Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Edit by ttan

Tên này, mồm miệng thật sự không tốt.

Ôn Noãn thầm nghĩ, cậu đã cứu tôi, nhưng không phải là lý do tôi chịu để cậu chèn ép như vậy.

Cô đeo cặp sách về phía sau, lần lượt khoác lên hai tay, đeo xong, học theo dáng vẻ đánh nhau của anh lúc đó, tay phải bẻ tay trái.

"Cậu bị như vậy, tôi còn sợ cậu làm gì tôi?"

Anh muốn nhấc hai tay lên, cánh tay vừa động, liền khẽ rít lên một tiếng.

"Đầu óc đơn giản."

Nói xong tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý tới Ôn Noãn.

Ôn Noãn:......

Ôn Noãn phồng má đi theo anh lên nhà, nhìn anh ấn mật mã mở cửa.

Trên khớp xương mu bàn tay anh có vết thương, vết thương rất mới, chắc là vừa rồi lúc đánh nhau để lại.

Ngọn lửa trong lòng cô giảm đi một nửa.

Dù sao cũng vì chị em các cô mà biến thành như vậy.

Cửa mở ra, cô theo anh vào, còn đang đánh giá bài trí trong nhà, đã bị anh mắng.

"Đóng cửa vào. Chẳng lẽ còn chờ tôi làm."

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Ôn Noãn bị rót một thìa dầu, bùng lên.

Cô cắn răng đóng cửa, vừa mới xoay người, lại nghe thấy anh nói: "Cặp sách không tháo xuống, không nặng hay gì?"

Ôn Noãn:...... Tôi nhịn!

Cô tháo cặp sách xuống, tiện tay ném lên trên tủ giày ở huyền quan, thấy anh đã ngồi trên ghế sô pha, nhịn không được hỏi: "Đây là nhà cậu à?"

Là kiểu cấu trúc song lập (1), diện tích không nhỏ, nhưng phong cách rất cứng ngắt, hoàn toàn không có hơi ấm gia đình.

Có lẽ sợ đụng vào miệng vết thương sau lưng, anh nghiêng người dựa trên sô pha, vắt chân lên, bộ dáng nhếch miệng cười, rất đáng ghét.

"Bố mẹ tôi đến đây, có chỗ ở khác, nơi này thường là tôi với anh tôi ở. Chủ yếu là anh tôi. Anh ấy thì tính tình lạnh nhạt."

Tính...... Tính lãnh đạm? (2)

Ôn Noãn hơi đỏ mặt không lý do, anh lại liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên, tặng ngay cho cô một cái cười nhạo: "Tính lãnh đạm phong (3), nghĩ đi đâu vậy?".

Ngọn lửa trong lòng Ôn Noãn lại bùng lên lớn hơn.

Tôi lại nhịn!

Hướng Đồ Nam lúc này tự nhiên lại đổi tính, quan tâm hỏi cô: "Cậu có đói bụng không?"

Ôn Noãn tan học liền đi đến sân trượt băng chơi, vốn định xong là về nhà ăn tối. Vừa rồi náo loạn như vậy, lăn lộn đến giờ, bất ngờ anh vừa nhắc như thế, cô mới thấy mình sắp chết đói tới nơi rồi.

"Sắp đói bẹp dí rồi." Cô sờ sờ dạ dày xẹp lép của mình.

Không thể tưởng được anh còn rất thân thiết.

"Tôi cũng đói bụng. Phòng bếp ở bên kia, đi nấu cơm đi."

Ôn Noãn bỗng chốc mở to hai mắt nhìn.

Đùa à? Có chủ nhà không khách sáo như vậy sao?

"Chẳng lẽ còn muốn người bệnh là tôi đây làm hết lễ nghĩa của chủ nhà với cậu?" Anh hỏi vặn lại.

Ôn Noãn cảm thấy, không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.

"Gọi cơm hộp không được sao?"

"Ăn không quen."

Đơn giản ba chữ, thành công khiến Ôn Noãn nổi lên ý muốn bóp chết anh. Nhưng cuối cùng, cô lại tự giác chủ động tự ném mình vào phòng bếp.

"Tôi không ăn được trứng gà đâu." Hướng Đồ Nam ở bên ngoài kêu.

Ôn Noãn cầm lấy dao thái thức ăn, tàn nhẫn chém vài cái vào không khí.

Chém chết cậu! Chém chết cậu!

Tầm mắt có một bóng người, sọc xanh xen trắng, ánh đèn chiếu xuống sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ lại rất nhàn nhã.

Dao trong tay cô suýt nữa rời tay.

"Chơi ảo thuật à?" Anh cười.

Cô để lại dao vào giá để dao, tức giận mà lẩm bẩm: "Cậu không phải bị thương sao? Còn chạy lung tung như thế làm gì?"

"Sợ cậu nhổ nước miếng vào cơm."

Ôn Noãn:......

Cô chưa từng thấy người nào miệng độc như vậy bao giờ.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất ít, có lẽ anh với anh lớn nhà họ Hướng đều không thường xuyên đến đây ở. Ôn Noãn đành dùng đống nguyên liệu nấu ăn ít ỏi đến đáng thương, nấu một bát mì suông, lại dùng sức cạy hộp thịt hộp, coi như bổ sung thêm cho anh chút dinh dưỡng.

Mẹ Ôn là bà chủ gia đình, việc nhà gần như không cần hai chị em Ôn Noãn nhọc lòng, tay nghề Ôn Noãn rất sứt sẹo, nấu mì xong ngay chính cô cũng không ăn nổi.

Nhưng Hướng nhị thiếu gia không quen ăn cơm hộp kia lại ăn rất ngon lành, thậm chí ngay cả nước mì cũng húp hết.

Ôn Noãn có chút cảm động không thể giải thích, có cảm giác kiểu cuối cùng cũng có người khen ngợi.

"Thích ăn à?"

"Không thích. Đói bụng."

Ôn Noãn:???

Ăn mì xong, Ôn Noãn thu dọn bát đũa. Từ phòng bếp đi ra, Hướng Đồ Nam đang chuẩn bị lên lầu.

Cô vội chạy tới cầm cặp sách, theo sát đi lên.

Mãi cho đến lúc này, Hướng Đồ Nam cuối cùng cũng biểu hiện ra bộ dáng bị thương.

Anh người này lúc đi đường luôn có chút cà lơ phất phơ, cho nên bước chân có vẻ hơi không ổn định, bởi vậy cả một đường, Ôn Noãn cũng không phát hiện ra. Mãi đến lúc anh lên cầu thang, cô mới phát hiện bước chân anh thật sự không ổn định- bởi vì thân thể không khoẻ mà nên.

Tay anh vẫn luôn chống trên lan can màu trắng, mỗi một bước đều đi rất chậm.

Cô đeo cặp sách trên lưng lên tới nơi, vươn tay về phía anh: "Tôi đỡ cậu đi."

Anh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Trên trán anh đầm đìa mồ hôi.

"Đau lắm có phải không?"

Miệng anh nhếch lên một cái: "Cậu nói xem?"

Lương tâm cô không yên, không dám nói nhiều nữa, chủ động đỡ lấy cánh tay phải của anh.

Anh liền rít lên một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Trên cánh tay có vết thương, cậu có thể nhẹ chút hay không?"

Ôn Noãn bị giáo huấn đến mức một chút tức giận cũng không còn.

Lúng túng thả lỏng tay, cắn môi dưới, cô nói: "Nếu không thì, cậu để cánh tay lên trên vai tôi đi."

Anh yên lặng nhìn cô.

Mặt Ôn Noãn rất nhỏ, đôi mắt lại lớn, long la long lanh, như nhân vật trong phim hoạt hình. Cô gái nhỏ ở tuổi này, trên mặt còn mang theo chút bầu bĩnh trẻ con, đường nét khuôn mặt mượt mà, càng tăng thêm chút đáng yêu, nhất lúc cắn môi.

Cô đang mặc đồng phục, áo trắng, cổ áo xanh da trời, đầu vai trái có vài vết máu đã chuyển thành màu nâu.

Lúc anh ôm lấy cô giúp cô chắn dao ban nãy, máu trên mặt anh đã quẹt lên.

Nhìn kỹ, trên má trái cũng có một chút.

Dính lên lúc nào nhỉ, hai người đều không nhớ rõ.

Trong mắt Hướng Đồ Nam dần dần có chút ý cười, khoác cánh tay lên trên vai cô.

Ôn Noãn vội cẩn thận đỡ lấy eo anh, theo bước chân anh, cẩn thận dịch chuyển đi lên.

Mỗi một bước đều rất cẩn thận, sợ đụng vào miệng vết thương của anh, lại sợ không có tác dụng bằng cả một chiếc nạng.

Lúc này cô nghe thấy anh nói: "Cậu nói xem một cô gái nhỏ như cậu, đàn ông đánh nhau, cậu góp vui cái gì?"

Lời này, như thể anh lớn hơn cô nhiều lắm vậy. Rõ ràng là cùng tuổi.

Ôn Noãn cẩn thận thì thầm một câu: "Tôi muốn giúp cậu."

"Kết quả thì sao?"

Kết quả đã không giúp được, lại còn liên luỵ anh.

Ôn Noãn tính tình xấu, nhưng cũng may nói về đạo lý, việc đuối lý như vậy, cô chắc chắn chỉ có thể cúi đầu chịu mắng.

"Nhưng mà, dũng khí đáng khen ngợi."

Tư thế của cô bây giờ không tiện ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe tiếng nói, anh hình như đang cười.

Trong lòng Ôn Noãn vui vẻ vô cớ, đi nốt vài bậc, cuối cùng cũng đi hết cầu thang.

Ôn Noãn thờ phào một hơi, chợt nghĩ đến thuốc còn ở dưới lầu.

Cô vội vàng chạy xuống, vừa chạy vừa ồn ào: "Tôi xuống lấy thuốc mang lên, cậu đừng nhúc nhích. Đừng nhúc nhích gì hết, chờ tôi nhé." Cô chạy rất nhanh, lấy thuốc xong lại bịch bịch bịch lên lầu, ở chỗ đầu cầu thang, nào còn hình bóng Hướng Đồ Nam.

Ôn Noãn giận sôi máu, mạn trên lầu còn có mấy gian phòng, cũng may mắt cô tinh, lập tức phát hiện ngay trong đó có một cánh cửa không đóng.

Cô sải bước tới, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hướng Đồ Nam đối diện với cô, đứng trước cửa tủ quần áo đang mở, hình như là đang chọn quần áo.

"Tại sao không đợi tôi?" Cô tức giận hỏi.

Anh liếc cô một cái, tiếp tục nhìn tủ quần áo.

"Tôi muốn lau người, cậu giúp tôi một chút."

Ôn Noãn chưa kịp thở một hơi, suýt nữa thì sặc chết.

Khóe miệng anh hơi cong, có lẽ là do đã chọn xong quần áo: "Yên tâm, không nên nhìn, sẽ không để cậu nhìn." Lại liếc nhìn cô một cái, "Muốn nhìn cũng không cho nhìn."

Ôn Noãn lớn tiếng: "Tôi mới không thèm nhìn!" Ai muốn nhìn người cậu.

Má trái anh hơi sưng, khóe miệng còn bị rách, bộ dáng lúc cười, đặc biệt đáng ghét.

"Lại đây, giúp tôi lấy quần áo một chút."

Ôn Noãn bĩu môi đi đến, lấy ra một bộ đồ ngủ màu xám nhạt theo chỉ thị của anh.

Lúc lấy quần lót từ trong ô vuông na ná chiếc ngăn kéo nhỏ, trong lòng cô hốt hoảng vô cớ.

Muốn đau mắt hột.

"Bộ nào?"

"Tùy cậu."

Vậy lấy một cái ở trên cùng.

Đến lúc cầm trên tay, mới nhận ra một chiếc quần lót nho nhỏ kia như một củ khoai lang nóng phỏng tay, ném cũng không xong.

Tên bên cạnh đã thế còn rất đáng ghét, có lẽ nhìn thấy cô đỏ mặt, anh lại bày ra cái vẻ mặt cười như không cười: "Kẻ dâm thấy dâm(4). Không phải là một cái quần lót thôi à, cậu nghĩ đi đâu đấy?"

Ôn Noãn thật sự xấu hổ muốn chết, mặt đỏ đến mức như phát sốt. Cô hung hăng liếc anh một cái, cố ý chuyển chủ đề: "Loại người như cậu, nên lắp thêm cái phòng để quần áo mới đúng chứ hả?"

"Tôi không phải con gái, không cần nhiều quần áo như vậy." Anh nhấc cằm, "Để hộ tôi quần áo vừa lấy vào phòng tắm đi. Còn nữa, chỗ này của tôi không có quần áo con gái, cậu tự chọn bừa một bộ, tắm xong mặc.

Ôn Noãn sợ hãi, từ chối không cần suy nghĩ: "Tôi không tắm."

"Trời nóng như vậy, cậu không ra mồ hôi? Trên người không hôi à?"

Ban ngày lúc đi học, cô đã nóng đến choáng váng đầu, sau đó lúc đi trượt băng, càng mồ hôi khắp người.

Ôn Noãn nắm lấy cổ áo theo bản năng, cúi đầu ngửi thử một chút.

Một luồng mùi mồ hôi, hôi chết mất.

Ai đã lấy mồ hôi thơm đầm đìa (5) để hình dung con gái vậy, rành rành là vẫn hôi có được không?

Tắm thì cũng muốn tắm, nhưng, không có đồ lót.

"Cậu lo cho cậu trước đi." Cô đóng mạnh cửa tủ quần áo lại, chuẩn bị đi vào phòng tắm, mới đi hai bước, nghĩ đến sự xấu hổ khi phải đối mặt với cơ thể anh, lại muốn kéo dài thời gian, "Nếu không thì, cậu uống thuốc trước đi đã."

"Không cần. Người không thoải mái, tắm trước đã."

Cô cầm quần áo đi theo anh đến phòng tắm, đặt quần áo lên trên giá, lại rút lấy một chiếc mặt màu trắng.

"Rửa mặt trước nhé?"

Anh khoanh tay đứng đó, một tư thế chờ người khác phục vụ: "Được."

Ôn Noãn mở vòi nước, đem khăn mặt làm ướt.

"Nóng một chút hay là mát một chút?" Trời nóng dùng nước lạnh thì thoải mái, nhưng mà nóng một chút thì dễ rửa sạch mồ hôi và dầu.

"Ấm." Anh nói, "Tôi thích ấm áp (Ôn Noãn)...... một chút."

Ôn Noãn muốn ném chiếc khăn trong tay lên mặt anh.

Cô cắn răng, hung hăng trừng anh một cái: "Đừng quá đáng, cẩn thận tôi chém cậu!"

Anh bình tĩnh nhàn nhã đứng đó, nhướng mày: "Muốn chém thì tranh thủ bây giờ luôn. Đợi tôi khỏe rồi, cậu đánh không lại tôi đâu."

Ôn Noãn dùng chiếc khăn vừa vắt xong úp lên mặt anh.

Lúc khăn gần chạm đến mặt anh, cô thả lỏng lực tay, động tác nhẹ nhàng hơn.

Dù sao cũng là ân nhân, làm gì có đạo lý lấy oán trả ơn.

Một khuôn mặt rửa ba lần.

Ôn Noãn chưa bao giờ phục vụ người khác, nhưng vẫn sẽ hết mình rửa sạch từng ngóc ngách. Có điều đây thật sự không phải là một việc tốt. Bởi vì sợ đụng vào miệng vết thương của anh, cô không thể tùy tiện xoa nắn loạn xạ, không thể không nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Anh cũng rủ mắt nhìn cô.

Đối diện như vậy khiến lưng cô như bị kim chích, tay cũng mềm nhũn đi.

"Nếu không thì, cậu nhắm mắt lại đi."

Khóe miệng anh lại có ý cười, biết rõ còn cố tình hỏi: "Tại sao? Xấu hổ à?"

----

(1) Cấu trúc song lập: là một kiểu kết cấu trong kiến trúc, thường là biệt thự gồm hai căn nằm chung trên một khu đất nhưng có lối đi riêng biệt, có thể đối xứng hoặc không đối xứng với nhau. Tuy là hai căn biệt thự nhưng nhìn từ ngoài vào chỉ là một biệt thự. Tóm lại là kiểu biệt thự có hai cửa chính, hai khối nhà đồng dạng và liên kết với nhau.

(2) "Tính" ở đây là "tính dục" (tình dục)

(3) Tính lãnh đạm phong (性冷淡风)": Tính tình lạnh lùng, phong cách tối giản

(4) Người dâm thấy dâm (Dâm giả thấy dâm /淫者见淫): ý đại khái là người như nào sẽ thấy mọi vật như thế

(5) Mồ hôi thơm đầm đìa - Nguyên văn là 香汗淋漓 (Hương hãn lâm li): ý chỉ cơ thể con gái có một mùi thơm nên mồ hôi đổ ra cũng có hương thơm. Câu này còn dùng để chỉ mồ hôi của người con gái sau khi mây mưa phát ra hương thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro