Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 H

Từ ngày vắng bóng Ngọc Hải, Nhật Minh lúc nào cũng ủ rũ, cơm bữa ăn bữa không, trên gương mặt Thiên Vương luôn toát ra vẻ lạnh lùng, đêm về sầu tư thưởng nguyệt ngắm trăng, nhìn về hướng xa xăm, mong nhớ một bóng hình.

Lâu lâu Thiên Thiên đưa cho Nhật Minh một lá thư, nhận thư Nhật Minh trầm mặc không nói gì, cầm lá thư rồi về phòng đọc rồi cất vào hộp gỗ nhìn về hướng xa xăm thăm thẳm

.

.

Nhật Minh: Ngọc Hải rốt cuộc nhà ngươi viết một lần tổng cộng bao nhiêu lá thư thế

.

.

Sau thời gian dài trong động "Băng Long Ẩm" linh lực và thể lực của Ngọc Hải được hồi phục hoàn toàn, ngoài ra còn tăng hơn trước rất nhìu, trước khi ra khỏi động, Ngọc Hải không quên hái "bách liên hàn băng" để gia tăng công lực.

Sau khi Ngọc Hải hái và ăn hết "bách liên hàng băng" cả động rung chuyển, dưới nước hàn băng dậy sóng, bỗng có một linh vật vẻ mặt hung dữ trồi lên mặt nước, có nghe qua tiểu muội nói, nên Ngọc Hải biết ngay linh vật đó là "Băng Huyết Kỳ Mã"

.

Sau khi ăn "bách liên, công lực Ngọc Hải gia tăng đáng kể, chẳng mấy chốc đã hàn phục được linh vật, rồi phá cửa ra ngoài.

.

.

Ngọc Hải vừa bước vào phủ Thiên Vương, người hầu trong phủ đã mừng rối rít, ồn ào hẵn lên.

Ngọc Hải cười mỉm với mọi người rồi đi thẳng về phòng ngồi đợi Nhật Minh

người hầu: bẩm Thiên Vương, thuộc hạ vừa nhìn thấy Đại công tử đi về hướng phòng ngủ

.

.

Nhật Minh đang ủ rủ ngồi phê tấu sớ, vừa nghe tin đứng phắt dậy, gương mặt như trời cuối đông lạnh giá đợi được mùa xuân ùa về nhưng cố gắng kìm nén niềm vui không để lộ ra ngoài.

.

.

Nhật Minh: ngươi lui ra đi, đóng cửa lại. Không cho ai vào, ta muốn yên tĩnh phê xong đống tấu chương này

Sau khi cửa đóng lại, Nhật Minh ném đống tấu sớ sang một bên, vội vàng đi theo lối mật thất về phòng ngủ của Ngọc Hải

Bước vào phòng, Nhật Minh chạy khắp nơi vừa tìm kiếm,vừa hỏi nhưng không nghe tiếng trả lời, căn phòng trống không, lạnh ngắt

Gương mặt Nhật Minh xụ xuống, cảm giác trống trải một lần nửa bủa vây căn phòng rộng lớn, miệng hỏi với không trung trong vô thức

Nhật Minh: Ngọc Hải, ngươi đâu rồi

.

.

Vừa dứt câu, một nụ hôn bất chợt ngay môi làm Nhật Minh giật bắn người, nhìn kỹ lại rồi thốt lên

Nhật Minh: Ngọc Hải ngươi........

.

.

Ngọc Hải: Nhật Minh ta nhớ ngươi, nãy giờ ta trên trần nhà nhìn ngươi chạy quanh tìm ta, ngươi không bớt đẹp đi chút nào được sao Nhật Minh

.

.

Nhật Minh vòng tay xiết chặt eo Ngọc Hải, đặt lên đôi môi đó nụ hôn nồng ấm, quyết liệt, quyến luyến không rời.

Ngọc Hải quơ tay vào không trung, dùng nội lực làm cánh cửa phòng đóng sầm lại.

Ngọc Hải choàng hai tay ôm xiếc chặt người Nhật Minh, cả hai quyến luyến không rời, cứ thế từng chút, từng chút quấn lấy nhau.

Hơi thở nóng ấm từng đợt, từng đợt phả vào mặt nhau, đến khi toàn thân cả hai bắt đầu nóng rực mới chịu rời môi, không mút môi nhau nữa

.

.

Ngọc Hải: Nhật Minh, ta nhớ ngươi nhìu lắm

.

.

Nhật Minh: Ngọc Hải, ta nhớ ngươi sắp không sống nổi rồi này

.

.

Nhật Minh trượt hai tay, rũ bỏ trang phục trên người Ngọc Hải xuống, đứng trước mặt Nhật Minh lúc này là một thân thể săn chắt, cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, trần trụi đầy hấp dẫn, Nhật Minh sững sờ, nhìn ngắm từng chút chút thay đổi trên người Ngọc Hải

Ngọc Hải: Nhật Minh, đừng nhìn ta như thế, ta..... ưm.........

Nhật Minh giữ lấy mặt Ngọc Hải đưa chiếc lưỡi mình vào miệng Ngọc Hải, và mút chiếc lưỡi của Ngọc Hải thật chặt, đến khi từ dưới họng bất giác phát ra những âm thanh đơn thuần của dục vọng.

Nhật Minh: Ngọc Hải ta.......

Ngọc Hải: Nhật Minh, ngươi làm gì ta cũng được...... ưm........

.

.

Ngọc Hải: Nhật Minh....... ngươi mút chặt quá..... ưm......

((((((Cảm xúc của Ngọc Hải

Dường như bao nhiu nhớ nhung cháy bỏng Nhật Minh đều bày tỏ hết lên da thịt mình, chiếc lưỡi và bờ môi nóng ấm ấy cứ mơn trớn khắp người mình như vậy, mình sắp trụ không nỗi rồi, toàn thân bủn rủn, rã rời, bao nhiu công lực trong cơ thể đều không có tác dụng, toàn thân giờ không còn sức...... a...... a...... a...... Nhật Minh mút thật chặt....... a...... a....... a........

Nhật Minh vừa mò mẫm, vừa mút chặt khiến tâm trí ta không còn chút nào

a........ a......... a ....... a........ a........ ư....... ư....... ư........ ư.........

Dù ta đã được tựa lưng vào cây cột, nhưng hai chân đã mềm nhũng đến không biết khi nào có thể ngã xoài xuống đất.))))))

.

.

Đôi môi Nhật Minh nóng ấm di chuyển khắp người Ngọc Hải từ tai xuống cổ, từ cổ xuống ngực, từ ngực xuống mút lấy từng múi thịt săn chắt trên bụng rồi tiến dần xuống chiếm hữu hai hòn bi lạnh ngắt, mút liếm, trượt tay nhịp nhàng trên gậy thịt đến khi nó phát ra hơi nóng hừng hực như than hồng cháy đỏ.

.

.

Nhật Minh cứ thế mà liếm mút, mặc cho ai kia có phát ra âm thanh rên rỉ, dồn dập đến nhường nào. Tiếng rên của Ngọc Hải càng dồn dập, Nhật Minh càng cảm thấy kích thích

Nhật Minh vừa mút, vừa liếm, vừa nhẹ nhàng đẩy tay vào cút hoa của Ngọc Hải, nơi mà lâu rồi nó chưa được nở rộ

Ngọc Hải: a..... a..... a..... Nhật..... Minh..... ta...... a......... miệng....... ngươi........a...... a...... a......... miệng.......... a...... a..... a.....

cút hoa đã được trơn ướt như mong muốn, Nhật Minh ngừng mút, đứng dậy cởi bộ y phục đang mặc trên người, cả hai thân trần như nhộng quấn lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm nồng nàng

Nhật Minh nhấc bổng Ngọc Hải để lên cái bàn tròn trong phòng, lùa hết tất cả những gì trên bàn xuống đất, Nhật Minh nhẹ nhàng đẩy cây thịt của mình vào cút hoa rồi mơn trớn, trượt lên trượt xuống cây thịt nóng rực của Ngọc Hải nhanh rồi chậm, chậm rồi nhanh.

Ngọc Hải: a.... a..... a...... ư....... ư...... ư....... a....... a........ a........ a.......... ư........ ư.....

Hai tay Ngọc Hải nắm chặt cạnh bàn, thân thể đung đưa theo nhịp đẩy của Nhật Minh.

Trên mặt bàn là thân thể trần trụi săn chắc và láng mịn của Ngọc Hải, mỗi lúc một hấp dẫn hơn khi cơ thể đó đang uốn éo, quằn quại, miệng thì rên rỉ liên hồi những âm thanh đê mê của dục vọng, tất cả gộp lại cũng đủ làm cả hai mất đi ý thức và để mặc nhiên cho dục vọng dân tràn ngày một nhìu hơn.

Ngọc Hải: a..... a..... a..... sâu........ quá...... a..... a....... a........ Nhật...... Minh.......... sâu......... mạnh........ hơn......... a....... a...... a....... đúng ....... rồi ....... a.....

a....... a....... a..... sướng......... a........ a....... a...... ta........ sướng.......... a.........

.

.

Nhật Minh: Ngọc Hải, ngươi thật hấp dẫn

.

.

Nhật Minh vừa đẩy, vừa trượt, vừa mút từng múi cơ rắn chắc trên người Ngọc Hải.

Một lát sau Nhật Minh vớ tay lấy tấm rèm kéo mạnh xuống, thẩy lên trần nhà, tạo thành một chiếc xích đu bằng vải, rồi ôm chầm lấy cơ thể hấp dẫn của Ngọc Hải quấn vào chiếc xích đu bằng vải, cả hai quấn lấy nhau khít chặt trên không trung.

Nhật Minh xoay người Ngọc Hải lại, từ sau tiến vào cút hoa, cứ thế hai người lượn lờ trên không trung, người đẩy lên, người đẩy vào, rồi trượt lên, trượt xuống, khắn khít hai cơ thể săn chắc rực lửa đang nối lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấp thuần khiết từ dục vọng lan tràn.

Ngọc Hải xoa người lại, vòng hai chân ôm chặt lấy Nhật Minh, cùng Nhật Minh nhịp nhàng đẩy lên, đẩy xuống trên chiếc đu quay vải. Dục vọng đê mê bất diệt hừng hực dân tràn, cả hai dùng khinh công từ trên du quay vải lướt sang giường.

Ngọc Hải xoay người lại, chống tay vào cạnh giường, Nhật Minh dùng hết tốc lực đẩy mạnh vào cút hoa của Ngọc Hải cho đến khi cả hai cùng giật người run rẩy, bắn ra dịch màu trắng đục nhìu đến mức chảy tràn ra khắp sàn rồi lên giường ôm nhau ngủ.

Phòng ngủ chưa bao giờ như thế này, đồ đạc ngỗn ngang dưới đất, mọi thứ rối tung cả lên.

.

.

.

nô tì: Vương Phi, Đại công tử đã hồi phủ, đang ở phòng nghỉ ngơi rồi ạ

Thiên Thiên: Thiên Vương biết chưa

nô tì: Nghe người bên "Thiên Minh Điện" nói Thiên Vương đang phê duyệt tấu sớ đóng cửa không gặp ai

Thiên Thiên cười mỉm rồi lắc đầu, hơn ai hết Thiên Thiên biết quan hệ của hai người đó là như thế nào, đóng cửa để không ai làm phiền Nhật Minh đi theo lối mật thất sang phòng của Ngọc Hải

Thiên Thiên: ngươi lui đi, ta đọc sách chút rồi ngủ.

.

.

nô tì: nô tì xin phép cáo lui

.

.

Thiên Thiên: Đại ca, huynh về rồi, muội có thể ngủ ngon rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro