Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Phố nhỏ làm ta gần nhau hơn

    Ừ thì em ghét nó thật...

    Cậu đã từng thấy... trên đời có ai lại thích thứ gây ra cái chết cho người thân mình chưa?

    Vì cái vòng đấy là nguyên nhân làm mẹ em mất, ông em tàn phế, em sao có thể đặt lòng mình lên nó, đã có lúc em từng muốn đập cho nát vụn. Nhưng cuối cùng lại không nỡ, dành lủi thủi giấu nhẹm vào một góc khuất trong cái tủ áo...

    Khuê mệt mỏi tựa đầu vào kính xe, nhắm nghiền mắt và thiu thiu ngủ trong tiếng nhạc du dương. Cậu liếc nhẹ về phía em thì thấy em đã thiếp đi, cậu đưa tay vặn nhỏ tiếng nhạc. Cầm lại vô lăng, lái con xe nhẹ nhàng băng qua từng ngõ phố.

    Hòa theo tiếng nhạc du dương, em thấy mẹ trong giấc mơ... Thấy mẹ cõng em về nhà, thấy cảnh cả gia đình ta đoàn tụ bên bàn ăn. Giấc mơ bình yên mà em hằng mơ ước, nó khiến em chìm trong hạnh phúc với đôi môi đang mỉm cười, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má.

    Xe lăn bánh được tầm ba mươi phút thì dừng trước một nhà hàng sang trọng, cậu lái xe vào bãi đỗ, rồi ngồi im chờ em thức. Nhưng thấy nước mắt em rơi thì sao cậu có thể bỏ mặt được chứ. Cậu lấy từ trong túi một chiếc khăn mùi xoa và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má. Cậu vừa lau xong thì em cũng dần thức giấc. Thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ thì em giật mình hỏi: "Cậu ơi, chỗ này là đâu vậy?".

    Cậu chỉ lạnh lùng đáp: "Nhà hàng" - rồi xuống xe, đang hoang mang chưa hiểu được vấn đề, thì cánh cửa bên ghế phụ mở ra. Cậu đưa tay tỏ ý muốn đỡ em bước xuống, em vừa nhìn đã hiểu ý nên cũng ngoan ngoãn nắm lấy tay cậu. Cửa xe đóng lại, cậu Khuyến thả tay em, rồi đặt nhẹ lên eo. Khuê như đứng hình tại chỗ, mặt em giờ đỏ như quả cà chua chín, miệng cứ lắp bắp không nói nên lời. Biết người con gái ấy đang ngại, cậu liền trấn an rằng cả hai giờ cũng đã là vợ chồng với nhau, nên cứ thả lỏng là được. Nói rồi cậu dắt em vào bên trong nhà hàng với bàn tay nằm yên trên eo.

    Cậu và em mới đặt chân vào nhà hàng là đã có người niềm nở chào đón: "Bonjour, Bienvenue au restaurant Jasmins. Vous avez une réservation?" (Xin chào, chào mừng quý khách đến với nhà hàng Jasmins. Quý khách có đặt bàn trước không ạ?) - Người phục vụ vừa cất tiếng chào mời bằng tiếng Pháp, cậu bỗng khựng người giây lát rồi cũng đáp lời:

- I don't speak French. Can you speak English? (Tôi không biết nói tiếng Pháp. Bạn có thể nói tiếng Anh không?) - Người phục vụ nghe thế liền ríu rít xin lỗi và hỏi lại bằng tiếng Anh. Trong khi anh chồng đối đáp lưu loát thì cô vợ nhỏ chỉ có thể đứng ngây người, bởi em nửa chữ tiếng Anh cũng không biết làm sao mà hiểu được cả cuộc hội thoại như thế này.

    Khi đã ngồi ngay ngắn vào bàn, trên tay cầm thực đơn em mới bình thường trở lại. Em bắt đầu lướt mắt xem qua các món ăn được in trên đấy, quá nhiều món, em phân vân không biết món nào ngon để chọn, em thầm nghĩ: Thôi thì xem tên nào đẹp thì chọn, biết đâu lại ngon. Thế là Khuê đành gọi đại vài món có tên nghe thật hấp dẫn cho xong chuyện. Người phục vụ ghi chú lại rồi cúi người đi mất hút. Em nhìn vào mắt cậu, e thẹn hỏi về cuộc cho trò chuyện ban nãy. Cậu cười cười: "Thế mợ lấy gì để trả công cho tôi? Vừa thuật lại mà còn phải dịch nữa thì hơi cực đấy".

- Em... Hay em làm bánh trả công cho cậu nha? - Khuê ngại ngùng đáp lời, cậu nhướng mày rồi cũng thuật lại cho em nghe. Bỗng cậu nói một câu khiến em điêu đứng: Tôi thấy thằng Sơn nắm tay mợ, mợ để nó nắm. Bộ mợ khoái nó hay gì? - Giọng cậu nhàn nhạt nhưng đủ để em nhận ra sát ý trong từng câu từ.

    Tính ra cậu Khuyến này cũng lạ. Mới đấy cậu còn cười tươi cứ tưởng nay tâm trạng cậu tốt thế mà giờ đã lật mặt, cậu trưng ra cái bộ mặt khó ở như mọi ngày, đã thế cậu còn nhìn thẳng vào mắt em mà hỏi lại chuyện ban chiều. Khí thế áp đảo em chẳng dám nhúc nhích, chỉ dám rụt rè kể lại mọi chuyện.

- Dạ không cậu ơi, oan cho em quá! Anh Sơn đúng là có nắm tay em, nhưng em rút tay lại ngay. Ngày mới về với cậu, anh Sơn là người đầu tiên kết bạn với em nên từ đó đến nay, em cũng chỉ coi ảnh là bạn, cùng lắm là anh trai thôi. Chứ em không có ý gì với anh Sơn hết. Cậu đừng nghĩ em thích ảnh nữa nhé, tội em... Người em thích là cậu... - Khuê luống cuống nhưng vẫn ráng lựa lời giải thích, dáng vẻ em lúc này như mấy đứa con nít bị người ta đổ oan vậy em sắp khóc tới nơi rồi. Trong lòng em thầm trách sao cậu không tới sớm hơn hoặc tới muộn hơn chút mà lại tới ngay lúc anh Sơn nắm tay em. Nhưng trời ơi! Em rụt tay rồi mà...!

    Thấy vợ mình như thế, cậu muốn phì cười nhưng lại sợ em quê. Nên cậu chỉ cười nhẹ rồi tỏ ra khá đắc ý. Cậu tính nói thêm với em, nhưng lại bị người phục vụ cướp lời:

- Sorry for keeping you waiting; here are your orders. Have a nice meal! (Xin lỗi vì đã để quý khách chờ lâu; đây là các món mà bạn đã gọi. Chúc quý khách ngon miệng!)

    Lời vừa tới miệng đã bị người khác chặn họng, cậu trầm hẳn đi và chỉ nói vỏn vẹn vài từ: "Ăn đi, lát lên xe nói tiếp" - Trong suốt bữa ăn cả cậu và em chẳng ai nói lấy một lời, âm thanh mà em nghe được toàn là tiếng dao nĩa va vào đĩa, tiếng xì xầm từ xung quanh. Bữa ăn đấy ngon, nhưng cũng không làm em vui. Em muốn được trò chuyện thêm với cậu.

    Suốt từ lúc ăn, lúc thanh toán, cho đến khi bước hẳn vào xe, em vẫn chẳng nghe được lời nào từ cậu. Xe rời bãi đỗ, giọng cậu mới cất lên:

- Mợ bảo mợ thích tôi, vừa hay tôi cũng có ý với mợ. Theo quan điểm của tôi thì thời gian sắp tới chúng ta nên bồi đắp tình cảm. Nhưng trước nhất thì mợ tập gọi tôi là anh, xưng em đi là vừa. Tôi thấy mợ cứ gọi tôi là cậu này cậu nọ nghe cứ như con ở nói chuyện với cậu chủ ấy.

- Hả, dạ? Em thích cậu? Cậu có ý với em? - Khuê sững người khi nghe cậu tuôn một tràn.

- Vậy mợ không thích tôi à? – Cậu lạnh mặt hỏi lại

- Không! Tất nhiên là em thích cậu rồi, thích cậu chết đi được đó ạ! - Khuê rợn người trả lời, em biết cậu không vui em khó mà yên.

    Nghe cậu trả lời như thế, cậu Khuyến thích thú nhếch mép cười nhẹ. Cậu bắt đầu nói tiếp: Hồi đó, lúc mới cưới nhau, tôi không ở nhà lâu, cũng không phụ được cái đám ma cho má, tôi thấy mình bất hiếu quá. Mợ cho tôi xin lỗi nhé... Còn nữa, trong thời gian tôi đi học, ở nhà anh Vũ hay nói với mợ là tôi ăn chơi gái gú lắm đúng không?

    Khuê im lặng một lúc, rồi cũng gật đầu: "Về chuyện của má thì đó là chuyện bất tử xảy ra, đâu ai lường trước được, em cũng không thông báo cho cậu nên sao mà cậu biết để về mần đám cho má. Cậu đừng tự trách mình nữa. Còn anh hai, thì lúc em mới về, ngoài anh Sơn thì cũng chỉ có anh ấy là hay nói chuyện với em. Nói ít nói nhiều gì thì cũng toàn hay kể xấu về cậu".

    Khuyến tức giận đến mức đôi bàn tay đang nắm chặt vô lăng đã bắt đầu nổi gân, cậu không ngờ là anh em một nhà với nhau mà anh ta lại bịa đặt bôi nhọ cậu như vậy. Anh ta tẩy não làm em né tránh cậu suốt 6 tháng qua (từ ngày cậu trở về sau khi kết thúc chương trình học). Cậu thở dài, rồi từ từ minh oan cho bản thân:

- Anh Vũ dù gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ, đã thế ngày trước còn bị mẹ tôi hớt tay trên cướp cái cơ ngơi mà ông nội để lại nên chắc anh ta cũng cay mẹ con tôi lắm. Nhưng tôi không nghĩ anh ta chơi bẩn, làm gì không làm, lại đi kể xấu tôi cho mợ nghe. Đàn ông mà như đàn bà. Con út nó biết chuyện nó cũng muốn minh oan cho tôi lắm, mà nó sợ, nó không dám làm mích lòng ai nên nó đợi tôi về rồi học lại.

    Cậu im lặng chốc lát rồi tiếp tục: "Tôi đó giờ không làm chuyện gì có lỗi với mợ đâu. Ngày trước, tôi có quen một con nhỏ kia, nhỏ đó cũng được hứa gả với tôi. Nhưng lúc ông nội gần chết thì có để lại di chúc, điều kiện ông đưa ra quá dễ nên mẹ tôi hốt luôn, mẹ vốn me cái gia sản nhà chồng lâu rồi. Mẹ buộc tôi phải chia tay nhỏ kia để đến với mợ. Chia tay xong tôi cũng cắt liên lạc rồi. Với cả lúc còn đi học thì tôi cũng chỉ cấm đầu học, chứ không cặp bồ hay gì đâu. Tôi nói thế thôi, mợ tin tôi không thì tùy vậy".

- Em tin cậu. - Khuê liền đáp.

    Nguyễn Mạnh Vũ là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu ba Nguyễn Minh Như Khuyến, anh ta hơn cậu năm tuổi. Là người mà cậu kính nể từ trước tới nay nhưng từ khi cậu biết anh ta chẳng ưa gì cậu, đem danh dự của cậu ra bôi bác thì có lẽ tượng đài về một người anh trai hoàn hảo của anh ta trong lòng cậu coi như sụp đổ...

    Em về tới nhà, vừa bước xuống xe đã nghe tiếng bà Dung chửi oang oang từ trong nhà chính. Bà ta thấy con Hường - con ở riêng của em, chạy ra cổng là bà theo sát ngay đằng sau. Cổng mở, nó chưa kịp chào, em chưa kịp nhìn thì đã hứng trọn cả thao nước bẩn do bà Dung tạt vào người em.

.
.
.

[Giải nghĩa từ]

- ảnh: anh ấy, anh ta
- mần: làm
- học: mách, nói lại, kể lại

*Tất cả các từ trên đều là từ địa phương (phương ngữ).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro