Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

"Không sao, cậu ấy chỉ bị dị ứng cấp độ nhẹ, uống thuốc kháng sinh, kháng viêm và bôi thuốc ngoài da là được." Bác sĩ đẩy cặp kính trên mũi, nói với Lăng Hách.

"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng nói với bác sĩ, lại nhìn sang, Trạch Tiêu Văn vẫn ngủ trên giường, không có dấu hiệu tỉnh lại, anh nghĩ có lẽ trưa cậu không ngủ, nên hiện tại có vẻ mệt, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, tay vuốt nhẹ vài sợi tóc tán loạn trên tóc cậu, khẽ mỉm cười, lúc ngủ ngoan như thế, vậy mà lúc tỉnh rất hay xấu hổ.

Lúc này anh mới nhớ đến chuyện vòng ức chế, liền xuống lầu.

"Tôi cần mua một cái vòng ức chế tin tức tố." Anh nói với y tế trực bàn.

Cô cười lễ độ với anh. "Xin lỗi, nếu muốn vòng ức chế đem lại hiệu quả tốt nhất, cần phải thăm khám mới có thể đưa ra kết quả chính xác về độ phù hợp của người đó với vòng ức chế."

"Không sao, tôi hiểu rồi." Anh không biết là muốn mua vòng ức chế lại phức tạp đến vậy, cũng không thể trách được, anh đâu có sử dụng thứ đó đâu.

Anh bước lên lầu, khẽ thở dài, nhìn cậu ngủ ngon như vậy, không nỡ đánh thức.

"Văn Văn, dậy đi, chúng ta đi khám." Tay anh khẽ lay cậu.

Cậu mơ màng nói vài tiếng không rõ, hoang mang mở mắt dậy.

"Gì vậy anh? Chân em sao rồi?" Cậu ngồi dậy dụi dụi mắt, sao mình lại buồn ngủ kinh khủng vậy chứ? Thân thể lại mệt mỏi, cảm giác này giống hệt như lúc chuẩn bị đến kỳ phát tình vậy.

Anh cười khẽ nhìn cậu ngây ngốc, cưng chiều xoa xoa đầu cậu. "Chân em không sao, uống thuốc kèm bôi thuốc đều đặn sẽ hết ngay. Bây giờ chúng ta đi khám, sau đó mua vòng ức chế mới cho em."

"A, Vậy chúng ta lập tức đi." Cậu nhanh nhẹn mang giày vào, tuy thân thể có chút bủn rủn nhưng vẫn miễn cưỡng đi xuống lầu được.

Anh dẫn cậu vào phòng khám chuyên về tin tức tố, bác sĩ đang ghi chép ngẩng mặt lên nhìn cậu rồi cười cười. "Ngồi đi."

"Tôi muốn đo lượng tin tức tố để chọn vòng ức chế." Anh nói thẳng.

Bác sĩ gật đầu, đem máy đo lại đặt cạnh cậu, dán một đầu dây vào gáy cậu. "Tháng này đã qua kỳ phát tình chưa?" Mắt ông nhìn vào số liệu trên màn hình.

"Đã qua lúc ba tuần trước rồi ạ." Cậu thật thà nói.

Ông thoáng giật mình, nhìn Lăng Hách, lại nhìn cậu, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi. "Cậu này là bạn trai cậu à?"

Cậu đỏ mặt, xua tay nói. "Không phải đâu ạ."

"Đừng ngại, có phải gần đây cậu cảm thấy mệt mỏi, rất muốn ngủ, cảm giác rất giống với lúc kỳ phát tình chuẩn bị đến hay không?"

Cậu mở to mắt, liên tục gật đầu, sao hay quá vậy??

"Do cậu tiếp xúc quá thân mật với Alpha, có thể là độ xứng đôi của tin tức tố khá cao, tin tức tố của Alpha đã dẫn dụ cậu đến kỳ phát tình sớm hơn một tuần."

"Cái gì?" Anh và cậu đồng thanh hỏi, cả hai đều kinh ngạc.

Thông thường, kỳ phát tình của Omega sẽ bắt đầu khi họ tròn mười tám tuổi, sau đó đều đặn mỗi tháng sẽ phát tình một lần, một lần tròn 5 ngày, nhưng hiện tại, tin tức tố của anh đã làm cậu phát tình sớm một tuần.

"Nhưng bạn cháu tiếp xúc thân mật với bạn trai, cậu ấy cũng đâu có bị dẫn dụ đến kỳ phát tình?" Cậu thắc mắc.

"Vậy nên tôi cần đo tin tức đố của cậu Alpha này, nếu độ xứng đôi vượt quá 90%, thì chuyện đó xảy ra là rất bình thường, chỉ khi đánh dấu nhau hoàn toàn, hiện tượng đó sẽ dần mất đi."

"Được." Anh ngồi xuống cạnh cậu, để ông dán máy đo vào sau gáy.

"Hai người nhìn đi, độ xứng đôi tin tức tố là 94%, rất cao." Ông chỉ vào màn hình số liệu, hai người vẫn ngốc ngốc nhìn chằm chằm nó, rồi lại nhìn nhau.

"Độ xứng đôi như vậy rất hiếm gặp đó, sau này tính phúc rất tốt, phải biết trân trọng đối phương." Ông cười dạy dỗ hai người.

Sau khi lên xe, hai người vẫn không nói lời nào, sự trầm mặc khiến con người ta hơi sợ hãi, vừa lúc đó, anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

"Sáng mai anh đưa em về nhà." Anh có chút tiếc nuối, định bụng dẫn cậu đi chơi, nhìn cậu hai ngày nay cũng biết cậu hưng phấn cỡ nào, rốt cuộc tại anh mà cậu phải về nhà.

"Vâng." Cậu tự chơi đùa ngón tay của mình, ngượng ngùng, sắp phát tình trước mặt anh như vậy, lại vì tin tức tố của anh mà phát tình.

Cậu có chút ấm ức, tại anh ấy mà mình không thể bắt tôm được, cậu liếc anh một cái, vừa vặn để anh bắt được.

Anh cười khổ, bé thỏ này lại giận dỗi anh rồi.

Tối hôm đó, vì không muốn có chuyện lớn gì xảy ra, anh liền tự giác xuống sàn ngủ, cậu cung không có ý kêu anh lên ngủ cùng nữa.

Sáng hôm sau, anh tức tốc chở cậu về lại Trạch gia.

"Sao hai đứa về sớm vậy?" Trạch lão gia đang ngồi xem tin tức với vợ, thấy cậu vừa đi được hai ngày đã về liền ngạc nhiên, lúc trước nói đi 3 ngày mà?

"Con.. con sắp đến kỳ phát tình." Cậu ấp úng nói.

"Không phải còn một tuần nữa mới đến sao?" Ông luôn nhớ rõ tình trạng của các con mà, nhất là đưa con trai cưng này.

"Con xin lỗi, vì con mà em ấy đến kỳ phát tình sớm." Anh cúi đầu trước mặt Trạch lão gia, nghiêm túc nói.

Trạch phu nhân lên tiếng. "Vì con? Tại sao lại vì con?"

Tiêu Văn không muốn thấy anh khó xử, liền nhanh chóng chen vào.

"Bác sĩ nói, là vì con với anh ấy thân mật với nhau, nên.. nên con bị tin tức tố của anh ấy dẫn dụ đến kỳ phát tình sớm, ông ấy nói tin tức tố của bọn con xứng đôi đến 94% nên việc đó mới xảy ra." Cậu muốn tìm cái lỗ nào chui xuống luôn cho rồi.

Ông và Trạch phu nhân phải nói là bất ngờ đến há to miệng luôn rồi, tại sao ngoại hình cũng xứng, mà tin tức tố cũng xứng đôi luôn vậy, hai cái đứa này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro