Vong Xuyên
"_Hừ_"
Liên Kiều lạnh mặt quay đi
"_Sao lại giận ta? Ta có làm gì đâu_"
Từ lúc rời đấu giá tới giờ Liên Kiều không thèm nhìn tôi một cái, tôi đem Bồ Đào khô và hạch đào mà tôi thích nhất cho nàng ta, nàng ta cũng không thèm ăn, tôi làm gì sai chứ
"_Nói là đón ta lên chơi thế mà ngươi có điện hạ liền bỏ ta một mình sáng nay ở chổ Nguyệt Hạ Tiên Nhân, hai người cõng nhau đi bỏ ta một mình chen lấn trong đám tiên nga mấy lần bị đẩy ngã đau chết đi được, lúc về còn bỏ rơi ta đám tiên nga đó làm loạn ở An Nguyệt Điện khó khăn lắm mới toàn mạng trở ra_"
Tôi thấy xấu hổ, lúc về Quảng Lộ có chạy đến thì thầm gì với chàng, chàng bảo có việc phải đi nên nháy mắt đã bế tôi về Tuyền Cơ cung rồi tôi cũng quên mất Liên Kiều hì hì đúng là có lỗi thật
"_Hì hì đừng giận ta mà, chúng ta đến chổ Nhị Lang Thần xem diễn tập đi_"
Liên Kiều nói Nhị Lang Thần rất tuấn mĩ, gần như cơ hội liền chạy đến xem diễn tập huấn luyện thiên binh, còn so sánh Nhị Lang Thần với Nhuận Ngọc, nói Nhuận Ngọc ôn nhu như nước, đa tình nhưng bạc tình, vô tình nhưng lại chung tình lại còn là địa vị quá cao không thể với tới còn Nhị Lang Thần là tướng nhìn rất oai phong tiêu soái mỗi ngày đều xuất hiện huấn luyện có thể nhìn bất kì lúc nào mặc dù tôi không hiểu Liên Kiều nói Nhuận Ngọc như thế là sao nhưng tôi thấy về Nhị Lang Thần là đúng đấy
"_Không đi, ta về Hoa giới của ta_"
Ở lại không chừng sẽ bị bỏ xó đóng bụi mất thôi Cẩm Mịch có Điện Hạ liền đá mình sang một bên đúng là làm Liên Kiều tức chết
"_Đừng về đừng về ta hứa sẽ không bỏ cô một mình nữa, ở lại chơi với ta đi_"
Liên Kiều về tôi sẽ chán chết mất không ai chơi với tôi cả, tôi làm Thiên Hậu cũng đâu gây khó dễ với họ sao họ cứ ghét tôi thế nhỉ?
"_Hay ta dẫn cô đến chổ Tầm Dao chơi, vừa hay có thể một ít Nhan Uyển chúng ta cùng uống_"
Nhan Uyển chính là thứ có thể tăng linh lực, tuổi thọ mà Tầm Giao nói lúc sáng
"_Có được không? Cái đó nghìn năm chỉ có một giọt thôi_"
Rất lâu rất lâu mới gom được một bình, người ta sao mà cho chứ?
"_Thì thử mới biết, ta không thích có người theo nên ta thu mình quả bồ đào cô nhét ta vào tay áo là được_"
Liên Kiều thấy đúng Cẩm Mịch dù cho chỉ bước ra vườn bồ đào cũng có vài người đi theo chăm sóc bảo vệ, có chút mất tự do, mà đi chơi lại không tự do thì đi làm gì?
Thõa thuận xong với Liên Kiều chúng tôi đến chổ Nhị Lang Thần trước nhân lúc binh lính nghĩ ngơi mà nói chuyện nói một hồi tôi liền mang chuyện Nhuận Ngọc và Phụ Thân không phải nam nhân ra kể cho bọn họ nghe, chàng im lặng tức là ngầm thừa nhận rồi còn gì?
Các thiên binh...
Không biết chuyện này đến tai Nguyệt Hạ Tiên Nhân lúc nào, chỉ qua mấy khắc đã lan truyền khắp nơi, phân tán chuyện này ra bốn phương tám hướng cả Nhuận Ngọc đóng cửa ở Thủy Các sâm nghiêm tĩnh lặng không cũng nghe được thông tin mà đen mặt
Mịch Nhi à nàng định là ta tức chết có đúng không?
Cảnh sắc trước mặt non xanh nước biếc cảnh lạnh như tờ, mây bay lãng vãng trên mặt hồ dạ một màu ánh xanh quỷ dị có chút u ám nghe trong con gió như có tiếng rên la ai oán nỉ non vọng lại lúc gần lúc xa
"_Cẩm Mịch cô chắc đây là chổ Tầm Dao ở chứ_"
Trên Thiên giới cũng có một nơi thế này à, sao cứ thấy ớn lạnh sao ấy mấy cái khói xanh dập dờn đó là gì? Sao lại cho người ta cảm giác rùng mình từng cơn thế kia không giống là một nơi của tiên nhân ở chút nào
"_Chắc là vậy? Ta thường thấy cô ta đi về hướng này mà_"
Tầm Dao hay lên thiên cung lắm lần nào cũng là Quảng Lộ đi đón cô ta sao đó đưa cô ta về, Quảng Lộ là người cận thân của Nhuận Ngọc nên chắc Tầm Dao rất có địa vị tôi thấy nhiều lần nên biết nàng ta đi về hướng này, nơi này tôi có đến chưa nhỉ?
"_ Nhưng sao thấy nơi này quen quen nhỉ? _"
Không biết có đến lần nào chưa mà trong có chút quen mắt mà không tài nào nhớ ra
"_Trời đất cô không biết còn dám đi càn sao? Hay chúng ta quay về đi ta có cảm giác hàng nghìn ánh mắt đang nhìn chúng ta ấy_"
Tôi cũng cảm thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm như đang cười cợt đùa nghịch trong từng lớp da của tôi, có điều tôi đi tìm Nhan Uyển mà sao có thể quay về được
"_Nhưng đã đến tới đây rồi, quay về như vậy có phải rất uổng phí hay không? _"
Có thể tăng cường linh lực đấy tôi rất thích. Tôi nhìn mặt nước xanh u ám lạnh lẽo kia nước nước miếng gọi
"_Tầm Dao, Tầm Dao cô có ở đây không?_"
Đáp lại chỉ là âm thanh tiếng nói của tôi vọng lại như trong cõi u mê tầng tầng lớp lớp vang lên như đánh vào lòng can đảm của chúng tôi, rùng rợn sau đó lại yên tĩnh như ban đầu. Chân tôi bủn rủn hết cả lên rồi, như có gì đó vô hình bò lên chân tôi mỗi lúc mỗi nhiều, càng nhìn càng tôi thấy sợ
"_Cẩm Mịch à, hay là về đi lần sao gặp cô ta chúng ta xin cũng được_"
Cơn gió mang theo tiếng rên rỉ oán trách như đang vuốt ve sống lưng của chúng tôi, sờ lên da thịt chúng tôi lạnh toát, khói xanh lan tỏa ra mỗi lúc một nhiều như bủa vây, xoay vần như một thế trận ngầm nào đó rất đáng sợ
"_Đúng đúng về thôi_"
Càng lúc càng lạnh thì phải, da thịt tôi nổi lên hết rồi, cứ như có ai đang sờ lấy tôi hoặc vừa nghe một câu nói kinh điển nào đó của Phác Xích Quân khiến tôi cảm thấy rụng rời an đảm của tôi cứ thế mà yếu dần yếu dần đến không còn lấy một mảnh
"_Về thôi_"
Ọc ọc ọcccc
"_Ế_"
Dưới mặt nước gần bờ sông nổi lên bọt nước òng ọc như có vật thể gì đó sắp chui lên khỏi mặt nước, Tầm Dao e sống dưới nước mà
"_Tầm Giao là cô à?_"
Tôi mừng rỡ đi về phía cô ta, làn khói xanh ẩn hiện trước mặt tôi biến mất không còn dấu vết, dòng sông trước mặt càng trở nên chân thật sống động hơn có thể nhanh chóng chạm vào được
Tôi giơ tay về phía bọt nước
"_Tầm Dao_"
Liên Kiều đi ở phía sau tôi bước lại e dè, thấy tôi đi lại phía dòng sông định ngăn tôi thì bỗng dưng thét toáng một tiếng chạy đến túm lấy tôi
"_Cẩm Mịch_"
Tôi hoảng hốt khựng lại, một bàn tay vô hình nào chạm vào lưng tôi, chân thật hơn so với cảm giác sờ soạng lúc nãy thậm chí còn mang theo lực đạo đẩy tôi về phía trước mặt nước kia....
"_Mịch Nhi_"
Tương truyền Vong Xuyên cướp mạng nhảy xuống Vong Xuyên thân xác hồn phách điều bị nuốt chửng ăn đến xương cốt không còn
Tuyền Cơ Cung
"_Điện Hạ_"
Quảng Lộ nhíu mày nhìn điện hạ ôm Nương Nương trở về, trên người Nương Nương huyết nhục mơ hồ
"_Là Vong Xuyên, nô tỳ đi gọi Lão Quân_"
____________________
Tà dương như máu, nhiễm hồng nửa bầu trời bi thương như nhỏ thành giọt gột rữa khắp thế gian. Liên Kiều khóc hết nữa ngày cuối cùng cũng thấy Lão Quân bước ra, không hiểu trông Lão Quân như già đi rất nhiều bước chân có chút chệch choạch
"_Lão Quân à Cẩm Mịch không sao rồi phải không? "
Điện hạ độ cho linh lực cho Cẩm Mịch rất nhiều bên cạnh còn có Lão Quân chữa trị Cẩm Mịch làm sao có thể không ổn được, chắc chắn có thể mau chống khỏe lại chạy nhảy khắp nơi. Đúng chính là như vậy sẽ mau khỏe lại thôi
"_Haizz_"
Lão Quân không trả lời chỉ lắc đầu một cái rồi nặng nề bỏ đi
Vong Xuyên vốn vô tình... Cướp mạng không nể nang ai con người hữu tình... như bất lực đó chính là bi ai lớn nhất của thế gian... Thiên Hậu có vảy rồng của điện hạ bên cạnh còn không cứu nổi người
Nhuận Ngọc khó có thể tin, run rẩy gọi tên nàng mang theo kinh hoàng, giờ phút này tâm tuyệt vọng giống như lăng trì.
Sợ hãi, hắn thật sự rất sợ hãi
Nắm lấy tay nàng, bàn tay nàng lạnh dần không còn ấm áp như trước hắn sinh sợ hãi nếu buông ra, nàng liền sẽ từ sinh mệnh hắn vĩnh viễn biến mất không ở bên cạnh hắn nữa, để hắn lại một mình, cái suy nghĩ tàn nhẫn này len lỏi bóp lấy trái tim hắn, làm hắn run rẩy
"_Điện Hạ người đi đâu?_"
Lão Quân nói không có hi vọng đúng là một đã kích nặng nề với Điện Hạ Quảng Lộ đã ở bên Điện Hạ bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy người suy sụp đến mức này, người luôn miệng nói không tin nhưng sắc mặt người hoảng loạn đau đớn, thật ra người đang tự an ủi mình thôi, bản thán người thừa biết không một ai rơi xuống Vong Xuyên mà sống nổi,người biết hiểu rõ chuyện của thế gian lẽ nào người lại quên năm xưa Thánh Huyền Mẫu Tổ tu luyện đạt tới cảnh giới thượng thừa không phải cũng không cứu được để tử của chính mình hay sao dù cho Điện Hạ đã độ linh lực cho Nương Nương mấy canh giờ liền nhưng vết thương của Nương Nương cũng không thấy lành lại, đã mấy ngày rồi người không ăn không ngủ đút Nương Nương bao nhiêu thánh vật, độ bao nhiêu linh lực, Quảng Lộ tưởng chừng người cứ như thế đến khi kiệt sức thì người lại lảo đảo đi ra
Nhuận Ngọc giương mắt, nhàn nhạt mà nhàn nhạt nhìn Quảng Lộ một cái, ánh mắt trống rỗng phảng phất như không có gì rồi lại mang theo lạnh băng
"_Ta tìm Thanh Y thượng thần, còn ngươi điều tra xem kết giới Vong Xuyên bị ai phá vỡ_"
Với khã năng của Mịch Nhi và Liên Kiều thì không thể nào phá được kết giới ở Vong Xuyên được, chắc chắn là có ai đó giở trò âm thầm hủy đi kết giới linh lực người này phải rất cao ai dám làm tổn thương Mịch Nhi của hắn hắn sẽ không tha cho người đó, không lột da rút gân người đó hắn không cam tâm
Cõi lòng tan nát muốn nứt ra, hắn vẫn không thể tin tưởng sự thật tàn khốc như vậy, trong lòng hắn tự nhủ chỉ cần khép mắt lại mở ra nàng lại như trước vui tươi cười nói vô ưu vô lo. Thế nhưng ác mộng vẫn không buông tha hắn là ai ra tay với nàng là ai? Rốt cuộc là ai?
"_Thanh Y thượng thần? Người đi đâu mà tìm_"
Thanh Y thượng thần đã cùng nhị hoàng tử Yêu Ma giới ẩn cư mấy vạn năm không rõ tung tích người như vậy đi đâu mà tìm thế nhưng lời nói tới đây thì nghẹn lại, đây là hi vọng cuối cùng của người làm sao có thể nói ra
Nhuận Ngọc không quay đầu lại, không tìm được cũng phải tìm hắn đã tạo kết giới bảo vệ nguyên thần của Mịch Nhi bất cứ giá nào hắn cũng phải tìm được người, không có Mịch Nhi bảo hắn làm sao mà sống tiếp... Cho dù chỉ có một chút hy vọng... Không dù không có hắn cũng phải tìm cách để có hy vọng đưa Mịch Nhi của hắn trở về
Mịch Nhi đợi ta, nhất định phải đợi ta
Sắc mặt hắn trắng bệch, trên mặt gân xanh bạo đột do vận dụng linh lực quá nhiều, cơ hồ bước chân không vững, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ không định, chỗ yết hầu khanh khách rung động cảm thấy vị tanh của máu đang trào ngược, lại nhớ đến thân thể đầy máu của nàng cả người như bị đâm thủng, đau đớn tê dại khôn xiếc, hắn thống khổ mà ngửa đầu nhìn trời, phát ra từ chỗ sâu trong lồng ngực không tiếng động như xé rách cả bầu trời đỏ rực, cả bầu trời cũng đổi sắc, tàn khốc đem hắn từng mảnh từng mảnh lăng trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro