Chương 10: Tôi thua rồi
Lan Khuê để yên cho Phạm Hương chăm sóc mình. Tay cầm túi đá chườm, Hương nhẹ chạm vào vết thương, ánh mắt xót xa nhìn vết đỏ lựng trên má nàng.
"Em có đau lắm không?"
"Em ổn mà..." Bắt gặp ánh mắt đối phương, Lan Khuê đột nhiên ngượng ngùng, cúi nhìn xuống bàn tay. Dưới ánh đèn ấm áp, khung cảnh gần gũi đến kỳ lạ. Mặc dù Phạm Hương là vị khách quen thuộc trong căn phòng này, nhưng lần đầu tiên Lan Khuê cảm thấy hồi hộp khi ở gần cô, có lẽ bởi nàng đã nhận ra tình cảm của mình.
"Có chuyện gì em cần nói ngay sao?" Phạm Hương hỏi dịu dàng. Lâu lắm rồi mới được ngồi cạnh Khuê, không cãi vã, không tổn thương, được lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu cùng đôi mắt lúc nào cũng mở to ngây thơ ấy. Chợt nghĩ, trái tim cô thắt lại. Hay Minh Tùng làm gì không tốt với nàng, để giữa đêm tối chạy tới đây như thế này.
"Em..."
Lan Khuê ngập ngừng. Khi phát hiện ra những tin nhắn trong máy Tùng, nàng vội vã bỏ đi. Phải tìm Hương... Lúc ấy, Lan Khuê chỉ nghĩ được như vậy. Bản năng và đôi chân đưa nàng đến trước cửa căn hộ Phạm Hương, không chút chần chừ.
Còn bây giờ, bỗng nhiên mọi ngôn từ trong đầu nàng trôi đi đâu hết. Biết Phạm Hương yêu Minh Tùng cơ mà, nàng quyết định đến đây là đúng chứ?
"A..." Lan Khuê khẽ kêu lên, trách mình lúc nãy tự diễn kịch hơi quá.
"Xin lỗi. Em đau lắm à?" Người kia vẫn tiếp tục quan tâm, ánh mắt xót xa nhìn nàng.
Lan Khuê khẽ đẩy tay ra, trong lúc ánh mắt Phạm Hương nhìn như dò hỏi, nàng mở túi xách cho cô xem tấm ảnh chụp màn hình điện thoại.
Phạm Hương nhìn xuống, khuôn mặt đột nhiên tối sầm. Cô nhớ lại buổi tối mưa gió ấy, Lan Khuê đưa cô xem lại những dòng này, là có ý gì?
"Đây không phải số điện thoại của em... Tối hôm đó, Minh Tùng nhắn Hương đợi em ở đường X. Em đợi nhưng không thấy ai đến..."
Phạm Hương vô cùng bất ngờ, nhưng lý do không phải bởi Minh Tùng nói dối, mà điểm quan trọng nhất, Lan Khuê đã đến chỗ hẹn, thậm chí còn đứng đợi cô rất lâu. Vậy... Lan Khuê chẳng hề ghét cô đến mức muốn tuyệt giao, chỉ là người ta giận quá thôi mà. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô vẫn còn cơ hội.
Lan Khuê nghiêng đầu, tay huơ huơ trước khuôn mặt ngẩn ra của Phạm Hương. Đột nhiên, cánh tay ai kia vươn ra, rồi bằng động tác thuần thục và quen thuộc, ôm trọn lấy nàng. Nằm yên trong vòng tay người ấy, Lan Khuê khẽ mỉm cười. Đây đúng là Phạm Hương mà nàng thương mến, con người quyết đoán luôn tạo sự bất ngờ. Với cách riêng biệt ấy, Phạm Hương khuấy động thế giới an tĩnh của nàng, khiến nàng không cách nào từ chối.
"Xin lỗi, để em phải đợi..." Phạm Hương nói đơn giản, vòng tay siết chặt hơn.
"Hương không có lỗi mà..." Giữa họ có quá nhiều sự hiểu lầm. Có lẽ đây là lúc nàng nói ra hết tâm can. Lan Khuê không muốn im lặng nữa. Sự im lặng có thể giết chết tất cả.
"Bữa tối Hương hẹn em, Minh Tùng đột nhiên bị ốm nên em phải qua đó trước... Lúc về, nghe Clarissa nói, em thấy khó chịu nên...." Lan Khuê lặng lẽ giải thích. Nhớ lại hàng loạt sự kiện đau buồn, vết thương vừa lành trên tay nàng nay nhói thêm lần nữa. Lan Khuê từng không lý giải nổi nguyên cớ gì bản thân nổi giận đùng đùng. Mãi sau này, khi một lần nữa vì tức giận mà vội vã đồng ý lời cầu hôn của Minh Tùng, nhìn chiếc nhẫn nằm yên vị trên tay, tĩnh tâm lại, Lan Khuê mới chua xót nhận ra, trái tim nàng thổn thức vì người khác. Người mà nàng không bao giờ có được. Lan Khuê chớp mắt, giọt nước mắt chậm chạp rơi xuống. Nhưng chí ít, nàng cũng có thể khiến người đó hạnh phúc bên Minh Tùng.
Nghe hai chữ "khó chịu", Phạm Hương đột nhiên rùng mình. Lan Khuê muốn trực tiếp từ chối cô hay sao?
"Phạm Hương... Em không yêu Minh Tùng." Lan Khuê hít một hơi thật sâu rồi thú nhận. "Nếu Hương yêu Minh Tùng, hãy cứ đến với anh ấy."
"Em nói gì cơ?" Không tin vào tai mình, Phạm Hương khẽ đẩy Lan Khuê ra, đặt hai tay lên vai nàng, nhíu mày hỏi lại.
"Clarissa nói hết với em rồi. Nếu đó là điều Hương muốn cho em biết..." Lan Khuê tiếp tục một cách khó nhọc, giọng nói dần ngắt quãng. "Hương yêu anh ấy mà... nên... không cần phải làm thân với em, cũng không cần an ủi em... Em hiểu mà..."
Phạm Hương ngạc nhiên. Lan Khuê, em lấy đâu ra suy nghĩ này? Vốn đầu óc nhanh nhạy, xâu chuỗi sự kiện với nhau, Phạm Hương ngay lập tức nhận ra mình và Lan Khuê bị vướng vào trò chơi của Clarissa. Cô thầm trách mình hồ đồ, phút chốc mất đi lý trí. Nếu ngay từ đầu nói rõ ràng, thì sự việc đã không đi quá xa, để "người của cô" phải chịu thiệt thòi rồi. Đang giận dữ như vậy, Phạm Hương nhìn xuống Lan Khuê ấp úng khổ sở trước mặt, cô bỗng nhiên thấy có chút thú vị. Trước đó Lan Khuê cả gan vùng vằng với cô những lời đau lòng, hóa ra là nàng cũng biết ghen. Ý đồ gian tà nổi lên, Phạm Hương giấu nụ cười ranh mãnh.
"Không có tình cảm, sao còn muốn cưới?" Phạm Hương hỏi với vẻ nghiêm túc.
Đúng như dự đoán, Lan Khuê bắt đầu lúng túng. Nàng cứ cắm cúi nhìn xuống, ngón tay đan vào nhau bứt rứt. Trả lời thế nào đây nhỉ? Nói vì ghen thì là bao biện, bởi nàng mới thừa nhận không yêu anh ta. Nếu nói vì nàng tùy hứng nhận lời, Hương sẽ cho rằng nàng dễ dãi. Phạm Hương yêu Minh Tùng, giờ nàng thừa nhận mình thích cô, chẳng phải tự đưa bản thân vào thế bí? Nghĩ mãi, Lan Khuê tuyệt nhiên chẳng nói được câu nào.
Thấy điệu bộ xoay qua xoay lại ít có dấu hiệu dừng của Lan Khuê, Phạm Hương bật cười.
"Có gì vui chứ..." Lan Khuê nhăn mũi, càu nhàu vài tiếng.
Ngón tay ai đó chạm nhẹ vào cằm nàng, khẽ nâng khuôn mặt lên. Bất giác, Lan Khuê ngước mắt, lúc này đã ở rất gần khuôn mặt người đối diện. Ánh mắt Phạm Hương chăm chú quan sát nàng. Chẳng phải lần đầu thân mật nhường này, mà tim Lan Khuê đập loạn xạ. Nàng đỏ mặt, sợ bị người kia nghe thấu.
"Xin lỗi..." Phạm Hương nói khẽ.
Lan Khuê còn ngây ra chưa hiểu thì bờ môi Phạm Hương đã ập xuống. Hàng mi chớp nhẹ, đôi mắt nàng mở to rồi chầm chậm khép lại, đón nhận nụ hôn vội vàng nhưng rất đỗi nhẹ nhàng. Mọi cử chỉ của Hương đều thể hiện sự trân trọng, tràn đầy yêu thương.
Bàn tay Phạm Hương vuốt ve má Lan Khuê, gợi lại kỉ niệm buổi tối hôm ấy. Sáng dậy sau cơn sốt, nhìn biểu hiện của nàng, cô mơ mơ màng màng nghĩ Lan Khuê đáp lại nụ hôn của mình chỉ là tưởng tượng. Nhưng khoảnh khắc này đây, mọi cảm xúc đều chân thật và thân quen. Bờ môi ấm áp, cách nàng di chuyển, mùi nước hoa quyến rũ đột nhập vào khứu giác, làm tan biến cả thế giới, chỉ tồn tại cô và Khuê.
"Hương yêu em." Phạm Hương khẽ nói, dứt ra mà vẫn tiếc nuối đôi môi ấy. Cô nghiêng đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của nàng một lần nữa.
Lan Khuê cơ hồ chưa tỉnh táo, đầu óc quay cuồng nay còn bị mấy lời này làm cho mụ mị. Hình như, tim nàng ngừng đập rồi?
***
"Cạch". Chốt cửa bật mở, Phạm Hương bước vào trong nhà. Clarissa ngồi trên ghế sofa, đôi mắt thiếu ngủ thâm quầng. Quần áo chỉnh tề, mái tóc buộc vội phía sau, bên cạnh là chiếc vali. Chờ cả đêm qua Phạm Hương không về, Clarissa biết mình phải làm gì, chỉ là, trong phút chốc cô vẫn cố chấp mong điều gì đó khiến Hương giữ cô lại.
"Mấy giờ em đi?" Phạm Hương hỏi lạnh lùng, câu nói vang lên đập vỡ tia hy vọng cuối cùng còn nhen nhóm.
Clarissa cười, giọt nước mắt rơi xuống mặn chát. Cô đứng dậy, kéo vali lên. Lúc lướt qua Phạm Hương, lý trí không làm chủ được, cô túm chặt lấy cánh tay Phạm Hương. Đứng sát gần người kia, cảm xúc lại dâng trào, thôi thúc cô cố gắng thêm một lần. "Em không hề xuống tay với cô ấy..."
"Tôi biết. Khuê kể hết với tôi rồi." Phạm Hương đáp. Lan Khuê vốn chẳng giữ được gì bao giờ, huống chi lời nói dối động trời này, trong phút chốc kể hết ra với cô, vừa nói vừa khóc. Thấy người ta như vậy, cô thực sự rất đau lòng, càng tự trách để Clarissa ức hiếp người của mình, đến mức phải phản kháng lại.
"Chúng ta quen nhau lâu đến thế. Tại sao...?"
"Vì em không phải cô ấy." Phạm Hương trả lời đơn giản. Cô biết Clarissa muốn gì, và cũng hiểu hàm ý trong câu hỏi kia. Chuyện tình cảm khó nói, có những người vừa gặp đã nhận ra đó là tri kỉ. Thấy người ấy cười là lòng mình hạnh phúc, thấy người ấy khóc là đột nhiên cảm thấy mình sai. Cũng có nhiều người, dù họ có tốt với mình đến mấy, cũng chỉ đơn thuần dừng lại ở sự cảm kích. Với Phạm Hương, thâm tâm cô sớm phân định ranh giới rõ ràng. Cho dù Lan Khuê có sai hay đúng thì cô vẫn luôn đứng về phía nàng.
"Bee, chị có nghĩ đến tình cảm của em không?"
Phạm Hương nhẹ nhàng gỡ tay Clarissa ra khỏi mình. Cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nói rành mạch. "Em không trực tiếp làm đau Lan Khuê, nhưng em gián tiếp làm cô ấy tổn thương. Nếu tôi có lỗi với em, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Còn nếu khiến cô ấy buồn, tôi sẽ không tha thứ. Em về đi, Clarissa."
Cánh tay Clarissa buông thõng. Nụ cười cay đắng hằn rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Phạm Hương quay đi, cô buộc phải làm vậy. Hiện tại, sự dứt khoát này có thể là nhát dao chí mạng, nhưng cô biết, một ngày nào đó Clarissa sẽ cảm ơn cô vì điều ấy. Cô ghét nhất trêu đùa cảm xúc của người khác. Không yêu em, sẽ không đưa cho em sợi dây hy vọng.
Với Clarissa, câu trả lời của Phạm Hương quá rõ ràng. Hình ảnh những ngày tháng xa xưa lướt qua tâm trí, nay cô muốn lãng quên vĩnh viễn. Ngay tại đây, cô đánh mất ngôi sao sáng nhất trong tim mình. Mà thực ra, người ấy chưa bao giờ thuộc về cô cả. Mắt Clarissa nhòe đi. Đến cả lòng tự trọng cũng mang ra đặt cược, nhưng cô thua rồi.
------------------------
Xin lỗi vì thím Xanh dạo này update chậm chạp :(( cuối tháng cố làm nốt việc để còn được nghỉ lễ. Mấy hôm nữa nghỉ dài dài thím sẽ update lẹ lẹ cho các bạn đọc nha.
:"> Đừng quên thả tym và comment cho bà thím già tội nghiệp, suốt 10 chương gào thét mà không ai chịu nuôi.
:'(
p/s: hôm trước tiểu Khuê Khuê óp-lai cưng quá trời cưng nè, giống con mèo ghê =)) thật hợp nằm trong vòng tay của Tổng :"> mà dạo này ảnh chiều vợ nên bánh bèo hóa một cách lộ liễu =)))))))
thoy 12h gòi, ấn nút post nạ. :*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro