Chap 28
Nửa đêm, Ngọc Hải giật mình dậy, cảm thấy khát nước nhưng trong gian phòng ngủ đã hết nước nên Ngọc Hải phải ra gian phòng bên ngoài kiếm nước, bỗng nhiên nghe một tiếng "xoảng" tiếng đồ đạc va vào nhau kèm theo là tiếng la của Nhật Minh
Ngọc Hải giật mình chạy vào xem, Nhật Minh toàn thân đỏ ửng, trên da hằn lên những đường gân lộm cộp, quằng quại đau đớn
Cơ thể phàm nhân hiện tại không đủ linh lực để thuần hóa sức mạnh của thần long mà cung chủ thức tỉnh.
Ngọc Hải chạy lại gần dùng linh lực chế ngự giúp cho Nhật Minh thì bị nguồn lực mạnh đẩy văng ra, va vào cây cột gần đó, nguồn lực đẩy ra đã làm Ngọc Hải bị trọng thương, thổ huyết tại chỗ
Tận mắt chứng kiến cảnh Nhật Minh đau đớn, quằng quại, bản thân lại không thể áp chế sức mạnh hiện tại của Nhật Minh, không còn cách nào, Ngọc Hải đã đẩy nội đơn của bản thân ra ngoài, dùng linh lực lấy nội đơn của bản thân ra áp chế sức mạnh đang bộc phát từ người Nhật Minh, sau đó dùng hết tất cả linh lực vốn có đẩy viên Nội đơn vào người Nhật Minh.
(nội đơn là linh đơn điều tiết linh lực, người tu đạo trong quá trình tích giữ sức mạnh mà tạo thành, Nhật Minh không có nội đơn để điều tiết sức mạnh khi bị thức tỉnh đột ngột nên mới bị phản phệ gây đau đớn tột cùng. Vì thế Ngọc Hải đã hi sinh nội đơn của bản thân cho Nhật Minh)
Sau dùng hết linh lực đẩy Nội đơn của bản thân vào người Nhật Minh, Ngọc Hải kiệt sức, ngã ra đất, ngất tại chỗ.
Sáng hôm sau khi Nhật Minh mơ màng tỉnh dậy thấy toàn thân đau nhứt, vơ tay qua bên cạnh thì không thấy Ngọc Hải đâu, cố vương người ngồi dậy thì thấy Ngọc Hải đang nằm dưới sàn, xung quanh là quan cảnh hỗn độn
Nhật Minh ra sức gọi mà Ngọc Hải không hồi đáp, giật mình xuống giường xem thử, sau đó dìu Ngọc Hải đi qua cánh cửa từ phòng ngủ của mình về phòng Ngọc Hải
Nhật Minh cho người sang gọi cung chủ, nhờ cô ấy xem Ngọc Hải bị gì mà toàn thân rũ rượi, nhợt nhạt, không một chút sức lực.
cung chủ nghe tin liền chạy qua xem, sau khi xem xét một hồi, cung chủ mặt tối sầm lại, hai hàng nước mắt rỉ rả tuôn rơi, nghẹn ngào: "Ngọc Hải, muội xin lỗi, muội không nghĩ đến việc huynh có thể ngốc đến mức hi sinh cả thứ quan trọng nhất đối với bản thân"
Nhật Minh hoảng hốt, tiến lại gần, kéo tay cung chủ dậy, trừng mắt nhìncung chủ quát lớn : "ý cô là sao, Ngọc Hải bị làm sao, cô đã làm gì Ngọc Hải"
cung chủ: buông ra, đau, người buông ta ra, ta mới có thể giúp huynh ấy tỉnh lại
cung chủ lấy trong người ra lọ thuốc, đổ hết nước trong lọ vào miệng Ngọc Hải
cung chủ: Thiên Vương xin chúc mừng người, từ giờ người có thể thọ sánh với thần tiên, người nên giữ gìn long thể thật tốt và sau này phải bảo vệ tốt cho Ngọc Hải, huynh ấy hiện giờ chỉ là người bình thường, một chút công lực cũng không có. Đối với người tu đạo thì hiện giờ huynh ấy đã trở thành phế nhân
Nhật Minh: cô nói vậy là sao, hôm qua còn không sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì
cung chủ: Ngọc Hải đã bị trọng thương nhưng vẫn cố dùng hết linh lực của bản thân đưa nội đan của bản thân cho người, cơ thể trọng thương, linh lực cạn kiệt, không thể hồi phục. Ta đã cho huynh ấy dùng "Thiên Sơn Thủy" tạm thời vẫn giữ được tính mạng, nhưng sau này không thể luyện công được nữa, cơ thể huynh ấy cần rất nhìu thời gian để hồi phục
cung chủ không dám nói việc mình đã cho Nhật Minh uống máu Hắc Long, chỉ thẫn thờ ngồi khụy xuống kế bên Ngọc Hải khóc nức nở, Nhật Minh thì sửng người, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc là chuyện gì đang xảy ra. liên tục hỏi cung chủ "Tại sao Ngọc Hải phải làm vậy"
Ngọc Hải mơ màng tỉnh dậy, nghe tiếng ồn ào thều thào nói
Ngọc Hải: Nhật Minh, đừng hỏi nữa, ta muốn ăn chút gì đó, ngươi có thể gọi người làm vài món điểm tâm cho ta được không, ta có chuyện cần nói với sư muội
Nhật Minh: Ngọc Hải, ngươi nghỉ ngơi đi, ta gọi người chuẩn bị điểm tâm cho ngươi
Đợi Nhật Minh đi được một hồi, Ngọc Hải nhẹ nhàng trấn an sư muội
Ngọc Hải: sư muội, muội vất vả rồi, muội về phòng nghỉ ngơi đi
cung chủ: Ngọc Hải, muội....
Ngọc Hải: ngoài muội và ta, ta không muốn ai biết muội đã thức tỉnh "Thần Long" trong người Nhật Minh
cung chủ: Ngọc Hải, muội xin lỗi
Ngọc Hải: muội không có lỗi, lỗi là ở người dùng ám tiễn hạ độc Nhật Minh, nếu không phải không có thuốc chữa, cũng không cần phải dùng đến cách đó
cung chủ: Ngọc Hải huynh yên tâm, muội sẽ tìm cách chữa cho huynh
Ngọc Hải: toàn bộ kinh mạch trên người ta đã đứt đoạn, không thể vận công được nữa, muội có thể thay ta bảo vệ Nhật Minh không
cung chủ: muội sẽ giúp khi hắn cần hỗ trợ, nhưng không thể thay huynh bảo vệ hắn, muội đi đây, khi nào muội tìm được cách khôi phục cho huynh muội sẽ quay lại.
Ngọc Hải: sư muội
cung chủ đứng phắc dậy, đi một mạch ra cửa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, có cảm giác đau nhói, buốc nghẹn nơi lồng ngực, rồi mất hút. Có lẽ khi yêu ai đó, khi người đó bị tổn thương, cảm giác đau còn hơn chính bản thân mình bị thương. Ngay lúc này, hơn ai hết cô hiểu được lý do vì sao Ngọc Hải liều thân mình để hi sinh cho Nhật Minh
Nhật Minh: Ngọc Hải bổn vương mang đồ ăn đến cho ngươi rồi, để ta đút ngươi
Ngọc Hải: Nhật Minh, từ giờ ngươi phải thật cẩn thận, ta không thể theo bên cạnh bảo vệ ngươi nữa
Nhật Minh: ngươi cứ trong phủ làm ái phi của ta được rồi, mọi thứ có bổn vương lo
Nhật Minh: Nhật Minh, nói ta nghe, ngươi bị làm sao được không, sư muội ngươi đã làm gì
Ngọc Hải: chất độc trên người ngươi không có thuốc giải, lại bị phản phệ, muội ấy nói sẽ sớm tìm cách nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Nhật Minh của ta đau đớn như vậy, nên đã dùng nội đan của bản thân và toàn bộ linh lực của ta để áp chế, may thay nó có hiệu quả
Nhật Minh nghe xong, đau xót tận tâm can: hiệu quả gì chứ, cái tên ngốc nhà ngươi, ta vẫn chịu được mà, nhìn ngươi vậy bổn vương đau lòng lắm
Ngọc Hải: ngươi không phải ta, sẽ không thể biết cảm giác ta lúc đó, nhìn ngươi như vậy, dù có bắt ta đổi mạng ta cũng đổi, nói chi chỉ là một viên nội đan
Ngọc Hải: từ giờ chỉ mong Thiên vương bảo vệ, yêu thương và nhẹ tay với bổn thiếu gia
Nhật Minh: tên ngốc nhà ngươi, có bao giờ ta hết yêu ngươi đâu mà ngươi nói vậy
Ngọc Hải: ôm chặt ta đi Nhật Minh, tối qua ta cứ nghĩ là ta không mở mắt nhìn ngươi được nữa đó.
Nhật Minh ôm chầm lấy Ngọc Hải: Ngọc Hải, ngươi không được bỏ rơi bổn vương, phải có trách nhiệm với bổn vương cả đời
Ngọc Hải: ta mới phải là người nói câu này chứ, sao ngươi lại nói thay ta rồi Nhật Minh
Nhật Minh: ngươi đưa ta nội đan của ngươi, rồi sao ta chết, sinh - lão - bệnh - tử ta phải làm sao, đoạn nhân duyên này, ngươi phải chịu trách nhiệm bên cạnh ta, ngươi không được rời bỏ ta
Ngọc Hải: Nhật Minh tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, Ngọc Hải ta chỉ yêu mình ngươi
Ngọc Hải: Ngọc Hải...
Nhật Minh ôm chặt Ngọc Hải vào lòng sau đó đưa tay vòng qua người, nhấc Ngọc Hải ngồi lên chân mình rồi vớ lấy chén súp bên cạnh đưa cho Ngọc Hải
Nhật Minh: không phải ngươi nói đói sao, để bổn vương đút ngươi
Ngọc Hải: Nhật Minh ta tự ăn được
Nhật Minh: Ngọc Hải để bổn vương đút nào
từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói của Thiên Thiên
Thiên Thiên: Đại ca muội vào được không
Ngọc Hải: ta ra đây, muội ngồi đợi ta chút
Ngọc Hải: Nhật Minh bỏ ta ra, muội muội đợi bên ngoài kìa
Nhật Minh: không buông, ai cho ái phi vì người khác mà bỏ rơi bổn vương
Ngọc Hải: Nhật Minh, dìu ta ra đi, đi mà
Nhật Minh: thôi được rồi, để bổn vương dìu ái phi ra ngoài gặp muội muội
Thiên Thiên: thỉnh an Thiên Vương
Thiên Thiên nhìn thấy Ngọc Hải thần sắc nhợt nhạt, Nhật Minh còn phải dìu trên tay, nheo mày lo lắng
Thiên Thiên: Đại ca huynh có sao không
Nhật Minh: Hai người nói chuyện đi, bổn vương đi giải quyết một số chuyện
Thiên Thiên: Thiên Vương
Ngọc Hải: Nhật Minh ngươi ngồi đây nói chuyện chút rồi hãy đi
Nhật Minh đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt của Ngọc Hải, giọng nhẹ nhàng triều mến: ái phi nói chuyện với muội muội đi, bổn vương giải quyết một số việc rồi về với ái phi
Ngọc Hải đỏ mặt nhìn sang Thiên Thiên rồi quay qua trừng mắt với Nhật Minh: ngươi...
Thiên Thiên trầm mặc không nói nên lời.
Nhật Minh bước đi một nước mà không quay mặt lại, vừa ra đầu cổng đã căn dặn thuộc hạ vào trong đợi bên ngoài cửa, Ngọc Hải có cần gì thì gọi
Trước đây không có lệnh của Thiên Vương, không ai được vào bên trong, toàn đứng canh ngoài cổng khuôn viên bên ngoài.
Thiên Thiên: Đại ca, vừa nãy ngoài đình hóng mát, muội gặp cung chủ, nhìn dáng vẻ cô ấy, muội lo huynh bị gì nên chạy vội qua đây
Ngọc Hải: ta không sao, chỉ là từ giờ không thể luyện công nữa, ta nghĩ ta vẫn có thể luyện kiếm
Thiên Thiên: huynh nhớ giữ sức khỏe, cần gì thì sai người làm, đừng tự mình làm như trước nữa.
Ngọc Hải: người hầu không giữ miệng, một số việc vẫn là mình làm tốt hơn.
Ngọc Hải: muội muội, điều tra được người hành thích Nhật Minh không
Thiên Thiên: muội sai người đi xử hắn ta rồi.
Ngọc Hải: tin mật báo từ kinh đô, tên hoàng đế không biết tìm đâu ra một tên pháp sư, bàn môn tả đạo, truyền lệnh khắp nơi bắt trẻ em và phụ nữ để làm thuốc, người dân khắp nơi đang tiến về đây lánh nạn
Thiên Thiên: nạn dân mỗi ngày một đông, không thể kéo dài được, thành Minh Châu không đủ chỗ chứa
Thiên Thiên: huynh nói cho Thiên Vương chưa
Ngọc Hải: ta nói rồi, Nhật Minh đang triển khai chuẩn bị tấn công kinh đô, muội sai kỵ binh lý gia đi trước dò la, hỗ trợ Nhật Minh, và phải bảo vệ Nhật Minh thật tốt, kỳ này ta không theo bên cạnh Nhật Minh được rồi
Thiên Thiên: sao vậy, huynh có việc quan trọng cần làm à Đại ca
Ngọc Hải: ta đã mất hết công lực, không thể đi theo làm gánh nặng cho Nhật Minh
Ngọc Hải: ta thấy hơi mệt, ta vào trong nghỉ ngơi một lát, muội về đóng cửa hộ ta.
Thiên Thiên: huynh nghỉ ngơi đi Đại ca, cần gì nhớ gọi người sang báo cho muội chuẩn bị cho huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro