Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT: Minh Vương Ly Mộc Mộc

Mấy nghìn năm yên ả trôi qua. ....

Lục giới đồn đãi Minh Giới đổi chủ mới, kì lạ lại là một nữ tử hơn nửa minh giới trung lập không qua lại với ai luôn im im kín kín cái gì cũng lăng lẽ, toàn là người quái gỡ không rõ là người hay ma, thần hay yêu bây giờ đổi chủ lại rầm rầm rộ rộ cả lên . Nữ chủ nhân mới tên là Ly Mộc Mộc đã được 3000 tuổi. Linh lực kém cỏi đầu ốc ngu si nhưng được cái là con ông cháu cha người đầy kết giới chân thân không rõ, dung mạo không rõ. Gọi Nguyệt Vô Yêu là thúc thúc không ai dám đụng tới. Mọi người rất tò mò không lẽ là con của Ly Duy Kháng sao? Hình như Ly Duy Kháng với Nguyệt Vô Yêu không thèm đụng mặt nhau. Thù sâu tựa biển làm Ly Lam già rồi mà còn đau đầu không thôi với lại nhiều thê nhiều thiếp các con của Ly Duy Kháng đều rất thông minh và có dã tâm sao lại chui ra một đứa bé ngốc này.

"_Điện Hạ giờ này mà chịu xuất đầu lộ diện đúng là chuyện hiếm thấy ngàn năm khó cầu_"

"_Ta thấy đệ cứ tránh mặt ta_"

Ngạn Hữu trốn biệt ở Xà Sơn, nếu lên Thiên Cung cũng là âm thầm rồi nhanh chóng đi khỏi nếu không phải sắp thành thân với Liên Kiều thì e là cũng không chịu xuất hiện ở Hoa Giới, cũng khó lôi đệ ấy bò lên đây

"_Làm gì có_"

Vu vơ đánh một quân cờ, Ngạn Hữu như có như không mà mệt mỏi đáp lời

Giữa bọn họ ngoài việc của lục giới ra thì không còn gì để bàn cơ chứ. Chuyện xưa không ai dám nhắc lại cũng không dám khuyên răng

"_Bẩm Minh giới gửi quà mừng thọ tới_"

"Mặt trời mọc đằng tay sao bao đời Minh Giới có chúc thọ ai_"

Trước đó đã như thế, Minh Giới cả đến dự còn không ló mặt ra, giờ còn có quà mừng Ngạn Hữu thấy từ ngày ngày Minh Giới càng quái

Còn vài ngày mới tới sinh thần Nhuận Ngọc nhưng cả tháng nay Minh Giới ngày nào cũng mang quà tới

"_Lại là quả gì nữa_"

Nghe nói như thế Ngạn Hữu cũng tò mò, là quả sao? Có thể giúp ích gì cho tu luyện à

Binh lính liền khiêng một gương cực lớn vào tới 8 người khiêng mới nổi

"Chậc chậc hào phóng gớm_"

Không biết là đào tiên, đào thọ gì mà Thiên Giới không có khiến Minh Giới phải mang lên chúc thọ đây

Binh lính hì hụt mở ra

Ngạn Hữu "..."

"_Đây không phải chỉ lê tuyết mấy đồng một quả sao? _"

Dưới trần có đầy..

"_Hôm qua là lệ chi, hôm kia là lựu đỏ, hôm kia nữa là quýt_"

Thiên Binh nhìn cũng quen rồi á

"_Minh Giới bây giờ bán trái cây rồi sao không ngờ nữ tử đó lên làm chủ mấy ngày Minh Giới từ nơi bán tiên đan hiếm Khó mà tìm ở nơi khác chuyển sang bán trái cây mấy đồng một quả_"

Chuyện gì cũng có thể xảy ra nhớ khi xưa đan dược của Đào Đào dùng khi rơi xuống Vong Xuyên cũng là dùng thảo dược và tiên đan vất vả mua từ Minh Giới mới có

Nghĩ tới lại đau lòng rồi

"_Gần đây Minh Giới đúng là kỳ quái thật_"

Cứ liên tục tặng trái cây cho hắn, lẽ nào là đang muốn bỏ sỉ

"_Mang vào đi_"

Đã tặng rồi đem ném đi cũng không phải cách đâu.

Hèn gì gần đây chổ Nguyệt Hạ Tiên Nhân đâu đâu cũng là trái cây thì ra là từ chổ Điện Hạ tống sang

---------

Minh Giới

Ra khỏi Yên Sơn Mộc đã một tháng nay nhưng Mộc Mộc cả phòng cũng không lết ra được cả người đuối sức do hậu quả của việc tập luyện nhiều thứ một lúc bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng Mộc Mộc chỉ muốn nhanh chóng trở khỏe mạnh lợi hại có thể bay lên trời. Chờ đợi ngày này đã mấy ngàn năm sắp thực hiện được nên tôi vui mừng không thấu mà. Phải cố dưỡng sức mới được

Thấy Minh Vương cứ nằm nghĩ ngợi trầm ngâm vò đầu bức tai, vẻ mặt căng thẳng không biết đưa ra quyết định khó khăn này như thế nào, liên tục vì khó xử mà thở dài thường thược

"_Bẩm Minh Vương, nô tỳ thấy còn quả dưa_"

"_Đúng, còn dưa chưa tặng, đúng là Phạn Phạn thông minh nhất, truyền lệnh ta ngày mai mang dưa lên Thiên Cung_"

Chỉ có nghĩ trái cây gì để tặng thôi mà người lo âu hơn nữa ngày rồi, Phạn Phạn phải lên sổ sách những quả chưa tặng cho Thiên Cung. Còn nữa phải đem báu vật mà người đã chuẩn bị từ trước ra coi nom

Thay vì Tặng đan dược mới được luyện hóa người lại đi tặng trái cây không sợ Thiên Cung nói người keo kiệt sao? À mà Thiên Cung với Minh Giới không qua lại, nói thì có là gì?

Dưa này..

Táo này..

Cam này..

Trái cây ăn hoài không thấy hết Nguyệt Hạ Tiên Nhân cũng thấy bực mình trong lòng định để cho ta ăn tới nghẹn chết sao?
---------

Bầu trời trong sạch như lau, mâu ngũ sắc nối nhau bên cầu vồng nho nhỏ lấp ló bóng dáng các tiên nữ xinh đẹp kiều diễm vô cùng đang bay lượn rãi tiên khí, hoa thanh tẩy thơm tho xuống

Gió đưa cánh hoa thành những xúc cảm nhộn nhịp trong lòng chúng tiên, đi qua rèm tiên khí và hoa thanh tẩy chúng tiên liền có bộ dạng tươi sáng sảng khoái thanh sạch

Bồng bềnh trôi trên trời những gợn mây ngũ sắc dạ sắc lên dòng sông Hoàng Hà tạo nên một sự phản quan hút mắt người nhìn không thể thoát ra được

Trống ở Nam Thiên môn còn chưa điểm chúng tiên đã lần lượt quần áo lụa là bóng đến có thể soi mặt cưỡi mây, cưỡi thú ôm ấp các mỹ nhân thê thiếp ào ạt đi đến Thiên Cung tạo thành một sợi dây kéo hoài không hết từ bên ngoài dẫn đến Thiên Cung

Còn các tiên nga công chúa thì cả người tỏa hương quyến rũ, quần áo sặc sỡ diễm lệ, từng lớp từng lớp nỡ rộ như cánh hoa thách thức ngạo nghễ cái đá mắt, cái liếc đều câu hồn đoạt phách uyển chuyển bay tới

"_A Lôi Thần lâu rồi không gặp mặt ngươi vẫn khó ưa như mọi lần_"

"_Ưng Vệ, ngươi vẫn ganh tỵ ta trẻ hơn ngươi như trước_"

"_Thủy Thần, Hoa Thần không biết có đến không?_"

Một người buộc miệng nói sao chuyện năm đó thì hai bên không liên hệ gì tới nhau nữa bao lần gửi thiếp mời Thủy Thần đều từ chối thẳng thừng không đến

"_Ngươi còn nhắc_"

Sẽ không đến đâu nếu đến e là đã đến từ những lần trước rồi

"_Không biết Thiên Phi mới có tham dự không_"

Thiên Phi sức khỏe không tốt luôn cáo bệnh không bao giờ tham gia

"_Ta làm sao biết_"

Nói qua nói lại thì trên trời xuất hiện một màu đỏ tươi đang di chuyển, dần dần hiện ra trong đám mây ngũ sắc cầu vồng con Phượng Hoàng Lửa quạt mây lả lướt bay tới

Phượng Ảnh?...

Thanh Y Thượng Thần điềm nhiên bước xuống, dáng vẻ vẫn trong sạch thanh thuần, phất tay tỏa hương bước chân nở hoa. Dung mạo ngàn năm không đổi muốn ngây thơ có ngây thơ, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn trong trẻo có trong trẻo, muốn quyến rũ có quyến rũ

Thương Thần từ lâu đã quy ẩn không liếc tới Thiên Cung sao lần này lại đến chứ, Nhị Lang Thần lén lút nhìn ra sau một chút. May quá Nguyệt Vô Yêu không đến

"_Sao không chào đón ta à_"

"_Không dám không dám_"

Nhị Lang Thần cuống quýt cả lên

Sương trắng nắng bay bầu không khí mị hoặc khó hiểu

"_Kia là Thủy Thần và Hoa Thần còn có tiểu công tử _"

Năm đó Hoa Thần liên tục mơ thấy sao trời mờ, tỏa liền đặt tên con là Bạch Ngân

"_Họ cũng đến hôm nay đúng là quái lạ_"

Điện Mẫu không hiểu sao những nhân vật khó mời bấy lâu bây giờ đều đến tham dự không biết là điềm lành như điềm dữ đây nữa

Bên ngoài cổng không ngừng vang lên

Long Vương Đông Hải Tới..

Công Chúa Ngư tộc tới

Long Vương Tây hải tới

Thái Tử Ưng tộc tới

Liếng thoắng và ồn ào, Mộc Mộc tôi thật không thể trốn một chổ ngủ ngon á

Tiếng tù cùng tiếng trống vang lên một hơi dài thật dài để báo hiệu khai tiệc. Chúng tiên tùy ý chọn chổ bên dưới ngồi xuống nhưng không ai dám ngồi bên cạnh Thượng Thần đang ngồi hàng đầu ở bên cánh phải. Họ chưa muốn bị Nguyệt Vô Yêu bóp chết

"_Thái Thái hiếm khi người đến Thiên Cung dự tiệc, hôm nay có chuyện gì sao_"

Điện Hạ đi ra một mình vậy Thiên Phi lại bệnh nữa rồi

"_Đúng là có việc_"

"_Báo Minh Giới mang lễ vật chúc thọ đến_"

"_Truyền_"

"_Lần này không phải một gương mà tới bốn gương lận à_"

Nguyệt Hạ Tiên Nhân than vãn rồi bỗng nhiên sựng lại mùi hương hình như có chút quen thuộc

"_Mở ra_"

Nhuận Ngọc và chúng tiên cũng đều thấy quen thuộc

A bồ đào khô, bánh hoa tươi, rượu bồ đào và một chậu Vãn Hương Ngọc chưa nở

Đây là có ý gì..

Vãn Hương Ngọc ở trên cung vẫn nở...

Bồ đào khô trên cung Điện Hạ vẫn ủ...

Bánh hoa tươi đến giờ Điện Hạ vẫn làm...

Chỉ khác một chổ là vì Thiên Phi thích...

"_Phạn Phạn thay Minh Vương Minh Giới cung chúc Điên Hạ_"

Một câu chúc nhạt nhẽo.Minh Giới luôn như thế...

Sắc mặt Nguyệt Hạ Tiên Nhân rất khó coi

Sắc mặt Ngạn Hữu cũng khó coi

Sắc mặt Điện Hạ càng khó coi ẩn ẩn đau đớn

Hoa Thần có chút ngây dại

Đã không qua lại thì thôi bây giờ Nguyệt Hạ Tiên Nhân chính thức không ưa Minh Giới không vui nói

"_Minh Giới có lòng rồi_"

Rồi cả Thiên Cung cứ thế không biết làm sao cho phải

Mộc Mộc ngáp một cái... tiếp tục lăn quay chờ đợi

Yên lặng tưởng chừng rất lâu Nhuận Ngọc mới nói

"_Mang chia cho các tiên gia_"

Thị nữ để trên bàn hắn một bình rượu, sắp một đĩa bánh, một ít bồ đào khô nhưng hắn cư nhiên không động tới, cũng không liếc nhìn nữa

Ngạn Hữu cắn bánh im lặng không nói....

Từ đỉnh Thiên Cung mưa hoa bay mềm mại rơi xuống, tiên nga lắc lư từ ngoài vào trong tay hoa, tóc vấn bằng một cành hoa đỏ rực giữa nhạc cầm du dương lại mang theo chút say đắm mông lung

Ỷ Mộng đạp cánh hoa bay đến điệu múa bay bổng vì sự xuất hiện càng trở nên thoát tục phi thường, mềm mại như không xương, thanh nhã như liễu rũ, lộng lẫy như mẫu đơn, kiêu sa như thược dược, mê hoặc như đà la

Càng múa càng đẹp, càng múa nhạc càng hay, lúc nhanh lúc chậm, biến hóa linh hoạt mềm dẻo, chỉ là có người không có tâm trí để coi

"_Ỷ Mộng Trưởng Tộc Bạch Thố cung chúc Điện Hạ_"

Nói rồi nàng ta phất tay cung nữ liền mang lên một báu vật màu hổ phách

"_Nghe nói Thiên Phi sức khỏe kém thường xuyên sinh bệnh, đây là Thạch U Nhược tích tụ từ Dung Nham ở núi Mẫn Sinh có thể mài thành bột cho Thiên Phi uống_"

Thiên phi à... Mộc Mộc có chút rầu rĩ..
Thạch U Nhược, Ly Mộc Mộc ta có đầy, nếu muốn có thuốc chữa bệnh hay là dùng Vạc Thần Nông luyện hóa đi. Ta sẽ cho vài viên

Nhắc đến Thiên Phi sắc mặt Điện Hạ hòa hoãn hẳn ra

"_Đa tạ Bạch Thố phương chủ_"

Thanh Mai lặp tức nhận lấy mang lên

Các thần tiên khác cũng dâng quà chúc thọ

"_Phượng Ảnh mang ra đi_"

Thượng thần không bận tâm thế cuộc cuối cùng cũng lên tiếng

Phượng Ảnh đã biến thành người, mặc một bộ đồ đỏ sậm trong rất chói mắt

"_Viêm Thủy Ngọc, thần khí có tác dụng không ngừng sinh sôi vạn vật sử dụng thần khí này cây khô có thể hồi xuân vĩnh viễn, người chết có thể sống lại một lần. Uống nước ngâm Viêm Thủy Ngọc có thể kéo dài tuổi thọ giữ được thanh xuân_"

Người chết có thể sống lại sao...Nhuận Ngọc lẩm bẩm

Thế người hồn phi phách tán có thể sống lại không

Là thần khí đó, Thượng Thần đúng là tặng vật phẩm quá lớn rồi, báu vật hiếm có á

Mộc Mộc tôi do cố gắng dưỡng thương nên đã khỏe nhưng rất mệt á trong mê man nghe họ nói vậy cũng thấy Chúc mẫu thân cũng hào phóng quá rồi

"_Đa tại Thái Thái_"

Trong giọng nói Nhuận Ngọc có chút run

Ngạn Hữu tiếp tục giật mình rồi ăn bánh, rẫu rĩ

Những lời chúc tụng sao đó Nhuận Ngọc không nghe nữa, hắn ôm hộp pháp khí chứa Viêm Thủy Ngọc vuốt ve âu yếm

"_Á_"

u đầu rồi.. P

Mộc Mộc mê man bị ngã xuống sợ bị phát hiện liền cố gắng ngưng thở

Nhuận Ngọc bị âm thanh rất nhỏ rất nhỏ như chỉ mình hắn nghe thấy đánh thức khỏi mê muội cúi đầu nhìn vật thể tròn quay đang nằm trên bàn, sao trong bồ đào khô lại có quả này cố giữ cho đừng lăn quay, ngưng còn giữ thì lại càng run lên nhè nhẹ

Không phải bị phát hiện nhanh như thế chứ, chuyện vừa rồi khiến tôi có chút hối hận vì vội vã lên đây. Biết vậy ở dưới thêm vài năm tu luyện cho rồi

Mắt không nhìn ngón tay Nhuận Ngọc đặt trên vật thể tròn quay giường như không cố ý mà ấn ấn mấy cái theo thôi quen cũ

A đau đau...

Đừng ấn đừng ấn ta bẹp dí bây giờ

Mộc Mộc kêu trong im lặng

"_Á_"

Bị búng vào mâm ngũ quả tôi đau đến mức khóc thét, tôi vừa mới bị thương khắp người vì tu luyện đó, cả người lăn quay cực mạnh rơi bẹp xuống đất

"_Yêu quái phương nào_"

Một lưỡi tiễn chỉ vào tôi, cách xíu thôi

"_Là ta là ta Minh Vương_"

Giọng nói này ...

Kẻo bị hắn chích chích mũi tiễn tôi vội lăn ra xa đáp lại

"_Minh Vương?_"

"_Minh Vương lén lén lúc biến thành bồ đào trốn trong đĩa bồ đào khô làm gì? Muốn ám sát_"

"_Ám sát gì chứ_"

Tôi lăn sang Chúc mẫu thân không chịu hiện hình

"_Mộc Mộc hiện thân đi con_"

Người nhặt tôi lên

"_Không_"

"_Không được dỗi, con không hiệu hình phụ thân đến bắt mẫu thân sẽ không cản nổi đâu, đến đó đừng có hối hận_"

Nhắc đến Ly Độc Ác tôi lại run

Là con của Nguyệt Vô Yêu ư? Nhị Lang Thần đổ mồ hôi lạnh

Mộc Mộc lặp tức hiện nguyên hình quay mặt qua một bên

Dung nhan đó .... Thật khiếng người ta kinh ngạc đến mức hồn bay phách lạc

Dáng vẻ đó..

Làn da đó..

Đôi mắt đó..

Sống mũi đó...

Đôi gò má đó...

Đôi môi đó....

Thật kỳ dịu đến không tin vào mắt mình, chúng tiên như ăn bị mắc nghẹn, cứ nhìn chằm chằm không nói nên lời

"_Mịch Nhi_"

"_Đào Đào_"

"_Tiểu Cẩm Mịch_"

"_Nương Nương_"

Thì ra không phải do ảo giác nhớ nhung mà thấy mùi bị bánh hoa tươi có chút quen thuộc

"_Minh Vương Ly Mộc Mộc bái kiến Điện Hạ_"

"_Mịch Nhi_"

Nhuận Ngọc cả người lảo đảo đứng dậy hắn không nhìn nhầm, là Mịch Nhi nguyên vẹn trong kí ức đẹp đẽ nhất của hắn nàng đang đứng ở đây chân thật biết bao, có thể chạm vào được, ôm vào được

Ly Mộc Mộc lùi nhanh hai bước, tránh cái ôm của ai kia cố ý xa cách nói

"_Minh Vương Ly Mộc Mộc bái kiến Điện Hạ_"

"_Mịch Nhi, Mịch Nhi_"

Hoa Thần chạy ra thất thố đụng bàn trước mặt nhưng không thèm để tâm ôm chằm lấy người trước mặt

"_Mịch Nhi là con đúng không, là con đúng không?_"

Người khóc nức nở khóc ước vai áo của tôi, tôi cũng khóc theo

"_Mẫu thân_"

Bầu không khí ngưng động lại, thời gian trôi chậm lại tựa như không hề di chuyển

Tôi rũ bỏ cái kết giới khó ưa của Ly Độc Ác mọi người đều có thể nhìn thấy chân thân quả bồ đào của tôi

Một quả bồ đào nhỏ....

Thủy Thần vốn trầm tĩnh nhưng nãy giờ vẫn run rẫy mơ hồ cố nhìn chân thân của tôi, nhưng giây phút này người không kìm được mà đi đến trước tôi

"_Sao lại như vậy?_"

Chuyện gì đã xảy ra

"_Một lời khó nói hết, ngồi xuống trước đã_"

Linh Lan nhắc

Nhuận Ngọc vẫn còn ngẩn ngơ nhìn khoảng trống trước tay mình, thân ảnh vừa rồi vụt biến khỏi tầm mắt của hắn giống như ảo ảnh của nàng dần dần biến tan như mọi lần, hắn đau đến mức muốn ngưng thở cứ sửng sờ ngây ngốc

Nàng lại biến mất rồi sao?

Lại biến mất rồi sao?

Hắn đảo mắt tìm quanh, thấy Hoa Thần ôm lấy nàng liền ngăn ra cướp lấy tôi

"_Mịch Nhi là nàng, là nàng mà đúng không_"

Chúng tiên gia chỉ biết ngây ngốc nhìn theo

Ngón tay trắng như ngọc của chàng vuốt ve từng chút đôi mày của tôi, bờ môi của tôi, gò má của tôi, đôi mắt sâu không thấy đáy. Trái tim hắn co giật dữ dội nhịp dữ dội, nhìn gương mặt hắn bỗng thấy miệng khô lưỡi khô liền cúi đầu xuống hôn nàng, chính là cảm giác này, là cảm giác này mới đúng... Mịch Nhi đã trở về rồi cúôi cùng nàng cũng ham chơi đủ rồi

Bị chàng hôn lấy mọi khó chịu khi biết chàng có thiên phi mới đều tan biến, thật ra lúc còn nhỏ tôi đã biết rồi, lúc ra khỏi được Yên Sơn Mộc được đưa tới Minh Giới tôi đã nghe tin này rõ ràng hơn, tôi cũng không trách nàng , nhưng mọi giận dỗi bùng lên khi nghe chúng tiên mang toàn báu vật tiên đan có thể tăng linh lực tôi lại nhớ đến việc tôi đòi kim đan nhưng chàng lại ủ mưu cùng Lão Quân dùng kẹo gạt tôi. Trong lòng tôi có chút ganh tỵ vì chàng yêu thương Thiên Phi mới hơn tôi.

Tôi còn định về Minh Giới dỗi chàng mấy ngày bắt chàng dùng linh lực và tiên đan bù đắp. Nhưng giờ tôi không nghĩ nữa, trong lòng chàng vẫn còn có tôi.

Nhuận Ngọc ta tha thứ cho chàng rồi...

Tôi bị hôn đến ngạt khí, cộng thêm do dưỡng thương chưa đủ đang nằm trên đỉnh đĩa bồ đào còn mê mang đến lăn quay xuống bàn

'Phốc' một cái tôi liền biến thành bồ đào

"_Mịch Nhi_"

Nhuận Ngọc ngây ngốc nhìn tôi nằm lăn dưới đất

Sao lại như vậy ?sao biến thành bồ đào rồi, lẽ nào nào vừa rồi chỉ là ảo ảnh của Thanh Mai tạo ra thôi

Nghĩ thế sắc mặt Nhuận Ngọc tái nhợt, bất an

Tôi thấy vậy liền cố nhúc nhích cho chàng xem

Nhuận Ngọc a ..a...

Hắn đặt nàng lên tay, thấy nàng lăn nhè nhẹ

"_Mộc Mộc vì tu luyện quá nhiều thường bị tẩu hỏa nhập ma có chút suy yếu_"

Tẩu hỏa nhập ma? Như vậy có phải rất nguy hiểm rất đau không

Hắn liền độ cho nàng linh lực,

Linh lực của chàng vẫn là dễ chịu nhất..

Hấp thụ đủ tôi liền có thể ngồi trong lòng chàng

Nhìn bánh hoa tươi tôi làm nhớ lại chàng hình như chưa động vào miếng nào, chàng không thích nữa, hay Thiên Phi làm bánh ngon hơn của tôi

Nghĩ thế tôi liền ục mặt lườm chàng một cái

Nhuận Ngọc không biết hắn vừa làm gì khiến nàng dỗi nữa rồi

Tôi không nói gì lấy bánh ăn

Hắn không dám nhìn là vì sợ không kìm chế nổi. Giờ nàng về rồi hắn liền vui vẻ ăn bánh, mùi vị này mới đúng...

Bầu không khí đột nhiên có sinh khí hơn hẳn, vui vẻ, nhộn nhịp
------------
Ở đây có Mẫu Thân, Phụ Thân, Chúc Mẫu Thân, Ngạn Hữu, Nguyệt Hạ Tiên Nhân, tôi và chàng đang ngồi cùng nhau.

Thủy Thần vốn nhận thư của Thượng Thần nói có chuyện liên quan đến con của họ ban đầu còn tưởng là Bạch Ngân

"_Tiểu Cẩm Mịch nói đi, chuyện này là sao? _"

Hồ Ly Tiên xem ra sốt ruột lắm rồi

"_Lúc thần hồn con trôi đi, chút lí trí còn sót lại con rất lo lắng không biết chàng sẽ chiến đấu với Cùng Kỳ thế nào, thắng hay thua con muốn ở lại nhưng không được hồn phách phiêu dạt trong muôn vàn hồn phách của ma binh_"

"_Lúc đó con thấy Chúc Mẫu Thân đang cầm ô ở đằng xa, muôn vàn hồn phách chết đi đều đang cố chui vào bên trong kết giới đó nhưng bị cản ra, con nghĩ chỉ cần chui vào bên trong thì có thể sẽ không trôi đi ở lại thêm một chút_"

"_Hồn phách còn quá nhỏ không chui vào được cứ bị đẩy ra xa, con nghĩ nhất định phải chui vào, nhất định phải chui vào cứ như thế con thoắt một cái đã nằm bên trong một nơi rất kì lạ không nhúc nhích được_"

Nhìn chàng như thế tôi thật đau đến vạn đau xuyên tim, rất muốn gào to tôi ở đây, tôi vẫn bên chàng nhưng không thể, hồn phách nhỏ tôi run rẫy sợ hãi

"_Có thể nghe bên ngoài nói chuyện nhưng không thể lên tiếng, cựa quậy_"

Bị giam như vậy tôi rất sợ, tôi thật muốn ra ngoài nhìn chàng, nhìm thêm một chút tôi nghe bên ngoài có người nói về chàng. Tôi rất sợ, chàng làm tất cả mọi thứ cuối cùng cũng không giữ được tôi, đừng cho chàng biết ,đừng, chàng đã đau khổ đủ rồi, đừng dày dò chàng thêm nữa

"_Sau đó Chúc Mẫu Thân sinh con ra, lúc Ly Độc Ác nhìn thấy chân thân con vẻ mặt thế này này, hết đem ta vứt ở ngoài cho người ta nhặt thì chính là bắt con phải biết bay, biết phun lửa, con rõ ràng là quả bồ đào làm sao có thể phun lửa chứ, không có kiến thức. Còn luôn nói tại sao không sinh ra một cây trúc hay một con nhện chứ_"

Tôi diễn tả vẻ mặt của Ly Duy Quân mà tôi căm ghét hừ hừ

"_Lớn lên con muốn đi nhưng Ly Độc Ác không cho_"

"_Huyên Thuyên Tản có thể tập trung hồn phách nên có kết giới vô hình để những hồn phách đừng xâm nhập, Mộc Mộc vào bụng ta ta cũng không rõ, nhưng hôm đó ta có mang theo Viêm Thủy Ngọc bên người nên ánh sáng mới có thể để hồi sinh Mộc Mộc_"

Chỉ có thể hồi sinh một lần, có nghĩa là nếu người chết lần hai thì sẽ không hồi sinh được lúc ở Vong Xuyên, Mộc Mộc chỉ còn một chút hơi tàn thì được cải mệnh nên không thể coi là chết đi được. Vì thể mới hồi sinh được

"_Tuy nhiên dù là Bồ Đào nhưng Mộc Mộc tuổi thọ chỉ như là người thường_"

Ít nhiều cũng có ảnh hưởng đâu có gì có thể hoàn mĩ đâu. Thế gian vẫn nhièu chuyện bất lực

Người thường tức là Mịch Nhi chỉ có thể ở bên cạnh hắn một thời gian ngắn ngủi rồi hắn lại mất đi nàng

Tại sao?...

Hắn chỉ vừa vui vẻ một chút..

Vẻ mặt những người còn lại cũng hoang mang tột độ

Kinh hãi..

Rầu rĩ..

"_Đó là trước kia thôi_"

Tôi an ủi chàng, tôi lúc trước từng già từng chết đi

"_Trước đó Mộc Mộc sinh mệnh yếu ớt ngắn ngủi nhưng mất đi vẫn nhập vào luân hồi sau 18 năm sau sẽ trở thành quả của một cây Bồ Đào nào đó, ta cảm nhận khí mang nó về phục hồi kí ức_"

Nhuận Ngọc mừng rỡ 18 năm có là gì hắn có thể chờ, 18 năm thôi chớp mắt một cái là có thể gặp nàng. Lúc trước hắn tuyệt vọng từng giây từng phút đều là cực hình, nhưng giờ hắn có hi vọng để đợi chờ, 18 năm có là gì

"_Sau đó Ly Độc Ác âm mưu đen tối thường là canh trước muốn chặt cây của con, có khi còn tạo kết giới giấu con đi_"

Nói ra thì hắn cũng có chút lương tâm nếu hắn thật muốn giết tôi thì tôi thật sự thảm bại với hắn rồi, hắn chỉ muốn tôi biến đi đâu đó không làm phiền cuộc sống của hắn nữa

Linh Lan có chút khổ sở vất vả trăm bề mới tìm được

"_ Cuối cùng cũng tìm ra một cách đó là dùng một giọt nước ngâm Viêm Thủy Ngọc cùng sương sớm trên hoa Địa Ngục trên Phù Vân uống. Uống một lần có thể kéo dài tuổi thọ 10 năm, uống mỗi ngày để không bị phản phệ_"

Dù gì nàng cũng mang nó trong bụng bao lâu, chịu đau đớn để sinh ra. Khi xưa Quân Duy vốn là oán hận của thế gian cho hồn phách cứu đứa con trong bụng Yên Chi nên hòa với Ly Duy Quân làm một nên có chân thân là nhện. Nhưng nàng không có con trong bụng thì như na tra khi xưa trở thành một đứa bé nhưng vẫn giữ được thần hồ chân thân bồ đào. Nàng nuôi nó lớn lên sao không thương. Chàng có lẽ cũng ngộ ra điều này nên cũng không quá tàn nhẫn nhưng chính là không chấp nhận đứa con chàng mong chờ lại biến thành con của người khác, còn không có tiền đồ đến mức giữ chân thán cũ, một quả bồ đào vô dụng phải chi như chàng nói :Miễn Cưỡng là một cây trúc hay một con nhện.

Ít nhất chàng có thể xem nó là con, tự nhiên trúc và nhện kết hợp lại sinh một quả bồ đào, cả lục giới sẽ cười hắn bị cấm sừng

"_Quân Duy không muốn qua lại với tiên giới ta sợ chàng nổi điên nên không dám đưa nó ra khỏi Yên Sơn Mộc_"

Nhưng bây giờ Mộc Mộc đã là Minh Vương có thể tự do một chút rồi

"_Ly Độc Ác giăng kết giới ở Minh Giới không cho con đi đâu hết, con càng phá càng bị thương , hôm nay người đã bế quan rồi nên Chúc Mẫu Thân đưa con đi_"

Tôi còn muốn tạo cho chàng bất ngờ vào phút chót ai ngờ bị chàng làm cho lăn quay nhớ lại còn thấy đau hừ hừ.

Thấy nàng tỏ thái độ với mình, Nhuận Ngọc không hiểu đưa tay xoa đầu nàng

Nguyệt Vô Yêu đúng là rất căm hận Thiên Gia... Chuyện này đúng là ghét của nào trời trao của nấy, cưới một người vợ là tiên thì không nói, sinh con còn là Thiên Hậu

Cứ như thế tay bắt mặt mừng Nhuận Ngọc thậm chí không muốn thả tôi ra cho tôi ôm phụ thân một cái, cứ giữ khư khư không chịu buông ra. Nàng làm sao hiểu hắn sợ chỉ cần buông ta nàng sẽ tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro