấy hẳn phải là một người hơi ít nói một chút, thông minh, trí tuệ nhưng vẫn mang theo một chút vẻ gì đó khó hiểu, lạnh lùng. Không hẳn là thất vọng, nhưng có một chút không quen lắm!
- Hai em không phiền nếu anh ngồi đây chứ? Anh có một chút việc muốn nhờ ban truyền thông, may mà gặp Sa Lam ở đây! – Anh vui vẻ nói.
- Vâng anh cứ ngồi đi! – Chu Linh cười tít mắt. Cái con bé này đúng là mất mặt chiến hữu quá. Tôi đang định nói rằng bọn tôi có chút việc phải đi luôn bây giờ, vì hiện tại tâm trạng tôi thật sự đang lơ lửng ở một nơi nào đó. Bạn biết đấy, trong một hoàn cảnh bất ngờ như thế, mấy ai là giữ được bình tĩnh đâu!
- Vậy thì tốt quá! – Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi và nói về một chút chuyện anh cần nhờ.
Và sau đó thì ba người chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ. Anh khá cởi mở, năng động và nhiệt tình. Chúng tôi nói về đủ thứ chuyện trên đời cho đến khi tôi nhận ra là khá muộn và còn cả chồng bài tập tiếng Anh đang nằm chình ình chờ ở nhà nên đành xin phép “rút quân” trước. Con bé Chu Linh thấy vậy cũng đứng lên vào chào tạm biệt luôn. Thật sự thì nói chuyện với anh Nam Dương rất thú vị. Anh ấy tạo cho người khác cảm giác thoải mái và dễ gần. Nhưng chỉ vậy thôi! Tôi cứ từng nghĩ rằng, khi nói chuyện với anh, tim mình sẽ đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng thí nghiệm đã chứng minh, từ lý thuyết đến thực tế luôn luôn có sai số!
4. Trái đất này thật sự quá nhỏ bé!
- Hey Lê Anh! Mày nhớ con bé búp bê tóc đen của ban truyền thông khoa tao mà đợt trước thỉnh thoảng tao vẫn hay nói không, tên là Sa Lam ấy?
Nam Dương hớn hở xuất hiện ở cửa phòng. Cái thằng này quái lạ thật, cứ nơi nào nó xuất hiện là nơi ấy ầm ĩ như cuồng phong bão táp vừa đi qua! Thực ra không ít người cũng thắc mắc, tôi với Nam Dương, hai thằng tính trái ngược nhau hoàn toàn lại là bạn thân của nhau. Điều này chính bản thân tôi cũng còn chẳng hiểu nổi!
- Ừ sao? – Tôi lỡ đãng nói.
- Hôm nay tao gặp Sa Lam đi với Chu Linh ở quán trà sữa gần trường mình. Con bé nhìn gần với không trang điểm xinh hơn lúc đứng trên sân khấu làm MC đợt hoa khôi khoa tao vừa rồi mày ạ! – Nam Dương hào hứng nói. Thực ra con gái cũng là một chủ đề thường xuyên trong các câu truyện của bọn con trai chúng tôi.
- Vậy à? Thế xin được số điện thoại chưa? – Tôi miễn cưỡng nói. Thật sự thì tôi cũng chẳng nhớ Sa Lam là con bé nào.
- À đấy! Sao tao lại quên mất nhỉ? Nhưng thôi, cùng phòng với con bé Chu Linh, lúc nào muốn qua hỏi mà chẳng được! – Nam Dương cảm thán. Tôi lại tự chất vấn trong đầu, không biết Chu Linh là con bé nào nhỉ?
- Ừ thế thì cố lên! – Tôi có cảm giác như đây là lần thứ 1001 tôi nói câu này với nó rồi.
- Lão Vương mama không ngờ cũng có lúc phát huy tác dụng ghê! Nhờ cái công việc quái quỷ lão giao cho tao mà tao lại có cớ để được gặp em! – Nam Dương sung sướng ra mặt. Tôi không nói gì nữa, lại chú tâm nhìn xuống quyển sách.
***
- Này tao bảo, mày thấy tao mặc cái áo sơ mi xanh này hay cái áo phông này ổn hơn? – Nam Dương đứng nghiêng một lúc lâu trước tủ quần áo rồi lại giơ hai cái áo lên hỏi tôi.
- Đi đâu thế?
- Đi hẹn hò. – Nó nói rồi cười.
- Thế lấy cái áo sơ mi xanh đi! – Tôi không chú ý lắm, đưa bừa một cái.
- Ừ tao cũng thấy cái này đẹp hơn! – Nó nói rồi mặc vào luôn.
- Làm gì mà hôm nay cẩn thận vậy? – Tôi nói. Mọi ngày, dù là nó đi gặp con gái hay đi biểu diễn cũng chẳng mấy khi cẩn thận quay về phòng thay quần áo thế này.
- Đi gặp em búp bê tóc đen của tao mà! Phải tỏa ra chút hào quang chứ! Thôi tao đi đây! – Nó vừa nói vừa hớn hở đi luôn.
Chiều nay ban công không có em. Một mình tôi chợt thấy trống trải kỳ lạ…
***
Gấp sách vở vào và định ra ban công hóng gió theo thói quen, tôi chợt bật cười chính bản thân mình. Không phải giờ đã quen anh rồi sao? Vừa định bước ra đến cửa thì anh từ đâu xuất hiện khiến tôi khá bất ngờ.
- Ơ Sa Lam này, chào em! Anh muốn bàn thêm một chút nữa về chuyện hôm qua! Em có rảnh không? – Anh cười tươi nói.
- Vâng được ạ! – Tôi nói, hơi thiếu tự nhiên một chút.
- Em ăn tối chưa? Hay mình đi ăn tối luôn nhé?
- Vâng ạ!
Chúng tôi ra nhà ăn, cùng nói chuyện và bàn luận khá vui vẻ. Anh rất hài hước và làm tôi cười suốt. Tôi cảm nhận anh là một người nói chuyện rất thú vị. Anh và tôi trao đổi số điện thoại, và những ngày sau đó, hầu như hôm nào tôi cũng đi ăn cùng anh và chúng tôi trò chuyện đến muộn mới về.
***
- Này, tao với em búp bê tóc đen của tao chính thức hẹn hò rồi! – Nam Dương phấn khích nói. – Lần này tao thật sự rất rất thích em ấy! Không như mọi lần trước đâu!
Tôi cũng tin lần này nó thích con bé ấy thật, vì hôm nào đi ăn về nó cũng nói rất nhiều về con bé ấy - tên là gì nhỉ, à là Sa Lam, tên cũng hay đấy chứ - với gương mặt đúng của một kẻ đang chìm đắm trong tình yêu. Nó làm tôi chợt nhớ đến thiên thần bé nhỏ của tôi. Mấy hôm nay tôi cũng không thấy em ở ban công tầng 3 nhà bên kia. Phải chăng dạo này em bận quá chăng? Không gặp được, tự nhiên có cảm giác nhớ nhung đến lạ lùng. Dù vậy, tôi vẫn không hề bỏ thói quen ra ban công đọc sách lúc chiều muộn, chỉ vì một thoáng suy nghĩ rằng biết đâu hôm nay em lại đến thì sao?
Người đến như chút gió chiều hạ…
Thoáng thấy cái bóng áo màu ghi của Nam Dương ở dưới sân kí túc xá, tôi chợt chú ý vào cô bé đi cùng nó. Là cô bé búp bê tóc đen của nó đấy sao, sao tôi cứ có cảm giác quen quen nhỉ? Gương mặt ấy, góc nhìn ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy… Không phải là em sao? Tôi bật cười nhạt, trái đất này thật sự quá nhỏ bé!
Tôi đứng dậy và bước vào trong phòng. Hôm nay thật sự không thể chờ nổi nữa rồi!
Hôm nay Hà Nội cũng có gió lộng. Thực ra hôm nào mà chẳng có gió như vậy! Chỉ là, cơn gió lạ của cuộc đời tôi giờ đang phiêu lãng ở một nơi nào đó khác rồi! Cảm giác có chút cay đắng, không rõ vị đắng xộc lên từ đâu mà dường như ở đầu lưỡi cũng vẫn còn đọng lại cảm giác khó chịu này!
5. Một thứ tình cảm na ná như tình yêu
Tôi và anh quen nhau được một thời gian rồi. Nam Dương thật sự là một người con trai rất tốt, chu đáo, ân cần và vô cùng ấm áp như một điểm tựa. Nhưng dường như trong tình cảm của chúng tôi vẫn còn thiếu chút gì đó! Tôi rất thích anh, cũng thích ở bên anh, nhưng dường như chỉ vậy thôi, cảm giác anh giống như một người anh trai rất tuyệt, rất chiều em gái. Khi anh ôm tôi hay nắm tay tôi, tôi dường như cũng không có cảm xúc gì đặc biệt cả. Không rõ là mấy quyển tiểu thuyết diễm tình đã quá khoa trương, hay là vốn tình cảm của anh và tôi chưa phải tình yêu, mà chỉ là một thứ… na ná như thế? Tôi cảm nhận được tình cảm chân thành mà anh dành cho tôi. Nhận ra điều này khiến tôi cảm thấy xấu hổ, rất xấu hổ. Nó giống như cảm giác bạn đi lừa dối người khác vậy! Mà thực sự tôi thấy con nhỏ Chu Linh nói cũng rất đúng, không có gì đáng khinh bằng lừa dối tình cảm cả. Khi tôi tâm sự với nó về cảm giác của tôi hiện tại, nó đã im lặng một lúc – rất không-giống-nó, và chỉ nói một vài câu:
- Tao rất thích anh ấy! Nhưng tao cũng rất quý mày. Nhưng vì anh ấy thích mày, nên tao nhường. Nhưng nếu mày không thích anh ấy, làm ơn đừng lừa dối tình cảm của anh ấy! Nó giống như mày đang chà đạp lên tình cảm của tao vậy!
Lời nói của nó khiến tôi thật sự cảm thấy giật mình. Tôi cứ nghĩ Chu Linh tính tình trẻ con, dễ yêu dễ ghét, chẳng qua là chút cảm mến hâm mộ thông thường, không nghĩ là lại chân thành và sâu sắc đến vậy!
Và chúng tôi chia tay! Chu Linh nói, tôi là một đứa con gái quá sức lạnh lùng.
Anh thì nói, tôi quá lí trí. Trong tình yêu của chúng tôi, bởi tôi là người chạy nhanh hơn và lúc nào anh cũng phải đuổi theo, nên không bao giờ tôi có thể nhìn thấy anh cả. Anh nói rằng hi vọng tôi sẽ tìm được người con trai thật sự nắm giữ chìa khóa trái tim tôi, để cả hai có thể bước đi song song bên nhau, nhìn thấy nhau, mà không ai cần phải hụt hơi chạy để đuổi kịp người kia cả.
Chia tay anh, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi. Bài vở và tất cả mọi chuyện cứ đè nén lên khiến tôi kiệt sức và dường như không sẵn sàng cho một mối quan hệ nào khác nữa! Một thời gian dài, tôi đơn giản chỉ là lên lớp học, rồi về nhà, thỉng thoảng cùng Chu Linh đi mua sắm hay cà phê trò chuyện, gần như rút khỏi ban truyền thông, cũng ít quan tâm và để ý đến những chuyện khác.
***
- Mày biết vụ gần đây bọn khoa mình đang rộ lên một bức ảnh “My angel without wings” không? Mọi người đều nói đứa con gái trong bức ảnh đó… trông rất giống mày! – Chu Linh vừa khuấy khuấy cốc trà chanh, vừa nói. Nó cũng biết dạo này tôi không có hứng thú với các loại tin đồn lắm nên cũng ít bàn tán hẳn.
- Ở đâu vậy?
- Trên tập san của trường mình đó! Số này tao có mua, đợi chút! – Nó nói rồi chạy về giường lục tung lên tìm. – Ảnh chụp hơi nghiêng nên không chắc lắm, nhưng tao cũng thấy giống mày lắm!
Chu Linh chỉ trỏ vào một bức ảnh màu trong báo.
- Đây nè! Có phải mày không vậy?…
6. Bởi tình yêu không có chân, nên chúng ta phải chạy thôi!
Thói quen đúng là thứ không dễ gì có thể thay đổi được. Từ ngày em quen Nam Dương rồi chia tay, em không xuất hiện nơi ban công tầng ba nhà bên kia nữa! Dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn không bỏ được cái việc ra ban công đọc sách vào lúc chiều muộn. Em với Nam Dương chia tay, tôi khá bất ngờ. Nhưng thực lòng mà nói thì cũng có một chút… nhẹ nhõm, dù cái phần ấy khá nhỏ! Con người mà, aichẳng có một chút ích kỷ của riêng mình, nhất là trong một cái phạm trù đặc biệt như tình yêu!
Ban truyền thông của trường tổ chức cuộc thi ảnh. Thoáng một chút suy nghĩ, tôi quyết định gửi tấm ảnh gốc ấy đi tham gia, không chút chỉnh sửa gì. Nếu nói rằng tôi không có chút ý gì khi gửi ảnh đi dự thi thì thật là trái lòng mình quá, nhưng thật sự thì tấm ảnh ấy rất đẹp đấy chứ, ít nhất là đối với tôi!
***
Tôi lặng người đi nhìn tấm ảnh trong cuốn tập san.
“My angel without wings” – Photo by Lê Anh – khoa (…).
Chất giấy và màu mực in không tốt lắm, nhưng tôi vẫn không thể nhầm được. Góc chụp ấy, thứ ánh sáng kỳ diệu ấy, chút mưa còn điểm lại trong không gian, cái ẩm ướt mát lạnh ấy, góc ban công và một chiều trong kỷ niệm ấy… Là người đó!
Tôi cầm tờ báo và chạy vội ra ngoài ban công.
- Này này… – Chu Linh giật mình gọi với theo. – Làm gì mà gấp gáp vậy?
Nhưng lúc ấy, tôi thật sự chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến câu hỏi của nó nữa rồi! Tôi đã nhìn thấy anh rõ ràng và sắc nét, bằng chính đôi mắt cận 2,5 đi ốp hay bằng trái tim thì tôi cũng không chắc nữa. Dưới ánh tà dương dịu dàng và ấm áp nơi cuối trời, dường như, tôi thấy anh đang cười. Rất rạng rỡ và hòa vào trong ánh nắng chiều nhạt.
Nắm chặt trang báo và tôi chạy như điên xuống cầu thang, ngang qua sân kí túc xá và những bồn hoa xanh mướt, một mạch lên cầu thang tầng 5 nhà A. Ở đó, tôi đã thấy người con trai ấy, người con trai kỳ lạ của trái tim tôi…
- Là anh phải không? – Tôi chạy đến trước mặt anh, thở dốc và nói một câu không hề có đầu đuôi như thế.
- Là anh! – Anh cười và trả lời. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp, khiến tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để phác họa cả. Giống như ánh nắng chiều tà, không chói chang mà vô cùng dịu nhẹ. – Thiên thần à, cuối cùng thì anh cũng chờ được em rồi!
Hôm nay Hà Nội có nắng và gió nhẹ. Thật sự là một ngày rất đẹp trời cho một câu chuyện mới bắt đầu…
Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạy thôi!
*************************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro