Chương 7: Tình cảm ấy, quan trọng đến vậy sao?
Phạm Hương đưa Clarissa về nhà, cũng may vết thương ngoài da không cần ở lại bệnh viện.
"Em vào phòng nghỉ ngơi trước đi, để chị dọn dẹp một chút." Cô ân cần nói.
Chỉ còn lại một mình, Phạm Hương đau lòng nhìn khung cảnh trước mặt. Những bông hoa hồng héo rũ, vương vãi trên nền nhà. Trong đám thủy tinh vụn nát, chiếc cốc hình mèo nằm chỏng chơ, lạnh lẽo. Phạm Hương cúi xuống, nhặt chiếc cốc lên, dùng ngón tay xoa lên vết tai mèo bị vỡ. Chiếc cốc mà Lan Khuê yêu thích nhất. Khuê à... Tôi đã nói gì với em thế này?
"Chị làm gì thế?"
Phạm Hương giật mình, không để ý Clarissa đứng sau lưng mình từ bao giờ. Lau vội giọt nước mắt, cô vội vàng đứng lên. "Không có gì đâu, em ngủ sớm đi."
Ánh mắt Clarissa lướt qua chiếc cốc trên tay Phạm Hương, rồi nhìn đến khuôn mặt cô rầu rĩ.
"Vì cô ta ư?"
"Em nói gì thế?"
"Lan Khuê. Chị yêu cô ta mà!" Giọng Clarissa đanh lại, ánh mắt nhìn trực diện không cho Phạm Hương cơ hội lảng tránh.
"..."
"Lan Khuê không yêu chị. Cô ta ghê sợ chị!" Clarissa vẫn tiếp tục, cô đưa cánh tay không bị thương ra giữ Phạm Hương lại.
"Em... Em đã nói gì với Lan Khuê?"
"Bee..." Âm thanh vang lên ngắt quãng, đôi mắt Clarissa ngập nước. "Hôm nay, thấy chị về nhà với vẻ buồn bã như vậy, khi Lan Khuê vào, em đã nói rằng chị yêu cô ấy, rằng cô ấy hãy để tâm tới chị một chút. Nhưng cô ấy không tin, còn tỏ ra ghê tởm tình cảm đó. Em giận quá... chúng em cãi nhau vài câu. Chẳng may, cô ấy đẩy em... rồi..." Clarissa nức nở. "Em xin lỗi... vì em không nỡ nhìn chị như vậy. Bee à... Em yêu chị... Đừng cố gắng chạy theo người đó nữa..."
Clarissa ôm chặt lấy Phạm Hương, gục đầu vào vai cô mà khóc. Phạm Hương đứng sững, lời thú nhận tình cảm kia không bất ngờ bằng chuyện của Lan Khuê. Cuối cùng, Lan Khuê đã biết tình cảm của Hương dành cho nàng, dù theo một cách chẳng ai muốn. Nàng đâu yêu cô, và bây giờ, có lẽ nàng còn hận cô nữa. Phạm Hương không nói gì, cô nhẹ nhàng đẩy Clarissa ra, giọng nói lạnh nhạt. "Em đi ngủ trước đi."
***
"Xa em rồi tôi phải sống sao..." Phạm Hương nằm dài trên ghế sofa, lắng nghe giai điệu phát ra từ chiếc loa cạnh bàn. Câu hát vang lên cũng là lúc cô cười cay đắng.
Sai rồi, dù có đau lòng thế nào, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Phạm Hương lơ đễnh nhìn quanh căn phòng, hình bóng em vẫn ở nơi đây. Em hay cười, hay nói, giọng em nhõng nhẽo đáng yêu, em thích cắm hoa, em thích ăn đồ cô nấu, khi ngủ phải có người bên cạnh để ôm. Trên bàn, thức ăn thừa còn đó, Hương chưa buồn dọn dẹp. Ngay cả nấu nhiều đồ ăn, cũng trở thành thói quen khó bỏ.
Ngày nào cũng vậy, Phạm Hương đi vòng qua phía bên kia tòa nhà, cố chấp ngước nhìn khung cửa sổ quen thuộc, mặc dù hiểu bản thân không nên đợi mãi. Căn phòng luôn thơm mùi trà quế ấy, không biết bao giờ mới sáng đèn?
***
Hơn một tuần rồi Phạm Hương mới gặp Lan Khuê. Sự kiện này được lên lịch từ trước, Lan Khuê khó lòng lấy lý do từ chối. Nàng cố tình đến muộn một chút, cố gắng tránh càng xa Phạm Hương càng tốt. Hành động ấy vô tình khiến Phạm Hương đau lòng. Lan Khuê, em căm ghét tôi đến vậy sao?
Ngồi ở hai dãy bàn khác nhau, Phạm Hương đưa mắt ngắm người con gái ấy. Trông em gầy hơn, nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường. Lan Khuê đang cười với đồng nghiệp ngồi cạnh, khẽ nghiêng đầu duyên dáng. Ánh mắt Phạm Hương chạm vào cổ tay Lan Khuê đặt trên bàn, tinh mắt thấy dải băng trắng dưới chiếc vòng to bản, che giấu đi vết thương. Trong lòng cô ngập nỗi xót xa.
Phạm Hương giận bản thân vô cùng. Cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh ngày hôm ấy, một Lan Khuê khóc nức nở với bàn tay bị thương. Chiếc cốc làm đau tay em, còn lời nói của tôi làm tổn thương em.
Lan Khuê biết ai đó đang dõi theo mình, nhưng nàng đã dặn bản thân phải tỏ ra thờ ơ. Kết thúc sự kiện, Lan Khuê vội vã đi hành lang phía sau để tránh báo giới, và tránh con người ấy. Chiếc váy bó chặt khiến nàng di chuyển khó hơn, cuối cùng, vẫn bị bắt gặp.
"Khuê à..."
Nghe thấy âm thanh thân quen kia, trái tim Lan Khuê như bị bóp nghẹt. Mọi ký ức vui buồn cùng lúc ùa về, nhưng sao đắng đến như vậy. Nàng không đáp, cứ thế tiếp tục đi thẳng, lướt qua Phạm Hương.
"Lan Khuê..." Trong khoảnh khắc ấy, Phạm Hương giữ chặt lấy tay nàng. "Vết thương của em còn đau không?"
Phạm Hương hỏi câu này thật đúng lúc. Dưới lớp băng gạc, vết thương cũ lại nhói lên.
"Không, tôi ổn." Lan Khuê đáp, ít nhất, nàng cũng nói một phần sự thật. Nếu là vết thương ở tay, thì không còn đau nữa rồi.
"Xin lỗi em..."
Nhẹ nhàng như vậy thôi sao? Lan Khuê cười nhạt. Cô giật tay mình ra, nhìn thẳng vào Phạm Hương. Ánh mắt chứa đựng sự thất vọng.
"Clarissa đã nói với em rồi... Thực sự Hương không muốn em biết trong tình huốtng tệ hại kia. Hương đã muốn trực tiếp nói với em tối hôm đó..."
Phạm Hương đang nói gì? Tai Lan Khuê ù đi, hóa ra Clarissa không nói dối. Người Phạm Hương yêu là Minh Tùng ư?
"Nếu là thật, ai giới thiệu tôi với Minh Tùng? Tại sao lại ra vẻ tác hợp cho chúng tôi?" Lan Khuê nói nhẹ nhàng, nhưng từng từ đều như đang chất vấn. Nếu Phạm Hương yêu Minh Tùng, vậy trước nay đều đùa bỡn nàng, cố tình đẩy nàng hẹn hò với anh, ra bộ giúp đỡ, thể hiện là người chị em tốt, tất cả để bỡn cợt và thoải mái cười nhạo nàng như cách cô đã làm?
"Hương không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa đến vậy."
Phạm Hương trả lời thành thật. Cô không hề nghĩ mối quan hệ kia sẽ trở nên sâu sắc, càng không cho rằng bản thân mỗi ngày đều yêu Lan Khuê nhiều hơn, lúc nào cũng chỉ muốn ở bên cạnh nàng, che chở cho nàng, yêu đến mức ghen tuông mù quáng.
"Tình cảm ấy quan trọng đến vậy sao?"
Lan Khuê cười chua xót. Phạm Hương cũng đâu tốt đẹp hơn, cũng bởi một người đàn ông mà sẵn sàng chà đạp nàng. Có lúc, Lan Khuê đã cho rằng, ở cùng Phạm Hương thật vui, nàng chẳng nhớ đến Minh Tùng, chẳng lưu luyến bất kỳ chuyện gì trên thế gian này cả. Lắng nghe người kia cười nói, nấu ăn, nghe người ta hát ngô nghê khi đang dọn nhà, rửa bát. Mỗi đêm mưa đều tự giác ôm nàng vì biết nàng sợ sấm chớp. "Đừng lo, có Hương ở đây rồi."
Tất cả đều là giả dối.
Lan Khuê cảm thấy bị phản bội. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
"Xin lỗi, chỉ là Hương không thể ngừng yêu được."
Tiếng thì thầm của Phạm Hương vang lên cũng là lúc Lan Khuê lấy lại được hơi thở của mình. Nàng quay sang, ghé sát vào tai Phạm Hương, rành rọt từng chữ: "Phạm Hương, tôi đúng là kẻ chỉ biết làm tất cả vì đàn ông. Nhưng, chị biết sao không? Đàn ông, thực sự tốt hơn chị rất nhiều."
Lan Khuê hít thật sâu. Nàng ngẩng cao đầu, vuốt lại phẳng phiu chiếc váy. Âm thanh của gót giày gõ trên nền gạch mỗi lúc một xa dần. Chỉ còn lại Phạm Hương vẫn đứng yên tại chỗ. Giọt nước mắt cố chấp đã phải rơi xuống.
"Khuê à... Xin lỗi, Hương yêu em..."
***
Tay vịn vào hành lang, Lan Khuê cố giữ để mình không khuỵu xuống. Nếu Phạm Hương chỉ đơn thuần như người bạn thân thiết, tại sao nàng đau lòng đến vậy. Nàng ghét bản thân mình, căm ghét luôn cả thứ tình cảm này. Nàng đâu giận vì Phạm Hương yêu Minh Tùng, nàng giận vì mình bị lừa dối. Tình cảm trao đi không nhận lại được như mong muốn. Trong đêm đầu tiên hai người nằm bên nhau ấy, Phạm Hương đã nói, yêu ai sẽ nuông chiều người ấy, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra đều muốn ở cạnh.
Chỉ tiếc, người Phạm Hương yêu không phải nàng.
Nếu tôi không có được người mình yêu, thì Phạm Hương cũng vậy. Lan Khuê nghĩ, siết chặt bàn tay mình.
***
"Clarissa, vết thương của cô lành chưa?"
"Tôi ổn, mọi việc vẫn theo kế hoạch chứ?"
"Tiến triển tốt lắm, lần này vất vả cho cô rồi."
"Không sao." Clarissa đáp, nhìn xuống vết thương ở tay. Để có được người ấy, cô chẳng tiếc gì cả. Phạm Hương, chị có biết em yêu thầm chị bao lâu nay? Tại sao luôn dịu dàng, luôn cho em hy vọng?
Đối mặt với Lan Khuê, nhìn ánh mắt Phạm Hương chỉ hướng về một người, bàn tay đặt hờ lên lưng nàng như sở hữu, dáng vẻ gấp gáp, vội vàng mỗi khi tìm kiếm cùng bộ dạng ngây ra ngắm Lan Khuê cười... Clarissa nhận ra, nếu cô không làm gì cả, cô sẽ đánh mất người đó.
"Cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ liên lạc lại sau. Phạm Hương rồi sẽ về bên cô thôi."
***
"Em gọi cho ai đấy?" Phạm Hương bước vào phòng, trên tay cầm tấm trải giường mới.
Clarissa giật mình, vội ấn tắt điện thoại. "Không có gì." Cô cười ngượng ngùng.
"Tay em đang đau, còn muốn lấy gì nữa không? Để chị thay trải giường mới cho nhé"
Phạm Hương mở cửa tủ, kéo lấy chiếc gối mới, vô tình xô túi đồ của Clarissa.
"Xoạt..." Đồ trong túi bất ngờ rơi xuống. Hàng chục tấm ảnh của Phạm Hương và Lan Khuê nằm trên sàn nhà.
Clarissa chết lặng khi Phạm Hương cúi xuống, nhặt bức hình lên tay. Đây là hình tại trường quay, đây là hình hai người đi chơi chung, đây là lúc tham gia dự sự kiện...
Clarissa run sợ, ánh mắt Phạm Hương chưa bao giờ phẫn nộ đến vậy. Tay cầm xấp hình ném về phía trước, Phạm Hương hét lên. "Clariss! Em hãy giải thích đi!"
--------------------------------
Nói là cuối tuần, nhưng nhiều bạn tặng sao với comment quá nè nên ráng update chap mới hôm nay =)))
Thôi, lại đợi tiếp đến cuối tuần đi nha =)))))))))))) Lần này là thiệt đó. Đứa nào nói xạo đứa đó đẹp gái :'(
Lần này chỉ ngược xíu xíu thôi, thấy nhiều bạn comment thích ngược quá =))) Dù sao cũng phải có đắng có ngọt chứ nhờ :">
Đừng quên comment à nha, Xanh sẽ vui lắm đó ~~~~
Thoai đi ngủ sớm đây. Đọc fic xong tặng tym rùi hãy đi ngủ nga~~
P/s: nhắn Hương, bị vợ bỏ thích hông, can tội đào bông đòi 500 cung tần mỹ nữ. Chừa nha bây =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro