Lạnh Nhạt
Sau khi uống đan dược của Lão Quân, Nương Nương sau hai ngày đã tỉnh, trước đó tôi đã lấy lại tri thức nhưng không nhúc nhích được, chỉ nghe Quảng Lộ liên tục gọi tên chàng bên ngoài.. Mấy ngày nay tôi không ngừng nằm mơ về những ngày tháng trước kia, tôi mơ thấy lúc còn ở Lạc Tương Quan lúc chàng lịch kiếp
Tôi thấy chàng, Phác Xích Quân , phụ thân, mẫu thân đang quay quanh một cái mâm đồng rất lớn, nhìn một đứa trẻ bụ bẫm, trắng noãn
"_Mịch Nhi chọn đồ đi con_"
Mẫu thân tôi khích lệ, chỉ vào nào là sách là viết, dao gỗ, thước lụa vân vân và mây mây
Oa thì ra đây là tôi lúc bé này quả thật đáng yêu như bộ dạng tôi hiện tại vậy mẫu thân thật khéo sinh haha. Đứa trẻ giương đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, thấy những đồ vật trên mâm liền nghệch ra không hiểu nói dùng để làm gì
Phác Xích Quân mất kiên nhẫn liền xấu miệng
"_Đứa trẻ ngốc này có biết nhìn không vậy? _"
Sau câu đó liền nhận được cái lườm từ mọi người cùng sự khinh nhẹ của nhân vật bé tí nào đó
"_Mịch Nhi chọn đi con_"
Đây đều là bảo vật các tiên nhân tặng, đã được hóa phép để không gây sát thương để xem Mịch Nhi muốn cái gì nào
Đứa bé nghịch ngợm nhìn xung quanh cuối cùng chu môi một cái, cười to toét hướng về phía Nhuận Ngọc đòi ôm
Phác xích Quân nhìn thế liền bừng bừng tức giận
"_Đây chọn đồ chứ không phải chọn phu quân đâu, cho dù chọn phu quân muội cũng phải chọn ta chứ, ta đẹp trai tuấn tú thế này. ... muội.. muội_"
Hóa ra từ bé tôi đã có mắt nhìn như vậy đúng là tài năng thiên phú, không ai sánh kịp, ngại quá ngại quá
"_Mịch Nhi à con phải chọn đồ chứ_"
Phụ Thân nghiêm nghị, nhắc nhở không biết nên cho nó tu luyện ngũ hành hay theo mẫu thân tu luyện thành tinh linh điều khiển sự sinh sôi nảy nở đây
Đứa bé hướng về phía Nhuận Ngọc liên tục đòi, muốn nắm lấy áo Nhuận Ngọc , mếu máo sắp khóc đến nơi
"_Haizz, Nhuận Ngọc con bế nó đi_"
Đứa trẻ này sinh ra đã nghịch ngợm, náo động so với tính cách của Thủy Thần và Hoa Thần trầm ổn thấu đáo, không biết giống ai nữa suốt ngày đều bắt mọi người chiều ý nó
Gì chứ, từ lúc Cẩm Mịch sinh ra Phác Xích Quân nhiều lần muốn bế nhưng đều không được cho phép, sao giờ lại thế không công bằng. Nhuận Ngọc cẩn thận bế tôi trên tay, còn nhìn Phác Xích Quân một cái, tức thì có thể làm gì chứ. Không hiểu tên Phác Xích Quân này đã là Xà Tiên rồi mà cứ so đo với người thường tu tiên như hắn, cứ gặp hắn là kiếm chuyện gây chuyện với hắn, hắn không thèm chấp nhất
Một lát sau..
"_Muốn cái này đúng không?_"
Nhuận Ngọc lấy trong áo ra một cái bánh ấu nấu sữa vừa mềm vừa thơm phưng phức Cẩm Mịch rất ham ăn nên trước đó hắn cô ý ở trước mặt muội ấy cất bánh vào người
"_Biết ngay là muội chọn đồ ăn mà, cuối cùng cũng bế nàng được một lần, ta đổ sữa vào rồi cho muội ăn_"
Thì ra là chàng giở trò dụ dỗ con nít sao lúc bé tôi ngốc vậy bị chàng lừa, hừ may mà lớn lên, tôi thông minh ra
Tỉnh lại tôi bước xuống giường còn có thể tự mình đi lại cơ thể lại không hề cảm thấy đau, cơ thể cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Quảng Lộ chuẩn bị đồ ăn bồi bổ đầy ắp trên bàn
"_Nương Nương người ăn chút gì đi rồi uống thuốc_"
Trên bàn đồ ăn nhiều nhưng tôi không thấy ngon miệng chỉ cần nhớ lại dòng sông đó tôi lại càng thấy rùng mình, may mà chỉ mình tôi rơi xuống, Liên Kiều vẫn bình an chỉ là bị chàng tống về Hoa Giới
"_Nhuận Ngọc đâu?_"
Tôi tỉnh dậy đã không thấy chàng rồi, chàng bận việc rồi sao? Không biết lúc chàng về có mắng tôi một trận hay không?
"_Điện Hạ đang ở Thủy Cát, đúng là có bận một chút_"
Điện hạ đã lâu không vào triều nhốt mình ở Thủy Cát còn có kết giới, đưa thẻ bài cho Quảng Lộ ra vào ngoài ra không gặp ai, có thể bận gì chứ chỉ là người bây giờ không gượng dậy được, sức khỏe mong manh hơn cả giọt nước bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi. Cứ sợ chỉ cần bất cẩn một chút thì người cũng có thể mất mạng
"_Người ăn đi, nô tỳ đi báo cho Thủy Thần một tiếng_"
Oái phụ thân tôi cũng biết rồi á.. Thì ra đó là Vong Xuyên, rất lâu trước đây tôi đuổi theo Thỏ Ngọc chạy đến tận Vong Xuyên, bị chàng bắt lại
"_Mịch Nhi nàng gây họa gì ta cũng không trách nàng, sẽ giải quyết ổn thỏa cho nàng nhưng đừng bao giờ chạy đến đây nữa, ta sẽ nổi giận thật đó_"
Từ đó tôi không đi đến đó nữa, hèn gì lúc tới đó tôi cứ thấy quen quen, có phải tôi đã gây họa rồi không? Phụ thân có nổi giận đánh tôi một trận thật thảm không, nghĩ thôi cũng thấy mông đau rồi huhuhu. Khác với suy nghĩ của tôi phụ thân đặc biệc dịu dàng hơn ngày thường có lẽ do lần này tôi bị thương thê thảm nên người không nỡ mắng tôi, còn bảo mẫu thân nghe tin liền ngã bệnh, nên khi tôi khỏe sẽ đưa về Lạc Tương Quan thăm nôm
Nói một lúc tôi nhắc đến Nhuận Ngọc lại thấy phụ thân luôn bình tĩnh đột nhiên thở dài nhìn xa xăm
"_Haizz lần này, con gây ra họa lớn không thể cứu chữa được rồi_"
Họa lớn? Không thể cứu chữa, không lẽ ở Vong Xuyên có bí mật kinh thiên động địa gì do tôi gây rối mà gây hại đến mọi người rồi, hơn nữa nhắc đến chàng phụ thân lại thở dài có khi nào chàng ở Thủy Các không phải vì bận mà giận mà tôi sao? Như thế thì nghiêm trọng rồi
"_Phụ thân à, có phải chàng giận con rồi không, không chịu gặp con nữa? _"
Người lắc đầu xoa đầu tôi
"_Không có đâu, con nghĩ ngơi đi thêm đi tạm thời đừng ra ngoài_"
Thiên phi đã được chọn ngày đưa vào Tây Viện rồi, không phải Thủy Thần sợ Mịch Nhi nhất thời không chấp nhận được mà sợ Mịch Nhi biết nhiều quá thôi ông cũng không ngờ...
Tạm thời không ra ngoài, không lẽ cả tôi ra ngoài tìm chàng, chàng cũng không cho phép tôi là đang bị cấm túc trong cung như người ta thường nói...
Tôi nằm trong ổ mây rầu rỉ cuối cùng cũng bò dậy chạy ào xuống hậu điện chuẩn bị bánh hoa tươi, rót một bình rượu bồ đào mặc kệ lời bảo phải nghĩ ngơi của tỳ nữ mang đến chổ của chàng. Trước giờ chàng chưa từng giận tôi bao giờ chỉ có tôi giận chàng ấy thôi, giờ tôi mang bánh đến dỗ ngọt chàng ấy
Tôi ở ngoài kết giới không vào được liền ục mặt cằn nhằn với Quảng Lộ
"_Cái này là sao? Ta muốn gặp chàng ấy_"
"_Để nô tỳ nói với điện hạ_"
Còn phải nói nữa à, lúc trước tôi chỉ trực tiếp xông vào thôi bây giờ chàng ấy làm vậy là có ý gì hừ hừ
"_Không gặp_"
Chỉ trong mấy ngày Điên Hạ đã gầy đi hơn trước, sắc mặt tái nhợt ẩn ẩn màu xanh tím kì dị, bây giờ hắn sao có thể gặp nàng ấy như vậy sẽ khiến nàng ấy lo lắng mặt dù hiện tại hắn vô cùng nhớ nàng, nhớ vô cùng
"_Vết thương nàng ấy sao rồi? _"
Vết thương của Vong Xuyên khó chữa hắn theo lời chỉ dẫn tìm 'giao nhân chi lệ' mang về cho nàng chữa thương, thoa lên mát lạnh, hắn đã thoa thuốc cho nàng mỗi đêm để nàng ấy mau lành
"_Vết thương Nương Nương đã lành hẳn, có thể chạy nhảy được rồi nô tỳ thấy Nương Nương còn mang theo bánh hoa tươi và rượu bồ đào đứng ở ngoài không chịu đi_"
"_Mang bánh vào rồi bảo nàng ấy về đi_"
Mặc dù muốn chạy ra muốn ôm lấy nàng, xiếc chạy nàng đặt trong lòng ngực, Mịch Nhi nàng mang tim ta trở về rồi có biết không?
"_Nương Nương_"
Quảng Lộ đi ra mang theo chút khó xử
"_Người về đi, Điện Hạ vẫn đang bận rộn nhiều chuyện chưa giải quyết xong_"
Trước giờ dù bận thế nào tôi đến chàng vẫn để tôi vào, ôm tôi một lát rồi để tôi về, lần này chàng cả mặt tôi cũng không muốn gặp, xem chàng giận tôi lắm
"_Cái này để nô tỳ mang vào_"
"_Ngươi nói với chàng ta đợi ở ngoài, khi nào xong việc thì gặp ta_"
Tôi mặc kệ tôi cứ ở đây đấy để xem chàng có thể giận tôi bao lâu
"_Nương Nương người về nghỉ ngơi đi, khi nào điện hạ hết bận sẽ đến thăm người mà_"
Thân thể điện hạ suy nhược, nữa đêm hôm qua kinh mạch mạch rối loại, tựa như tẩu hỏa nhập ma Thủy Thần phải mất mấy canh giờ mới khống chế lại được, Điện Hạ nghĩ cho Nương Nương nên mới không gặp, Nương Nương có đợi cũng vô ích trời bên ngoài hanh khô lắm
Mặc kệ Quảng Lộ có nói gì, tôi vẫn ngồi lỳ ở nhịp cầu bắt trên Hồ Uyển Giang dẫn ra Thủy Các không chịu đi chàng ấy dám giận tôi, tôi sẽ giận ngược lại chàng ấy
Điện Hạ ở trong phòng nhìn bánh hoa tươi lấy từng cái để ăn, ăn rất chậm nhưng không bỏ xót dù chỉ là vụn bánh, mấy ngày nay đây là lần duy nhất người chịu ăn nhiều như thế vì đó là do Nương Nương làm
"_Nàng ấy vẫn chưa chịu đi sao? _"
Bên ngoài nắng lên rồi, nàng cứ ở ngoài sẽ bị say nắng mất thôi
"_Nương Nương vẫn ở ngoài, nô tỳ nói thế nào người cũng không chịu đi cứ nói là đợi người_"
"_Nàng ấy biết tin chưa? _"
Chắc là Điện Hạ hỏi chuyện nạp thiên phi
"_Vẫn chưa, nô tỳ theo lời người có thể dấu đến lúc nào thì dấu tới lúc đó_"
Nhuận Ngọc gật đầu không biết khi nghe tin nàng ấy sẽ phản ứng thế nào, có trách hắn hay không? Hắn từng nghĩ hắn sẽ không bao giờ nạp thêm thiên phi không thể để nàng chịu cảnh chung phu quân với người khác nhưng cuối cùng hắn lại không làm được, ôm lồng ngực ho mấy tiếng
"_Làm ngất nàng ấy rồi đưa về cung đi_"
"_Vâng_"
Tôi ngẩn đầu nhìn Phác Xích Quân cầm ô che cho mình vẻ mặt oán hận chất chồng
"_Tên này không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, bận gì mà bận dữ vậy? _"
Hắn hung hăng chửi tên này là có ý gì Đào Đào vừa tỉnh lại hắn lại không cho nàng vào ư?
"_Tạo kết giới thì giỏi lắm sao? Ta đợi Quảng Lộ ra trộm lệnh bài là được_"
Tôi gật đầu đúng đúng làm đúng lắm
Phác Xích Quân khuyên tôi về trước để hắn vào xem trước, thấy hắn không mang tôi theo được đành liền gật đầu..
Lúc Quảng Lộ đi ra chỉ thấy mỗi Phác Xích Quân
___________
Để tránh bị phát hiện Ngạn Hữu dùng lệnh bài xong liền hóa thành rắn nhẹ nhàng chui vào
"_Điện Hạ cũng ỷ lại thật ta bò tới tận đây còn không phát hiện_"
Nói rồi Ngạn Hữu đùng một phát biến thành hình người ngó cái người trên giường một cái thì bị sắc mặt của Nhuận Ngọc dọa giật bắn, hồi lâu mới phục hồi nghiêm trọng đến mức này à
Nhuận Ngọc tỉnh dậy nhíu mày mở mắt nổi giận
"_Ai cho đệ vào đây_"
"_Điện Hạ người... người đã tốn bao nhiêu linh lực cho Đào Đào mà ra nông nổi này_"
Rơi xuống Vong Xuyên có thể sống lại có thể nói là kì tích, mặc dù nói là tìm được đan dược cải tử nhưng chuyện có dễ dàng như vậy không?
"_Đó là chuyện của ta, coi như không thấy gì đệ ra ngoài đi, đừng nhiều chuyện nói gì với Mịch Nhi _"
"_Có cần ta giúp người trị thương không?_"
Nhưng mà nghĩ lại Thủy Thần có đến mấy lần cả Thủy Thần càng không giúp được thì hắn giúp làm sao chứ? Sắc mặt Nhuận Ngọc nữa trắng nữa xanh sao lại kì lạ như vậy cứ như là..... Bộ dạng như thế không gặp Đào Đào là phải gặp chỉ dọa muội ấy hoảng sợ mà thôi
Ngạn Hữu quên mất hỏi chuyện tại sao đang tốt lành lại muốn nạp thiên phi, có phải là quá sớm hay không?, đem theo khuất mắc không rõ trong đầu ra ngoài
Nhuận Ngọc mím môi, hắn biết rõ nhất bản thân hắn ra sao, một khi đã làm thì sẽ không hối hận
Trên đường về tôi nghe các tiên nga tỳ nữ bàn tán
"_Nương Nương bệnh thế mà Điện Hạ không đến thăm lần nào đâu, ta nói rồi Điện Hạ lạnh nhạt với Nương Nương rồi_"
Người như Cẩm Mịch đó à nhìn thì có chút thú vị thôi, rồi cũng nhạt nhẽo, ngu ngốc lại không biết làm gì sao có thể làm Thiên Hậu tốt được
"_Điện Hạ nạp thiên phi rồi e là sao này địa vị của Nương Nương cũng không giữ nổi, người ta là Công Chúa của Khổng Tước Linh Sơn đó_"
Chàng nạp thiên phi rồi sao? Sao tôi lại không biết nhỉ, công chúa của Khổng Tước Sơn Trang là ai nhỉ?
"_Ấy ta nghe nói Nương Nương đến Thủy Các nhưng điện hạ không thèm gặp nữa là..._"
"_Ối sao cô vào được Tuyền Cơ Cung vậy? Điện Hạ không cho ai bước vào đâu_"
"_Ta nghe Ngạn Hữu Chân Quân cầm ô đi từ chổ Nguyệt Hạ tiên nhân đi đến Tuyền Cơ Cung vừa lẩm bẩm ' Sao lại đuổi Đào Đào bên ngoài, định ở trong Thủy Các mãi sao' ta nghe thế đấy_"
"_Ối vậy Điện Hạ không về tẩm cung với Nương Nương nữa rồi à? _"
Hiệp Phương Điện và Tuyết Nghênh điện là tẩm cung của Điện Hạ và Nương Nương khi đăng cơ nhưng Nương Nương không dọn đi, Điện Hạ cũng chưa từng về tẩm điện, cứ ở cùng Nương Nương một chổ chưa từng rời khỏi.. Bây giờ Điện Hạ đến Thủy Các rồi
Mọi người bàn tán, lòng tôi rầu rĩ chàng có Thiên Phi mới liền không đếm xỉa tới tôi nữa sao? Ũ rũ tôi liền đến chổ Nguyệt Hạ tiên nhân than thở
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro