Chap 14 H
Tại phủ Thiên Vương
Vài ngày sau khi Ngọc Hải bị thương vẫn mãi nằm trên giường Nhật Minh lo lắng nên muốn rủ Ngọc Hải ra ngoài cho thoáng
Nhật Minh: Ngọc Hải, ra ngoài hóng gió với bổn vương đi
Vì vết thương khá sâu nên thời gian lành lại cũng lâu hơn bình thường, Ngọc HảiNằm trên giường ngao ngáng nhìn Nhật Minh rồi trả lời
Ngọc Hải: không đi đâu, ta đau không đi đâu Nhật Minh,
Đã nhìu ngày nhưng Ngọc Hải vẫn còn ủ rủ, thể trạng yếu ớt, Nhật Minh sốt ruột muốn biết vết thương Ngọc Hải ra sao, vì bữa giờ Ngọc Hải cứ nằm mãi trên giường không cho Nhật Minh nhìn thấy vết tích trên cơ thể.
Nhật Minh: Ngọc Hải cởi áo ra ta xem vết thương được không
Ngọc Hải: ta nằm thêm vài hôm sẽ khỏi
Nhìu lần Nhật Minh muốn xem nhưng Ngọc Hải đều một mực từ chối, nên dùng mọi cách, Nhật Minh cũng muốn biết vết thương Ngọc Hải như thế nào
Nhật Minh: bổn vương ôm ngươi chút được không Ngọc Hải, ta lo lắm
Thấy gương mặt xót xa của Nhật Minh, Ngọc Hải không nỡ từ chối nên đã đồng ý
Ngọc Hải: diều ta dậy đi Nhật Minh
Nhật Minh đưa tay nhẹ nhàng kéo Ngọc Hải ngồi dậy ôm vào lòng rồi nhanh tay trượt chiếc áo ngoài để lộ bên trong là chi chít những vết thương do mũi tên để lại
Nhật Minhnhìn thấy, đau lòng bật khóc, trên lưng Ngọc Hải hôm nọ rút ra gần 15 mũi tên, chiếc ná được thiết kế đặc biệt với những mũi tên to hơn bình thường và những móc xoáy trên đầu tên, đó là lý do vết thương sâu vô cùng và chảy máu liên tục.
Nhật Minh: Ngọc Hải, sao lại giấu ta, âm thầm chịu đựng nổi đau như vậy,
Ngọc Hải: những vết thương này không là gì, nếu ngươi bị thương, ta sẽ đau gấp trăm ngàn lần đó Nhật Minh
Nhật Minh: vậy ngươi có nghĩ ta nhìn ngươi như vậy, ta cũng đau gấp trăm ngàn lần không Ngọc Hải
Ngọc Hải: vài ngày thôi, ta trên giường vài ngày sẽ khỏi ngay thôi Nhật Minh
Nhật Minh kéo áo Ngọc Hảilại vị trí cũ, cầm lấy bàn tay Ngọc Hải đặt lên tim mình, đôi mắt long lanh ứ lệ, nghẹn ngào nấc từng lời
Nhật Minh: ta.... đau.... ở.... đây..... rất..... nhìu...
Ngọc Hải: Nhật Minh, đừng vậy mà, ta nằm nghĩ vài hôm vết thương sẽ tự lành, ta là thần tiên đó, ngươi phải tin ta
Nhật Minhnhẹ nhàng dìu Ngọc Hải nằm xuống, đắp chăn lại, hai hàng nước mắt rỉ rả tuôn rơi
Nhật Minh: nghỉ ngơi đi Ngọc Hải, ta đi làm việc, tối về với ngươi
.
.
.
Nhật Minh:Người đâu, cho người lan truyền tin, Thiên Vương gặp đại hạn không chết, mơ thấy "song long tranh châu", tuyển chọn người tài khắp cả nước hỗ trợ chăm lo cho bách tính Minh Châu thành.
Phủ Thiên Vương dán cáo thị tuyển chọn 50 người phụ việc chính sự cho Thiên vương, trong đó có 20 quan văn, 30 quan võ
1/ bậc 1: 10 người Trợ Chính vụ
2/ bậc 2: 10 người phụ Trợ Chính vụ
3/ bậc 3: 30 người quản lý binh vụ
Sau khi tuyển chọn xong, Thiên Trạch phân công công việc rõ ràng cho tất cả quan văn trong phủ, quan võ được đưa ra doanh trại kiểm tra, thử thách 3 tháng trước khi nhậm chức.
Được tin Thiên Vương nằm mộng thấy Song long tranh châu, các vị tướng quân từ ác thành trì tiến về Minh Châu thành dâng tấu sớ, cầu xin Thiên Vương khởi binh
Nhật Minh vẫn lạnh lùng không gặp, chỉ sai người truyền lời lại "bổn vương ngân sách hạn hẹp, không có khả năng mượn binh và nuôi binh"
.
.
Nghe tin các vị tướng quân cho mượn binh, người hầu vội vàng đi đến chỗ của Nhật Minh
.
người hầu: Thiên Vương, tướng quân các châu thành đều đã đến, đều ngỏ ý cho mượn binh, xin người chấp thuận khởi binh
Nhật Minh: kệ bọn họ, ta cho người tiếp đón rồi, đợi hai ba hôm họ về thôi
người hầu: Thiên Vương, cơ hội hiếm có, mấy khi bọn họ chịu cho mượn binh
Nhật Minh: muội về đi, chuyện ở hậu viện, muội quản tốt là được rồi
người hầu: muội xin lỗi, muội xin phép cáo lui
.
.
Thiên Thiên khó chịu về phòng Ngọc Hải, tâm sự với ca ca
người hầu: đại ca, huynh coi đó, ngài ấy nhất quyết không thèm mượn binh
Ngọc Hải: việc chính sự Nhật Minh có cách tính riêng, muội đừng xen vào
người hầu: nhưng đây là cơ hội hiếm có
Ngọc Hải: muội muội, mượn phải trả, với lại sau khi xong việc lại thiếu một món nợ, ngay cả kỵ binh Lý gia, Nhật Minh còn không sử dụng.
người hầu: ngài ấy không bao giờ đụng tới kỵ binh lý gia, toàn ban thưởng cho Lý gia chúng ta thôi
Ngọc Hải: chuyện lớn Nhật Minh có sự liệu riêng, muội về đi, ta muốn ngủ thêm tí
người hầu: đại ca huynh ổn không
Ngọc Hải: vết thương lành hết rồi, nhưng ta cần thời gian hồi phục sức lực
người hầu: huynh ngủ đi, muội về đây.
.
.
Một lát sau, Nhật Minh từ ngoài bước vào, đặt một cái hộp trên bàn
Nhật Minh: Ngọc Hải, xem ta đem gì về cho ngươi này
Ngọc Hải: Nhật Minh, lên đây đi, ta muốn ôm ngươi ngủ thêm tí nữa
Nghe Ngọc Hải làm nũng, bao nhiu dự định đều bay đi hết, Nhật Minh trèo lên giường, đểNgọc Hảinằm vào lòng mình.
Nhật Minh: nào nằm lên tay bổn vương.
Ngọc Hải: Nhật Minh, sau khi ta khỏi, có thể giúp ngươi dẫn binh đi đánh tên hoàng đế đó rồi
Nhật Minh: Không, bổn vương không cho phép ngươi ra trận
Nhật Minh: ngươi đang bị thương đó Ngọc Hải
Ngọc Hải: nhìn xem lành hết rồi này
Nhật Minh choàng tay ra trước ôm Ngọc Hải vào lòng, kéo sát lại gần mình thủ thỉ vào tai Ngọc Hải, Ngọc Hải ngươi nhớ rồi à
Ngọc Hải nắm lấy hai tay Nhật Minh, ngửa mặt ra sau, nói nhỏ vào tai
Ngọc Hải: nhớ... nhớ từng tấc da thịt trên người ngươi đó Nhật Minh
Ngọc Hải: ưhm..........
Nhật Minh xiếc chặt người Ngọc Hải từ phía sau, đặt lên gương mặt đang ngửa ra sau một hôn nồng nàng da diết, chiếc lưỡi quấn lấy nhau như đan lại làm một, luồn sâu nhất đến mọi ngóc ngách sâu thẳm
Ngọc Hải: ưhmm.......... Nhật Minh..... ta... nóng.........
Nhật Minh buông hai tay đang xiết chặt, tuột hết xiêm y người trước mặt, một tay luồn ra trước trượt cây trượt cây thịt nóng ấm, một tay thọt, ngoáy vào miệng Ngọc Hải đến khi hai ngón tay trơn ướt nhìu nhất có thể
Nhật Minh nhẹ nhàng đẩy hai ngón tay trơn ướt vào cút hoa của Ngọc Hải
Ngọc Hải: ưhm..... ư..... ư....... ư....... ta.......
Nhật Minh: thả lỏng đi Ngọc Hải, ngươi xiết chặt quá
Ngọc Hải: ưhm.... ưm.... ưm.........
Nhật Minh vừa trượt cây thịt nhanh dần, vừa thọc ngoáy cút hoa mạnh dần, sâu hết mức có thể, miệng thì mút chặt lấy tai Ngọc Hải mặc tình Ngọc Hải uốn éo trong dục vọng đê mê
Ngọc Hải: a.... a.... a.... ta.... muốn..... ngươi..... a...... a...... a..... a...... a.........a...... muốn........... a..... a...... a.........
Nhật Minh: Ngọc Hải, hôm nay cút hoa ngươi vừa nóng, vừa chặt
Ngọc Hải: vì lâu rồi không a..... a..... a..... ư....... ư .........
Nhật Minh: thích không Ngọc Hải
Ngọc Hải: thích..... a.... a.... a.... ta.. muốn.... ngươi..... Minhm... Minh.....
Ngọc Hải đưa tay ra sau nắm chặt lấy Nhật Minh, nhịp chuyển động uốn lượn của cơ thể làm y phục Nhật Minh cũng trượt hết ra, Nhật Minh kéo y phục ra quăng sang một bên rồi ghé vào tai Ngọc Hải thì thầm
Nhật Minh: ta vào đây Ngọc Hải
Ngọc Hải: ưhm...... nhanh...... di.......
Nhật Minh đẩy gậy thịt của mình từ phía sau lấp đầy bên trong Ngọc Hải, cứ thế đẩy mạnh dần, một tay choàng ra trước ôm chặt lấy bụng, một tay nhét vào cái miệng trơn ướt đang phát ra âm thanh của dục vọng đê mê.
Ngọc Hải dùng tay tự trượt cây thịt của mình, nó nóng rực như than hồng, Nhật Minh càng đẩy mạnh, lực ma sát càng lớn, âm thanh chan chát của tiếng da thịt va vào nhau liên hồi hòa với tiếng rên của cả hai, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời, đê mê, cuồng nhiệt
Ngọc Hải: a.... a.... a... mạnh.... a.... a.... a..... nhanh..... a.... a.... a.....
Nhật Minh: ngươi chặt quá Ngọc Hải. Ưhm.....
Nhịp động uyển chuyển nhịp nhàng, nhanh chậm, nhanh chậm, hai thân thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi, da thịt trơn ướt cọ xát vào nhau,
Nhật Minhvà Ngọc Hải run rẫy, Ngọc Hảiưỡng người, dịch trắng đục nhầy nhụa từ cây thịt của Ngọc Hải vương vãi đầy tay, còn của Nhật Minh thì lấp đầy trong Ngọc Hải nhìu quá tràn cả ra ngoài
Hai cơ thể mệt nhoài, cuộn vào nhau mê man chuẩn bị chìm vào giấc ngủ
người hầu: bẩm thiên vương, mười hai vị tướng quân đã quỳ bên ngoài được 4 canh giờ rồi ạ
Nhật Minh: bổn vương buồn ngủ rồi, kệ bọn họ đi, lui đi
người hầu: tuân lệnh Thiên Vương
Ngọc Hải ôm chặt lấy Nhật Minh, cả hai cơ thể trần trụi, chìm sâu vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro