
Cấm Thuật Huyết Linh Tử
Trên đời thứ đáng sợ nhất chính là chấp niệm ... Bám víu vào nó bỏ mặc tất cả lí trí để đổi lại chút hư ảo viển vông
"_Mịch..... Nhi......_"
Thật hy vọng chính mình đã chết! Như thế trong lòng sẽ đau nhức khó chịu, giống như một cái kìm sắt siết chặt, trong lồng ngực bị bao phủ bởi móng vuốt sắc nhọn, đao cào cấu từng chút từng chút một, một ngụm máu đỏ tươi liền phun ra
Nhuận Ngọc ôm lồng ngực rỗng tuếch của mình tìm đến Yên Sơn Mộc, dù nhiều người truyền lại Yên Sơn Mộc vắng vẻ không người nhưng lí nào Thanh Y thượng thần lại bỏ lại nơi người và nhị hoàng tử đời trước gặp nhau mà rời đi, chắc chắn nơi này có kết giới vô hình che giấu tung tích của họ, bằng mọi cách hắn phải tìm ra.
Yên Sơn Mộc tĩnh lặng khắp nơi chỉ toàn là trúc, đi vào như mê trận không đường ra, trong sương khói mang theo tà thuật có thể khiến người ta rơi vào ảo giác, mất đi sức lực Nhuận Ngọc đi vào rừng trúc dọc dọc ngang ngang, sắc mặt bình tĩnh rợn người nếu bây giờ hắn không bình tỉnh sẽ không cứu được Mịch Nhi, hắn phải ép bản thân bình tâm phải tập trung phải lí trí tìm lối đi phá vỡ kết giới ở Yên Sơn Mộc này... Đầu óc hắn tê dại đau như từng đợt rung chuyển của trời đất, phía trước bốn bề trúc xanh sương trắng mờ nhạt như ảo ảnh
"_Thượng thần, Thiên đế đi vào Yên Sơn Mộc_"
Tỳ nữ đi vào báo cáo, không hiểu nơi này vốn rất yên tĩnh những tiên nhân rãnh rỗi cũng không đến quấy rầy nữa thế mà giờ thiên đế lại chạy đến đây, hơn nữa đã tiến sâu vào trong
Chúc trúc Linh Lan dừng mũi kim đang may áo, lắc đầu
"_Tìm ta cũng vô ích, ta cũng không có cách_"
Tỳ nữ không hiểu Thượng Thần có ý gì chỉ thấy người tiếp tục may áo đành lẳng lặng lui ra Thượng Thần không phải người khó tính xem ra là đang có chuyện không vui, ưu tư chất trong lòng.
Ly Duy Quân bị làm phiền ra khỏi Thạch động nhìn qua gương Yêu thấy Nhuận Ngọc đã đi đến trước kết giới cuối cùng sắc mặc cực kém nhưng mỗi bước rất chắc chắn, không tệ
"_Kết giới của nàng thật kém, cháu nàng phá được rồi_"
Chắc chắn là không phải rãnh rỗi đến thăm rồi hôm qua Linh Lan nằm mơ thấy dị tượng, nữa đêm giật mình thấy sao mờ trăng tan, là nạn kiếp đã được định trước khó thoát được, nhưng tại sao nàng lại nằm mơ như thế, thật khó hiểu
"_Chàng đến thử áo đi_"
Chúc trúc Linh Lan với Thiên Gia đời trước nói ra cũng không phải cơm lành canh ngọt nói ra thì có chút chán ghét còn với Ly Duy Quân thì là kẻ thù khó đội trời chung, từ lâu đã đường ai nấy đi, năm đó Ly Duy Quân có gặp Nhuận Ngọc một lần lúc đó hắn còn nhỏ, mẫu thân bế Nhuận Ngọc trên tay chạy loạn khắp nơi tránh truy sát chạy lạc tới Yên Sơn Mộc mà Linh Lan lịch kiếp, sau đó không còn qua lại nữa.. Tuy nhiên Linh Lan mơ thấy dị tượng ngoài mặt thì nói không sao ngưng trong lòng thù u uất không thôi tảng đá đè nặng không gỡ bỏ được
"_Thái Thái, Nhuận Ngọc xin cầu kiến_"
"_Không gặp_"
Chúc Trúc Linh Lan nâng chén trà huân y thảo thờ ơ nói với thị nữ tiễn khách
Không trung tĩnh lặng không một gợn mây, yên tĩnh đến bất thường, bầu trời đã tối dần giữa rừng núi hoang sơ càng thêm tịch mịch
Vong Xuyên, vạn năm nước chảy ăn mòn hết tất cả sự sống, biết bao sinh linh bỏ mạng ở Vong Xuyên nếu có thể cứu được thì đâu ai bất lực thương tâm cơ chứ...
"_Thái Thái xin người gặp Nhuận Ngọc một lần_"
"_Thái Thái, người có cách xin chỉ cho cháu một lần_"
"_Thái Thái, người có thể hận thiên gia nhưng Mịch Nhi vô tội, người coi như nể tình Thủy Thần và Sư Phụ người tình như huynh đệ cứu mạng Mịch Nhi có được không?_"
Cái gì hắn cũng có thể đổi, hắn chỉ cần Mịch Nhi thôi, cho dù có xa địa trong âm ti địa ngục gách chịu mọi sự trừng phạt hắn cũng cam lòng. Nhiều năm như thế, vô luận là trãi qua năm tháng như thế nào, nghịch cảnh ẻma sao, hắn đều nói cho chính mình phải chống trội thật tốt, dù có thất bại hay bi thương cũng không cần bạn tâm, sống lạnh lẽo với đời là được không được mong mỏi quá nhiều nhưng bây giờ đã khác, hắn không thể mất đi Mich Nhi
Rừng trúc yên tĩnh không lời đáp chỉ có thị nữ đứng đó đoan chính mời người về
____________
"_Chàng sao vậy? _"
Hôm nay Ly Duy Quân nấu canh cá cay, Chúc Trúc Linh Lan vừa thấy đã ăn liền hai bát thế nhưng Ly Duy Quân chỉ động vài đũa đã bỏ xuống, mặt viết rành rạnh hai chữ "_không vui_" phát sáng chỉ chờ nàng nhìn thôi tính khí của chàng nàng hiểu rõ
"_Nàng xem cháu của nàng định ở ngoài đó tới chừng nào, đã mấy đêm chúng ta không ra ngoài dạo rồi_"
Thiên giới không bận gì sao? Hắn rãnh rỗi như vậy có cần Ly Duy Quân tìm vài yêu ma đến để hắn có việc làm không, phá rối chuyện tốt của người khác là không có phúc khí chết đi sẽ không được tốt đẹp gì đâu
"_Đến khi Cẩm Mịch cầm cự không được sẽ tự về thôi_"
Tính ra không còn mấy ngày nữa, thần hồn sẽ tiêu tan, không phải không có cách chỉ là cách này không thể sử dụng
"_Chàng ăn đi, cùng lắm mấy đêm nữa ta bù cho chàng_"
"_Mấy ngày thì mấy ngày, hay cứ đem Đá Luyện Phách và Thất Tinh Thất Nguyệt cho hắn mượn là xong_"
Đem về cũng không có tác dụng nhưng thôi kệ đuổi người đi là được, mặc dù Linh Lan ngoài mặc không nói nhưng tình nghĩa không phải không có, chỉ là ngại mở lời mượn hắn thôi, dù gì hắn cũng không ưa bọn Thiên Gia kia là mấy nhưng nàng cứ đờ đẫn, trầm tư thế này hắn cũng không vui nổi
"_Chàng đồng ý sao? _"
Mặc dù không có cơ hội nhưng thử một lần cũng tốt, không cứu được người cũng có thể giúp Cẩm Mịch vẫn lạc một cách nhẹ nhàng hơn
Nhuận Ngọc quỳ bên ngoài nhưng không thấy Thái Thái bước ra, ngược lại thấy Ly Duy Quân một thân màu tối, gương mặt điên đảo chúng sinh lục giới nở Một đóa hoa tiếu tuyệt diễm vô cùng, ánh lên trong đôi mắt phượng của hắn một sự thâm trầm dưới hoàng hôn như máu thâm sâu khó lường, nở rộ mỹ lệ kinh tâm động phách, yêu dã đến cực điểm mỉa mai ẩn hiện
Cầm hai bảo vật đi về đầu óc Nhuận Ngọc thanh tịnh hơn, không còn vẻ mặt lo lắng nữa chỉ là đang định thần suy nghĩ về việc mà Ly Duy Quân nói
"_Tuy hai thứ này không cứu mạng được Cẩm Mịch nhưng cách không phải là không có, trên đời này vốn vĩ không có cái gì tuyệt đối Linh Lan không phải không muốn nói cho ngươi biết mà là không thể nói_"
"_Vậy đó là gì? _"
Chỉ cần cứu được Mịch Nhi cái gì hắn cũng làm
"_Trên thế gian này có ba cách để cãi mệnh người
Thứ nhất, dùng hồn phách đổi hồn phách 16 thần khí tụ hợp mệnh người. Thứ hai trời đất giao thoa 16 thần khí nhuốm máu lục giới biển Vô Vọng xuất hiện, dưới lòng biển chết hiện lên hồn phách. Thứ ba cấm thuật Huyết Linh Tử_"
Cấm thuật? Thuật cấm đã thất truyền sao?
16 thần khí hắn đều không có nhưng cấm thuật, chỉ có cấm thuật... Hắn tin lời Ly Duy Quân là thật, mặc dù mang tiếng là nhị hoàng tử Yêu Ma giới nhưng thật chất Ly Duy Quân là Nguyệt Vô Yêu - vị thần từng gây họa cho lục giới, vị thần mà cả lục giới hợp sức cũng không làm hắn bị thương được, năm đó Mộc Sơn Thượng Thần lập kế, dâng người con gái người yêu nhất cho Ly Duy Quân làm tỳ nữ thiết lập hiệp ước hòa bình, người đó là Chúc Trúc Linh Lan. Nguyệt Vô Yêu chẳng qua là vì bản tính thích ép người nên đưa ra yêu cầu này... Chỉ là không ngờ năm đó lại bị Thái Thái dẫn dụ dùng Yểm Nguyệt Sinh đâm một nhát đẩy vào Ma Tâm Động, Thái Thái yêu hắn nhưng không thể phụ xứ mệnh lục giới cũng nhảy theo tuẫn táng. Mọi chuyện gần như kết thúc nhưng Nguyệt Vô Yêu truyền hết linh lực cho Thái Thái, Thái Thái trải qua vạn năm tỉnh lại đã lịch kiếp ở Yên Mộc Sơn còn Nguyệt Vô Yêu không còn bất cứ tin tức gì nữa... Làm sao người khác hồn phách hắn chui vào bụng Yên Chi trở thành nhị hoàng tử vô dụng chỉ biết uống rượu mê gái quên hết tất cả Ly Duy Quân. Năm đó duyên đến hai người gặp lại nhau khuất mắc, hiểu lầm, chia cách, Thái Thái nhớ lại chuyện trước kia, dù yêu Ly Duy Quân nhưng không thể tha thứ cho hắn, muốn kết thúc đời mình trả lại những gì đã nợ Nguyệt Vô Yêu, hắn thấy Thái Thái hi sinh hồn phách đem thần khí hồi phục Nguyệt Vô Yêu hắn ghen, hắn đau nhảy vào Ma Tâm Động để ngăn nàng đoạn tuyệt thế gian, trả cho người Nguyệt Vô Yêu nguyên vẹn , hắn không chết nhưng kia ức phục hồi... Cả Yểm Nguyệt Sinh, Ma Tâm Động vào còn có cách sống lại thì Vong Xuyên có là gì??
Cho nên Huyết Linh Tử nhất định cứu được Mịch Nhi, trong vô vọng tìm thấy hi vọng hắn đương nhiên vui mừng lặp tức trở về thiên cung tìm kiếm những thứ giúp hắn sử dụng cấm thuật..
Cái tên Nhuận Ngọc này đúng là có vài đi giống với Linh Lan, vừa cố chấp vừa bất chấp may cho ngươi không thừa hưởng bất cứ gì của phụ thân và ông của ngươi nếu không ta cũng không thèm nói ngươi biết, hậu quả sau này tự ngươi gánh lấy
Đương nhiên cáo gì cũng có cái giá của nó, Ly Duy Quân chính là cố ý như thế để xem Thiên Gia các người làm sao chống chọi
(Hình tượng Ly Duy Quân là trong tác phẩm Nữa Kiếp Phù Du Vạn Kiếp Đau Thương)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro