46. Ác mộng
Lan Khuê dạt dào hạnh phúc mặc áo cưới màu trắng, đứng trước gương soi đi soi lại.
Mai Ngô vừa giúp Lan Khuê trang điểm, vừa trách cô: "Bà Phạm, em đừng cười nữa. Tiếp tục cười chị không có cách nào trang điểm cho em đâu."
Lan Khuê không kìm được, vẫn tiếp tục cười.
Cuối cùng trang điểm cũng xong, Lan Khuê nhấc vạt váy trắng chấm đất, mỉm cười đi về phía Phạm Hương khôi ngô khác thường.
Đi về phía hạnh phúc mà lòng Lan Khuê khao khát nhất.
Nhưng Lan Khuê không lường tới, chị vẫn luôn luôn dịu dàng như nước đột nhiên bóp cổ Lan Khuê, đôi mắt vằn tơ máu trừng lên hỏi: "Tám năm nay cô đều gạt tôi đúng không? Tất cả những chuyện cô làm khi ở cạnh tôi đều là vì giết tôi đúng không?"
Bó hoa bỉ ngạn trong tay Lan Khuê rơi xuống mặt đất, bị chị giẫm nát...
Lan Khuê khóc lóc cầu xin chị tha thứ cho cô.
Chị nói: "Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Cái gì tôi cũng có thể tha thứ, duy chỉ có việc từng thứ từng thứ tám năm nay khiến tôi động lòng... là giả."
Ngón tay chị bóp chặt, Lan Khuê nhìn chị, nhìn đến khi hai mắt đẫm nước mơ hồ, thế giới trở nên tối đen như mực...
Đột nhiên thời gian quay ngược, Lan Khuê lại thấy nụ cười ác quỷ của Phạm Hương, thấy chị nói: "Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Cha Lan Khuê đã cầu xin như thế, chị không hề có chút thương hại.
Cha bị bắn chết bằng một phát súng, mẹ lao ra từ ban công, chết trong lòng ông...
Còn có anh trai Lan Khuê, máu của anh đỏ rực một mảng...
-
Lan Khuê giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ, hoảng hốt vỗ về trái tim đang đau nhức, cúi đầu lại thấy...
Khuôn mặt giống hệt trong giấc mơ đang ở trước mắt cô.
Chị trong giấc mơ thật đáng sợ, hoặc là nên nói, chị vẫn là một người đáng sợ như thế...
Lan Khuê sợ run trèo xuống giường, không ngừng lùi về sau.
Lan Khuê cảm thấy lòng bàn chân trần đau đớn, cúi đầu nhìn thấy cặp sách của cô.
Cặp của cô? Dao của cô?
Chẳng lẽ đây là thời cơ ông trời thương hại cô sau tám năm chịu đựng?
Lan Khuê tựa như thấy được ánh bình minh trong đêm đen như mực, tâm trạng không hiểu vì sao mà xúc động.
Đầu Lan Khuê nóng lên, lấy dao từ trong cặp ra, từng bước từng bước tới gần chị.
***
Đến gần chị Lan Khuê mới phát hiện ra chị hoàn toàn không giống trong mơ.
Khuôn mặt khi ngủ của chị bình thản như vậy. Lông mày cương nghị biến thành đường cong nhu hòa, hàng mi dày rung động theo từng nhịp thở. Đôi môi khẽ nhếch, tạo nên đường cong khêu gợi, khiến người ta không nhịn được muốn hôn.
Ngón tay chị...
Vai chị...
Ngực chị nhấp nhô vững vàng theo quy luật...
Tiếng tim đập dồn cố chấp kiên định của chị...
Vì sao chị lại ngủ ngon như thế? Vì đêm qua do cô cuồng nhiệt mà mệt mỏi sao? Là vì chị tin tưởng cô sẽ không hại chị sao? Là vì chị yêu cô phải không?
Không biết trong giấc mơ của chị có cô không?
...
Bao năm ẩn nhẫn chỉ vì ngày này. Vậy mà tay cầm dao run run, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất...
Mục đích sẽ được thực hiện! Vậy mà điều Lan Khuê nghĩ tới không phải là giết Phạm Hương sẽ sung sướng thế nào, mà là một dao này đâm xuống chị sẽ rất đau phải không? Sẽ chảy rất nhiều máu đúng không? Ánh mắt cuối cùng của chị sẽ là ánh mắt như thế nào...
Mũi dao dưới ánh đèn lờ mờ lóe lên ánh sáng sắc bén. Chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Lan Khuê dường như đang đốt lên một ngọn lửa.
Lan Khuê nhớ tới bờ hoa bỉ ngạn và ráng hồng tà dương.
Nhớ chị làm cho cô cơm rang trứng;
Nhớ chị khi chị ra khỏi phòng cấp cứu, câu nói đầu tiên mà chị không thể nói thành tiếng: "Em có bị thương không?"
Vì sao Lan Khuê lại muốn giết Phạm Hương?
Vì sao nhất định phải giết một người yêu cô đến vậy!
Lan Khuê cố gắng nhớ lại ngày cả gia đình cô chết, nhớ tới mẹ cô lao ra từ ban công.
Bà biết mình sẽ chết mà vẫn lao ra. Không phải thương tâm, không phải xúc động, mà là bà căn bản muốn chết cùng một chỗ với cha...
Tâm tư Lan Khuê rối bời, tư duy cũng bắt đầu hỗn loạn. Bất chợt, Lan Khuê tự hỏi bản thân: Nếu có một ngày Phạm Hương nói chị bằng lòng tự sát, không muốn liên lụy đến Lan Khuê, liên lụy đến con.
Lan Khuê sẽ làm thế nào?
Đáp án tuyệt nhiên không cần nghĩ, Lan Khuê nhất định sẽ không do dự nói: "Không thể! Không có chị, em và con sống sót thế nào!"
Lan Khuê cũng lựa chọn giống mẹ, thà cược một lần, cho dù cuối cùng người trong nhà đều phải chết cùng một chỗ, cũng không muốn chị tự sát.
Nhưng Lan Khuê biết, nếu là Phạm Hương, chị sẽ tự mình quyết định. Đến chết cũng không cho Lan Khuê biết...
Tha thứ cho con! Những gì có thể làm con đều đã cố gắng làm. Nhưng con không thể giết chị ấy, thật không giết được... Con yêu chị! Con thà đâm con dao này vào ngực mình, cũng không muốn làm tổn thương chị ấy.
Lan Khuê chỉ còn cách chị nửa bước, cách thời điểm có thể giơ tay đâm xuống, thực hiện được mục tiêu duy nhất trong cuộc đời... gần như thế.
Vậy mà cánh tay cầm dao của Lan Khuê dần dần không còn sức lực.
Tới thời khắc cuối cùng này Lan Khuê mới hiểu ra bản thân mình không làm được, có hận thế nào cũng không làm được!
Bởi vì, không người phụ nữ nào hy vọng nhìn người mình yêu chết trước mắt mình. Cho dù là phải trả giá rất nhiều, cho dù vì thế mà phải trả giá bằng sinh mạng của chính bản thân, cũng sẽ không để loại chuyện kia xảy ra.
Đây có lẽ chính là cảm giác năm đó của mẹ.
Lan Khuê nhìn lên bầu trời, ánh sao trước mắt rất mơ hồ.
Lan Khuê lặng lẽ nhìn người thân trên trời, thầm nói:
Tha thứ cho con!
Những gì có thể làm con đều đã cố gắng làm. Nhưng con không thể giết chị ấy, thật không giết được.
Con hiểu cơ hội chỉ có một lần, con biết tối nay không ra tay thì sẽ không có cơ hội nào nữa.
Nhưng con bằng lòng vứt bỏ, cho dù có ngày chị sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong thế giới này để trả thù tám năm con lừa dối, con cũng sẽ không hối hận...
Bởi vì con yêu chị! Con thà đâm con dao này vào ngực mình, cũng không muốn làm tổn thương chị ấy.
Ngay khi Lan Khuê định buông cánh tay đang cứng đờ trên không trung xuống, để tiếp tục đi cùng chị đến cuối đoạn tình yêu bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến này, Lan Khuê chợt nghe một tiếng gọi giống cái chết: "Khuê Khuê."
Đêm đen ảm đạm, một tiếng nghe thật quá kinh dị.
Lan Khuê kinh hoàng, lảo đào lùi về sau. Con dao vốn không được cầm chắc rơi xuống từ trong tay cô.
Tiếng mũi dao va chạm với sàn nhà giữa đêm yên tĩnh nghe chói tai vô cùng.
Lan Khuê đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn Phạm Hương bình tĩnh mở mắt, bình tĩnh ngồi dậy, bình tĩnh nhìn cô!
"Em làm tất cả mọi thứ trong tám năm nay đều là vì giờ phút này?"
Lan Khuê muốn giải thích, nhưng chị đã biết tất cả mọi thứ. Nói cái gì bây giờ đối với chị cũng là lừa dối.
"Chị đã biết em là ai?"
Ánh sáng màu cam lãng mạn ấm áp càng lúc càng u ám, chị vô lực ngồi dựa vào đầu giường. Khóe miệng chị khẽ nhếch, muốn cười, nhưng lại cười đến thê lương vô vọng.
"Tôi tình nguyện không biết. Tôi tình nguyện tin tưởng em đợi tôi về là vì lo lắng cho tôi mà không phải chờ xem tôi đã chết hay chưa. Tôi tình nguyện tin tưởng mỗi khi đêm khuya mệt mỏi rã rời, mỗi cốc cà phê em mang đến là sự chăm sóc với tôi, mà không phải muốn tìm cơ hội độc chết tôi..."
Chị nhìn con dao đang lóe lên thứ ánh sáng màu bạc gai mắt, giọng nói chênh vênh: "Khuê Khuê... Tôi lao vào ô tô là vì em, suy nghĩ duy nhất lúc ấy là không muốn em bị thương. Nhưng tôi thế nào cũng không ngờ tới, em làm thế là vì giết tôi."
"Em, em không..."
Lan Khuê giải thích theo bản năng, nhưng sức lực rõ ràng không đủ, đổi lại một nụ cười châm biếm của chị.
"Phải không? Thà chết cũng không muốn lên giường với tôi!" Chị cười đến nỗi làm cả người Lan Khuê phát run: "Vậy em đồng ý tại sinh nhật mười tám tuổi lên giường cùng tôi là vì cái gì? Vì muốn trói tôi vào thành giường, dùng dùi đục giết tôi?"
Lan Khuê lại không còn lời nào để nói!
Khoảng thời gian kia, trong những giấc mộng nửa đêm, Lan Khuê quả thật nghĩ tới phương pháp này. Nhưng Lan Khuê biết cô sẽ không thành công. Khi Lan Khuê lưu luyến sự ôn tồn trong lồng ngực Phạm Hương, cả người cô đều bủn rủn không còn sực lực.
Bây giờ Lan Khuê có nói cái gì chị cũng không tin.
Mặc dù Lan Khuê không còn ôm bất kỳ hy vọng gì, nhưng cũng đáng thương thay, trong lòng vẫn không thoát khỏi tồn tại một loại tâm lý hy vọng có sự may mắn: "Nếu bây giờ em biết mình sai rồi, chị có thể cho em thêm một cơ hội nữa không?"
"Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội, rất nhiều..." Chị cười gằn tự giễu: "Hôm sinh nhật em, Lệ Hằng đã cầm tư liệu về em đến, cái gì tôi cũng biết. Nhưng lòng tôi đối với em lúc nào cũng tồn tại huyễn tưởng. Khi tôi trông thấy em khóc lóc, ngồi ăn bánh sinh nhật; khi tôi thấy em luôn miệng trách mắng tôi lừa gạt tình cảm của em, nói tôi vất bỏ em; khi tôi không kiềm chế được hôn em... Tôi luôn nói với bản thân, 'có lẽ mày là mày sai, cô ấy yêu mày. Cho dù mục đích ban đầu là gì, cô ấy cũng cảm động bởi tình yêu của mày.' Thế nên tôi cho em một cơ hội nữa, tôi muốn bắt đầu lại với em, hy vọng em có thể chứng minh cho tôi thấy: Là tôi hiểu lầm em... Nhưng đổi lại em đáp lại tôi cái gì? Giấu dao ở trong cặp sách?"
Âm thanh của chị rất bình tĩnh, nhưng Lan Khuê cảm thấy bão táp trong lòng chị. Thậm chí cô còn có thể hình dung một tình cảnh rất trào phúng trong đầu: Chị cười yêu chiều, nhặt cặp sách lên cho Lan Khuê, cẩn thận lau đi những giọt nước trên bề mặt, rồi lại nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường. Chị mở khóa ra, thấy một con dao, nụ cười trên khuôn mặt của chị cứng đờ...
Vì sao Phạm Hương không lên tầng kéo Lan Khuê từ trong chăn ra, đánh Lan Khuê tàn nhẫn tới chết, mà lại làm bữa sáng cho cô ăn, kiên nhẫn ngồi uống cà phê đợi cô xuống tầng?
Vì sao chị biết rõ câu trả lời mà vẫn còn muốn hỏi cô?
Muốn nghe cô nói một câu thật lòng sao.
Cho dù cô có lừa gạt chị bao nhiêu, cô chỉ cần nói với chị câu thật lòng, chị đều sẵn lòng cho cô thêm cơ hội...
Mãi cho đến tối qua, chị dùng hết khả năng đáp lại lời ưng thuận hứa hẹn của cô, mà cô đáp lại chị bằng việc cầm dao đặt trên ngực chị!
Có lẽ Lan Khuê nên chạy đến cầm lấy cánh tay chị lay hết sức, vội vàng giải thích cho chị nghe, nói với chị một lần rồi lại một lần, "Em yêu chị!"
Đương nhiên Lan Khuê rất muốn làm như vậy, nhưng mà có ý nghĩa gì đâu?
Lan Khuê có thế cầm giữ cánh tay chị, nhưng không cầm giữ được tình yêu đã héo tàn của chị.
Lúc này nói cái gì cũng là vô nghĩa. Cho dù Lan Khuê có nói một nghìn lần, một vạn lần: Em yêu chị! Em không muốn giết chị!
Chị cũng sẽ không tin!
Tình cảm không thể chấp nhận sự lừa dối, chị không thể lại tha thứ cho cô...
Thật ra, từ lúc Lan Khuê buông xuôi việc giết chị, cô đã nghĩ tới kết cục này.
Lan Khuê không hối hận, một chút cũng không hối hận.
Lan Khuê chỉ cảm thấy buồn cho Phạm Hương. Cô làm tổn thương chị quá sâu, dao của cô không đâm xuống, nhưng đã lưu lại trong lòng chị một vết thương không thể khép miệng.
"Xin lỗi! Ngày hôm nay đi tới bước này là em tự làm tự chịu!" Lan Khuê nhặt con dao trên mặt đất đặt vào tay Phạm Hương, thành khẩn nhìn vào đôi mắt chị: "Chị chăm sóc em nhiều năm như vậy... để em chết thoải mái chút được không?"
Lan Khuê muốn nói tình cảm nhiều năm như vậy, nhưng không còn mặt mũi nói ra.
"Chết?" Chị kéo cô qua, đặt cô trên giường, hét lên giận dữ với Lan Khuê: "Em đừng hòng!"
Lan Khuê cũng biết Phạm Hương sẽ không, làm sao chị có thể nhân từ với cô như thế.
Lan Khuê nhắm mắt lại, cam chịu số phận nằm trên giường: "Vậy chị muốn thế nào thì cứ làm đi."
Vì không nhìn thấy, nên có thể cảm nhận hô hấp dày đặc của chị vờn quanh rất rõ ràng. Lan Khuê biết chị đang cố gắng kiềm chế sự tức giận của chính mình.
Nghe tiếng ga trải giường bị xé rách, Lan Khuê kinh ngạc mở mắt ra, thấy chị đang dùng miếng vải vừa bị xé buộc cổ tay cô vào thành giường.
"Chị làm gì đấy?"
"Phụ nữ không có tim như em căn bản không xứng hưởng thụ tình yêu!"
Lan Khuê còn chưa hiểu chị muốn làm gì, chị đã thô lỗ banh hai chân Lan Khuê ra một góc độ lớn nhất, không hề hôn, không có khúc dạo đầu. Bàn tay của chị xông thẳng vào cơ thể Lan Khuê.
Bị chị buộc vào đầu giường, nhìn chị một mực theo đuổi kích thích, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên cô và chị làm thong thả nhẹ nhàng như mưa phùn gió nhẹ, cùng với những nụ hôn và vuốt ve chan chứa yêu thương, Lan Khuê mới hiểu được sự dịu dàng của chị bao hàm biết bao nhiêu tình yêu và kiềm chế.
Loại đàn bà như cô đáng có kết cục thế này.
Không buông bỏ được sự hận thù trong lòng, lại còn tham lam lưu luyến tình yêu của chị, cho rằng chỉ cần che mắt chị thì chị sẽ không thấy cô đang làm gì. Rất ngu xuẩn!
Bây giờ mọi lời nói dối đều bị vạch trần, bị báo ứng rồi, ngay cả chính cô cũng thấy hả lòng hả dạ.
Lan Khuê không hề cầu xin tha thứ, trong sự giày vò dài đằng đẵng, Lan Khuê cắn môi không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Khi tất cả mọi thứ kết thúc, chất dịch màu trắng còn lẫn màu máu, chị giật mình gạt mái tóc hỗn loạn trên mặt Lan Khuê.
Toàn bộ khuôn mặt Lan Khuê là nước mắt, đôi môi sưng đỏ chảy máu tươi.
Lan Khuê quay mặt sang một bên, không muốn chị thấy bộ dạng đáng xấu hổ của cô.
"Nếu chị không muốn em chết, mấy phương pháp hành hạ khác đợi ngày mai hẵng làm. Hôm nay em... thật không cố được nữa."
Đây là kết quả của việc yêu phải kẻ thù. Hai người nỗ lực thật lòng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn giày xéo nhau, hủy hoại nhau!
Lan Khuê đau đớn, Phạm Hương làm sao có được vui sướng!!!
Chị mặc đồ ngủ vào, đi ra cửa, song hình như lại nhớ ra gì đó, quay lại tìm điện thoại trong cặp sách Lan Khuê, rồi mang nó và con dao ra ngoài.
Sau khi chị đóng cửa, Lan Khuê nghe thấy chị hét lên với vệ sĩ đứng ngoài hành lang: "Từ nay trở đi không cho cô ấy bước ra khỏi phòng này nửa bước!"
Trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của chị, trên chăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ của chị.
Mà tình yêu của chị, tan biến hoàn toàn như thế đấy.
Lan Khuê khó khăn dùng hàm răng cắn bỏ mảnh vải đang buộc ở tay, vừa nhấc cổ tay mất đi cảm giác lên lau nước mắt, vừa tháo một cái khác xuống.
Cả người Lan Khuê lạnh run, gắt gao cuộn mình trong chăn. Nhưng vẫn lạnh.
Có lẽ Lan Khuê sống không bằng chết. Nhưng cô không muốn chết, cô sợ mình chết đi rồi, không còn ai để chị phát tiết nỗi hận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro