Chap 16 H
Ngày nhớ đêm mong, nhưng bao tức giận người đối diện vẫn cứ chan chứa trong lòng
Nhật Minh nhào đến, đè lên người Ngọc Hải, mút chặt đôi môi mềm mại, giơ tay tuột nhẹ y phục trên người Ngọc Hải, Nhật Minh hôn nhẹ nhàng từng cơ thịt săn chắt pha lẫn mồ hôi mặn chát, rồi lạnh lùng đứng dậy quay mặt đi, không quên nói vài lời
Nhật Minh: Từ mai bổn vương sẽ ở Thiên Minh Điện, ngươi đợi ta gọi mới được vào, không thì hầu bên ngoài lĩnh chỉ
Ngọc Hải: Nhật Minh, ta sai rồi, đừng đi mà
Nhật MinhGương mặt lạnh như băng, cứ thể để lại người nằm trên giường ngơ ngác đến đau lòng
Nhật Minh chưa bao giờ nhìn Ngọc Hảibằng cặp mắt lạnh lùng như vậy, trái tim Ngọc Hải như thắt lại, đau nhói tại lồng ngực
Ngọc Hải: Nhật Minh
Nhật Minh: người đâu, truyền lệnh của ta, không có lệnh của ta không được ai vào Thiên Minh Điện. Bảo các nữ nhân hậu viện chuẩn bị, tối mai bổn vương muốn xem vũ y tại Thừa Châu Cát
Nhật Minh đau xót nghĩ trong lòng: Ngọc Hải, Ta đã cưng chiều ngươi đến mức ngươi tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm. Ngươi không biết việc ngươi dùng kỵ binh Lý gia đoạt thành, sau này nguy hiểm cho Lý gia như thế nào đâu. Bọn xàm ngôn sẽ đem sự việc hôm nay làm nhác dao chí mạng cho Lý gia của ngươi.
.
.
Tin tức từ Thiên Minh Điện truyền ra, làm cả Vương phủ xôn xao khuấy động, nữ nhân vương phủ đăng ký vũ y quần là áo lụa, chuẩn bị thật chu đáo, hiếm khi mới có thể được diện kiến Thiên Vương một lần với khoảng cách gần như vậy
Thừa Châu Cát giăng rèm trải hoa, vị trí Thiên Vương ngồi phủ một tấm rèm dầy che trước mặt. Các phu nhân được tuyên vào nhảy vũ y nhưng không biết người ngồi sau rèm có thưởng thức hay không, tưởng có thể tận mắt nhìn ngắm vẻ đẹp thoát tục của Thiên Vương, nhưng lại không biết rằng mình đang nhảy múa cho không khí xem.
Thiên Vương đang ở Thiên Minh Điện phê duyệt tấu sớ, và có ai đó đang ngồi nhìn người chăm chăm như muốn phi ngàn mũi giáo
Cả hai im lặng, không ai nói với ai câu nào
Ngọc Hải đứng dậy đem ly trà đến làm hòa
Nhật Minh: Ngồi đó, hoặc ra ngoài
Ngọc Hải: Nhật Minh ta sai rồi
Nhật Minh: Ngươi về nghỉ sớm đi
Ngọc Hải: Không, ta không về
Nhật Minh: Ngươi ngồi đó sao bổn vương đi xem vũ y, các phu nhân đang đợi ta
Ngọc Hải: Kệ bọn họ, ta mới là ái phi của ngươi, cho bọn họ múa một mình đi
Nhật Minh: Ái phi mà bỏ bổn vương đem binh đi chiếm thành, không màn đến suy nghĩ của bổn vương
Ngọc Hải: Ta...
Nhật Minh: Ái phi mà khuê phòng không ở, để ta cô đơn gối chiếc suốt 1 tháng trời
Ngọc Hải: Ta.....
Nhật Minh: Ngươi không đi, bổn vương đi, thích thì ngồi đó uống trà, ta đi sang Thừa Châu Cát xem vũ y
Nhật Minh đứng dậy lạnh lùng bước ngang qua mặt Ngọc Hải, cảm giác đau nhói đến tận tâm can, Ngọc Hải đứng dậy ôm chầm lấy Nhật Minh, hai cánh tay xiết chặt không buông
Nhật Minh giơ hai bàn tay mình đẩy vòng tay của Ngọc Hải ra, lạnh lùng bước đi, không quay đầu nhìn lại
.
.
Khoảnh khắc đó như ngàn mũi dao đâm vào trái tim Ngọc Hải, lần đầu tiên Nhật Minh đối xử lạnh nhạt với Ngọc Hải như vậy,
Ngọc Hải: có lẽ lần này bản thân mình đã quá đáng, đúng ra nên bàn bạc trước với Nhật Minh, không nên manh động như vậy, Ngọc Hải ngồi bệch xuống nền đất lạnh của Thiên Minh Điện, hai hàng nước mắt rỉ rả tuôn rơi.
Ngọc Hải:Nhật Minh ta sai rồi, ta phải làm sao ngươi mới tha thứ cho ta
.
.
Thừa Châu Cát tiếng nhạc nhịp nhàng, vũ y lần lượt được các vị phu nhân nhiệt tình thể hiện đến khi kết thúc, cô nương Y NhưY Như được lệnh ở lại Thừa Châu Cát hầu trà.
Từ sau tấm rèm, Nhật Minh bước ra, nhìn thấy miếng ngọc bội mà Nhật Minh đeo trên người, Y NhưY Như mở tròn đôi mắt nhìn Nhật Minh
Y Như:Cửu ca, ngọc bội của Cửu ca
Nhật Minh: Tiểu sư muội, muội vào phủ đã lâu, nay ta mới có dịp gặp nhau
Y Như: Thiên Vương là Cửu ca, không thể nào, cửu ca huynh ấy chết rồi mà
Nhật Minh: Năm đó phụ hoàng vì muốn bảo vệ ta nên mới thay đổi thân phận cho ta đến chỗ sư phụ học, đến hẹn hồi cung nên phụ hoàng đã làm như vậy để không ai hỏi tung tích của ta
Y Như: Sao huynh nhận ra muội
Nhật Minh:Hôm nọ ta đứng trên đình ngắm trăng, tình cờ thấy muội đang đuổi theo cún con bên hậu viện, ngọc bội mà sư phụ tặng, chúng ta ai cũng có một cái, ta đã mấy lần nhìn muội từ xa, phát hiện bớt son hình cánh sen trên bàn tay, thì biết ngay là muội.
.
.
Y Như chạy đến ôm chầm lấy Nhật Minh, khóc nức nở, Nhật Minh đưa bàn tay vuốt nhẹ lên đầu tiểu sư muội
Ngọc Hải đứng từ xa, thấy Y Như ôm chặt Nhật Minh, còn Nhật Minh thì ân cần với Y Như, trái tim Ngọc Hải đau nhói đến nghẹt thở, thơ thẫn quay về phòng.
Nhật Minh: Đừng khóc, ta ở đây rồi, không ai bắt nạt được muội nữa đâu
Nhật Minh:Trả lời ta, sao muội lại ở đây??
Y Như: Cửu ca, nhà muội gặp biến cố lớn, cha mẹ không thể tiếp tục cho muội theo sư phụ học nên đón muội về
Y Như: Từ khi Hoàng Đế đăng cơ, nhân dân lầm than, cha mẹ muội chạy nạn đến thành Minh Châu, được mọi người giúp đỡ nên việc làm ăn cũng tốt hơn, 2 tháng trước mẹ muội xin Vương phi cho muội vào Vương phủ.
Nhật Minh: Mai ta sẽ ban chiếu, phong muội làm Quận Chúa, ban cho Quận phủ, nhận bổng lộc hàng tháng, muội không cần ở đây nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Y Như: Nhưng... cửu ca... muội
Nhật Minh: ta đã cùng người ta yêu nhất bái đường, trái tim ta không thể chia sẻ cho bất kỳ ai
Y Như: À thì ra là Vương Phi, tỷ ấy thật hạnh phúc.
Nhật Minh: Muội về nghỉ sớm đi, bổn vương phải đi gặp ái phi của mình rồi.
Y Như: đa tạ cửu ca, muội xin cáo lui
.
.
Ngọc Hải nằm ủ rủ trên giường tại phòng ngủ, bao nhiêu đau thương trở thành những giọt ngước mắt mặn chát trên khóe môi.
Một vòng tay ấm áp từ sau ôm chặt lấy Ngọc Hải vào người, hơi thở nóng ấm quen thuộc, Ngọc Hải xoay qua nhìn với gương mặt lem luốt, đôi mắt mê hồn chi chít những dòng lệ tuông rơi
Ngọc Hải: Nhật Minh, ta sai rồi, tha lỗi cho ta được không
Nhật Minh: bổn vương sẽ tha thứ cho ái phi một lần, lần sau không được tự ý hành động nữa, ta không muốn ngươi trở thành mục tiêu công kích của mọi người biết không Ngọc Hải
Ngọc Hải nằm đè lên người Nhật Minh , từng giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi của Nhật Minh làm ai kia lo lắng đến đau lòng
Nhật Minh: đừng khóc nữa Ngọc Hải, bổn vương ở đây với ngươi rồi mà
Ngọc Hải: Khi nãy ngươi còn ôm cô gái khác
Nhật Minh: ha ha ha, ngươi ghen à
Ngọc Hải: đã bảo chỗ này của ta, sao lại để cô nương kia tựa vào
Nhật Minh: cô ấy là tiểu sư muội của ta, mai ta sẽ phong cô ấy làm Quận Chúa, ban cho Quận phủ, lúc nhỏ ta đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy
Ngọc Hải: ngươi hứa với tất cả nữ nhân trong thiên hạ à
Nhật Minh: tên ngốc nhà ngươi, rồi rồi, ta không cho ai dựa nữa được chưa, bổn vương là của ngươi, không ai được chạm vào
.
.
Cả hai cơ thể trần trụi hòa quyện vào nhau, ân ái triền miên, bao nhiêu thương nhớ được bồi dắp vung đầy, giận hờn như theo gió thoảng mây bay.
Hơi nóng từ cơ thể Nhật MinhvàNgọc Hải hừng hừng phát ra hòa quyện vào nhau làm một, xua tan đi hơi lạnh từ không khí xung quanh
Nhật Minhđưa bàn tay vuốt ve khuôn ngực săn chắt của Ngọc Hải, đôi môi mềm mại của Ngọc Hải đang bị mút chặt nên chỉ có thể phát ra âm thanh từ họng với những âm thanh đơn thuần của dục vọng
Ngọc Hải: ưhmm..........
Nhật Minh vuốt nhẹ nhàng hai viên bi của Ngọc Hải vào lòng bần tay, dùng sức lực vừa đủ vuốt lên vuốt xuống, nhẹ nhàng, mơn trớn.
Cảm giác đê mê lan tỏa khắp tất cả các dây thần kinh cảm giác khiến Ngọc Hải uốn éo cơ thể mình ma sát với cơ thể nóng rực của Nhật Minh
Tiếng rên từ họng Ngọc Hải ngày một lớn dần, chiếc lưỡi nghịch ngợm của Nhật Minh thám hiểm từng ngóc ngách và quện chặc lấy chiếc lưỡi mềm mại của Ngọc Hải
Bàn tay Nhật Minh từ từ mơn trớn vò nắn hai hòn bi, rồi tiến dần lên cây thịt nóng rực của Ngọc Hải trượt lên trượt xuống, chậm chậm rồi nhanh dần
.
Ngọc Hải: a...... a...... a......... a....................... Nhật Minh........ ta nóng....... a............
.
.
Ngọc Hải choàng tay qua cổ, cắn chặt lấy bờ vai người đang tập trung cao độ mơn trớn cây thịt của mình
Ngọc Hải: a...... ư....... ư.......... Nhật Minh......... lấp đầy ta đi....a........... ta chịu hết nổi rồi........ ư...........
Ngọc Hải giật giật người,bắn ra từng chút từng chút sền sệt, tràn đầy bàn tay của Nhật Minh
Nhật Minh nhẹ nhàng chầm chậm mút liếm đầu nhũ hoa rồi mơn trớn xoa nắn khắp cơ thể rắn chắt của Ngọc Hải
.
.
.
Ngọc Hải: ư....... ư....... ư......... ư...... đừng, ..... ưm.......... ưm........ ư.........
Ngọc Hải càng rên Nhật Minh càng mút chặt hơn, những ngón tay nhẹ nhàng chọc ngoái từ từ vào cút hoa ngày một sâu hơn, mạnh hơn
Ngọc Hải: Nhật Minh ........... ta muốn ngươi......... ngươi........... ư.......... ư........ ư.............
.
.
.
Sau lời yêu cầu của Ngọc Hải là một cây thịt nóng hừng hực như than hồng lửa đỏ tiến thẳng vào cút hoa, lấp đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể Ngọc Hải
Nhật Minh cứ mơn trớn, hừng hừng đẩy ra đẩy vào cây thịt nóng ấm xâm chiếm toàn thể mọi khoảng trống của cút hoa
Ngọc Hải rên rỉ trong dục vọng dân tràn, giơ tay bấu chặt lấy vai Nhật Minh, miệng thì cắn chặt lấy vaiNhật Minh đến bật máu, tiếng rên nức nở, đê mê theo từng nhịp đẩy của Nhật Minh
.
.
Nhật Minh: Ngọc Hải, ngươi rên thế này, ta sẽ hăng hơn đó
.
.
.
Ngọc Hải: ta....... muốn......a......a......a...... hơn như thế này...... a........ ư...... a....a.......a...... ư......
.
.
Nhật Minh dùng hết kỹ năng đưa thật sâu, thật mạnh cây thịt vào lấp đầy cút hoa, âm thanh va chạm da thịt vang vọng khắp phòng, nhẹ dần rồi mạnh dần, mạnh dần mạnh dần, kèm theo tiếng rên rỉ trong dục vọng của cả hai, đê mê, tuyệt đỉnh
Nhật Minh: hưm...... hưm......hưm...... a...... a....a.........
Ngọc Hải: a....... a....... a...... ư...... ư.... a.........a......a......a...... mạnh hơn..... a........ ư...... a....a.......a...... ư......
.
.
Nhật Minh: chặt quá Ngọc Hải......... a....... a...... a........ của ngươi thật chặt a................
Nhật Minh xuất thẳng vào cơ thể Ngọc Hải. Một lần, hai lần rồi ba lần, cứ thế hai người cuồng nhiệt quấn vào nhau, triền miên nồng nàn đến khi cả hai mồ hôi nhễ nhãi, không còn sức lực, nằm bẹp xuống giường, chìm sâu vào giấc ngủ
Ngọc Hải: Nhật Minh, ngươi chỉ được của mình ta
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro